Chồng Trước Ngon Miệng

Chương 19: Chương 6.2

Đông Mật

24/01/2018

Trở về cửa nhà trọ của hai mẹ con, Tô Tế Nhân ôm lấy con gái đã ngủ say, theo La Bách Việt vào nhà.

Đặt con gái xuống giường, La Bách Việt giúp con gái cởi giày và áo khoác ra, đắp die''nd'aml]lqd kín chăn, quay đầu lại, chỉ thấy Tô Tế Nhân đứng ở trước bức tường dán đâyd tranh vẽ và giấy khen của con gái, chăm chú thưởng thức.

"Con bé rất có thiên phú về mỹ thuật." Dùng màu tươi sáng, hoàn toàn bất đồng với cá tính trưởng thành trầm ổn của con bé.

La Bách Việt đến gần. "Giáo viên mỹ thuật của chúng tôi cũng nói như thế, còn kiến nghị tôi đưa con bé đi học với mấy họa sĩ chuyên nghiệp, tôi có sưu tập tư liệu của mấy vị hoạ sĩ, đang thảo luận với con bé, nó đều không ưng ý."

"Theo học hay không học cũng không sao cả, con bé đã vẽ rất khá." Cô chế nhạo."Thôi đi, người làm cha luôn mù quáng, con của mình làm gì cũng là tốt nhất." Anh thấy buồn cười. "Đại khái thôi."

"Tôi đi lấy đồ ăn khuya ——" Cô vừa mới quay người, liền bị anh kéo lại, nhịp tim của cô thoáng chốc lỡ một nhịp đập. "Không cần gấp, anh không đói bụng. Tối nay anh biểu hiện tốt chứ?" Cô ổn định lại hô hấp. "Cũng tạm được, cho anh 80 điểm."

"Thật nghiêm khắc." Anh cười nhẹ."Nếu anh biểu hiện không kém, về sau chúng ta nên gặp mặt thường xuyên hơn, em sẽ không phản đối chứ? Chẳng qua anh có chút tò mò, 20 điểm còn lại thì sao?"

"Bởi vì anh nói lung tung, lần hẹn đi xem phim đó không tính là hẹn hò!" —— A, mặc dù ban đầu là cô viết tờ giấy trước, thế nhưng chỉ là giấy mời thôi, lúc đó bọn họ còn là bạn bè bình thường. "Sau khi chính thức qua lại mới tính là hẹn hò, lại nói dối trước mặt trẻ con, bị trừ điểm là đúng rồi!" Cô cũng thật là so đo. Anh nhịn cười. "Được rồi, em nói không tính thì là không tính. Còn cái gì nữa nào?"

"Chuyện về NiNi, tôi còn đang tức giận." Anh bật cười, cô giận anh. "Tôi thật sự tức giận đấy!" "Được rồi, anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi lần thứ ba, như vậy được chưa nào?" Ngón tay anh mơn trớn lòng bàn tay cô, hai người ở chung một chỗ, con gái lại đang ngủ say, lời nói của em gái lúc chiều đột nhiên tràn vào đầu cô.

"Thôi. Tôi còn phải đi nấu đồ ăn khuya. . . . . ." Vừa muốn rút tay, lại bị anh bắt trở lại, làm cho cô đỏ mặt tim đập nhanh, trong đầu suy nghĩ lung tung.

"Anh nói anh không đói bụng. Nếu như thỉnh thoảng chỉ có hai chúng ta gặp mặt, không mang theo tiểu Lam, em có đồng ý không?"

"Tôi cho là mục tiêu của anh là làm người cha tốt."

"Anh cho là em đã biết rõ về ý đồ làm người cha tốt của anh." Bàn tay có chút lạnh của anh mơn trớn trên gương mặt cô. "Nói em chán ghét anh, nói em không còn một chút tình cảm gì đối với anh nữa, anh sẽ lập tức đi ngay."

"Anh biết rõ là tôi không ghét anh. . . . . ." Cô nghiêng đầu tránh né. "Nhưng chúng ta chỉ được coi là bạn bè mà thôi."

