Chương 15: Chương 5.1
Đông Mật
03/01/2018
Ba ngày liên tiếp,
Vương Lỵ Vân đều nghe thấy có tiếng mèo kêu ở nhà, cho die]ưnda'nlq.d là mèo hoang ở bên ngoài, cho đến khi bác sỹ thú y gọi điện thoại tới nhà, mới biết là con trai đưa mèo về nhà, nên lập tức gọi điện thoại đến văn phòng để tra hỏi.
"Sao con lại đưa mèo hoang về nhà?"
Tô Tế Nhân vừa mới họp xong."Đây là mèo của con gái con, con đã đồng ý chăm sóc giúp nó rồi."
"Con gái con? Là đứa bé mà vợ trước con sinh ra hả?" Vương Lỵ Vân đã từng nghe con trai nói, trước khi ly hôn con dâu đã sinh hạ một bé gái, chỉ là lúc đó bà lại bị trúng gió phải điều dưỡng thân thể, hơn nữa bà lại chán ghét đứa con dâu này, nên bà cũng không muốn hỏi ."Ngay cả con cũng gặp rồi, chẳng lẽ thật sự muốn hợp lại với cô ta sao?"
"Nó là con gái của con, con phải có trách nhiệm."
"Con đã trả tiền nuôi dưỡng, không phải là đã làm hết trách nhiệm rồi hả?"
"Đó cũng là phương thức mà cha đã đối đãi với chúng ta năm đó, chỉ là qua loa." Anh kìm nén xúc động. "Nếu như mẹ con Bách Việt đồng ý, con hi vọng về sau sẽ được gặp bọn họ theo định kỳ."
Vương Lỵ Vân giậm chân. "Không được!"
"Mẹ hi vọng con cũng sẽ giống như cha, vứt bỏ vợ con không để ý tới bọn họ sao?"
"Mẹ không cho phép con cưới người phụ nữ kia!"
"Chỉ là gặp mặt thôi. Mẹ, tại sao mẹ lại chán ghét Bách Việt như vậy?" Anh muốn tìm ra điểm mấu chốt.
"Mẹ. . . . . ." Vương Lỵ Vân hậm hực nói: "Mẹ không vừa mắt với cô ta."
"Dù sao cũng nên có một nguyên nhân chứ? Mặc dù Bách Việt có chút nóng nảy, nhưng cô ấy cũng có rất nhiều ưu điểm, cô ấy rất lạc quan, rất thông minh, cũng có chút dịu dàng, không hề kém hơn Nhã Hân——"
"Dĩ nhiên trong mắt con thì cô ta cái gì cũng tốt! Mẹ đã nuôi lớn con... đến khi con cưới vợ về nhà, tâm tư die]ưnda'nlq.d cũng lệch hướng rồi, đúng sai cũng không phân biệt được, cô ta không vâng lời mẹ không phải là con không nhìn thấy, còn hỏi mẹ sao không thích cô ta!"
Lại nữa rồi, hoàn toàn không thể nào khai thông nổi. Tô Tế Nhân hết cách. "Con còn phải đi gặp khách hàng, có chuyện gì về nhà nói."
"Đợi chút, Tế Nhân!" Tút tút tút, con trai đã cúp điện thoại. Vương Lỵ Vân vô cùng tức giận, hét lên với quản gia: "Bảo tài xế chuẩn bị xe!"
Vương Lỵ Vân bùng nổ, hất tất cả mọi thứ xuống, nhưng vẫn nuốt không trôi cơn tức. Bà ngồi trên xe, đi ngang qua công viên nhỏ tình cờ phát hiện được mấy ngày trước, bà liền đuổi tài xế về nhà, một mình đi vào công viên, ngồi ở dưới gốc cây, ngẩn người nhìn lá sen mọc dưới ao.
