Chương 152: Vị hôn phu của Vân Dật
Đường Cao Ngận Điềm
07/07/2024
Đi đến bãi đỗ xe Vân Dật mới phát hiện cậu để quên giấy tờ quan trọng trong phòng, trên đó là phương thức liên hệ của các nhà đầu tư. Cậu quay lại muốn vào phòng tìm kiếm thì nghe không sót chữ nào cuộc nói chuyện giữa Dạ Lăng Hàn và giám đốc hội sở.
“Tôi muốn bị bệnh.” Dạ Lăng Hàn mỉm cười nói ra những lời này, trong giọng nói mang theo sự đắc ý khó kìm chế, điều đó giống như một cái tát đánh vào mặt của Vân Dật khiến cậu khó thở.
Cậu cũng bị cái tát này làm cho tỉnh táo. Tại sao cậu lại có thể quên mất cái tên Dạ Lăng Hàn không hề đáng tin chút nào cơ chứ.
Luôn miệng nói thích cậu, quay người đã có thể đính hôn với người khác. Một bên nói yêu cậu một bên nhục nhã cậu, cầm tù cậu, phế chân cậu, khiến cậu phải sinh con cho hắn, nhẫn tâm dùng con để áp chế cậu.
Loại người khốn nạn này, sao cậu lại nghĩ hắn có thể cải tà quy chính chứ?
Bốn năm trước, cậu đã bị Dạ Lăng Hàn hắn chơi đùa đủ rồi.
Bốn năm sau vẫn bị Dạ Lăng Hàn xoay như trò hề.
Ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, nhưng cậu lại liên tiếp ngã trong lòng bàn tay của Dạ Lăng Hàn.
Nhớ đến hai ngày nay chăm sóc cho Dạ Lăng Hàn là Vân Dật cảm thấy chính mình ngu ngốc không thể tả nổi. Có thể khiến cậu mềm lòng dễ như trở bàn tay vậy, hẳn là Dạ Lăng Hàn rất đắc ý!
Mặc kệ cậu trở thành người như nào, thân phận thay đổi ra sao, Dạ Lăng Hàn vẫn có thể xoay cậu như chong chóng.
Ngay lập tức, Vân Dật cảm thấy trái tim nghẹn ứ.
Lúc Dạ Lăng Hàn quay người nhìn thấy Vân Dật, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngúm.
Biểu tình của Vân Dật âm trầm dọa người, đôi mắt đen quay cuồng sóng dữ.
“Nhiên Nhiên ——”
Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn nôn nóng, hắn tiến lên muốn giải thích thì Vân Dật xoay người đi ra ngoài, một giây cũng không lưu luyến.
“Nhiên Nhiên, em nghe anh giải thích đã. Mọi việc không phải như em nghĩ đâu.”
Dạ Lăng Hàn vội kéo lấy cánh tay của Vân Dật lại bị cậu không chút lưu tình mà hất ra: “Đừng động vào tôi!”
Vân Dật dùng rất nhiều sức, Dạ Lăng Hàn bị đẩy đến lảo đảo.
Sau khi ổn định lại thân thể hắn lập tức đuổi theo: “Anh thừa nhận là anh cố ý để bản thân sinh bệnh, nhưng anh thật sự chỉ muốn có cơ hội được ở riêng với em thôi. Nếu anh không làm như vậy hai ngày trước em đã rời đi rồi.”
Nhìn Dạ Lăng Hàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ không có một chút áy náy nào càng khiến sắc mặt Vân Dật xanh mét, cậu gầm lên: “Anh thật sự khiến tôi buồn nôn!”
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cậu thế mà lại trông chờ một tên tra nam cải tà quy chính.
Sự khinh thường trên mặt Vân Dật khiến ngực Dạ Lăng Hàn nhói đau.
Hắn không cảm thấy hắn sai chỗ nào cả.
Hắn yêu Vân Dật, muốn cùng cậu nối lại tình xưa, hắn dùng thủ đoạn để đạt mục đích của chính mình có cái gì không đúng?
Chẳng lẽ cứ mặc kệ để mối quan hệ giữa Vân Dật và hắn càng ngày càng xa cách, cuối cùng để cậu bị thằng nào đó đánh dấu sao?
Kì phát tình của Vân Dật không cố định, không phải lần nào cũng có thể trùng hợp gặp hắn.
