Chồng Yêu Độc Tài : Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ !
Chương 279: Bố Ruột Đến Rồi.
Tâm Tâm
29/05/2021
Hoa Phi bôi thuốc cầm máu cho Lục Kiến Nghi, sau đó dùng hydrogen peroxide để làm sạch vết thương cho anh.
Cậu ta không có đủ dụng cụ ở đây để khâu vết thương cho Lục Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương vội vàng gọi cho bác sĩ riêng của Lục Kiến Nghi tới và yêu cầu anh ta mang đồ đến để khâu lại vết thương cho anh.
Sau khi băng bó vết thương xong, lúc bác sĩ rời đi, Hoa Phi vuốt mồ hôi trên trán, “Cũng may là không trúng tim, chị à, chị hơi quá đáng rồi đấy.”
“Không phải tại chị.” Hoa Hiền Phương bối rối trả lời.
Lục Kiến Nghi xua tay, “Chị gái cậu thì làm gì có gan làm thế, là do tự anh làm.”
“Anh định tự hại mình hay cố tình tự sát vậy?” Hoa Phi không tin nổi nói.
Lục Kiến Nghi tự giễu cười, “Chị gái cậu vì giận anh mà bỏ nhà ra đi. Anh có phải nên đâm cho mình hai phát nữa để cô ấy trút giận không?”
Hoa Phi hít sâu một hơi nói, “Anh rể, người phụ nữ hôm qua là ai vậy? Không phải là người tình bên ngoài của anh chứ?”
“Mình chị gái của cậu thôi anh đã không thể đối phó được rồi, làm gì còn thời gian để đi tìm thêm người tình ở bên ngoài nữa.” Lục Kiến Nghi cười khổ nói.
Hoa Phi mím môi, “Thôi lần sau anh đừng làm vậy nữa, cuối cùng thì anh với chị gái em cũng đã làm lành với nhau rồi, đừng làm những hành động ngốc nghếch như thế nữa.”
Sau khi thay thuốc cho túi sữa nhỏ xong, cậu ta cũng rời đi.
Hoa Hiền Phương sắc mặt trở nên lạnh lùng, “Lục Kiến Nghi, anh đi đi, ngày mai tôi sẽ bảo Hoa Phi tới để thay thuốc và quần áo cho anh.” Đây là một lời đuổi khách khéo léo của cô.
Lục Kiến Nghi cau mày, “Nữ nhân ngốc nghếch này, không phải nói sẽ tha thứ cho anh sao?”
“Tôi nói điều này vì tôi sợ rằng bạn sẽ chết. Trên con dao có dấu vân tay của tôi. Nếu anh chết rồi, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đã giết chết anh. Vậy thì tôi còn bị oan hơn Đậu Nga à?”
Cô nhìn anh đầy tức giận, cô không phải là người phụ nữ có thể để anh chơi đùa giễu cợt trước tất cả mọi người như vậy.
Anh đau khổ thở dài, “Để em yên tâm ở đây hai ngày, thứ hai anh đến đón em.” Sau đó, anh thất thần bước ra ngoài.
Ngay sau khi anh rời đi, thì Hứa Nhã Thanh đến.
“Thằng bé thế nào rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Sau khi khâu lại, thì không sao rồi.” Hoa Hiền Phương nói xong cùng anh lên lầu.
Túi sữa nhỏ ngồi trên ghế đọc sách, hơi ngán ngẩm, mắt sáng lên khi thấy anh ta đi tới, “Bố ơi…”
“Bảo bối, chân con còn đau không?” Hứa Nhã Thanh cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Lúc bị ngã thì con rất đau, nhưng con không sợ, nên con đã không khóc.” Túi sữa nhỏ mỉm cười với anh, ra dáng một cậu bé nhỏ mạnh mẽ.
Hứa Nhã Thanh thơm lên má nhỏ của con trai, “Tiểu Quân của chúng ta là dũng cảm nhất.”
Anh ta ngồi sang một bên và kể chuyện cho cậu bé nghe, một lúc sau thì anh chàng nhỏ bé này ngủ gật mất.
Anh ta nhẹ nhàng bế cậu bé lên đặt xuống giường, nhắc nhở bảo mẫu trông nom cậu bé, sau đó Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương bước ra ngoài.
“Tại sao em lại sống ở đây? Em đã cãi nhau với Lục Kiến Nghi à?”
