Quyển 2 - Chương 24: Tức giận
Lạc Tiểu Lạc
11/02/2015
"Được, em đáp ứng."
Thanh âm tuy rằng rất thấp nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết, Shirley dùng sức gật đầu, sau đó tiếp tục bổ sung thêm: "Em đi tìm bác nói chuyện Randall gọi người cường bạo em, nếu nói như vậy khẳng định là bác sẽ tức giận."
Alex vừa lòng gật dầu, thậm chí còn tiến lên sờ sờ đầu Shirley, khen ngợi nói: "Như vậy chẳng lẽ không tốt sao? Yên tâm đi, Shirley, em là em gái của anh, anh không giúp em thì giúp ai? Anh và Randall làm bạn nhiều năm như vậy, đương nhiên là rõ ràng biết được người phụ nữ nào thích hợp với cậu ta, em so với người Trung Quốc kia thì thích hợp hơn. Anh sẽ giúp em đạt tâm nguyện."
Shirley đang sa sút cảm xúc, nhưng khi nghe được câu nói kia của anh họ thì trong nháy mắt tan thành mây khói.
Cô tinh tường biết được tính cách của anh họ, nếu anh họ nói những lời này, vậy nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn này.
Có sự cam đoan của anh họ, Shirley cũng tỉnh táo lại, ngắm liếc mắt một cái anh họ đang đứng thổi gió ở phía trước cửa sổ bên kia, sau đó mới chậm rì rì mở miệng: "Anh, em phải nói như thế nào với tộc trưởng và các bác?"
Alex quay đầu, âm trầm giữa trời chiều, môi hồng răng trắng, lại xứng thương với cặp mắt u lam, làm cho người ta cả người run lên, có loại cảm giác thấy được ma cà rồng "Anh sẽ dạy em. Hiện tại đi nghỉ ngơi trước đi, hơn hai giờ sau anh sẽ đến gọi em."
...
"Quần áo mang đi cũng vô dụng, dù sao cũng không mặc lại."
Randall lỏa thân trên một mặt thỏa mãn nằm ở trên giường, mà Lam Phong Ngữ ngồi ở một bên gấp quần áo.
Cô cũng không am hiểu làm việc này, dù sao từ nhỏ được mọi người sủng đến lớn, trong nhà không có ai bắt cô làm việc.
Nhưng là, Randall không thích người khác động đồ của anh, mà chính cô cũng không thích, dưới tình huống như vậy, thì tự cô phải thu thập.
Lam Phong Ngữ không trả lời, cô vẫn đang còn hờn dỗi, nhưng là khi bị bàn tay nóng bỏng kia tiến vào trong quần áo, tuy rằng cực lực nhẫn nại lại nhưng vẫn bị giật mình run run, sau đó là một loại cảm giác tê mỏi theo từ chỗ bị đụng cho tới bộ vị rồi lan tràn đến toàn thân.
"Không cần như vậy!"
Luống cuống tay chân bắt lấy bàn tay đang sờ loạn ở trong quần áo, Lam Phong Ngữ xấu hổ mắt khiếp trừng nhìn anh liếc mắt một cái. Từ khi hai người làm chuyện thân mật kia, thì sau đó Randall liền trở nên giống như sắc lang, chỉ biết làm a làm, làm hại thắt lưng của cô vẫn bị đau nhức.
Nghĩ đến về sau nếu cùng Randall kết hôn thì sau này bản thân mình sẽ bị tra tấn thành bộ dáng gì nữa, trong lòng Lam Phong Ngữ có chút bất an.
Cô đương nhiên biết Randall sở dĩ đối với bản thân mình làm nhiều như vậy là cực kỳ yêu thích bản thân mình, nhưng là, cho dù là yêu, nhưng đối mặt với nhu cầu mãnh liệt của người yêu cũng vẫn là sẽ khiếp đảm nha.
"Không cần như vậy là loại nào?"
Randall buồn cười, ngồi dậy một tay kéo lấy bảo bối vào trong lòng.
Bảo bối của anh vẫn là thẹn thùng như thế, giống như một đóa hoa tuyết trắng băng thanh ngọc khiết ở trên núi, âm thầm nở rộ, âm thầm xinh đẹp, cũng không để ý ra sao đều vẫn duy trì tinh thuần bản thân.