Anh nhướng mày."Tại sao?"

"Bởi vì tôi chỉ còn lại cảm giác của một người bạn đối với anh." Cô nói dối "Đúng, chúng ta đã từng yêu nhau, nhưng vật đổi sao dời, nhẫn cưới không thấy tôi đã không còn để ý. . . . . ."

Cô lui về phía sau, đụng vào đồng hồ báo thức làm nó rơi xuống, cô khom lưng nhặt lên, sợi dây chuyền trong quần áo đột nhiên rơi xuống, cô cuống quít muốn giấu trở về bên trong áo, lại bị anh phát hiện, đã lấy trước một bước.

"Không thấy, hả?" Anh mở lòng bàn tay ra, là chiếc nhẫn cưới lấp lánh thuộc về cô, ánh mắt anh tràn die''nd'aml]lqd ngập ý cười, hiển nhiên là đã phủ định toàn bộ lời nói của cô, một chữ cũng không tin.

La Bách Việt xấu hổ, mặt đỏ lên. "Tôi chỉ là không muốn. . . . . . Không muốn. . . . . ."

"Không muốn bị biết em giấu chiếc nhẫn trong người? Hành động này thể hiện tâm tình gì, chính em đã biết rõ ràng."

Cô thẹn quá hóa giận. "Vậy thì sao?"

Anh cười nhẹ. "Trước kia em không phải là một cô bé nhát gan, Bách Việt."

Anh hôn lên bờ môi của cô, làm cho bức tường cãi chày cãi chối của cô sụp đổ.

Không muốn thừa nhận tâm sự bí mật của mình, giấu nó đi, là có thể bình tĩnh sống qua ngày, cô đã nhìn thấy kết cục của cô và anh, yêu thêm một lần nữa chắc cũng không khác gì với trước đây, không ở chung một chỗ cũng sẽ không chia lìa, không yêu cũng sẽ không đau lòng. . . . . .

Anh hôn cô rất sâu, đè cô trên thảm trải sàn, ngón tay trượt vào mái tóc của cô, thân thể nặng nề nóng bỏng của anh làm cô run rẩy, cô bấu víu bờ vai rộng của anh, môi lưỡi quấn quít lấy nhau. Thật sự cô có rất nhiều băn khoăn, nhưng tình cảm lại thống trị cơ thể, nói thật với anh, anh giống cô, khó có thể lãng quên đi tình cảm của mình.

Anh đói khát cắn nuốt hơi thở của cô, mềm mại, ngọt ngào, gần như là thô bạo, không chút kiêng kỵ, anh muốn ôm cô, cùng cô triền miên cả đêm. . . . . .

Khi anh đẩy cổ áo của cô ra, cô ngăn cản anh.

"Lam ở bên cạnh. . . . . ."

"Con bé đã ngủ." Anh đeo dây chuyền có chiếc nhẫn trở về trước ngực cô, anh hôn lên da thịt cô, lưu lại dấu vết.

Đau đớn lẫn vào khoái cảm, cô cắn môi chịu đựng. Nhưng, nơi này là phòng của con gái!

Cô đẩy anh, nhưng đẩy không ra. "Tô Tế Nhân, dừng tay! Cầm thú cũng sẽ không làm chuyện như vậy ở trước mặt con gái——" Cô bị ôm chặt hơn, chặt đến nỗi làm cho cô không thể thở nổi. Mặt anh chôn ở trước ngực cô, cô lại đẩy anh ra, vô tình đụng phải trán của anh, nóng phỏng cả tay. . . . . . Ah?

Mái tóc cô rối tung, yêu kiều thở hổn hển, một cước đá văng anh ra. "Anh phát sốt!"

"Đau bụng cộng thêm có chút cảm. . . . . . Buổi trưa sau khi uống thuốc đã tốt hơn nhiều rồi, bây giờ đột nhiên lại bắt đầu đau." Một cước này sức lực không nhỏ, Tô Tế Nhân lăn đến bên giường con gái. Nếu không phải là dạ dày rất đau, anh nhất định sẽ bật cười, tình huống bà xã không hài lòng với việc chồng mình không đạt hiệu suất ở trên giường, nên liền đạp anh xuống giường.