Không biết qua bao lâu, bà mơ hồ nghe thấy tiếng ồn, nhà trẻ Ngữ Tảo ở bên cạnh đã tan học. Bà đứng lên, nhìn thấy ở cửa nhà trẻ đối diện có một bầy trẻ con chạy ra, bố mẹ chúng lái xe tới đón, cộng thêm xe đưa mấy đứa trẻ về nhà, làm cho trước cửa nhà trẻ ồn ào không dứt.
Cảnh tượng ầm ĩ này làm cho Vương Lỵ Vân mạnh mẽ hơn, bà ra khỏi công viên, băng qua đường cái, lách qua người những phụ huynh đang đón con và những đứa trẻ, đang muốn đi tới cửa hàng tiện lợi ở bên đường để mua một chai nước suối, thì có một giọng nói của bé gái vang lên.
"Bà ơi, cháu trả lại ví tiền cho bà."
Vương Lỵ Vân quay đầu, nhìn thấy cô bé đã từng giúp mình nhặt mắt kính bị rơi đang đứng ở trước cửa nhà trẻ. "Sao lại trả cho bà?"
"Mẹ cháu nói không được nhận đồ của người lạ." La Lam đưa bóp đựng tiền lẻ cho bà.
"Không nhận thì thôi, còn sợ bà già này bắt cóc cháu sao?"
Bé gái nhìn bà, đột nhiên nói: "Tâm tình của bà không được tốt sao ạ?"
Vương Lỵ Vân liếc xéo khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiện kia. "Cháu nhìn ra được tâm tình của bà không tốt?" Cảm giác đứa nhỏ này có chút quen, lại không nhớ nổi là giống ai.
"Bởi vì bà không cười." Lần trước gặp bà ấy, cũng là vẻ mặt mất hứng.
"Tâm tình của bà dĩ nhiên là không tốt rồi!" Vương Lỵ Vân ôm hận không ngừng trách cứ. "Con bà cứng rắn muốn cưới một đứa con dâu mà bà ghét, ly hôn còn nhớ mãi không quên, bây giờ hai người đó lại liên lạc rồi, hừ, nó nói tốt giúp vợ trước, muốn bà chấp nhận cô ta, nuôi con trai có ích lợi gì chứ, kết hôn thì trở thành cái máy sinh thôi!"
Nói đến đoạn đó bà thấy sống mũi mình cay cay, thấy đôi mắt trong veo của cô bé nhìn mình."Ai, sao bà lại nói cho cháu nghe những thứ này chứ, cháu có nghe cũng không hiểu."
La Lam nghiêng đầu, suy nghĩ một chút. "Bà à, cháu học lớp việt quất ở nhà trẻ bên kia, người bạn tốt nhất của cháu là Hương Hoa, mẹ Hương Hoa mang die]ưnda'nlq.d thai, Hương Hoa nói mẹ không thích bạn ấy, cho nên phải sinh nhiều hơn một con, bạn ấy thật sự rất đau lòng. Nhưng sau này bạn ấy lại không khó chịu nữa, bà biết tại sao không?"
"Làm sao bà biết được?"
"Mẹ Hương Hoa nói, bà ấy vẫn rất yêu Hương Hoa. Hương Hoa đã dần chấp nhận được rồi. Cho dù về sau con trai bà có kết hôn, thì bà vẫn là mẹ của chú ấy, chú ấy vẫn rất yêu thương bà mà!"
"Cháu cho bà là đứa trẻ hay sao mà phải tranh giành tình cảm?" Vương Lỵ Vân lắc đầu. Trẻ con vẫn là trẻ con, ý tưởng cũng quá trẻ con.
"Mẹ cháu đã nói, khi con gặp phải người trong lòng của mình, lòng của con sẽ sinh ra thêm tình yêu, yêu thương người đó, mỗi một phần yêu đều là bình đẳng."
"Cho nên?"
"Con trai của bà chắc hẳn là rất thương bà, nên mới nói với bà, giống như mẹ của Hương Hoa ấy. Con dâu của bà nhất định cũng sẽ yêu thương bà, bởi vì bà là mẹ của người mà dì ấy yêu mà, bọn họ cũng sẽ yêu bà, bà không phải cần phải sợ!"
Con ngươi trong suốt của cô bé tựa như gương sáng, phân tích thấu đáo tâm sự của bà, an ủi tinh tế như thế. Vương Lỵ Vân có chút ngại ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng. "Nói hươu nói vượn, chuyện của người lớn cháu biết cái gì?"
"Cháu cảm thấy tình cảnh của bà rất giống Hương Hoa, nếu như mà cháu nói không đúng, thì bà không được tức giận đó."
Một cô bé khác đã chạy tới kéo La Lam đi, muốn chơi nhảy dây với con bé, La Lam cười ngọt ngào với Vương Lỵ Vân. "Bà ơi, hẹn gặp lại!"
Vương Lỵ Vân muốn gọi con bé lại, nhưng không biết tên của nó, chỉ có thể đưa mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ tiến vào nhà trẻ.
Cháu gái của bà, chắc cũng tầm tuổi này phải không? Không biết có thông minh lanh lợi bằng nửa đứa nhỏ này không. . . . . . Bà thở dài, tiếp tục đi tới cửa hàng tiện lợi.
Thường ngày sau khi tan học La Lam hay đón xe của trường về, nhưng mới vừa rồi trước khi ra về, cô giáo nhận được điện thoại của dì Diệu Diệu, nói dì có việc ở gần đó, thuận đường đến đón nó. Nó chơi nhảy dây với bạn được một lúc thì La Diệu Tĩnh đến, hai người ngồi chung xe buýt về nhà.
Lên xe ngồi vào chỗ của mình, La Diệu Tĩnh hỏi: "Buổi sáng nghe mẹ cháu nói, mấy ngày trước hai người nhặt được một con mèo con, đã bị cha cháu mang về nuôi rồi sao?"
La Lam gật đầu một cái. La Diệu Tĩnh cau mày nói: "Dì nhớ là anh ta không có hứng thú với động vật mà, ở phương diện chăm sóc nhất định là tay mới, để cho anh ta chăm sóc mèo con yếu ớt, có chút nguy hiểm."
"Nhưng mẹ không để cho cháu nuôi. . . . . ."
"Cháu rất lo lắng cho tình trạng của mèo con phải không?"
La Lam gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đẩy lo lắng.
"Dì đoán ba cháu sẽ mang die]ưnda'nlq.d chú mèo tới phòng làm việc, chắc bây giờ con mèo đang ở bách hóa Mai Hoa. Cháu có muốn đi xem nó thế nào rồi không?" Theo hiểu biết của cô đối với anh rể, việc mà anh ấy đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được.
"Nhưng, mẹ sẽ tức giận."
"Nhất định rồi, nhưng ba cháu không biết nuôi mèo, ngộ nhỡ trong quá trình nuôi dưỡng mèo con mà gây ra sai lầm thì hỏng bét, cháu có thể tới nhìn một chút, dạy ba cháu nuôi thế nào mới đúng." La Diệu Tĩnh giựt giây. Mỗi lần con bé nhắc tới cha, luôn đứng cùng một trận tuyến với mẹ, có vẻ không quan tâm, nhưng cô nhìn ra được, đứa nhỏ này tò mò về ba của nó." Xe buýt sẽ đi qua Mai hoa, cháu thuận đường thì qua xem một chút đi."
La Lam dao động. "Nhưng. . . . . ."
"Đừng nói cho chị ấy biết là được rồi! Chị ấy sẽ không biết đâu." La Diệu Tĩnh giảo hoạt nói: "Chỉ là, nếu như bị mẹ cháu biết, dì tuyệt không thừa nhận là dì đi với cháu đâu, tất cả mọi hậu quả cháu đều phải tự mình gánh chịu."
Thật ra thì, đây là mục đích chính mà hôm nay cô đặc biệt tới đón cháu gái. Cô có dự cảm, đứa nhỏ này sẽ die]ưnda'nlq.d hóa giải mấu chốt cục diện bế tắc của hai vợ chồng bọn họ.
Cô bé suy nghĩ mấy giây, nghiêm túc nói: "Cháu muốn đi."
"Sao con lại đưa mèo hoang về nhà?"
Tô Tế Nhân vừa mới họp xong."Đây là mèo của con gái con, con đã đồng ý chăm sóc giúp nó rồi."
"Con gái con? Là đứa bé mà vợ trước con sinh ra hả?" Vương Lỵ Vân đã từng nghe con trai nói, trước khi ly hôn con dâu đã sinh hạ một bé gái, chỉ là lúc đó bà lại bị trúng gió phải điều dưỡng thân thể, hơn nữa bà lại chán ghét đứa con dâu này, nên bà cũng không muốn hỏi ."Ngay cả con cũng gặp rồi, chẳng lẽ thật sự muốn hợp lại với cô ta sao?"
"Nó là con gái của con, con phải có trách nhiệm."
"Con đã trả tiền nuôi dưỡng, không phải là đã làm hết trách nhiệm rồi hả?"
"Đó cũng là phương thức mà cha đã đối đãi với chúng ta năm đó, chỉ là qua loa." Anh kìm nén xúc động. "Nếu như mẹ con Bách Việt đồng ý, con hi vọng về sau sẽ được gặp bọn họ theo định kỳ."
Vương Lỵ Vân giậm chân. "Không được!"
"Mẹ hi vọng con cũng sẽ giống như cha, vứt bỏ vợ con không để ý tới bọn họ sao?"
"Mẹ không cho phép con cưới người phụ nữ kia!"
"Chỉ là gặp mặt thôi. Mẹ, tại sao mẹ lại chán ghét Bách Việt như vậy?" Anh muốn tìm ra điểm mấu chốt.
"Mẹ. . . . . ." Vương Lỵ Vân hậm hực nói: "Mẹ không vừa mắt với cô ta."
"Dù sao cũng nên có một nguyên nhân chứ? Mặc dù Bách Việt có chút nóng nảy, nhưng cô ấy cũng có rất nhiều ưu điểm, cô ấy rất lạc quan, rất thông minh, cũng có chút dịu dàng, không hề kém hơn Nhã Hân——"
"Dĩ nhiên trong mắt con thì cô ta cái gì cũng tốt! Mẹ đã nuôi lớn con... đến khi con cưới vợ về nhà, tâm tư die]ưnda'nlq.d cũng lệch hướng rồi, đúng sai cũng không phân biệt được, cô ta không vâng lời mẹ không phải là con không nhìn thấy, còn hỏi mẹ sao không thích cô ta!"
Lại nữa rồi, hoàn toàn không thể nào khai thông nổi. Tô Tế Nhân hết cách. "Con còn phải đi gặp khách hàng, có chuyện gì về nhà nói."
"Đợi chút, Tế Nhân!" Tút tút tút, con trai đã cúp điện thoại. Vương Lỵ Vân vô cùng tức giận, hét lên với quản gia: "Bảo tài xế chuẩn bị xe!"
Vương Lỵ Vân bùng nổ, hất tất cả mọi thứ xuống, nhưng vẫn nuốt không trôi cơn tức. Bà ngồi trên xe, đi ngang qua công viên nhỏ tình cờ phát hiện được mấy ngày trước, bà liền đuổi tài xế về nhà, một mình đi vào công viên, ngồi ở dưới gốc cây, ngẩn người nhìn lá sen mọc dưới ao.
Không biết qua bao lâu, bà mơ hồ nghe thấy tiếng ồn, nhà trẻ Ngữ Tảo ở bên cạnh đã tan học. Bà đứng lên, nhìn thấy ở cửa nhà trẻ đối diện có một bầy trẻ con chạy ra, bố mẹ chúng lái xe tới đón, cộng thêm xe đưa mấy đứa trẻ về nhà, làm cho trước cửa nhà trẻ ồn ào không dứt.
Cảnh tượng ầm ĩ này làm cho Vương Lỵ Vân mạnh mẽ hơn, bà ra khỏi công viên, băng qua đường cái, lách qua người những phụ huynh đang đón con và những đứa trẻ, đang muốn đi tới cửa hàng tiện lợi ở bên đường để mua một chai nước suối, thì có một giọng nói của bé gái vang lên.
"Bà ơi, cháu trả lại ví tiền cho bà."
Vương Lỵ Vân quay đầu, nhìn thấy cô bé đã từng giúp mình nhặt mắt kính bị rơi đang đứng ở trước cửa nhà trẻ. "Sao lại trả cho bà?"
"Mẹ cháu nói không được nhận đồ của người lạ." La Lam đưa bóp đựng tiền lẻ cho bà.
"Không nhận thì thôi, còn sợ bà già này bắt cóc cháu sao?"
Bé gái nhìn bà, đột nhiên nói: "Tâm tình của bà không được tốt sao ạ?"
Vương Lỵ Vân liếc xéo khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiện kia. "Cháu nhìn ra được tâm tình của bà không tốt?" Cảm giác đứa nhỏ này có chút quen, lại không nhớ nổi là giống ai.
"Bởi vì bà không cười." Lần trước gặp bà ấy, cũng là vẻ mặt mất hứng.
"Tâm tình của bà dĩ nhiên là không tốt rồi!" Vương Lỵ Vân ôm hận không ngừng trách cứ. "Con bà cứng rắn muốn cưới một đứa con dâu mà bà ghét, ly hôn còn nhớ mãi không quên, bây giờ hai người đó lại liên lạc rồi, hừ, nó nói tốt giúp vợ trước, muốn bà chấp nhận cô ta, nuôi con trai có ích lợi gì chứ, kết hôn thì trở thành cái máy sinh thôi!"
Nói đến đoạn đó bà thấy sống mũi mình cay cay, thấy đôi mắt trong veo của cô bé nhìn mình."Ai, sao bà lại nói cho cháu nghe những thứ này chứ, cháu có nghe cũng không hiểu."
La Lam nghiêng đầu, suy nghĩ một chút. "Bà à, cháu học lớp việt quất ở nhà trẻ bên kia, người bạn tốt nhất của cháu là Hương Hoa, mẹ Hương Hoa mang die]ưnda'nlq.d thai, Hương Hoa nói mẹ không thích bạn ấy, cho nên phải sinh nhiều hơn một con, bạn ấy thật sự rất đau lòng. Nhưng sau này bạn ấy lại không khó chịu nữa, bà biết tại sao không?"
"Làm sao bà biết được?"
"Mẹ Hương Hoa nói, bà ấy vẫn rất yêu Hương Hoa. Hương Hoa đã dần chấp nhận được rồi. Cho dù về sau con trai bà có kết hôn, thì bà vẫn là mẹ của chú ấy, chú ấy vẫn rất yêu thương bà mà!"
"Cháu cho bà là đứa trẻ hay sao mà phải tranh giành tình cảm?" Vương Lỵ Vân lắc đầu. Trẻ con vẫn là trẻ con, ý tưởng cũng quá trẻ con.
"Mẹ cháu đã nói, khi con gặp phải người trong lòng của mình, lòng của con sẽ sinh ra thêm tình yêu, yêu thương người đó, mỗi một phần yêu đều là bình đẳng."
"Cho nên?"
"Con trai của bà chắc hẳn là rất thương bà, nên mới nói với bà, giống như mẹ của Hương Hoa ấy. Con dâu của bà nhất định cũng sẽ yêu thương bà, bởi vì bà là mẹ của người mà dì ấy yêu mà, bọn họ cũng sẽ yêu bà, bà không phải cần phải sợ!"
Con ngươi trong suốt của cô bé tựa như gương sáng, phân tích thấu đáo tâm sự của bà, an ủi tinh tế như thế. Vương Lỵ Vân có chút ngại ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng. "Nói hươu nói vượn, chuyện của người lớn cháu biết cái gì?"
"Cháu cảm thấy tình cảnh của bà rất giống Hương Hoa, nếu như mà cháu nói không đúng, thì bà không được tức giận đó."
Một cô bé khác đã chạy tới kéo La Lam đi, muốn chơi nhảy dây với con bé, La Lam cười ngọt ngào với Vương Lỵ Vân. "Bà ơi, hẹn gặp lại!"
Vương Lỵ Vân muốn gọi con bé lại, nhưng không biết tên của nó, chỉ có thể đưa mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ tiến vào nhà trẻ.
Cháu gái của bà, chắc cũng tầm tuổi này phải không? Không biết có thông minh lanh lợi bằng nửa đứa nhỏ này không. . . . . . Bà thở dài, tiếp tục đi tới cửa hàng tiện lợi.
Thường ngày sau khi tan học La Lam hay đón xe của trường về, nhưng mới vừa rồi trước khi ra về, cô giáo nhận được điện thoại của dì Diệu Diệu, nói dì có việc ở gần đó, thuận đường đến đón nó. Nó chơi nhảy dây với bạn được một lúc thì La Diệu Tĩnh đến, hai người ngồi chung xe buýt về nhà.
Lên xe ngồi vào chỗ của mình, La Diệu Tĩnh hỏi: "Buổi sáng nghe mẹ cháu nói, mấy ngày trước hai người nhặt được một con mèo con, đã bị cha cháu mang về nuôi rồi sao?"
La Lam gật đầu một cái. La Diệu Tĩnh cau mày nói: "Dì nhớ là anh ta không có hứng thú với động vật mà, ở phương diện chăm sóc nhất định là tay mới, để cho anh ta chăm sóc mèo con yếu ớt, có chút nguy hiểm."
"Nhưng mẹ không để cho cháu nuôi. . . . . ."
"Cháu rất lo lắng cho tình trạng của mèo con phải không?"
La Lam gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đẩy lo lắng.
"Dì đoán ba cháu sẽ mang die]ưnda'nlq.d chú mèo tới phòng làm việc, chắc bây giờ con mèo đang ở bách hóa Mai Hoa. Cháu có muốn đi xem nó thế nào rồi không?" Theo hiểu biết của cô đối với anh rể, việc mà anh ấy đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được.
"Nhưng, mẹ sẽ tức giận."
"Nhất định rồi, nhưng ba cháu không biết nuôi mèo, ngộ nhỡ trong quá trình nuôi dưỡng mèo con mà gây ra sai lầm thì hỏng bét, cháu có thể tới nhìn một chút, dạy ba cháu nuôi thế nào mới đúng." La Diệu Tĩnh giựt giây. Mỗi lần con bé nhắc tới cha, luôn đứng cùng một trận tuyến với mẹ, có vẻ không quan tâm, nhưng cô nhìn ra được, đứa nhỏ này tò mò về ba của nó." Xe buýt sẽ đi qua Mai hoa, cháu thuận đường thì qua xem một chút đi."
La Lam dao động. "Nhưng. . . . . ."
"Đừng nói cho chị ấy biết là được rồi! Chị ấy sẽ không biết đâu." La Diệu Tĩnh giảo hoạt nói: "Chỉ là, nếu như bị mẹ cháu biết, dì tuyệt không thừa nhận là dì đi với cháu đâu, tất cả mọi hậu quả cháu đều phải tự mình gánh chịu."
Thật ra thì, đây là mục đích chính mà hôm nay cô đặc biệt tới đón cháu gái. Cô có dự cảm, đứa nhỏ này sẽ die]ưnda'nlq.d hóa giải mấu chốt cục diện bế tắc của hai vợ chồng bọn họ.
Cô bé suy nghĩ mấy giây, nghiêm túc nói: "Cháu muốn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.