Bọn họ đều quan hệ thân mật như vậy, đều làm toàn bộ, hiện tại chỉ thiếu một tờ giấy màu hồng mà thôi, nhưng là bảo bối vẫn là phóng không ra. Thời điểm mỗi lần thân thiết mặt đều đỏ, cái dạng này của bảo bối, lại càng khiến anh muốn hảo hảo khi dễ cô một phen.
Bất quá những lời này anh sẽ không nói cho bảo bối, nhìn bộ dáng bảo bối kiều diễm ướt át trong ngực anh, đối với anh mà nói là một loại hưởng thụ rất lớn, anh mới sẽ không ngốc khiến mình mất đi cái loại lạc thú này đâu.
Bàn tay to lại không nghe lời tham lam hướng trước ngực cô, cảm nhận được làn da non mịn trắng nõn dưới bàn tay, con ngươi xanh trong ánh mắt Randall lại chậm rãi dấy lên làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Nghe được Ware đăng tiên sinh nói những lời này, Lam Phong Ngữ đổ hút khẩu lãnh khí, cô không nghĩ tới, cái gia tộc bá cát tư kia cư nhiên ra một chiêu như vậy.
“Còn có gì nữa?”
Vẻ mặt Randall nhàn nhạt đáp lời, cái loại vẻ mặt này làm cho người ta có một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như là mọi chuyện đều ở trong khống chế của anh, anh đã sớm đoán trước đến kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra giống nhau.
Ware đăng không dám giấu diếm, chạy nhanh đem mười phút nội dung điện thoại phía trước, từ đầy tới đuôi hoàn toàn nhắc lại một lần.
Nhìn thiếu gia nhà mình trên danh nghĩa, kỳ thực gọi là tộc trưởng, Ware đang nhịn không được có chút run run, loại cảm giác này, chỉ có ở thời điểm mười mấy năm trước ở trong gia tộc xuất hiện nội gian phát sinh nội chiến mới từng có.
Mà giờ phút này, ông ta lại cảm nhận được cái loại cảm giác này.
Tuy rằng sắc mặt tộc trưởng vẫn là nhàn nhạt như trước, nhìn không ra một điểm cảm xúc gợn sóng, nhưng ông ta biết, tộc trưởng là tức giận, theo trên người thiếu gia phát ra áp suất thấp khiến ông ta cảm thấy hoảng hốt, theo ở sâu trong nội tâm truyền đến hoảng hốt, giống như một loại cảm giác hít thở không thông.
“Tổ chức liên hợp gia tộc đưa ra khiếu nại sao?”
Randall rốt cuộc đã mơ miệng: “Tốt lắm, vừa khéo tôi có thể thử xem ông ta rốt cuộc có thể làm tới trình độ nào. Bảo bối ~”
Đột nhiên nghe được gọi ban thân mình, Lam Phong Ngữ đang ở trong trạng thái thất thần phục hồi phụ hồi tinh thần lại, ngửa đầu nhìn người đàn ông ở bên người, không có một tia phòng bị hoàn toàn là tín nhiệm.
“Bảo bối, cực kỳ bất hạnh, chúng ta cần phải phải ở lại trong này vài ngày, em ở tại chỗ này theo giúp anh có được không, tuy rằng anh biết bây giờ em rất muốn về nhà, nhưng anh nghĩ muốn em bồi ở bên người, anh rất luyến tiếc khi rời khỏi anh cho dù là nửa phút.”
Lam Phong Ngữ nghe được những lời này của Randall đầu tiên là có điểm sững sờ, sau đó rất nhanh cho ra đáp án: “Được.”
Tuy rằng không rõ lắm Randall rốt cuộc muốn làm gì, nhưng là nếu anh muốn bản thân mình lưu lại, vậy lưu lại đi, dù sao bọn họ cũng là một, lúc nào cũng phải cùng một chỗ, sảy ra chuyện gì cũng muốn cùng nhau gánh vác.