Nếu lần tới không may mắn gặp hắn, thì lúc cậu yếu ớt nhất nhất định Vân Dật sẽ bị người khác đánh dấu.
Dạ Lăng Hàn thật sự không muốn lần nữa ngồi liếm láp vết thương đau thấu xương kia nữa.
“Vân Dật.”
Dạ Lăng Hàn nắm lấy cổ tay Vân Dật kéo đến lối thoát hiểm của khách sạn.
Nơi này rất yên tĩnh, rất tiện nói chuyện, nhưng Vân Dật không có muốn nói chuyện với hắn, hiện tại cậu nhìn thấy mặt Dạ Lăng Hàn là nhớ tới những nhục nhã bốn năm trước cậu đã phải trải qua.
“Buông tôi ra.” Dứt lời Vân Dật nện một đấm lên mặt Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nghiêng đầu, một đấm kia đấm vào sườn mặt của hắn đau đớn không thôi.
“Em có thể nghe anh nói nốt được không?”
Thật vất vả để kéo gần mối quan hệ, giờ tất cả đã hoàn toàn đổ sông đổ bể. Lòng Dạ Lăng Hàn nóng như lửa đốt, muốn biện giải cho bản thân nhưng Vân Dật không cho hắn cơ hội: “Dạ Lăng Hàn, tôi và anh chẳng còn lời nào để nói hết. Bây giờ tôi nhìn anh đã thấy buồn nôn, nhìn anh là nhớ đến những chuyện trước đây. Hoà bình ở chung với anh tôi làm không được, không có khả năng bắt đầu lại với anh đâu.”
“Em vẫn còn tình cảm với anh, vì sao em lại không muốn thừa nhận?”
Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn đỏ ửng, hắn nắm cổ tay Vân Dật, thanh âm run run: “Cố tình khiến bản thân bị bệnh là anh không đúng, nhưng anh cũng đâu còn cách nào khác? Anh nên làm cách nào để có thể giữ em lại bây giờ? Những chuyện không ra gì trước kia anh làm anh đã biết sai rồi, nhưng đến cơ hội bù đắp em cũng không cho anh. Đến tội phạm còn có cơ hội thay đổi, vì sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy?”
“Đây còn chưa phải trừng phạt anh hay sao?” Ánh mắt Vân Dật lạnh băng: “Không phải ai phạm sai lầm cũng đều được tha thứ. Lúc tôi cầu xin anh buông tha cho tôi thì lúc đó anh làm cái gì? Dạ Lăng Hàn, mỗi lần tôi nghĩ đến những việc anh đã từng làm, tôi đều hận không thể giết anh.”
Yêu và hận theo cùng một đường.
Cậu đã từng yêu người đàn ông này như nào, hiện tại liền hận hắn từng ấy.
Yêu và hận đan xen ở bên nhau tra tấn cậu khiến cậu thống khổ biết bao.
Vân Dật thật sự hận Dạ Lăng Hàn thấu xương, bốn năm trước dây dưa cùng cậu, bốn năm sau vẫn không buông tha cậu.
“Chỉ cần em nguyện ý cho anh một cơ hội, em muốn thế nào cũng được.”
Dạ Lăng Hàn hèn mọn khẩn cầu, đổi lại một nụ cười lạnh của Vân Dật: “Muốn thế nào cũng được? Tôi bảo anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi phế cái chân của anh đi, để anh biến thành Omega, anh cũng đồng ý? Dạ Lăng Hàn, lời ngon tiếng ngọt ai mà chẳng nói được, nhưng anh căn bản làm không được!”
Vân Dật hung hăng đẩy Dạ Lăng Hàn ra rồi bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Nhân từ nương tay đối với Dạ Lăng Hàn chính là một sai lầm.
Dạ Lăng Hàn biết lần này để Vân Dật đi như vậy nhất định sẽ không còn cơ hội gặp cậu nữa.
Hắn chạy nhanh đuổi theo, vừa định cất giọng thì một giọng nói gọi vọng đến: “Dạ thiếu!”
Ngay sau đó, một người lao vào trong lồng ngực hắn, hai tay ôm lấy eo hắn.
“Dạ thiếu, vì sao ngài lại tránh mặt em? Đã lâu lắm rồi em chưa được gặp ngài.”
Giọng nói uỷ ủy khuất khuất nghe rất là chọc người thương tiếc, Vân Dật quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một Omega xinh đẹp ôm lấy Dạ Lăng Hàn, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập ủy khuất, mấu chốt là, gương mặt này khiến cậu thấy khá quen mắt.
