Chồng Yêu Độc Tài : Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ !
Chương 179: Đánh Trầy Da Sứt Thịt..
Tâm Tâm
29/05/2021
Trong lòng Hoa Mộng Lan cười thầm. Cơn tức giận của Lục Kiến Nghi không hề tầm thường, tối hôm nay nhất định Hoa HIền Phương sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống.
“Kiến Nghi, anh cứ bớt giận đã, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lời nói của cô ta còn chưa dứt, Lục Kiến Nghi đã đứng dựng lên, không nói một lời nào, xoay người đi giống như cơn gió bão càn quét mọi thứ đi ra ngoài.
Mặc dù Hoa Mộng Lan cảm thấy có hơi thất vọng nhưng nghĩ đến việc anh phải đi dạy dỗ một bài học cho Hoa Hiền Phương, trong lòng đã cảm thấy thư thản hơn.
Lục Kiến Nghi trở lại phòng làm việc, nới lỏng cà vạt trên cổ ra, chiếc cà vạt siết chặt cổ khiến anh cảm thấy thở không thông.
Trong đầu anh đều là hình ảnh trên mặt đất đầy tiền rơi, Hoa Hiền Phương đang bò toài trên đó để nhặt tiền, đấy chính là những tờ tiền rải trên mộ chôn của cô.
“Tiền còn quan trọng hơn cả tính mạng của tôi, quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Tôi chỉ yêu tiền mà thôi.”
“Cầu xin anh, mau trả lại tiền cho tôi, làm ơn đừng đóng băng thu nhập của tôi, cầu xin anh đó.”
“Tôi không cần nhiều tiền đâu, tôi chỉ cần 60 tỷ thôi.”
“Trong mắt của anh, sáu mươi tỷ cũng không đáng là bao nhiêu, nhưng đối với tôi mà nói, đó chính là một số tiền khổng lồ, cả đời này tôi cũng không kiếm được.”
Cô yêu tiền đến mức như vậy.
Tiền chính là sinh mạng của cô, cô ích kỷ đến mức không muốn tốn muốn bỏ một ít tiền nào cả.
Cô thực sự yêu tiền sao?
Anh tựa người vào chiếc ghế giám đốc, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, hướng về phía xa xa mông lung tận chân trời.
Có lẽ cho tới tận bây giờ anh cũng không hiểu được Hoa Hiền Phương, cũng cho tới tận bây giờ chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải ra tay với cô.
Cái người phụ nữ bẩn thỉu đó.
Cái người phụ nữ tâm sâu khó lường, đầy mưu mô xảo quyệt đó.
Cái người phụ nữ chỉ biết đặt chuyện nói linh tinh.
Cái người phụ nữ có tính cách hoang dã như mấy tên đàn ông.
Cô hèn mọn giống như một ngọn cỏ rác ven đường, nhưng lại quật cường giống như một con nhím.
Tinh nhanh như một con hồ ly, nhưng cũng đơn thuần giống như một chú thỏ.
Ngoài mặt thấp giọng hạ ngữ điệu, vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng lại tràn đầy suy nghĩ phản kích cùng khiêu khích.
Cô là cả một tổ hợp mâu thuẫn, cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều tràn đầy mâu thuẫn.
Anh nhắm hai mắt lại, suy nghĩ ấy giống như cắt bỏ dây cương của một con ngựa hoang, vẫn quanh quẩn trong đầu anh, khiến anh cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Hoa Hiền Phương!
Hoa Hiền Phương!
Hoa Hiền Phương!
Hoa Hiền Phương!
Anh nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, trong lỗ tai vẫn không ngừng vọng về tên của cô.
Bọn họ như đang hòa vào nhau, hòa thành một trận sấm vang rầm choáng váng, chấn động cả tim gan anh, và toàn bộ dây thần kinh của anh.
Trong phòng làm việc ở tầng dưới.
Hoa Hiền Phương mệt nhọc một lượt những thắc mắc liên hồi.
Sáng sớm, tổng giám đốc kêu cô đến phòng làm việc của anh ấy làm gì?
Rốt cuộc cô với tổng giám đốc có quan hệ gì vậy?