“Mời dự hội nghị họp gia tộc, mười giờ ngày mai, toàn bộ người phụ trách đều phải tham gia. Ware đăng tiên sinh, chuyện này ông phụ trách hãy thông báo đi. Mặt khác về sau toàn bộ điện thoại của gia tộc bá cát tư không cần tiếp, bọn họ muốn làm cái gi thì để họ làm đi.”
Khóe miệng Randall lộ ra độ cong tà mị, càng làm cho tuấn mĩ dung nhan càng tăng thê vài phần mị hoặc.
Lam Phong Ngữ tựa vào trên người anh, tay để ở trên lưng anh, liền tính loại thời điểm ở đây, giữa hai người vẫn như trước ngập tràn không khí ấm áo người ngoài cũng không thể chen vào được.
“Vâng.”
Ware đăng không dám hỏi nhiều vì sao, đang nghe Randall phân phó xong liền chạy nhanh đi ra ngoài.
“Em phải đi gọi điện thoại cho cha, nói em tạm thời không quay về, để cho mọi người đỡ lo lắng.”
Lam Phong Ngữ ra tiếng đánh vỡ yên lặng, chống lại ánh mắt hơi kinh ngạc của Randall, nhẹ nhàng cười: “Yên tâm, em sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh anh.”
“Em sẽ cùng với anh bảo vệ tình yêu của chúng ta.”
Nắm giữ tay Randall, thanh âm Lam Phong Ngữ dị thường kiên định.
Nhìn chằm chằm bảo bối nhìn thời gian rất lâu, phát hiện ánh mắt của cô từ đầu tới cuối đều là thẳng thắn vô tư kiên định, sau đó Randall cũng cười: “Được, chúng tta cùng nhau đến bảo vệ tình yêu của ta.”
Nói xong, cúi người hàm trụ ở cánh môi phấn nộn đỏ bừng của bảo bối.
Bảo bối của anh, có được cô thật sự là anh đã tu luyện mấy đời phúc khí. Mà anh, cũng sẽ làm cho người Lam gia thấy được thực lực của chính mình, làm cho bọn họ hoàn toàn yên tâm mà đem bảo bối giao cho bản thân mình.
Về phần gia tộc bá cát tư, rất nhanh sẽ có trò hay để trình diễn.
Thanh âm tuy rằng rất thấp nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết, Shirley dùng sức gật đầu, sau đó tiếp tục bổ sung thêm: "Em đi tìm bác nói chuyện Randall gọi người cường bạo em, nếu nói như vậy khẳng định là bác sẽ tức giận."
Alex vừa lòng gật dầu, thậm chí còn tiến lên sờ sờ đầu Shirley, khen ngợi nói: "Như vậy chẳng lẽ không tốt sao? Yên tâm đi, Shirley, em là em gái của anh, anh không giúp em thì giúp ai? Anh và Randall làm bạn nhiều năm như vậy, đương nhiên là rõ ràng biết được người phụ nữ nào thích hợp với cậu ta, em so với người Trung Quốc kia thì thích hợp hơn. Anh sẽ giúp em đạt tâm nguyện."
Shirley đang sa sút cảm xúc, nhưng khi nghe được câu nói kia của anh họ thì trong nháy mắt tan thành mây khói.
Cô tinh tường biết được tính cách của anh họ, nếu anh họ nói những lời này, vậy nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn này.
Có sự cam đoan của anh họ, Shirley cũng tỉnh táo lại, ngắm liếc mắt một cái anh họ đang đứng thổi gió ở phía trước cửa sổ bên kia, sau đó mới chậm rì rì mở miệng: "Anh, em phải nói như thế nào với tộc trưởng và các bác?"
Alex quay đầu, âm trầm giữa trời chiều, môi hồng răng trắng, lại xứng thương với cặp mắt u lam, làm cho người ta cả người run lên, có loại cảm giác thấy được ma cà rồng "Anh sẽ dạy em. Hiện tại đi nghỉ ngơi trước đi, hơn hai giờ sau anh sẽ đến gọi em."
...
"Quần áo mang đi cũng vô dụng, dù sao cũng không mặc lại."
Randall lỏa thân trên một mặt thỏa mãn nằm ở trên giường, mà Lam Phong Ngữ ngồi ở một bên gấp quần áo.
Cô cũng không am hiểu làm việc này, dù sao từ nhỏ được mọi người sủng đến lớn, trong nhà không có ai bắt cô làm việc.
Nhưng là, Randall không thích người khác động đồ của anh, mà chính cô cũng không thích, dưới tình huống như vậy, thì tự cô phải thu thập.
Lam Phong Ngữ không trả lời, cô vẫn đang còn hờn dỗi, nhưng là khi bị bàn tay nóng bỏng kia tiến vào trong quần áo, tuy rằng cực lực nhẫn nại lại nhưng vẫn bị giật mình run run, sau đó là một loại cảm giác tê mỏi theo từ chỗ bị đụng cho tới bộ vị rồi lan tràn đến toàn thân.
"Không cần như vậy!"
Luống cuống tay chân bắt lấy bàn tay đang sờ loạn ở trong quần áo, Lam Phong Ngữ xấu hổ mắt khiếp trừng nhìn anh liếc mắt một cái. Từ khi hai người làm chuyện thân mật kia, thì sau đó Randall liền trở nên giống như sắc lang, chỉ biết làm a làm, làm hại thắt lưng của cô vẫn bị đau nhức.
Nghĩ đến về sau nếu cùng Randall kết hôn thì sau này bản thân mình sẽ bị tra tấn thành bộ dáng gì nữa, trong lòng Lam Phong Ngữ có chút bất an.
Cô đương nhiên biết Randall sở dĩ đối với bản thân mình làm nhiều như vậy là cực kỳ yêu thích bản thân mình, nhưng là, cho dù là yêu, nhưng đối mặt với nhu cầu mãnh liệt của người yêu cũng vẫn là sẽ khiếp đảm nha.
"Không cần như vậy là loại nào?"
Randall buồn cười, ngồi dậy một tay kéo lấy bảo bối vào trong lòng.
Bảo bối của anh vẫn là thẹn thùng như thế, giống như một đóa hoa tuyết trắng băng thanh ngọc khiết ở trên núi, âm thầm nở rộ, âm thầm xinh đẹp, cũng không để ý ra sao đều vẫn duy trì tinh thuần bản thân.
Bọn họ đều quan hệ thân mật như vậy, đều làm toàn bộ, hiện tại chỉ thiếu một tờ giấy màu hồng mà thôi, nhưng là bảo bối vẫn là phóng không ra. Thời điểm mỗi lần thân thiết mặt đều đỏ, cái dạng này của bảo bối, lại càng khiến anh muốn hảo hảo khi dễ cô một phen.
Bất quá những lời này anh sẽ không nói cho bảo bối, nhìn bộ dáng bảo bối kiều diễm ướt át trong ngực anh, đối với anh mà nói là một loại hưởng thụ rất lớn, anh mới sẽ không ngốc khiến mình mất đi cái loại lạc thú này đâu.
Bàn tay to lại không nghe lời tham lam hướng trước ngực cô, cảm nhận được làn da non mịn trắng nõn dưới bàn tay, con ngươi xanh trong ánh mắt Randall lại chậm rãi dấy lên làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Nghe được Ware đăng tiên sinh nói những lời này, Lam Phong Ngữ đổ hút khẩu lãnh khí, cô không nghĩ tới, cái gia tộc bá cát tư kia cư nhiên ra một chiêu như vậy.
“Còn có gì nữa?”
Vẻ mặt Randall nhàn nhạt đáp lời, cái loại vẻ mặt này làm cho người ta có một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như là mọi chuyện đều ở trong khống chế của anh, anh đã sớm đoán trước đến kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra giống nhau.
Ware đăng không dám giấu diếm, chạy nhanh đem mười phút nội dung điện thoại phía trước, từ đầy tới đuôi hoàn toàn nhắc lại một lần.
Nhìn thiếu gia nhà mình trên danh nghĩa, kỳ thực gọi là tộc trưởng, Ware đang nhịn không được có chút run run, loại cảm giác này, chỉ có ở thời điểm mười mấy năm trước ở trong gia tộc xuất hiện nội gian phát sinh nội chiến mới từng có.
Mà giờ phút này, ông ta lại cảm nhận được cái loại cảm giác này.
