Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 78: Cao lạnh chi hoa
Trình Ninh Tĩnh
05/01/2020
Cô muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị Mục Vân Sinh ngăn lại, lúc đó hết
cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đưa hắn đến biệt thự bỏ trống của ba mẹ.
Không có gây mê, không có bác sỹ, Mục Vân Sinh tự mình lấy viên đạn ngay bụng ra, rồi tự khâu vết thương, cũng hù dọa Lý Hoan Tình, sau khi làm tốt mọi việc, Mục Vân Sinh giống như bị vết thương làm phát sốt, thời điểm Lý Hoan Tình chăm sóc hắn, luôn cảm giác Mục Vân Sinh sắp chết, nhiều lần muốn báo cảnh sát, nếu không báo cảnh sát, hắn có chết thật rồi, cô có miệng cũng không nói được, nhưng mỗi lần cô định báo cảnh sát, quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Mục Vân Sinh, cô lại nhịn được.
Lúc đó cô nghĩ, chắc cuộc sống của Mục Vân Sinh rất khó khăn, chắc chắn là do Lý gia tạo thành, nếu không phải bà nội coi thường người khác, hắn ở lại Lý gia, có lẽ tháng ngày trải qua sẽ không cực khổ như vậy. Bởi vì quá áy náy, hay bởi vì có một chút thiện cảm, Lý Hoan Tình vẫn chăm sóc hắn, đồng thời đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc kháng sinh cho hắn dùng, sau ba ngày, Mục Vân Sinh từ hôn mê tỉnh dậy.
Lý Hoan Tình đối với Mục Vân Sinh, kỳ thực rất có thiện cảm, cô cảm thấy Mục Vân Sinh giống như nhân vật tiểu anh hùng trong phim điện ảnh vậy, cô đã ở bên trong 2 giờ liền, cũng không quản không để ý, cũng không cảm thấy Mục Vân Sinh nguy hiểm cỡ nào.
Mục Vân Sinh hiển nhiên nhận ra cô, cũng không nói gì, gọi một cú điện thoại, có người tới đón hắn, hắn cứ như vậy một câu nói cũng không lưu lại, một câu cảm ơn cũng không có, quay đầu bước đi, đại khái qua một tháng, Lý Hoan Tình ở trong phòng của mình nhìn thấy Mục Vân Sinh, sợ đến suýt chút nữa không còn nửa cái mạng.
Hắn là đến nói cảm ơn.
Cô vốn tưởng rằng, cô là con cháu Lý gia, Mục Vân Sinh sẽ bài xích đối với cô, bởi vì Mục Vân Sinh đối với người vẫn luôn rất lạnh nhạt, cũng không có tâm tình gì, cô chưa kịp nhìn kỹ, Mục Vân Sinh đã không cùng cô nói thêm cái gì nữa, tới tới lui lui, chỉ nói có ba câu.
Lại một lần nữa nhìn thấy Mục Vân Sinh, đã là chuyện của một năm sau, hắn thật giống lại bị thương.
Sau đó, tìm đến Lý Hoan Tình giúp đỡ.
Năm đó, Lý Hoan Tình biết lái xe, cô quấn lấy Tần Mục dạy cô làm sao lái xe, vị thành niên không giấy phép lái xe, cũng không biết điều khiển làm sao, nhưng mà, cô là con gái nhà quyền quý, hậu duệ quý tộc, theo Mục Vân Sinh đập phá cửa sổ người ta, trộm xe người ta, hơn nửa đêm ở trên đường cái điên cuồng chạy trốn, đồng thời bỏ qua những người đang đuổi theo ở phía sau, cô nghe được tiếng súng, cô nhìn thấy nổ tung, năm đó, cô cùng Mục Vân Sinh đã trải qua vài bước ngoặt sinh tử.
Những việc này, cô đều không dám nói cho Tần Mục.
Nếu nói cho Tần Mục, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy cô là điên rồi, nhưng khi đó, cô cảm thấy tương đối kích thích.
Đoạn thời gian đó, mỗi ngày của cô đều tràn đầy mới mẻ, thẳng đến sau khi Mục Vân Sinh rời đi, cô đã quên hỏi phương thức liên lạc, mỗi lần hắn đều là xuất quỷ nhập thần, tới lặng lẽ, đi lặng lẽ, không mang đi một áng mây.
Hắn đi rồi, tình cảm của Lý Hoan Tình và Tần Mục cũng bắt đầu ấm lên, sau biến thành người yêu.Thoáng một cái đã bốn năm trôi qua, cô lại gặp lại Mục Vân Sinh.
Bỏ đi thời niên thiếu non nớt, bây giờ Mục Vân Sinh như đã biến thành người khác.
Thiếu niên trầm mặc ít nói giết chóc quả quyết, lắc mình biến hóa thành thanh niên hào hoa phong nhã tầm nhìn lạnh lùng.
Duy nhất không thay đổi, chính là ánh mắt lợi hại này của hắn, tư thái lạnh nhạt.
Thật giống một đóa hoa mai lạnh đầu cành cây.
Dùng lời Cố Bình An nói, chính là cao lạnh chi hoa.
Lạnh lùng cùng xa cách của hắn, luôn làm người khác cảm thấy cao cao không thể với tới, nhưng Lý Hoan Tình vẫn cảm thấy Mục Vân Sinh đối với cô, vẫn tính là đặc biệt, có lẽ là bởi vì cô đã từng cứu hắn, cho nên, hắn đối với cô hơi hơi có một chút ân tình như vậy.