"Bị bệnh tại sao không nói?"

"Anh không muốn phá hỏng không khí của buổi tối hôm nay. . . . . ." Cơn đau bụng làm cho anh không nói được lưa loát.

"Vừa rồi tôi bảo anh ngừng lại mà anh lại không ngừng? Ngã bệnh còn làm loạn." Thấy sắc mặt tái nhợt, toát ra mồ hôi lạnh của anh, cô tìm ra lọ dầu gió cùng với đồng tiền xu. "Tới cạo gió đã, sẽ tốt hơn."

"Anh không muốn. . . . . ." Anh sợ cạo gió, muốn chạy trốn, lại bị cô níu lấy cà vạt, kéo về.

"Con gái anh dũng cảm lắm đấy, cho dù tôi cạo thế nào mặt con bé cũng không biến sắc."

Tô Tế Nhân bị cởi cà vạt, cởi áo sơ mi ra, không biết nên khóc hay cười. Tình huống phát triển không khác ảo tưởng năm phút trước của anh là mấy, nhưng cũng sai quá đi.

Khi tiền xu cạo bên gáy anh, anh cau mày."Kỳ quái, không quá đau. . . . . ."



"Bởi vì bệnh của anh quá nặng. Anh nhất định lại thường thường bận rộn đến quên ăn cơm, mặc cơn đau bụng có đúng hay không?"

Anh cười khổ. "Vội vàng một lúc là lại quên mất."

"Sau đó bị bệnh cũng không nói, chịu đựng tiếp tục công việc. Anh đã nói với em rất nhiều lần, em lại không nói ra thì ai biết được? Người ta thúc dục cấp dưới, anh lại thúc dục chính mình, mình mệt chết thế này, có ai sẽ đau lòng đây?" Trong sáu năm, anh đã loại bỏ được những hỗn tạp trong nội die''nd'aml]lqd bộ của nhà họ Tô, ngồi lên vị trí chủ tịch, nhất định kinh nghiệm rất nhiều. Anh nhất định sẽ miễn cưỡng mình, công việc ngăn trở nhiều hơn nữa, cô không hỏi anh cũng sẽ không nói, sau khi ly dị, còn người nào nghe anh nói đây?

"Anh." Cô ngẩn ngơ, bị nói trúng tâm sự, đỏ mặt. "Tôi còn lâu mới đau lòng!" "Em có thể tới phía trước mặt anh được không?" Vì để cạo gió dễ dàng, cô đứng ở một bên. "Làm gì?" "Anh muốn nhìn em. Nhìn em anh sẽ cảm thấy khá hơn một chút. . . . . ."

"Làm ơn, anh mấy tuổi rồi mà còn làm nũng?" Nhưng cô vẫn đến gần anh, eo lập tức bị anh ôm chặt, anh muốn ôm cô, cô lập tức đẩy anh ra xa một chút. "Đừng quá gần, như vậy tôi không thể cạo gió."

Thật ngu xuẩn, một buổi tối lãng mạn đang diễn ra tốt đẹp, lại biến thành trò chơi của bác sĩ và bệnh nhân. Tô Tế Nhân thở dài, đau bụng, bị cạo đau, trong cơn đau làm cho mồ hôi dần dần đổ ra, huyết khí tắc nghẽn đã được lưu thông, hạnh phúc ấm áp lan tràn toàn thân.

Hai vị người lớn đang vội, cô bé nằm trên giường thở nhẹ, len lén mở mắt ra nhìn.

Nó giả bộ ngủ, nhìn lén cha mẹ hôn nhau, còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên mẹ mắng cha, còn một cước đá văng cha, màn trình diễn dữ dội hiện ra trước mắt, làm cho nó bị dọa sợ đến không dám thở mạnh, hiện tại lại biến thành cạo gió? Nó rất buồn bực, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

************

Cạo gió xong, La Bách Việt đi nấu bát cháo, chờ đến khi Tô Tế Nhân ăn xong rồi uống thuốc, đuổi anh đi ngủ.