Cậu quan sát kỹ lưỡng Omega này, đột nhiên nhận ra cậu ta giống cậu đến ba phần.
Vân Dật giống như nhìn thấy đồ vật khiến mình buồn nôn, trên mặt hiện lên tràn đầy chán ghét.
Cậu hối hận vì đã quay lại nhìn, lại càng thêm hối hận vì đã tin Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn đẩy Omega trong ngực ra, chạy đuổi theo Vân Dật: “Nhiên Nhiên, em nghe anh giải thích. Quan hệ giữa anh và cậu ta không có như em nghĩ đâu.”
Vân Dật một chữ cũng không muốn nghe, riêng diện mạo của tên Omega kia đã đủ làm cậu khó chịu rồi.
Dạ Lăng Hàn luôn miệng nói yêu cậu, lại có thể tìm một người tương tự cậu làm thế thân.
“Anh cút.” Vân Dật quát lớn rồi xoay người rời đi.
Dạ Lăng Hàn muốn đuổi theo nhưng Omega kia bám chặt không buông: “Dạ thiếu, đây là niềm vui mới của ngài sao? Bởi vì cậu ta nên ngài mới không để ý đến em nữa sao?”
Ánh mắt âm độc của Thương Dụ nhìn chằm chằm về hướng Vân Dật rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ta vất vả mới lấy lòng được Đoạn Dịch Chân, khiến bà ta đồng ý thuyết phục Dạ Lăng Hàn đính hôn với cậu ta.
Nhưng cậu ta vừa mới về nước liền nhìn thấy ồn ào giữa Dạ Lăng Hàn với Vân Dật, điều này sao có thể khiến cậu ta không gấp chứ? Thượng Dụ lập tức tìm được chỗ này.
Nhưng cậu ta trăm triệu lần không ngờ rằng Dạ Lăng Hàn thật sự ở bên Vân Dật. Chẳng lẽ mối quan hệ của bọn họ thật sự giống như lời đồn?
“Dạ thiếu, ngài đừng tin Vân Dật, cậu ta đã có hôn ước ở Vân Lai quốc rồi.”
Hiện tại Dạ Lăng Hàn đã không còn dễ bị khích tướng như trước nữa, nghe thấy Vân Dật đã có hôn ước, hắn rất hoảng hốt, nhưng việc đầu tiên vẫn là đẩy Thượng Dụ ra: “Cút! Đừng động vào tôi!”
Thượng Dụ là Omega mà mẹ hắn tìm, Đoạn Dịch Chân biết hắn nhớ mãi không quên Kỷ Nhiên nên cố tình tìm người có diện mạo tương tự Kỷ Nhiên.
Dạ Lăng Hàn mới gặp Thượng Dụ có một lần, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta liền buồn nôn.
Không phải ai cũng có thể thay thế được Kỷ Nhiên.
Thượng Dụ bị hất ngã xuống đất, đau đến kêu ầm lên: “Dạ thiếu, ngài tuyệt tình vừa thôi. Hiện tại Vân Dật đang một chân đạp hai thuyền, cậu ta đang chơi đùa với ngài đó.”
Dạ Lăng Hàn đã đi rất xa rồi nhưng nghe thấy lời cậu ta nói liền lập tức lộn ngược lại.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt trầm đến dọa người: “Em ấy chơi đùa với tôi, tôi nguyện ý. Nếu em ấy muốn giết tôi, dao đấy cũng là do tôi đưa. Em ấy đối xử với tôi như thế nào tôi cũng đều vui vẻ. Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, đừng có xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Sau khi đe dọa xong, Dạ Lăng Hàn đi nhanh rời đi.
Đã không còn thấy bóng dáng của Vân Dật nữa rồi.
Dạ Lăng Hàn đá vào đèn đường bên cạnh, bực bội muốn chết.
Hắn không có nói đùa, hắn tình nguyện để Vân Dật chơi đùa, để Vân Dật mắng chửi...... Nhưng Vân Dật không cho hắn cơ hội.
Quan hệ giữa hai người đã mong manh rồi, sự xuất hiện của tên Thượng Dụ khiến nó hoàn toàn sụp đổ.
Dạ Lăng Hàn về nhà liền lập tức gọi điện cho Vân Dật thì thấy bị kéo vào danh sách đen.