“Em chỉ muốn được yên lặng thôi.” Cô nhún vai, nhẹ giọng đáp, sau đó đổi chủ đề, “Tiểu Quân muốn học chơi cờ vua. Khi nào thằng bé tỉnh dậy, thì anh dạy cách chơi cho con nhé”.
“Được.” Hứa Nhã Thanh gật đầu, anh biết Hoa Hiền Phương đang cố ý né tránh câu hỏi này, cô không muốn nói, anh cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng anh biết rằng cô hẳn đã có mâu thuẫn với Lục Kiến Nghi.
Anh nắm vai Hoa Hiền Phương, “Hoa Hiền Phương, em phải nhớ rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên em và con. Lục Kiến Nghi không thể làm chỗ dựa cho em nhưng anh thì có thể..”
“Haiz, cám ơn anh.” Hoa Hiền Phương khóe mắt thoáng ẩm ướt, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Trên đời này, chỉ có Hứa Nhã Thanh là người quan tâm cô nhất và đáng để cô tin tưởng nhất.
Lục Kiến Nghi chỉ là một kẻ chuyên đi nói dối người khác!
Anh nói anh với Kiều An không phải là tình nhân, nhưng thật ra anh vẫn âm thầm quan tâm cô ta, ở bên cô ta mỗi ngày dù đang ở bên cạnh cô.
Ngay khi Kiều An xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ vô cùng căng thẳng rồi biến mất không tăm tích, chỉ để lại một mình cô.
Đối với anh, cô chỉ là một con búp bê bên cạnh anh, còn Kiều An mới là người phụ nữ anh thực sự yêu.
Người đàn ông như vậy sao có thể làm chồng, làm người để cô phụ thuộc cả đời được?
Những ngón tay mảnh khảnh của Hứa Nhã Thanh chạm vào mặt cô, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
“Đồ ngốc nghếch này, giữa chúng ta không cần nói lời cám ơn. Cho dù chúng ta không còn có thể quan hệ hôn nhân hợp pháp, nhưng trong lòng anh, em vẫn luôn là vợ của anh.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, và sự dịu dàng trong ánh mắt anh vô cùng mạnh mẽ khiến trái tim băng giá của cô thoáng trở nên ấm áp.
Vào buổi chiều, Túi sữa nhỏ đã thức dậy.
Hoa Hiền Phương ở trong bếp nấu canh, còn Hứa Nhã Thanh thì dạy cậu bé chơi cờ vua ở bên trong phòng.
“Bảo bối, con nói cho bố biết, có phải mẹ con với chú Ma Vương đã cãi nhau rồi không?”
Đôi mắt to đẹp của Túi sữa nhỏ chớp hai lần, lộ ra một chút buồn bã, “Chú Ma Vương hình như có một người phụ nữ xấu xa ở bên ngoài tên là Kiều An. Cô ấy luôn giữ chú Ma Vương không cho chú không về nhà, làm mẹ rất tức giận.”
Mặc dù Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương cố tình tránh mặt thằng bé khi họ cãi nhau, Túi sữa nhỏ vẫn trốn trong góc và bí mật lắng nghe.
Thằng bé rất thông minh và có lẽ biết nó biết rõ họ đang tranh cãi về điều gì.
Một ánh mắt sắc bén xẹt qua mắt Hứa Nhã Thanh, đó là vì Kiều An.
Mọi người trong giới người nổi tiếng đều biết Kiều An là người tình ngầm của Lục Kiến Nghi, không ngờ sau khi Hoa Hiền Phương trở về anh vẫn không cắt đứt liên hệ với Kiều An, chứng tỏ anh rất coi trọng người phụ nữ này.
Sau khi im lặng một lúc, Túi sữa nhỏ ngước mắt lên nhìn anh ta, “Ba ơi, người phụ nữ xấu ở bên cạnh ba hôm đó vẫn còn ở đấy sao?”
Hứa Nhã Thanh rung động, “Bố sẽ không giữ phụ nữ xấu ở bên cạnh.”
Anh ta sẽ không để Hoa Hiền Phương và con của anh ta phải ở với Lục Kiến Nghi nữa, đến một ngày nào đó anh ta sẽ đưa bọn họ đi.
Anh hiểu Hoa Hiền Phương, cô thà chết còn hơn bị lợi dụng, sẽ không chịu bị những chuyện không thoả đáng.