Có phải cố với tổng giám đốc có mối quan hệ cá nhân không hả?
Cô cảm thấy không biết mình có nên làm hẳn một tấm thiệp, viết lên một dòng chữ ngắn: Tôi với tổng giám đốc không có chuyện gì cả.
…
Những người này quá khó hiểu rồi.
Chẳng lẽ bị tổng giám đốc kêu đến thì không phải là bàn công việc sao, sao cái gì cũng nói thành chuyện riêng được vậy.
Cô quyết định, đóng lại zalo, bịt chặt lỗ tai, vùi đầu vào công việc, nhất định không để bị phân tâm.
Chạng vạng tối, sau khi tan làm, cô đi đến bãi đỗ xe chuẩn bị lái xe về nhà.
Còn chưa đi đến trước xe đã nghe thấy tiếng của một tiếng nổ vang động truyền tới.
Tốc độ xe dường như rất nhanh, lúc chiếc xe kít lại đã phát ra một tiếng “Kétttt” chói tai vang vọng.
Hoa Hiền Phương quay đầu lại, còn chưa thấy rõ mặt của người đằng sau đã bị bắt vào trong xe.
Cô vô cùng hoảng sợ, liều mạng gào lên chói tai.
Trong kính chiếu hậu, chiếu vào một khuôn mặt mà cô vô cùng muộn phiền.
Giọng nói của cô đột nhiên biến mất, bị dọa đến đơ cả người.
Lại là Lục Kiến Nghi.
Trời ạ, không phải anh không tức giận sao, sao khuôn mặt anh lại biến sắc như vậy.
Ma quân này có mà phải đổi khuôn mặt mình mấy lần một ngày mất.
Cô sợ bản thân không chịu nổi kích động, chẳng may có ngày nào đó bị dọa sợ đến bị bệnh tim mất.
“Tổng giám đốc Lục, cậu chủ Lục, Ma quân đại nhân à, tôi còn tưởng tôi bị bắt cóc nữa chứ, anh có thể đừng hù dọa tôi như vậy không, tôi rất nhát gan, sẽ bị anh hù chết đấy.”
“Tôi lại thấy gan của cô rất lớn đấy.” Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng, trên mặt là mây mưa giăng đen, sấm chớp vang rền.
Hoa Hiền Phương phát hiện là, cơn bão lần này so với buổi sáng hôm nay đã mạnh hơn, cảnh báo màu đỏ, màu đỏ!
“Tôi lại làm gì sai sao? Cả ngày hôm nay tôi đều không nói chuyện gì với đồng nghiệp nam cả.” Cô ôm lấy cánh tay cuộn người vào một góc.
Lục Kiến Nghi không đáp lại một lời nào, yên lặng nhưng không khí trong xe đều bị khí sắc lạnh lùng của anh bao trùm.
Hoa Hiền Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra đây không phải là đang trên đường về nhà nghĩ dưỡng của nhà họ Lục sao?
“Chúng ta… Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Lục Kiến Nghi không để ý tới cô, vẫn không ngừng đạp chân ga, chiếc xe phóng nhanh như điện chớp vậy, đi rất nhanh tới điểm đích.
Đây là một biệt thự ở ngoại ô, lần trước cô đã tới đây, bị nhốt trong một mật thất vô cùng đáng sợ.
Lục Kiến Nghi lôi cô ra khỏi xe, giống như một con chim ưng quắp một chú gà con, đi thẳng lên tầng ba.
Đi vào trong mật thất, cửa mật thất đã đóng lại trong nháy mắt, toàn bộ dây thần kinh của cô đều căng cứng lại đến đỉnh điểm, giống như chuẩn bị đứt vậy.
“Tôi không muốn ở chỗ này, tôi phải về nhà.”
Anh hơi thở hổn hển, còng tay cô lại vào chiếc còng tay được treo trên vách tường: “Tôi đặc biệt xây một phòng nhỏ ở đây cho cô, sau này chỉ cần cô không chịu nghe lời, thì cứ xác định ở đây mà suy nghĩ về lỗi lầm đó.”