Hắn liền gọi cho Tuế Tuế, rất lâu sau điện thoại mới được kết nối.
Xung quanh Tuế Tuế rất tối, hẳn là đang trốn ở đâu đó gọi điện cho hắn.
Giọng nhóc con bị ép đến cực thấp: “Bố ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Làm sao vậy?” Dạ Lăng Hàn lập tức khẩn trương.
“Chú xinh đẹp bị người ta cướp mất rồi.” Tuế Tuế thở dài: “Chú xinh đẹp muốn kết hôn.”
“Cái gì?” Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn thay đổi liên tục.
Hắn mới tách khỏi Vân Dật còn chưa đầy hai tiếng, sao Vân Dật lại muốn kết hôn?
Dạ Lăng Hàn nhớ tới lời Thượng Dụ nói, cả người đều luống cuống: “Chú ấy muốn kết hôn với ai?”
“Chính là...... Chính là chú lần trước cùng tham gia chương trình đó ạ.”
Tuế Tuế nói: “Con cũng không biết tên của chú ấy. Giờ chú xinh đẹp đang ở thư phòng, nghe nói là đang chọn ngày kết hôn.”
Chẳng lẽ là Tả Hựu Trạch? Dạ Lăng Hàn đã điều tra qua Tả Hựu Trạch, biết hắn là người của H quốc, bối cảnh thâm hậu.
Vân Lai quốc với H quốc quan hệ ngoại giao rất tốt, Vân Dật kết hôn cùng Tả Hựu Trạch cũng không phải không thể nào.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, đáy mắt hiện khí lạnh.
Ai cũng không được mơ ước người của hắn.
Sau khi cúp máy, Dạ Lăng Hàn mở điện thoại di động, không cần tìm tin tức liên quan đến Vân Dật, hot search đã thông báo cho hắn.
Ảnh hắn bế Vân Dật đến phòng tổng thống không biết vì sao lại bị chụp được, sau đó một đường lên thẳng hotsearch.
Ngay sau đó truyền ra tin Vân Dật đính hôn.
Bài đăng nói rất rõ ràng, Vân Dật đã có hôn ước, cậu có một vị hôn phu rất ưu tú.
Đến khi nhìn thấy ảnh chụp vị hôn phu của Vân Dật, Dạ Lăng Hàn đột nhiên ngẩn ra, ngay sau đó liền siết chặt nắm đấm.
Tại sao lại là hắn?
“Tôi muốn bị bệnh.” Dạ Lăng Hàn mỉm cười nói ra những lời này, trong giọng nói mang theo sự đắc ý khó kìm chế, điều đó giống như một cái tát đánh vào mặt của Vân Dật khiến cậu khó thở.
Cậu cũng bị cái tát này làm cho tỉnh táo. Tại sao cậu lại có thể quên mất cái tên Dạ Lăng Hàn không hề đáng tin chút nào cơ chứ.
Luôn miệng nói thích cậu, quay người đã có thể đính hôn với người khác. Một bên nói yêu cậu một bên nhục nhã cậu, cầm tù cậu, phế chân cậu, khiến cậu phải sinh con cho hắn, nhẫn tâm dùng con để áp chế cậu.
Loại người khốn nạn này, sao cậu lại nghĩ hắn có thể cải tà quy chính chứ?
Bốn năm trước, cậu đã bị Dạ Lăng Hàn hắn chơi đùa đủ rồi.
Bốn năm sau vẫn bị Dạ Lăng Hàn xoay như trò hề.
Ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, nhưng cậu lại liên tiếp ngã trong lòng bàn tay của Dạ Lăng Hàn.
Nhớ đến hai ngày nay chăm sóc cho Dạ Lăng Hàn là Vân Dật cảm thấy chính mình ngu ngốc không thể tả nổi. Có thể khiến cậu mềm lòng dễ như trở bàn tay vậy, hẳn là Dạ Lăng Hàn rất đắc ý!
Mặc kệ cậu trở thành người như nào, thân phận thay đổi ra sao, Dạ Lăng Hàn vẫn có thể xoay cậu như chong chóng.
Ngay lập tức, Vân Dật cảm thấy trái tim nghẹn ứ.
Lúc Dạ Lăng Hàn quay người nhìn thấy Vân Dật, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngúm.
Biểu tình của Vân Dật âm trầm dọa người, đôi mắt đen quay cuồng sóng dữ.