Vì vậy cho dù Y Nhược có quay lại, anh ta cũng dứt khoát và kiên quyết từ bỏ cô ta, nếu do dự chọn lựa giữa cô ta và Hoa Hiền Phương, anh ta sẽ đánh mất lòng tin của Hoa Hiền Phương.
Còn Lục Kiến Nghi vẫn còn quấn quýt với Kiều An, anh đã chạm vào điểm mấu chốt của Hoa Hiền Phương, làm mất lòng tin từ tận sâu trong trái tim của cô.
Hoa Hiền Phương nấu món súp chim bồ câu, có thể thúc đẩy quá trình chữa lành vết thương, sau đó chiên một vài món ăn phụ.
Hứa Nhã Thanh dắt đứa nhỏ xuống lầu, cùng “gia đình ba người” ngồi vào bàn ăn dùng bữa, giống như lúc trước.
“Anh đã lâu không ăn món em nấu. Anh rất nhớ khoảng thời gian ở nước An Kỳ. Những ngày tháng đó thật sự rất hạnh phúc. Đáng lẽ ra anh không nên đưa em quay trở về…” Hứa Nhã Thanh chua xót thở dài..
Vốn dĩ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh ta, ván cờ đó diễn ra vô cùng suôn sẻ, không ngờ Y Nhược lại được “sống lại” và phá vỡ mọi chuyện.
Điều nực cười hơn là ý nghĩa của trò chơi đó đã không còn quan trọng bằng Hoa Hiền Phương.
Giành lại Hoa Hiền Phương một lần nữa mới là mục tiêu quan trọng nhất của anh ta lúc này.
Hoa Hiền Phương lặng lẽ uống một ngụm canh, khi nghĩ đến cảnh Lục Kiến Nghi và Kiều An ân ái, trong lòng cô tràn đầy tức giận và uất ức.
Cô không muốn quay lại là Hoa Hiền Phương của ngày trước, không muốn quay lại làm vợ của Lục Kiến Nghi.
Hôn nhân của bọn họ giống như một miếng lườn gà, vô vị, không, phải nói là còn không ngon như lườn gà, cho dù có từ bỏ, cô cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
Tam triều mộ sở, một người đàn ông hờ hững lòng này ý khác,, chính là điểm độc của cô.
Cậu ta không có đủ dụng cụ ở đây để khâu vết thương cho Lục Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương vội vàng gọi cho bác sĩ riêng của Lục Kiến Nghi tới và yêu cầu anh ta mang đồ đến để khâu lại vết thương cho anh.
Sau khi băng bó vết thương xong, lúc bác sĩ rời đi, Hoa Phi vuốt mồ hôi trên trán, “Cũng may là không trúng tim, chị à, chị hơi quá đáng rồi đấy.”
“Không phải tại chị.” Hoa Hiền Phương bối rối trả lời.
Lục Kiến Nghi xua tay, “Chị gái cậu thì làm gì có gan làm thế, là do tự anh làm.”
“Anh định tự hại mình hay cố tình tự sát vậy?” Hoa Phi không tin nổi nói.
Lục Kiến Nghi tự giễu cười, “Chị gái cậu vì giận anh mà bỏ nhà ra đi. Anh có phải nên đâm cho mình hai phát nữa để cô ấy trút giận không?”
Hoa Phi hít sâu một hơi nói, “Anh rể, người phụ nữ hôm qua là ai vậy? Không phải là người tình bên ngoài của anh chứ?”
“Mình chị gái của cậu thôi anh đã không thể đối phó được rồi, làm gì còn thời gian để đi tìm thêm người tình ở bên ngoài nữa.” Lục Kiến Nghi cười khổ nói.
Hoa Phi mím môi, “Thôi lần sau anh đừng làm vậy nữa, cuối cùng thì anh với chị gái em cũng đã làm lành với nhau rồi, đừng làm những hành động ngốc nghếch như thế nữa.”
Sau khi thay thuốc cho túi sữa nhỏ xong, cậu ta cũng rời đi.
Hoa Hiền Phương sắc mặt trở nên lạnh lùng, “Lục Kiến Nghi, anh đi đi, ngày mai tôi sẽ bảo Hoa Phi tới để thay thuốc và quần áo cho anh.” Đây là một lời đuổi khách khéo léo của cô.
Lục Kiến Nghi cau mày, “Nữ nhân ngốc nghếch này, không phải nói sẽ tha thứ cho anh sao?”
“Tôi nói điều này vì tôi sợ rằng bạn sẽ chết. Trên con dao có dấu vân tay của tôi. Nếu anh chết rồi, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đã giết chết anh. Vậy thì tôi còn bị oan hơn Đậu Nga à?”
Cô nhìn anh đầy tức giận, cô không phải là người phụ nữ có thể để anh chơi đùa giễu cợt trước tất cả mọi người như vậy.
Anh đau khổ thở dài, “Để em yên tâm ở đây hai ngày, thứ hai anh đến đón em.” Sau đó, anh thất thần bước ra ngoài.
Ngay sau khi anh rời đi, thì Hứa Nhã Thanh đến.
“Thằng bé thế nào rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Sau khi khâu lại, thì không sao rồi.” Hoa Hiền Phương nói xong cùng anh lên lầu.
Túi sữa nhỏ ngồi trên ghế đọc sách, hơi ngán ngẩm, mắt sáng lên khi thấy anh ta đi tới, “Bố ơi…”
“Bảo bối, chân con còn đau không?” Hứa Nhã Thanh cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Lúc bị ngã thì con rất đau, nhưng con không sợ, nên con đã không khóc.” Túi sữa nhỏ mỉm cười với anh, ra dáng một cậu bé nhỏ mạnh mẽ.
Hứa Nhã Thanh thơm lên má nhỏ của con trai, “Tiểu Quân của chúng ta là dũng cảm nhất.”
Anh ta ngồi sang một bên và kể chuyện cho cậu bé nghe, một lúc sau thì anh chàng nhỏ bé này ngủ gật mất.
Anh ta nhẹ nhàng bế cậu bé lên đặt xuống giường, nhắc nhở bảo mẫu trông nom cậu bé, sau đó Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương bước ra ngoài.
“Tại sao em lại sống ở đây? Em đã cãi nhau với Lục Kiến Nghi à?”
“Em chỉ muốn được yên lặng thôi.” Cô nhún vai, nhẹ giọng đáp, sau đó đổi chủ đề, “Tiểu Quân muốn học chơi cờ vua. Khi nào thằng bé tỉnh dậy, thì anh dạy cách chơi cho con nhé”.
“Được.” Hứa Nhã Thanh gật đầu, anh biết Hoa Hiền Phương đang cố ý né tránh câu hỏi này, cô không muốn nói, anh cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng anh biết rằng cô hẳn đã có mâu thuẫn với Lục Kiến Nghi.
Anh nắm vai Hoa Hiền Phương, “Hoa Hiền Phương, em phải nhớ rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên em và con. Lục Kiến Nghi không thể làm chỗ dựa cho em nhưng anh thì có thể..”
“Haiz, cám ơn anh.” Hoa Hiền Phương khóe mắt thoáng ẩm ướt, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Trên đời này, chỉ có Hứa Nhã Thanh là người quan tâm cô nhất và đáng để cô tin tưởng nhất.
Lục Kiến Nghi chỉ là một kẻ chuyên đi nói dối người khác!
Anh nói anh với Kiều An không phải là tình nhân, nhưng thật ra anh vẫn âm thầm quan tâm cô ta, ở bên cô ta mỗi ngày dù đang ở bên cạnh cô.
Ngay khi Kiều An xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ vô cùng căng thẳng rồi biến mất không tăm tích, chỉ để lại một mình cô.
Đối với anh, cô chỉ là một con búp bê bên cạnh anh, còn Kiều An mới là người phụ nữ anh thực sự yêu.
Người đàn ông như vậy sao có thể làm chồng, làm người để cô phụ thuộc cả đời được?
Những ngón tay mảnh khảnh của Hứa Nhã Thanh chạm vào mặt cô, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
“Đồ ngốc nghếch này, giữa chúng ta không cần nói lời cám ơn. Cho dù chúng ta không còn có thể quan hệ hôn nhân hợp pháp, nhưng trong lòng anh, em vẫn luôn là vợ của anh.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, và sự dịu dàng trong ánh mắt anh vô cùng mạnh mẽ khiến trái tim băng giá của cô thoáng trở nên ấm áp.
Vào buổi chiều, Túi sữa nhỏ đã thức dậy.
Hoa Hiền Phương ở trong bếp nấu canh, còn Hứa Nhã Thanh thì dạy cậu bé chơi cờ vua ở bên trong phòng.
“Bảo bối, con nói cho bố biết, có phải mẹ con với chú Ma Vương đã cãi nhau rồi không?”
Đôi mắt to đẹp của Túi sữa nhỏ chớp hai lần, lộ ra một chút buồn bã, “Chú Ma Vương hình như có một người phụ nữ xấu xa ở bên ngoài tên là Kiều An. Cô ấy luôn giữ chú Ma Vương không cho chú không về nhà, làm mẹ rất tức giận.”
Mặc dù Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương cố tình tránh mặt thằng bé khi họ cãi nhau, Túi sữa nhỏ vẫn trốn trong góc và bí mật lắng nghe.
Thằng bé rất thông minh và có lẽ biết nó biết rõ họ đang tranh cãi về điều gì.
Một ánh mắt sắc bén xẹt qua mắt Hứa Nhã Thanh, đó là vì Kiều An.
Mọi người trong giới người nổi tiếng đều biết Kiều An là người tình ngầm của Lục Kiến Nghi, không ngờ sau khi Hoa Hiền Phương trở về anh vẫn không cắt đứt liên hệ với Kiều An, chứng tỏ anh rất coi trọng người phụ nữ này.
Sau khi im lặng một lúc, Túi sữa nhỏ ngước mắt lên nhìn anh ta, “Ba ơi, người phụ nữ xấu ở bên cạnh ba hôm đó vẫn còn ở đấy sao?”
Hứa Nhã Thanh rung động, “Bố sẽ không giữ phụ nữ xấu ở bên cạnh.”
Anh ta sẽ không để Hoa Hiền Phương và con của anh ta phải ở với Lục Kiến Nghi nữa, đến một ngày nào đó anh ta sẽ đưa bọn họ đi.
Anh hiểu Hoa Hiền Phương, cô thà chết còn hơn bị lợi dụng, sẽ không chịu bị những chuyện không thoả đáng.
Vì vậy cho dù Y Nhược có quay lại, anh ta cũng dứt khoát và kiên quyết từ bỏ cô ta, nếu do dự chọn lựa giữa cô ta và Hoa Hiền Phương, anh ta sẽ đánh mất lòng tin của Hoa Hiền Phương.
Còn Lục Kiến Nghi vẫn còn quấn quýt với Kiều An, anh đã chạm vào điểm mấu chốt của Hoa Hiền Phương, làm mất lòng tin từ tận sâu trong trái tim của cô.
Hoa Hiền Phương nấu món súp chim bồ câu, có thể thúc đẩy quá trình chữa lành vết thương, sau đó chiên một vài món ăn phụ.
Hứa Nhã Thanh dắt đứa nhỏ xuống lầu, cùng “gia đình ba người” ngồi vào bàn ăn dùng bữa, giống như lúc trước.
“Anh đã lâu không ăn món em nấu. Anh rất nhớ khoảng thời gian ở nước An Kỳ. Những ngày tháng đó thật sự rất hạnh phúc. Đáng lẽ ra anh không nên đưa em quay trở về…” Hứa Nhã Thanh chua xót thở dài..
Vốn dĩ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh ta, ván cờ đó diễn ra vô cùng suôn sẻ, không ngờ Y Nhược lại được “sống lại” và phá vỡ mọi chuyện.
Điều nực cười hơn là ý nghĩa của trò chơi đó đã không còn quan trọng bằng Hoa Hiền Phương.
Giành lại Hoa Hiền Phương một lần nữa mới là mục tiêu quan trọng nhất của anh ta lúc này.
Hoa Hiền Phương lặng lẽ uống một ngụm canh, khi nghĩ đến cảnh Lục Kiến Nghi và Kiều An ân ái, trong lòng cô tràn đầy tức giận và uất ức.
Cô không muốn quay lại là Hoa Hiền Phương của ngày trước, không muốn quay lại làm vợ của Lục Kiến Nghi.
Hôn nhân của bọn họ giống như một miếng lườn gà, vô vị, không, phải nói là còn không ngon như lườn gà, cho dù có từ bỏ, cô cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
Tam triều mộ sở, một người đàn ông hờ hững lòng này ý khác,, chính là điểm độc của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.