6 năm qua, lần đầu tiên Tô Tế Nhân không có uống rượu trước lúc ngủ, lại chìm vào cơn mơ với hương vị hết sức ngọt ngào, cho đến khi ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, anh mới tỉnh lại trong nắng mai. Anh ngủ ở trên giường của La Bách Việt, một bộ dụng cụ làm vệ sinh cá nhân mới tinh được đặt ở đầu giường.

Anh xuống giường rửa mặt, trong gương của phòng tắm còn đọng lại vệt màu tím lúc cạo gió, giống như ở đó đã từng đánh xuống mấy roi.

Sau khi rửa mặt xong, anh mở cửa phòng, mùi thơm của thức ăn xông thẳng vào mũi, bụng của anh rất thành thực ục ục một tiếng. Anh theo tiếng ồn mà đi tới phòng bếp.

Trong phòng bếp, La Bách Việt đeo tạp dề đang chiên trứng, La Diệu Tĩnh giúp một tay, La Lam thì đang dọn bát đĩa ra. La Diệu Tĩnh hỏi: "Có cần đi đánh thức anh rể không chị?"

"Chờ chút nữa chị sẽ gọi anh ấy, để cho anh ấy ngủ thêm một lát nữa đi." La Bách Việt cho trứng vào đĩa, đưa cho em gái.

La Diệu Tĩnh nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua như thế nào? Có hay không. . . . . ." Nháy mắt, mập mờ cười hề hề.

"Anh ấy ngã bệnh, chị giúp anh ấy cạo gió."

"Như vậy thôi sao?"

"Anh ấy ngã bệnh, còn có thể thế nào nữa?"

"Ai, chị rất thất vọng sao?" La Diệu Tĩnh dùng khuỷu tay huých vào người chị gái. "Trước hoa dưới trăng, không khí hết sức căng thẳng, không ngờ tới nàh trai lại miệng cọp gan thỏ, đang lúc quan trọng lại lui bước, quá làm mất vui rồi."

"Này! Em đến bạn trai còn không có, sao toàn nói lung tung thế?" La Bách Việt lấy cái muôi ra định gõ đầu em gái, La Diệu Tĩnh cười né tránh, bắt lấy cháu gái để ngăn cản, cô gái nhỏ cười khanh khách, ba cô gái ồn ào một hồi.

"Chào buổi sáng." Tô Tế Nhân đi vào phòng bếp. La Bách Việt vội vàng thu cái muôi lại. "Ngồi xuống đi, cháo sắp nấu xong rồi."

Tô Tế Nhân ngồi xuống, La Diệu Tĩnh cười nói: "Anh rể, câu miệng cọp gan thỏ kia chỉ là nói đùa, anh đừng để bụng." Cộp, La Bách Việt thẳng tay ném cái muôi kia vào đầu em gái.

"Anh biết mà." Tô Tế Nhân nín cười. Ba cô gái nhà này thật náo nhiệt, làm cho anh thật hâm mộ. Anh nhìn về phía con gái, con bé cũng đang nhìn anh, bờ môi hồng khẽ mấp máy, như muốn nói gì, lại không mở miệng, đưa một bộ bát đũa cho anh.

La Bách Việt vừa vội, vừa hỏi: "Còn đau không?"

"Tốt hơn nhiều rồi."

"Hôm nay nhớ đi khám bác sĩ, đau thành ra như vậy, nói không chừng còn có bệnh tật gì ẩn nấp, nên kiểm tra hoàn toàn. Tôi có hộp giữ nhiệt, để cho anh có thể đưa cháo tới công ty, hai ngày nay trừ cháo với rong biển muối ra, không thể ăn lung tung, trà và cà phê cũng không dien..da'nlqd được uống, tốt nhất là xã giao cũng nên lùi lại, nhớ về nhà sớm, nhất định phải gặp bác sĩ, biết không?"

"Vâng" Giọng nói của Tô Tế Nhân hàm chứa ý cười, mẹ anh cũng không dặn dò nhiều như vậy. "Tối nay có rảnh không?"