“Tôi không hề không chịu nghe lời, tôi không làm gì cả.” Cô run lẩy bẩy, giống như chiếc lá khô bị gió rét quét qua, cô run rẩy khiến cho chiếc xiềng xích trên tường cũng run run theo. Nó không ngừng phát ra tiếng kêu sắc bén, leng keng chói tai.
Trong ánh sáng mờ ảo, con ngươi anh đen thẫm, bắn ra một sắc hung ác lạnh lẽo, khiến cho người khác không lạnh cũng run: “Buổi sáng nay tôi đã cho cô cơ hội rồi, để cho cô được nói thật nhưng cô đã không trân trọng cơ hội đó.”
Trái tim cô đột nhiên kích động, nhảy dựng lên, giống như một rách toạc ra: “Tôi không hề nói dối, tôi trở về để giúp em trai làm thủ tục xuất ngoại.”
Anh nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô, ánh mắt lạnh thấu xương như một lưỡi dao sắc nhọn, quét qua khuôn mặt cô: “Tiền của cô từ đâu mà ra hả?”
Lục phủ ngũ tạng của cô vô cùng kích động mà co quắp lại, máu trên mặt như trút bỏ hết, nhợt nhạt không có một chút màu sắc nào, ngay cả màu môi cũng tái nhợt.
“Đúng vậy… Là tiền sính lễ.”
“Sáu tỷ đã đủ rồi à? Không phải cô muốn sáu chục tỷ sao?” Từ miệng anh nhếch lên một nụ cười đầy sự tức giận, ngón tay cắm chặt vào da thịt cô, cô cảm thấy được sự đau đớn truyền tới, hai hàng lông mày cô nhíu chặt lại.
Nhưng bây giờ, cô đã không để ý đến sự đau đớn nữa, sự sợ hãi lan rộng ra cả lưng và toàn bộ xương trên cơ thể cô, khiến cho cô không thể kiềm được sự run sợ.
Thì ra chuyện anh muốn hỏi là chuyện tiền này.
Cô và Hứa Nhã Thanh đã bị cuốn vào một hố bùn không rõ nguyên nhân chỉ vì chuyện con của họ, nếu như lại nói cho anh biết là có sự hỗ trợ của Hứa Nhã Thanh, nhất định anh sẽ hoài nghi sự ra mắt sắp tới của Hứa Nhã Thanh là giả.
Đến lúc đó, cho dù cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được mối quan hệ của cô với Hứa Nhã Thanh.
“Còn có cả đồ dùng bình thường của tôi nữa.. tôi có thể bán tất cả chúng để đổi lấy tiền.” Cô ấp úng giải thích.
Lục Kiến Nghi cắn chặt hàm răng, quả nhiên là một người phụ nữ rất thích nói láo, trong miệng cô không có lời nào là thật cả.
“Xem ra không cho cô nhìn chút bài học thì cô cũng không chịu nói thật ra.” Anh rút từ trên kệ bên cạnh ra một hình cụ. Đó là một chiếc roi da!
Roi này so với gia pháp của nhà họ Lục to hơn rất nhiều, quất lên người nhất định sẽ bị trần da sứt thịt, chỉ cần một roi cũng đủ rồi.
Cô trợn to hai mắt, răng cắn chặn lại vào nhau. Cô nghiến chặt môi mình, một giọt máu tươi rơi xuống, rớt qua cằm cô, rơi trên vạt áo: “Tôi không hề nói dối.”
Đôi môi mỏng của anh hé ra một nụ cười vô cùng hung ác, chế giễu mờ ảo, nhìn cô với ánh mắt giống như nhìn một con gián bẩn thỉu buồn nôn vậy.
“Đột nhiên cô muốn đi ra khỏi hộ nhà sao, là do tìm được người bao nuôi mới sao? Anh ta cho cô sáu chục tỷ sao? Cô lấy gì để đổi lại hả? Anh cắn răng nghiến lợi chất vấn, giống như một vị thẩm phán trên tòa án tối cao đang xét xử một tội phạm vô liêm sỉ.
“Tôi không tìm người bao nuôi, tôi không hề làm gì cả.” Cô muốn giải thích nhưng giọng cô vô cùng yếu ớt, không thể làm anh tin tưởng cô được.
Cô vừa dứt lời trong nháy mắt, anh giận dữ nâng roi lên, hung hãn quất roi vào người cô.
“Kiến Nghi, anh cứ bớt giận đã, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lời nói của cô ta còn chưa dứt, Lục Kiến Nghi đã đứng dựng lên, không nói một lời nào, xoay người đi giống như cơn gió bão càn quét mọi thứ đi ra ngoài.
Mặc dù Hoa Mộng Lan cảm thấy có hơi thất vọng nhưng nghĩ đến việc anh phải đi dạy dỗ một bài học cho Hoa Hiền Phương, trong lòng đã cảm thấy thư thản hơn.
Lục Kiến Nghi trở lại phòng làm việc, nới lỏng cà vạt trên cổ ra, chiếc cà vạt siết chặt cổ khiến anh cảm thấy thở không thông.
Trong đầu anh đều là hình ảnh trên mặt đất đầy tiền rơi, Hoa Hiền Phương đang bò toài trên đó để nhặt tiền, đấy chính là những tờ tiền rải trên mộ chôn của cô.
“Tiền còn quan trọng hơn cả tính mạng của tôi, quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Tôi chỉ yêu tiền mà thôi.”
“Cầu xin anh, mau trả lại tiền cho tôi, làm ơn đừng đóng băng thu nhập của tôi, cầu xin anh đó.”
“Tôi không cần nhiều tiền đâu, tôi chỉ cần 60 tỷ thôi.”
“Trong mắt của anh, sáu mươi tỷ cũng không đáng là bao nhiêu, nhưng đối với tôi mà nói, đó chính là một số tiền khổng lồ, cả đời này tôi cũng không kiếm được.”
Cô yêu tiền đến mức như vậy.
Tiền chính là sinh mạng của cô, cô ích kỷ đến mức không muốn tốn muốn bỏ một ít tiền nào cả.
Cô thực sự yêu tiền sao?
Anh tựa người vào chiếc ghế giám đốc, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, hướng về phía xa xa mông lung tận chân trời.
Có lẽ cho tới tận bây giờ anh cũng không hiểu được Hoa Hiền Phương, cũng cho tới tận bây giờ chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải ra tay với cô.
Cái người phụ nữ bẩn thỉu đó.
Cái người phụ nữ tâm sâu khó lường, đầy mưu mô xảo quyệt đó.
Cái người phụ nữ chỉ biết đặt chuyện nói linh tinh.
Cái người phụ nữ có tính cách hoang dã như mấy tên đàn ông.
Cô hèn mọn giống như một ngọn cỏ rác ven đường, nhưng lại quật cường giống như một con nhím.
Tinh nhanh như một con hồ ly, nhưng cũng đơn thuần giống như một chú thỏ.
Ngoài mặt thấp giọng hạ ngữ điệu, vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng lại tràn đầy suy nghĩ phản kích cùng khiêu khích.
Cô là cả một tổ hợp mâu thuẫn, cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều tràn đầy mâu thuẫn.
Anh nhắm hai mắt lại, suy nghĩ ấy giống như cắt bỏ dây cương của một con ngựa hoang, vẫn quanh quẩn trong đầu anh, khiến anh cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Hoa Hiền Phương!
Hoa Hiền Phương!
Hoa Hiền Phương!
Hoa Hiền Phương!
Anh nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, trong lỗ tai vẫn không ngừng vọng về tên của cô.
Bọn họ như đang hòa vào nhau, hòa thành một trận sấm vang rầm choáng váng, chấn động cả tim gan anh, và toàn bộ dây thần kinh của anh.
Trong phòng làm việc ở tầng dưới.
Hoa Hiền Phương mệt nhọc một lượt những thắc mắc liên hồi.
Sáng sớm, tổng giám đốc kêu cô đến phòng làm việc của anh ấy làm gì?
Rốt cuộc cô với tổng giám đốc có quan hệ gì vậy?
Có phải cố với tổng giám đốc có mối quan hệ cá nhân không hả?
Cô cảm thấy không biết mình có nên làm hẳn một tấm thiệp, viết lên một dòng chữ ngắn: Tôi với tổng giám đốc không có chuyện gì cả.
…
Những người này quá khó hiểu rồi.
Chẳng lẽ bị tổng giám đốc kêu đến thì không phải là bàn công việc sao, sao cái gì cũng nói thành chuyện riêng được vậy.
Cô quyết định, đóng lại zalo, bịt chặt lỗ tai, vùi đầu vào công việc, nhất định không để bị phân tâm.
Chạng vạng tối, sau khi tan làm, cô đi đến bãi đỗ xe chuẩn bị lái xe về nhà.
Còn chưa đi đến trước xe đã nghe thấy tiếng của một tiếng nổ vang động truyền tới.
Tốc độ xe dường như rất nhanh, lúc chiếc xe kít lại đã phát ra một tiếng “Kétttt” chói tai vang vọng.
Hoa Hiền Phương quay đầu lại, còn chưa thấy rõ mặt của người đằng sau đã bị bắt vào trong xe.
Cô vô cùng hoảng sợ, liều mạng gào lên chói tai.
Trong kính chiếu hậu, chiếu vào một khuôn mặt mà cô vô cùng muộn phiền.
Giọng nói của cô đột nhiên biến mất, bị dọa đến đơ cả người.
Lại là Lục Kiến Nghi.
Trời ạ, không phải anh không tức giận sao, sao khuôn mặt anh lại biến sắc như vậy.
Ma quân này có mà phải đổi khuôn mặt mình mấy lần một ngày mất.
Cô sợ bản thân không chịu nổi kích động, chẳng may có ngày nào đó bị dọa sợ đến bị bệnh tim mất.
“Tổng giám đốc Lục, cậu chủ Lục, Ma quân đại nhân à, tôi còn tưởng tôi bị bắt cóc nữa chứ, anh có thể đừng hù dọa tôi như vậy không, tôi rất nhát gan, sẽ bị anh hù chết đấy.”
“Tôi lại thấy gan của cô rất lớn đấy.” Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng, trên mặt là mây mưa giăng đen, sấm chớp vang rền.
Hoa Hiền Phương phát hiện là, cơn bão lần này so với buổi sáng hôm nay đã mạnh hơn, cảnh báo màu đỏ, màu đỏ!
“Tôi lại làm gì sai sao? Cả ngày hôm nay tôi đều không nói chuyện gì với đồng nghiệp nam cả.” Cô ôm lấy cánh tay cuộn người vào một góc.
Lục Kiến Nghi không đáp lại một lời nào, yên lặng nhưng không khí trong xe đều bị khí sắc lạnh lùng của anh bao trùm.
Hoa Hiền Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra đây không phải là đang trên đường về nhà nghĩ dưỡng của nhà họ Lục sao?
“Chúng ta… Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Lục Kiến Nghi không để ý tới cô, vẫn không ngừng đạp chân ga, chiếc xe phóng nhanh như điện chớp vậy, đi rất nhanh tới điểm đích.
Đây là một biệt thự ở ngoại ô, lần trước cô đã tới đây, bị nhốt trong một mật thất vô cùng đáng sợ.
Lục Kiến Nghi lôi cô ra khỏi xe, giống như một con chim ưng quắp một chú gà con, đi thẳng lên tầng ba.
Đi vào trong mật thất, cửa mật thất đã đóng lại trong nháy mắt, toàn bộ dây thần kinh của cô đều căng cứng lại đến đỉnh điểm, giống như chuẩn bị đứt vậy.
“Tôi không muốn ở chỗ này, tôi phải về nhà.”
Anh hơi thở hổn hển, còng tay cô lại vào chiếc còng tay được treo trên vách tường: “Tôi đặc biệt xây một phòng nhỏ ở đây cho cô, sau này chỉ cần cô không chịu nghe lời, thì cứ xác định ở đây mà suy nghĩ về lỗi lầm đó.”
“Tôi không hề không chịu nghe lời, tôi không làm gì cả.” Cô run lẩy bẩy, giống như chiếc lá khô bị gió rét quét qua, cô run rẩy khiến cho chiếc xiềng xích trên tường cũng run run theo. Nó không ngừng phát ra tiếng kêu sắc bén, leng keng chói tai.