Tuy rằng sắc mặt tộc trưởng vẫn là nhàn nhạt như trước, nhìn không ra một điểm cảm xúc gợn sóng, nhưng ông ta biết, tộc trưởng là tức giận, theo trên người thiếu gia phát ra áp suất thấp khiến ông ta cảm thấy hoảng hốt, theo ở sâu trong nội tâm truyền đến hoảng hốt, giống như một loại cảm giác hít thở không thông.
“Tổ chức liên hợp gia tộc đưa ra khiếu nại sao?”
Randall rốt cuộc đã mơ miệng: “Tốt lắm, vừa khéo tôi có thể thử xem ông ta rốt cuộc có thể làm tới trình độ nào. Bảo bối ~”
Đột nhiên nghe được gọi ban thân mình, Lam Phong Ngữ đang ở trong trạng thái thất thần phục hồi phụ hồi tinh thần lại, ngửa đầu nhìn người đàn ông ở bên người, không có một tia phòng bị hoàn toàn là tín nhiệm.
“Bảo bối, cực kỳ bất hạnh, chúng ta cần phải phải ở lại trong này vài ngày, em ở tại chỗ này theo giúp anh có được không, tuy rằng anh biết bây giờ em rất muốn về nhà, nhưng anh nghĩ muốn em bồi ở bên người, anh rất luyến tiếc khi rời khỏi anh cho dù là nửa phút.”
Lam Phong Ngữ nghe được những lời này của Randall đầu tiên là có điểm sững sờ, sau đó rất nhanh cho ra đáp án: “Được.”
Tuy rằng không rõ lắm Randall rốt cuộc muốn làm gì, nhưng là nếu anh muốn bản thân mình lưu lại, vậy lưu lại đi, dù sao bọn họ cũng là một, lúc nào cũng phải cùng một chỗ, sảy ra chuyện gì cũng muốn cùng nhau gánh vác.
“Mời dự hội nghị họp gia tộc, mười giờ ngày mai, toàn bộ người phụ trách đều phải tham gia. Ware đăng tiên sinh, chuyện này ông phụ trách hãy thông báo đi. Mặt khác về sau toàn bộ điện thoại của gia tộc bá cát tư không cần tiếp, bọn họ muốn làm cái gi thì để họ làm đi.”
Khóe miệng Randall lộ ra độ cong tà mị, càng làm cho tuấn mĩ dung nhan càng tăng thê vài phần mị hoặc.
Lam Phong Ngữ tựa vào trên người anh, tay để ở trên lưng anh, liền tính loại thời điểm ở đây, giữa hai người vẫn như trước ngập tràn không khí ấm áo người ngoài cũng không thể chen vào được.
“Vâng.”
Ware đăng không dám hỏi nhiều vì sao, đang nghe Randall phân phó xong liền chạy nhanh đi ra ngoài.
“Em phải đi gọi điện thoại cho cha, nói em tạm thời không quay về, để cho mọi người đỡ lo lắng.”
Lam Phong Ngữ ra tiếng đánh vỡ yên lặng, chống lại ánh mắt hơi kinh ngạc của Randall, nhẹ nhàng cười: “Yên tâm, em sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh anh.”
“Em sẽ cùng với anh bảo vệ tình yêu của chúng ta.”
Nắm giữ tay Randall, thanh âm Lam Phong Ngữ dị thường kiên định.
Nhìn chằm chằm bảo bối nhìn thời gian rất lâu, phát hiện ánh mắt của cô từ đầu tới cuối đều là thẳng thắn vô tư kiên định, sau đó Randall cũng cười: “Được, chúng tta cùng nhau đến bảo vệ tình yêu của ta.”
Nói xong, cúi người hàm trụ ở cánh môi phấn nộn đỏ bừng của bảo bối.
Bảo bối của anh, có được cô thật sự là anh đã tu luyện mấy đời phúc khí. Mà anh, cũng sẽ làm cho người Lam gia thấy được thực lực của chính mình, làm cho bọn họ hoàn toàn yên tâm mà đem bảo bối giao cho bản thân mình.
Về phần gia tộc bá cát tư, rất nhanh sẽ có trò hay để trình diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.