La Bách Việt sửng sốt. "Có, mà sao?" Phải cùng anh đi gặp bác sĩ nữa sao?

"Tối hôm qua em đã đồng ý hai chúng ta có thể hẹn nhau đi ra ngoài, tối nay có được không?"

La Diệu Tĩnh đang đọc báo, nghe vậy đầu cúi xuống thấp hơn; La Lam lặng lẽ tránh ra, làm bộ đang giúp mẹ thu dọn đồ đạc.

La Bách Việt mừng thầm, lại cố tình lạnh nhạt. "Nói là nói vậy thôi, cái người này sao gấp gáp thế?"

"Mới vừa rồi có người nói anh là miệng cọp gan thỏ, anh muốn giải thích sớm, để tránh truyền đi chuyện không dễ nghe."

Phụt, La Diệu Tĩnh cười trộm, La Lam mù mờ, không hiểu bốn chữ này có ý tứ gì.

La Bách Việt lườm anh một cái. "Cái này có gì tốt mà phải làm sáng tỏ chứ?"

"Vậy em đồng ý rồi sao?"

"Đồng ý thì được, nhưng không có gì có thể sáng tỏ đâu, anh có làm hay không tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai ——" Cô nói gì thế này! Mặt La Bách Việt đỏ lên, nhìn lén con gái, thật may là con gái tuổi còn nhỏ, nghe không hiểu.

La Diệu Tĩnh nhỏ giọng nói: "Nói quá khô khan rồi, phải tưới nước thôi. . . . . ." Bốp, lại bị La Bách Việt cầm tờ báo gõ vào đầu, cô nàng liền chạy ra khỏi phòng bếp, quay đầu lại nói: "Vậy tối nay em lại ở nhà bạn, thuận tiện dẫn tiểu Lam đi luôn!"

La Bách Việt nắm lấy tờ báo đuổi theo. Tô Tế Nhân cười to, chợt ống tay áo bị kéo, anh quay đầu lại, con gái đưa cho anh một bao cao dán hạ nhiệt nhỏ. "Cha, cái này cho cha. Lúc con bị bệnh cũng dán cái này, rất nhanh sẽ hạ sốt."

Anh ngẩn ra. "Con nói gì cơ?"



La Lam thẹn thùng đỏ mặt, nhỏ giọng lặp lại. "Cha. . . . . ."

Một tiếng này, coi như là chính thức đón nhận anh. Anh cực kỳ vui sướng. "Sao con biết cha phát sốt?"

Anh chỉ là thuận miệng hỏi, mà lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ hồng. "A . . . . . Mẹ nói cho con biết." Lúc sáng mẹ có nói qua việc này, nhưng thật ra là do nó nhìn lén, nói ra khỏi miệng còn có chút chột dạ.

Bộ dáng luống cuống của con gái, hiển nhiên là một đứa bé không biết nói dối. Anh không vạch trần, trân trọng nhận lấy tâm ý của con gái, mỉm cười. "Cám ơn con." Đáy mắt La Lam ánh lên nét cười, cười vui vẻ.

************

Vào thời gian nghỉ trưa của "Canh nghiền", La Bách Việt tuyên bố với đồng nghiệp quyết định của Tô Tế Nhân. "Sau này tôi chính là người phụ trách nơi này, hai ngày nay tôi sẽ thảo luận với mọi người chuyện điều chỉnh dân sự và thay đổi khóa trình." Nguy cơ được giải trừ, tất cả mọi người đều an tâm, có người nói: "Đều giao cho cô là được rồi!"

"Không điều chỉnh cũng không sao, ngài Tô là chồng trước của cô, lần này coi như ngài ấy nể mặt cô mà không làm khó chúng ta, về sau cũng sẽ vậy thôi."

Lời này có ba phần cười giỡn, ba phần vị chua, La Bách Việt vẫn kiên trì giữ vững lập trường. "Mặc kệ quan hệ của tôi và anh ấy, Canh Nghiền chúng ta thật sự cần thay đổi, sau khi tôi tổng hợp lại chi tiết, sẽ nói với mọi người."