Không có gây mê, không có bác sỹ, Mục Vân Sinh tự mình lấy viên đạn ngay bụng ra, rồi tự khâu vết thương, cũng hù dọa Lý Hoan Tình, sau khi làm tốt mọi việc, Mục Vân Sinh giống như bị vết thương làm phát sốt, thời điểm Lý Hoan Tình chăm sóc hắn, luôn cảm giác Mục Vân Sinh sắp chết, nhiều lần muốn báo cảnh sát, nếu không báo cảnh sát, hắn có chết thật rồi, cô có miệng cũng không nói được, nhưng mỗi lần cô định báo cảnh sát, quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Mục Vân Sinh, cô lại nhịn được.
Lúc đó cô nghĩ, chắc cuộc sống của Mục Vân Sinh rất khó khăn, chắc chắn là do Lý gia tạo thành, nếu không phải bà nội coi thường người khác, hắn ở lại Lý gia, có lẽ tháng ngày trải qua sẽ không cực khổ như vậy. Bởi vì quá áy náy, hay bởi vì có một chút thiện cảm, Lý Hoan Tình vẫn chăm sóc hắn, đồng thời đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc kháng sinh cho hắn dùng, sau ba ngày, Mục Vân Sinh từ hôn mê tỉnh dậy.
Lý Hoan Tình đối với Mục Vân Sinh, kỳ thực rất có thiện cảm, cô cảm thấy Mục Vân Sinh giống như nhân vật tiểu anh hùng trong phim điện ảnh vậy, cô đã ở bên trong 2 giờ liền, cũng không quản không để ý, cũng không cảm thấy Mục Vân Sinh nguy hiểm cỡ nào.
Mục Vân Sinh hiển nhiên nhận ra cô, cũng không nói gì, gọi một cú điện thoại, có người tới đón hắn, hắn cứ như vậy một câu nói cũng không lưu lại, một câu cảm ơn cũng không có, quay đầu bước đi, đại khái qua một tháng, Lý Hoan Tình ở trong phòng của mình nhìn thấy Mục Vân Sinh, sợ đến suýt chút nữa không còn nửa cái mạng.
Hắn là đến nói cảm ơn.
Cô vốn tưởng rằng, cô là con cháu Lý gia, Mục Vân Sinh sẽ bài xích đối với cô, bởi vì Mục Vân Sinh đối với người vẫn luôn rất lạnh nhạt, cũng không có tâm tình gì, cô chưa kịp nhìn kỹ, Mục Vân Sinh đã không cùng cô nói thêm cái gì nữa, tới tới lui lui, chỉ nói có ba câu.
Lại một lần nữa nhìn thấy Mục Vân Sinh, đã là chuyện của một năm sau, hắn thật giống lại bị thương.
Sau đó, tìm đến Lý Hoan Tình giúp đỡ.
Năm đó, Lý Hoan Tình biết lái xe, cô quấn lấy Tần Mục dạy cô làm sao lái xe, vị thành niên không giấy phép lái xe, cũng không biết điều khiển làm sao, nhưng mà, cô là con gái nhà quyền quý, hậu duệ quý tộc, theo Mục Vân Sinh đập phá cửa sổ người ta, trộm xe người ta, hơn nửa đêm ở trên đường cái điên cuồng chạy trốn, đồng thời bỏ qua những người đang đuổi theo ở phía sau, cô nghe được tiếng súng, cô nhìn thấy nổ tung, năm đó, cô cùng Mục Vân Sinh đã trải qua vài bước ngoặt sinh tử.
Những việc này, cô đều không dám nói cho Tần Mục.
Nếu nói cho Tần Mục, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy cô là điên rồi, nhưng khi đó, cô cảm thấy tương đối kích thích.
Đoạn thời gian đó, mỗi ngày của cô đều tràn đầy mới mẻ, thẳng đến sau khi Mục Vân Sinh rời đi, cô đã quên hỏi phương thức liên lạc, mỗi lần hắn đều là xuất quỷ nhập thần, tới lặng lẽ, đi lặng lẽ, không mang đi một áng mây.
Hắn đi rồi, tình cảm của Lý Hoan Tình và Tần Mục cũng bắt đầu ấm lên, sau biến thành người yêu.Thoáng một cái đã bốn năm trôi qua, cô lại gặp lại Mục Vân Sinh.
Bỏ đi thời niên thiếu non nớt, bây giờ Mục Vân Sinh như đã biến thành người khác.
Thiếu niên trầm mặc ít nói giết chóc quả quyết, lắc mình biến hóa thành thanh niên hào hoa phong nhã tầm nhìn lạnh lùng.
Duy nhất không thay đổi, chính là ánh mắt lợi hại này của hắn, tư thái lạnh nhạt.
Thật giống một đóa hoa mai lạnh đầu cành cây.
Dùng lời Cố Bình An nói, chính là cao lạnh chi hoa.
Lạnh lùng cùng xa cách của hắn, luôn làm người khác cảm thấy cao cao không thể với tới, nhưng Lý Hoan Tình vẫn cảm thấy Mục Vân Sinh đối với cô, vẫn tính là đặc biệt, có lẽ là bởi vì cô đã từng cứu hắn, cho nên, hắn đối với cô hơi hơi có một chút ân tình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.