Trong ánh sáng mờ ảo, con ngươi anh đen thẫm, bắn ra một sắc hung ác lạnh lẽo, khiến cho người khác không lạnh cũng run: “Buổi sáng nay tôi đã cho cô cơ hội rồi, để cho cô được nói thật nhưng cô đã không trân trọng cơ hội đó.”
Trái tim cô đột nhiên kích động, nhảy dựng lên, giống như một rách toạc ra: “Tôi không hề nói dối, tôi trở về để giúp em trai làm thủ tục xuất ngoại.”
Anh nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô, ánh mắt lạnh thấu xương như một lưỡi dao sắc nhọn, quét qua khuôn mặt cô: “Tiền của cô từ đâu mà ra hả?”
Lục phủ ngũ tạng của cô vô cùng kích động mà co quắp lại, máu trên mặt như trút bỏ hết, nhợt nhạt không có một chút màu sắc nào, ngay cả màu môi cũng tái nhợt.
“Đúng vậy… Là tiền sính lễ.”
“Sáu tỷ đã đủ rồi à? Không phải cô muốn sáu chục tỷ sao?” Từ miệng anh nhếch lên một nụ cười đầy sự tức giận, ngón tay cắm chặt vào da thịt cô, cô cảm thấy được sự đau đớn truyền tới, hai hàng lông mày cô nhíu chặt lại.
Nhưng bây giờ, cô đã không để ý đến sự đau đớn nữa, sự sợ hãi lan rộng ra cả lưng và toàn bộ xương trên cơ thể cô, khiến cho cô không thể kiềm được sự run sợ.
Thì ra chuyện anh muốn hỏi là chuyện tiền này.
Cô và Hứa Nhã Thanh đã bị cuốn vào một hố bùn không rõ nguyên nhân chỉ vì chuyện con của họ, nếu như lại nói cho anh biết là có sự hỗ trợ của Hứa Nhã Thanh, nhất định anh sẽ hoài nghi sự ra mắt sắp tới của Hứa Nhã Thanh là giả.
Đến lúc đó, cho dù cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được mối quan hệ của cô với Hứa Nhã Thanh.
“Còn có cả đồ dùng bình thường của tôi nữa.. tôi có thể bán tất cả chúng để đổi lấy tiền.” Cô ấp úng giải thích.
Lục Kiến Nghi cắn chặt hàm răng, quả nhiên là một người phụ nữ rất thích nói láo, trong miệng cô không có lời nào là thật cả.
“Xem ra không cho cô nhìn chút bài học thì cô cũng không chịu nói thật ra.” Anh rút từ trên kệ bên cạnh ra một hình cụ. Đó là một chiếc roi da!
Roi này so với gia pháp của nhà họ Lục to hơn rất nhiều, quất lên người nhất định sẽ bị trần da sứt thịt, chỉ cần một roi cũng đủ rồi.
Cô trợn to hai mắt, răng cắn chặn lại vào nhau. Cô nghiến chặt môi mình, một giọt máu tươi rơi xuống, rớt qua cằm cô, rơi trên vạt áo: “Tôi không hề nói dối.”
Đôi môi mỏng của anh hé ra một nụ cười vô cùng hung ác, chế giễu mờ ảo, nhìn cô với ánh mắt giống như nhìn một con gián bẩn thỉu buồn nôn vậy.
“Đột nhiên cô muốn đi ra khỏi hộ nhà sao, là do tìm được người bao nuôi mới sao? Anh ta cho cô sáu chục tỷ sao? Cô lấy gì để đổi lại hả? Anh cắn răng nghiến lợi chất vấn, giống như một vị thẩm phán trên tòa án tối cao đang xét xử một tội phạm vô liêm sỉ.
“Tôi không tìm người bao nuôi, tôi không hề làm gì cả.” Cô muốn giải thích nhưng giọng cô vô cùng yếu ớt, không thể làm anh tin tưởng cô được.
Cô vừa dứt lời trong nháy mắt, anh giận dữ nâng roi lên, hung hãn quất roi vào người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.