Tan họp, mọi người đều đi nghỉ, Minh Minh tới gần La Bách Việt, nói nhỏ.

"Bây giờ tình cảnh của chị đúng là kì diệu đó nha. Nếu như chị trực tiếp tiếp nhận công ty dien..da'nlqd từ tay ông chủ Hoàng, tất cả mọi người sẽ thật vui mừng, bây giờ lại thông qua ngài Tô, cũng có chút lời ong tiếng ve." Bà mẹ độc thân đột nhiên có người chồng trước giàu có, mua lại trường học giao cho cô kinh doanh, khó tránh khỏi nghi kị. La Bách Việt nhún vai. "Chị đã sớm muốn làm thế, dù sao chị cũng là dựa vào chính mình để làm việc mà."

"Này —— chị và ngài Tô, có tiến triển gì không?"

"Minh Minh, có lúc em làm chị cảm thấy như có thêm một em gái ấy." Cũng thích tám chuyện, đùa giỡn như thế. "Nói đi! Ngày hôm qua chị chạy đi đón tiểu Lam, sau đó rồi sao? Có cùng nhau ăn cơm không?"

"Chỉ ăn chung cơm tối, sau đó giống như một đôi cha mẹ bình thường đưa con đi dạo phố——" Minh Minh hé miệng cười. "Cái gì mà giống như một cặp cha mẹ, hai người đúng là như thế mà! Không khí không tệ chứ?"

"Không tệ." Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt đêm qua, cô thấp thỏm không yên, hai gò má trở nên hồng hào. Bây giờ anh đang bận sao? Đã đi gặp bác sĩ chưa?

"Em không biết tại sao chị lại ly hôn với anh ấy, nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi, nếu hai bên còn có tình cảm với nhau, có thể thử lui tới xem sao. Đương nhiên, chị rất kiên cường, rất độc lập, một mình cũng có thể vui vẻ an ổn, nhưng nếu có thêm người bầu bạn, thì sẽ chia sẻ được gánh nặng gia đình!"

"Minh Minh, chị không biết là em lại có tài ăn nói như vậy đấy." La Bách Việt chế nhạo.

Minh Minh cười. "Đây chỉ là một chút cảm xúc của em thôi! Hơn nữa chị và ngài Tô thoạt nhìn rất xứng đôi, em sẽ rất vui vẻ thành toàn. . . . . ." Lúc này, kế toán gọi cô, cô nàng nháy mắt mấy cái với La Bách Việt, xoay người rời đi.

La Bách Việt ngó ra ngoài cửa sổ, sau giữa trưa ánh nắng trải khắp nơi, người xe vội vàng, hàng cây bên đường như đang phơi nắng, bóng cây khẽ lay động, giống như tâm tình mâu thuẫn không dứt của cô.

Cô đang do dự điều gì? Cô biết rất rõ, là bởi vì Vương Lỵ Vân, anh không thể nào mặc kệ mẹ mình, cho nên giữa bọn họ vĩnh viễn sẽ không có kết quả.

Đổi lại con gái lần đầu gặp mặt cha mình lại rất thân thiện, làm cho cô thật đố kỵ, huống chi cô hoàn toàn là người xa lạ, lúc đó bỗng nhiên lại chen vào cuộc sống giữa hai mẹ con anh? Lấy lập trường của người mẹ mà suy nghĩ, cô liền thoải mái hơn nnhiều với Vương Lỵ Vân, chỉ có thể nói, cô và người mẹ thiếu hụt cảm giác an toàn này không có duyên phận mẹ chồng nàng dâu sao?

Cô đang suy nghĩ, điện thoại reo lên, cô bắt máy. "A lô?"

"Bách Việt?" Là Tô Tế Nhân. "Em có bận không?"

"Không có, đang là lúc nghỉ trưa. Anh thì sao? Đã tới khám bác sĩ chưa? Đã ăn cơm chưa? Đã uống thuốc chưa?"

"Có, đều có." Anh mỉm cười. "Có phải là em đã soạn bản nháp trước rồi hay không, chuẩn bị chờ anh gọi điện thoại cho em, cứ thế mà tuôn ra hết?"