“Nhiên Nhiên ——”
Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn nôn nóng, hắn tiến lên muốn giải thích thì Vân Dật xoay người đi ra ngoài, một giây cũng không lưu luyến.
“Nhiên Nhiên, em nghe anh giải thích đã. Mọi việc không phải như em nghĩ đâu.”
Dạ Lăng Hàn vội kéo lấy cánh tay của Vân Dật lại bị cậu không chút lưu tình mà hất ra: “Đừng động vào tôi!”
Vân Dật dùng rất nhiều sức, Dạ Lăng Hàn bị đẩy đến lảo đảo.
Sau khi ổn định lại thân thể hắn lập tức đuổi theo: “Anh thừa nhận là anh cố ý để bản thân sinh bệnh, nhưng anh thật sự chỉ muốn có cơ hội được ở riêng với em thôi. Nếu anh không làm như vậy hai ngày trước em đã rời đi rồi.”
Nhìn Dạ Lăng Hàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ không có một chút áy náy nào càng khiến sắc mặt Vân Dật xanh mét, cậu gầm lên: “Anh thật sự khiến tôi buồn nôn!”
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cậu thế mà lại trông chờ một tên tra nam cải tà quy chính.
Sự khinh thường trên mặt Vân Dật khiến ngực Dạ Lăng Hàn nhói đau.
Hắn không cảm thấy hắn sai chỗ nào cả.
Hắn yêu Vân Dật, muốn cùng cậu nối lại tình xưa, hắn dùng thủ đoạn để đạt mục đích của chính mình có cái gì không đúng?
Chẳng lẽ cứ mặc kệ để mối quan hệ giữa Vân Dật và hắn càng ngày càng xa cách, cuối cùng để cậu bị thằng nào đó đánh dấu sao?
Kì phát tình của Vân Dật không cố định, không phải lần nào cũng có thể trùng hợp gặp hắn.
Nếu lần tới không may mắn gặp hắn, thì lúc cậu yếu ớt nhất nhất định Vân Dật sẽ bị người khác đánh dấu.
Dạ Lăng Hàn thật sự không muốn lần nữa ngồi liếm láp vết thương đau thấu xương kia nữa.
“Vân Dật.”
Dạ Lăng Hàn nắm lấy cổ tay Vân Dật kéo đến lối thoát hiểm của khách sạn.
Nơi này rất yên tĩnh, rất tiện nói chuyện, nhưng Vân Dật không có muốn nói chuyện với hắn, hiện tại cậu nhìn thấy mặt Dạ Lăng Hàn là nhớ tới những nhục nhã bốn năm trước cậu đã phải trải qua.
“Buông tôi ra.” Dứt lời Vân Dật nện một đấm lên mặt Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nghiêng đầu, một đấm kia đấm vào sườn mặt của hắn đau đớn không thôi.
“Em có thể nghe anh nói nốt được không?”
Thật vất vả để kéo gần mối quan hệ, giờ tất cả đã hoàn toàn đổ sông đổ bể. Lòng Dạ Lăng Hàn nóng như lửa đốt, muốn biện giải cho bản thân nhưng Vân Dật không cho hắn cơ hội: “Dạ Lăng Hàn, tôi và anh chẳng còn lời nào để nói hết. Bây giờ tôi nhìn anh đã thấy buồn nôn, nhìn anh là nhớ đến những chuyện trước đây. Hoà bình ở chung với anh tôi làm không được, không có khả năng bắt đầu lại với anh đâu.”
“Em vẫn còn tình cảm với anh, vì sao em lại không muốn thừa nhận?”
Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn đỏ ửng, hắn nắm cổ tay Vân Dật, thanh âm run run: “Cố tình khiến bản thân bị bệnh là anh không đúng, nhưng anh cũng đâu còn cách nào khác? Anh nên làm cách nào để có thể giữ em lại bây giờ? Những chuyện không ra gì trước kia anh làm anh đã biết sai rồi, nhưng đến cơ hội bù đắp em cũng không cho anh. Đến tội phạm còn có cơ hội thay đổi, vì sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy?”
“Đây còn chưa phải trừng phạt anh hay sao?” Ánh mắt Vân Dật lạnh băng: “Không phải ai phạm sai lầm cũng đều được tha thứ. Lúc tôi cầu xin anh buông tha cho tôi thì lúc đó anh làm cái gì? Dạ Lăng Hàn, mỗi lần tôi nghĩ đến những việc anh đã từng làm, tôi đều hận không thể giết anh.”
Yêu và hận theo cùng một đường.
Cậu đã từng yêu người đàn ông này như nào, hiện tại liền hận hắn từng ấy.
Yêu và hận đan xen ở bên nhau tra tấn cậu khiến cậu thống khổ biết bao.
Vân Dật thật sự hận Dạ Lăng Hàn thấu xương, bốn năm trước dây dưa cùng cậu, bốn năm sau vẫn không buông tha cậu.
“Chỉ cần em nguyện ý cho anh một cơ hội, em muốn thế nào cũng được.”
Dạ Lăng Hàn hèn mọn khẩn cầu, đổi lại một nụ cười lạnh của Vân Dật: “Muốn thế nào cũng được? Tôi bảo anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi phế cái chân của anh đi, để anh biến thành Omega, anh cũng đồng ý? Dạ Lăng Hàn, lời ngon tiếng ngọt ai mà chẳng nói được, nhưng anh căn bản làm không được!”
Vân Dật hung hăng đẩy Dạ Lăng Hàn ra rồi bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Nhân từ nương tay đối với Dạ Lăng Hàn chính là một sai lầm.
Dạ Lăng Hàn biết lần này để Vân Dật đi như vậy nhất định sẽ không còn cơ hội gặp cậu nữa.
Hắn chạy nhanh đuổi theo, vừa định cất giọng thì một giọng nói gọi vọng đến: “Dạ thiếu!”
Ngay sau đó, một người lao vào trong lồng ngực hắn, hai tay ôm lấy eo hắn.
“Dạ thiếu, vì sao ngài lại tránh mặt em? Đã lâu lắm rồi em chưa được gặp ngài.”
Giọng nói uỷ ủy khuất khuất nghe rất là chọc người thương tiếc, Vân Dật quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một Omega xinh đẹp ôm lấy Dạ Lăng Hàn, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập ủy khuất, mấu chốt là, gương mặt này khiến cậu thấy khá quen mắt.
Cậu quan sát kỹ lưỡng Omega này, đột nhiên nhận ra cậu ta giống cậu đến ba phần.
Vân Dật giống như nhìn thấy đồ vật khiến mình buồn nôn, trên mặt hiện lên tràn đầy chán ghét.
Cậu hối hận vì đã quay lại nhìn, lại càng thêm hối hận vì đã tin Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn đẩy Omega trong ngực ra, chạy đuổi theo Vân Dật: “Nhiên Nhiên, em nghe anh giải thích. Quan hệ giữa anh và cậu ta không có như em nghĩ đâu.”
Vân Dật một chữ cũng không muốn nghe, riêng diện mạo của tên Omega kia đã đủ làm cậu khó chịu rồi.
Dạ Lăng Hàn luôn miệng nói yêu cậu, lại có thể tìm một người tương tự cậu làm thế thân.
“Anh cút.” Vân Dật quát lớn rồi xoay người rời đi.
Dạ Lăng Hàn muốn đuổi theo nhưng Omega kia bám chặt không buông: “Dạ thiếu, đây là niềm vui mới của ngài sao? Bởi vì cậu ta nên ngài mới không để ý đến em nữa sao?”
Ánh mắt âm độc của Thương Dụ nhìn chằm chằm về hướng Vân Dật rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ta vất vả mới lấy lòng được Đoạn Dịch Chân, khiến bà ta đồng ý thuyết phục Dạ Lăng Hàn đính hôn với cậu ta.
Nhưng cậu ta vừa mới về nước liền nhìn thấy ồn ào giữa Dạ Lăng Hàn với Vân Dật, điều này sao có thể khiến cậu ta không gấp chứ? Thượng Dụ lập tức tìm được chỗ này.
Nhưng cậu ta trăm triệu lần không ngờ rằng Dạ Lăng Hàn thật sự ở bên Vân Dật. Chẳng lẽ mối quan hệ của bọn họ thật sự giống như lời đồn?
“Dạ thiếu, ngài đừng tin Vân Dật, cậu ta đã có hôn ước ở Vân Lai quốc rồi.”
Hiện tại Dạ Lăng Hàn đã không còn dễ bị khích tướng như trước nữa, nghe thấy Vân Dật đã có hôn ước, hắn rất hoảng hốt, nhưng việc đầu tiên vẫn là đẩy Thượng Dụ ra: “Cút! Đừng động vào tôi!”
Thượng Dụ là Omega mà mẹ hắn tìm, Đoạn Dịch Chân biết hắn nhớ mãi không quên Kỷ Nhiên nên cố tình tìm người có diện mạo tương tự Kỷ Nhiên.
Dạ Lăng Hàn mới gặp Thượng Dụ có một lần, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta liền buồn nôn.
Không phải ai cũng có thể thay thế được Kỷ Nhiên.
Thượng Dụ bị hất ngã xuống đất, đau đến kêu ầm lên: “Dạ thiếu, ngài tuyệt tình vừa thôi. Hiện tại Vân Dật đang một chân đạp hai thuyền, cậu ta đang chơi đùa với ngài đó.”
Dạ Lăng Hàn đã đi rất xa rồi nhưng nghe thấy lời cậu ta nói liền lập tức lộn ngược lại.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt trầm đến dọa người: “Em ấy chơi đùa với tôi, tôi nguyện ý. Nếu em ấy muốn giết tôi, dao đấy cũng là do tôi đưa. Em ấy đối xử với tôi như thế nào tôi cũng đều vui vẻ. Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, đừng có xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Sau khi đe dọa xong, Dạ Lăng Hàn đi nhanh rời đi.
Đã không còn thấy bóng dáng của Vân Dật nữa rồi.
Dạ Lăng Hàn đá vào đèn đường bên cạnh, bực bội muốn chết.
Hắn không có nói đùa, hắn tình nguyện để Vân Dật chơi đùa, để Vân Dật mắng chửi...... Nhưng Vân Dật không cho hắn cơ hội.
Quan hệ giữa hai người đã mong manh rồi, sự xuất hiện của tên Thượng Dụ khiến nó hoàn toàn sụp đổ.
Dạ Lăng Hàn về nhà liền lập tức gọi điện cho Vân Dật thì thấy bị kéo vào danh sách đen.
Hắn liền gọi cho Tuế Tuế, rất lâu sau điện thoại mới được kết nối.
Xung quanh Tuế Tuế rất tối, hẳn là đang trốn ở đâu đó gọi điện cho hắn.
Giọng nhóc con bị ép đến cực thấp: “Bố ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Làm sao vậy?” Dạ Lăng Hàn lập tức khẩn trương.
“Chú xinh đẹp bị người ta cướp mất rồi.” Tuế Tuế thở dài: “Chú xinh đẹp muốn kết hôn.”
“Cái gì?” Sắc mặt của Dạ Lăng Hàn thay đổi liên tục.
Hắn mới tách khỏi Vân Dật còn chưa đầy hai tiếng, sao Vân Dật lại muốn kết hôn?
Dạ Lăng Hàn nhớ tới lời Thượng Dụ nói, cả người đều luống cuống: “Chú ấy muốn kết hôn với ai?”
“Chính là...... Chính là chú lần trước cùng tham gia chương trình đó ạ.”
Tuế Tuế nói: “Con cũng không biết tên của chú ấy. Giờ chú xinh đẹp đang ở thư phòng, nghe nói là đang chọn ngày kết hôn.”
Chẳng lẽ là Tả Hựu Trạch? Dạ Lăng Hàn đã điều tra qua Tả Hựu Trạch, biết hắn là người của H quốc, bối cảnh thâm hậu.
Vân Lai quốc với H quốc quan hệ ngoại giao rất tốt, Vân Dật kết hôn cùng Tả Hựu Trạch cũng không phải không thể nào.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, đáy mắt hiện khí lạnh.
Ai cũng không được mơ ước người của hắn.
Sau khi cúp máy, Dạ Lăng Hàn mở điện thoại di động, không cần tìm tin tức liên quan đến Vân Dật, hot search đã thông báo cho hắn.
Ảnh hắn bế Vân Dật đến phòng tổng thống không biết vì sao lại bị chụp được, sau đó một đường lên thẳng hotsearch.
Ngay sau đó truyền ra tin Vân Dật đính hôn.
Bài đăng nói rất rõ ràng, Vân Dật đã có hôn ước, cậu có một vị hôn phu rất ưu tú.
Đến khi nhìn thấy ảnh chụp vị hôn phu của Vân Dật, Dạ Lăng Hàn đột nhiên ngẩn ra, ngay sau đó liền siết chặt nắm đấm.
Tại sao lại là hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.