Cô bị chọc cười. "Đây bệnh nghề nghiệp của người mẹ, không cần bản nháp."

"Anh không phải là con của em."

"Là ai mà ngày hôm qua bị đau rồi kêu than, so với đứa trẻ còn không bằng?" "A, anh chỉ là hừ mấy tiếng, không có kêu đau." Thật sự rất đau, anh mới lên tiếng kháng nghị."Thật sao? Càng về sau anh còn không ngừng giãy giụa, muốn đẩy tôi ra, lùi vào góc tường để tránh là ai?" "Này, này," Anh cầu xin tha thứ."Sự tình qua đi coi như xong rồi, anh còn muốn mặt mũi, đừng nói lại nữa." Cô bật cười."Làm ơn, đây đang trong điện thoại, người nào nghe được chứ?"

"Dù là đang ở trong điện thoại, anh cũng muốn chừa lại chút mặt mũi." Tranh cãi với cô thật vui vẻ, anh thật sự không muốn nói những lời kế tiếp đây.

"Bách Việt, anh có tin xấu, cuộc hẹn tối nay phải hủy bỏ. Gần đây Mai Hoa muốn thành lập trung tâm nghệ thuật, anh đã mời phóng viên, mời cả các vị văn nghệ sĩ tới bữa tiệc, kết quả nhớ lầm lịch trình, mới dien..da'nlqd vừa rồi Diệp Hoài văn nhắc nhở anh ... anh mới nhớ tới là tối nay."

Bởi vì sơ suất của mình mà làm lỡ buổi hẹn, anh rất ảo não, tra lịch làm việc ba lượt, xác nhận bữa tiệc thật sự là vào tối nay, rất lâu mới không tình nguyện gọi điện thoại cho cô.

Cô im lặng, có hơi thất vọng. "Xã giao sao, cũng không còn cách nào khác. Anh đi đi."

"Xin lỗi, anh đã coi lại lịch làm việc, tối mai thật sự rảnh rỗi, có được không?"

"Thật ra thì. . . . . ." Cô mím môi. "Nếu như bữa tiệc của anh kết thúc không quá muộn, chúng ta có thể ăn chung bữa khuya, không cần đợi đến ngày mai."

Bên kia đầu điện thoại tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức cô gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

"Dĩ nhiên là được rồi." Cô cũng như anh, đều mong đợi khoảng thời gian của hai người hay sao? Ly hôn 6 năm qua, lúc này tâm tình của anh trở nên cực kỳ ngọt ngào, muộn mấy giờ mới có thể thấy hình như cô không quá khó chịu. "Anh sẽ mau sớm kết thúc, đại khái khoảng chín giờ sẽ tới đón em."

Anh nói xã giao xong sẽ đến chỗ của cô, La Bách Việt buông ống nghe, thở dài.

Lần đầu cắm đầu vào yêu đương cuồng nhiệt thì bị ngã đau, khi đó cô khờ dại cho rằng tình yêu là tất cả, bây giờ tâm tình đã bị hiện thực mài dũa đến khô cứng, trong tất cả những lần băn khoăn nhưng vẫn nghĩ tới anh thì cô chợt lĩnh ngộ ——

Tình cảm xuất phát từ nội tâm, vì sao cô không hướng vào trong tâm mình để tìm kiếm đáp án, mà lại để cho tình hình hiện thực vây hãm chính mình?

Đã từng oán giận anh, thất vọng với anh, thề sẽ không gặp lại anh, vậy mà một khắc gặp lại nhau dien..da'nlqd kia, tim của cô lại đập nhanh như vậy, rung động đối với anh vẫn như cũ. Loại bỏ những băn khoăn lo lắng vô vị đi, cô lại nhớ anh, cảm giác vẫn dịu dàng tinh khiết giống như lúc ban đầu, nhớ lại lúc trước cô luôn gay gắt với anh, lại khẽ thở dài.

Cô chỉ muốn yêu thêm một lần nữa, chỉ như thế mà thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Trước Ngon Miệng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook