Chồng Yêu Độc Tài : Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ !
Chương 249: Hôn Lễ.
Tâm Tâm
29/05/2021
Anh đã tác thành cho cô, nhưng không cách nào tác thành cho bản thân.
Lục Kiến Nghi xông đến trước quầy rượu, cầm một chai rượu Whisky, rót vào cổ họng không chút kiêng dè.
Trái tìm của anh rất đau, nỗi đau không thể chịu đựng được, đau như sắp chết đi, anh cần sự gây mê của cồn, nếu không nhất định không chịu đựng nổi nữa.
Trong dạ dày của anh nóng như lửa, còn kèm theo co rút kịch liệt.
Nhưng anh không quan tâm chút nào, giống như tự sát, đổ cả chai rượu vào như thể thứ uống vào không phải rượu, mà là nước.
Sắc mặt của anh nhợt nhạt đến đáng sợ, không còn chút máu nào, ngay cả khóe môi cũng trắng toát.
Trước mắt anh đều là bóng dáng của Hoa Hiền Phương, rối rắm lộn xộn.
Anh vươn tay ra, muốn bắt lấy bọn họ, nhưng bọn họ trượt mất từ đầu ngón tay anh như âm hồn.
Anh lảo đảo muốn đuổi theo, trước mắt tối sầm, anh té ngã trên đất, một ngụm máu phun ra từ ngực…
Một nơi khác của Thành Đô, Hứa Nhã Thanh dẫn người lục soát toàn thành phố, tìm Hoa Hiền Phương gần một ngày một đêm rồi.
Lòng anh ta nóng như lửa đốt, như kiến bò trên chảo nóng, cho dù bắt cóc cũng phải gọi điện thoại đến rồi.
Lúc Hoa Hiền Phương trở lại yếu ớt và nhếch nhác.
Anh ta lao qua điên cuồng, ôm cô vào trong lòng.
“Em đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là Lục Kiến Nghi…” Giọng của cô rất thấp, giống như tiếng muỗi, lời sau đó chưa nói ra, nhưng Hứa Nhã Thanh đã hiểu, toàn thân trải qua co rút dữ dội.
Tối hôm qua, anh ta từng nghĩ có thê liên quan đến Lục Kiến Nghi, nhưng không thể khẳng định, không ngờ thật sự là anh.
Anh ta bế cô lên, đi lên lầu.
Đi vào trong phòng, anh ta đặt cô trên giường, rót một ly sữa cho cô.
Sắc mặt của cô phờ phạc, không còn màu sắc, xem ra rất yếu ớt, tựa hồ gió thổi một cái cũng có thể ngã xuống.
“Có phải Lục Kiến Nghi biết tất cả rồi?”
Cô không trả lời, chỉ là thấp giọng nói: “Hẳn anh ta sẽ không tìm em nữa… Em cắt mạch tự sát, nói với anh ta, nếu không thả em trở về, em sẽ chết trước mặt anh ta, anh ta liền thả em đi…”
Lúc này Hứa Nhã Thanh mới chú ý đến vết thương cô giấu trong tay áo, vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Đồ ngốc, sao em có thể làm chuyện ngốc như vậy chứ?”
“Nhã Thanh.” Cô tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh ta: “Anh cho tôi một mái ấm, tôi muốn bảo vệ nó thật tốt, không để cho bất kỳ người nào đến tháo rời nó.”
“Hiền Phương.” Anh ta hôn lên mái tóc cô, trong lòng run rẩy: “Không ai có thể cướp lấy em từ bên cạnh tôi, bất kể là ai.”
Cô là của anh ta, bốn năm trước đã hoàn toàn thuộc về anh ta rồi.
Lục Kiến Nghi đừng trông chờ còn có thể cướp cô về.
Đợi sau khi cô uống sữa xong, anh ta lấy hộp thuộc, thay thuốc cho cô: “Còn đau không?”
“Không sao, chỉ cần có thể thoát khỏi Lục Kiến Nghi, chút vết thương nhỏ này có là gì chứ?” Cô cười yếu ớt.
Cô là người phụ nữ bảo thủ.
Lục Kiến Nghi không xem cô là vợ chính thức, cô cũng không muốn thay thế vai này, hôn nhân của bọn họ với cô, cũng không phải hôn nhân thật sự.
Nhưng Hứa Nhã Thanh không giống, anh ta, đứa trẻ và cô đã hợp thành một gia đình thật sự, bọn họ và gia đình này là phần quan trọng nhất trong tính mạng của cô, quan trọng hơn cả bản thân cô.
Hứa Nhã Thanh băng bó giúp cô thật cẩn thận, sau đó nâng mặt cô, nhìn cô một cách nghiêm túc, trịnh trọng: “Cô gái ngốc, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được làm bản thân bị thương. Đợi tôi đến cứu em, tôi nhất định sẽ đến.”
Cô gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến đứa trẻ, bèn hỏi: “Tiểu Quân đâu, ngủ rồi sao?”
“Ở bên chỗ bố mẹ, hôm qua tôi không đón thằng bé về.” Anh ta xoa đầu cô, nghi ngờ cô là bị Lục Kiến Nghi đưa đi, cho nên anh ta chưa cho bất kỳ ai biết chuyện này, tránh gây ra rắc rối không cần thiết.
Hoa Hiền Phương hiểu ý của anh ta: “Hai ngày này em không đến công ty nữa, chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ của chúng ta.”
“Ừ.” Hứa Nhã Thanh hôn lên môi cô, sự dịu dàng trong mắt không thay đổi được.
Theo phong tục, đêm trước lễ cưới, chú rể không thể ở cùng với cô dâu.
Cho nên, một ngày trước hôn lễ, mẹ Hứa qua muốn dẫn con trai đi.
Hứa Nhã Thanh lưu luyến không nỡ, ôm cô vợ xinh đẹp không chịu buông: “Bà xã, ngày mai anh sẽ trở lại.”
Mẹ Hứa đứng bên cạnh cười tránh mắng anh ta: “Không ngờ con trai của mẹ là người cuồng vợ.”
“Mẹ mới biết à, con cưng chiều cô ấy không đủ, làm sao đây?” Hứa Nhã Thanh lộ ra nụ cười kỳ quái.
Mẹ Hứa đã búng trán anh ta: “Được rồi, đi thôi, tối nay phải ngủ sớm chút, duy trì trạng thái tốt nhất tham gia hôn lễ.”
Sau khi anh ta rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Hoa Hiền Phương và túi sữa nhỏ.
Cô ép hai ly nước trái cây, một ly cho túi sữa nhỏ.
Túi sữa nhỏ uống một ngụm, chép chép cái miệng nhỏ: “Mẹ, con thật sự mong chú ma vương cũng có thể đến tham gia lễ cưới của mẹ và bố, nhưng chú ấy không đến được rồi, dì Sênh Hạ nói trên Facebook, chú ấy bị bệnh nhập viện rồi, vô cùng nghiêm trọng. Thảo nào con gửi Facebook cho chú ấy, mà chú ấy không trả lời con.”
Hoa Hiền Phương chấn động dữ dội, hôm trước lúc cô rời khỏi, Lục Kiến Nghi vẫn còn khỏe mà, sao đột nhiên bị bệnh chứ?
“Chú ma vương thế nào rồi?”
“Dì Sênh Hạ nói, chú ấy uống rất nhiều rượu, lại uống đến xuất huyết dạ dày rồi, té xỉu trong biệt thự, may mà được người ta kịp thời phát hiện, đưa vào trong bệnh viện, nếu không có thể chết mất rồi.” Túi sữa nhỏ chống hai quai hàm lên, thở dài buồn rầu: “Mẹ, tại sao chú ma vương thích uống rượu như vậy ạ, không sợ đau dạ dày sao? Đau dạ dày rất khó chịu, lần trước con lén ăn vụng kem, ăn nhiều quá thì bị đau dạ dày, con đã không kìm được mà khóc rồi.”
Tay của Hoa Hiền Phương run rẩy dữ dội, cái ly trượt xuống, rơi trên thảm trải sàn, nước trái cây văng khắp nơi.
Lục Kiến Nghi, là vì cô mới uống rượu sao?
Tên này có phải thật sự có khuynh hướng bạo ngược không, ngược cô không được thì tự ngược chính mình, ngược chính mình đến xuất huyết dạ dày, ngược vào tận trong bệnh viện!
Giữa lúc cô ngớ người ra, giọng của túi sữa nhỏ từ bên cạnh truyền đến: “Mẹ, nước trái cây đổ rồi, con đi lấy cây lau nhà lau một chút.”
“Không cần đâu, để mẹ tự đi, đã khuya rồi, con nên về phòng ngủ đi, ngày mai chúng ta phải thức dậy sớm.” Cô xoa đầu con trai.
“Được, mẹ ngủ ngon.” Túi sữa nhỏ đứng dậy, hôn lên gò má của cô, tự mình lên lầu.
Hoa Hiền Phương nhặt cái ly lên, trong lòng cũng không cách nào bình tĩnh nữa.
Mặc dù không yêu Lục Kiến Nghi, nhưng còn tình nghĩa vợ chồng, vẫn hy vọng anh có thể tìm được một người vợ thích hợp, có thể hạnh phúc, đừng lãng phí thời gian và tình cảm cho cô nữa.
Tối nay, cô ngủ không ngon, lúc nào cũng mơ thấy Lục Kiến Nghi, mơ thấy bị anh bắt đi, mơ thấy anh nằm trong bệnh viện, không động đậy giống như đã chết rồi…
Ngày thứ hai, cô thức dậy rất sớm, đắp mặt nạ mắt, để tránh hiện ra quầng thâm mắt.
Hôn lễ, cả đời chỉ có một lần, cần phải duy trì trạng thái tốt đẹp nhất, cô muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất của Hứa Nhã Thanh.
Sau bữa sáng, thợ trang điểm qua rồi, làm tóc và trang điểm cho cô.
Trợ lý Kỳ là phù dâu của cô.
Người ở nhà mẹ đẻ của cô chỉ có Tần Nhân Thiên, anh ta là anh trai nuôi của cô.
Lúc này, trong lòng Tần Nhân Thiên đang nghĩ gì đó, chỉ có bản thân anh ta mới có thể biết.
Trên mặt anh ta dường như đeo một chiếc mặt nạ, che giấu tất cả cảm xúc lại.
Trang điểm của cô dâu Hoa Hiền Phương rất nhạt, cô không thích lòe loẹt, càng nhạt càng hiện rõ vẻ đẹp trời sinh, thanh tú đẹp đẽ của cô.
“Hiền Phương, em thật đẹp.” Anh ta nhìn cô không chớp mắt.
Hiền Phương của anh ta phải làm cô dâu rồi, nhưng chú rể không phải anh ta.
Anh ta đã bỏ lỡ quá lâu, quá lâu rồi, bỏ lỡ toàn bộ độ tuổi đẹp nhất của cô.
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Anh Nhân Thiên, anh cũng nên tìm một chị dâu cho em đi.”
“Nếu còn có thể tìm thấy một người phụ nữ giống em như đúc, anh sẽ không chút do dự mà bắt lấy rồi.” Tần Nhân Thiên nhún vai, cười ảm đạm.
Hoa Hiền Phương không nói gì, chỉ xem như anh ta đang nói đùa.
Túi sữa nhỏ chạy qua, mặc bộ âu phục nhỏ, đeo nơ nhỏ, xem rất khôi ngô tuấn tú.
“Mẹ, chúng ta nên xuất phát rồi, nhất định bố đang đợi chúng ta trong nhà thờ rồi.”
“Được, chuẩn bị xuất phát.” Hoa Hiền Phương mỉm cười xoa đầu cậu bé, trên mặt tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.
Tần Nhân Thiên nhìn thấy trong mắt, trong lòng đau âm ỷ.
…
Lễ cưới tổ chức ở thánh đường Anthony của Thành Đô.
Hoa Hiền Phương và Hứa Nhã Thanh đã bàn bạc, hôn lễ tổ chức nhỏ, chỉ mời một số bạn bè thân thiết, không mở tiệc đãi khách khứa phung phí.
Dẫu sao thân phận của cô đặc biệt, làm lớn quá mức không chừng sẽ thu hút người già chuyện, làm chủ đề lớn.
Bố mẹ nhà họ Hứa nghĩ tới bọn họ là lễ cuối bổ sung, cũng đã đồng ý.
Tiếc nuối duy nhất của Hoa Hiền Phương là bố mẹ và em trai không thể đến tham gia lễ cưới của cô.
Một người không thể quay về làm chính mình, là một sự xót xa.
Nhưng, với cô, quay về làm chính mình càng đau buồn hơn.
Trong nhà thờ, khách khứa đầy sảnh.
Tay Hoa Hiền Phương cầm đóa hoa hồng tươi đẹp, chậm rãi bước trên thảm trải màu đỏ, ánh mắt nhìn về phía chú rể phía xa.
Chú rể cũng đang nhìn về phía cô.
Giờ này phút này, trong mắt của bọn họ chỉ có nhau, trong lòng cũng chỉ có nhau, muôn vật đất trời, khách khứa đầy sảnh cũng bị ngăn che bên ngoài.
Đi đến bên cạnh anh ta, cô cười xinh đẹp, anh ta cảm thấy trái tim của mình đã tan thành một ao nước xuân, chỉ những từ ngữ đơn giản như xao động, phấn khởi, mừng rỡ này hoàn toàn không thể nói lên tâm trạng hiện tại của anh ta.
Linh mục bắt đầu đọc diễn văn hôn lễ: “Hôm nay chúng ta tụ họp trước chúa trời và quý khách, là vì hôn lễ thiêng liêng của cô dâu, chú rể là bà Y Nhược và ông Hứa Nhã Thanh này…”
Sau khi nói xong, ông ta chuyển ánh mắt qua Hứa Nhã Thanh: “Chú rể, cậu có đồng ý lấy cô dâu làm vợ không? Bất kể tương lai cô ấy giàu có hay nghèo khổ, bất kể mai sau cô ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, cậu cũng bằng lòng ở bên cô ấy mãi mãi không?”
“Tôi đồng ý.” Hứa Nhã Thanh nhìn nguồi phụ nữ bên cạnh thâm tình.
Linh mục lại chuyển ánh mắt qua Hoa Hiền Phương: “Cô dâu, cô có đồng ý gả cho chú rể không? Bất kể tương lai anh ấy giàu có hay nghèo khổ, bất kể mai sau anh ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, cô cũng bằng lòng ở bên anh ấy mãi mãi không?”
“Tôi đồng ý.” Hoa Hiền Phương nói không chút do dự.
Linh mục mỉm cười: “Được, nếu bất kỳ ai biết lý do gì khiến cuộc hôn nhân lần này không thể thành lập, mời nói ra, hoặc mãi mãi giữ im lặng.”
Trong nhà thờ có một hồi im lặng, ngay lúc linh mục tuyên bố trao đổi nhẫn, đột nhiên cửa nhà thờ bị đẩy ra.
Một người phụ nữ lạ mặt đi vào..
“Tôi phản đối, người phụ nữ này không phải Y Nhược, cô ta không thể gả cho Hứa Nhã Thanh!”
Lục Kiến Nghi xông đến trước quầy rượu, cầm một chai rượu Whisky, rót vào cổ họng không chút kiêng dè.
Trái tìm của anh rất đau, nỗi đau không thể chịu đựng được, đau như sắp chết đi, anh cần sự gây mê của cồn, nếu không nhất định không chịu đựng nổi nữa.
Trong dạ dày của anh nóng như lửa, còn kèm theo co rút kịch liệt.
Nhưng anh không quan tâm chút nào, giống như tự sát, đổ cả chai rượu vào như thể thứ uống vào không phải rượu, mà là nước.
Sắc mặt của anh nhợt nhạt đến đáng sợ, không còn chút máu nào, ngay cả khóe môi cũng trắng toát.
Trước mắt anh đều là bóng dáng của Hoa Hiền Phương, rối rắm lộn xộn.
Anh vươn tay ra, muốn bắt lấy bọn họ, nhưng bọn họ trượt mất từ đầu ngón tay anh như âm hồn.
Anh lảo đảo muốn đuổi theo, trước mắt tối sầm, anh té ngã trên đất, một ngụm máu phun ra từ ngực…
Một nơi khác của Thành Đô, Hứa Nhã Thanh dẫn người lục soát toàn thành phố, tìm Hoa Hiền Phương gần một ngày một đêm rồi.
Lòng anh ta nóng như lửa đốt, như kiến bò trên chảo nóng, cho dù bắt cóc cũng phải gọi điện thoại đến rồi.
Lúc Hoa Hiền Phương trở lại yếu ớt và nhếch nhác.
Anh ta lao qua điên cuồng, ôm cô vào trong lòng.
“Em đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là Lục Kiến Nghi…” Giọng của cô rất thấp, giống như tiếng muỗi, lời sau đó chưa nói ra, nhưng Hứa Nhã Thanh đã hiểu, toàn thân trải qua co rút dữ dội.
Tối hôm qua, anh ta từng nghĩ có thê liên quan đến Lục Kiến Nghi, nhưng không thể khẳng định, không ngờ thật sự là anh.
Anh ta bế cô lên, đi lên lầu.
Đi vào trong phòng, anh ta đặt cô trên giường, rót một ly sữa cho cô.
Sắc mặt của cô phờ phạc, không còn màu sắc, xem ra rất yếu ớt, tựa hồ gió thổi một cái cũng có thể ngã xuống.
“Có phải Lục Kiến Nghi biết tất cả rồi?”
Cô không trả lời, chỉ là thấp giọng nói: “Hẳn anh ta sẽ không tìm em nữa… Em cắt mạch tự sát, nói với anh ta, nếu không thả em trở về, em sẽ chết trước mặt anh ta, anh ta liền thả em đi…”
Lúc này Hứa Nhã Thanh mới chú ý đến vết thương cô giấu trong tay áo, vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Đồ ngốc, sao em có thể làm chuyện ngốc như vậy chứ?”
“Nhã Thanh.” Cô tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh ta: “Anh cho tôi một mái ấm, tôi muốn bảo vệ nó thật tốt, không để cho bất kỳ người nào đến tháo rời nó.”
“Hiền Phương.” Anh ta hôn lên mái tóc cô, trong lòng run rẩy: “Không ai có thể cướp lấy em từ bên cạnh tôi, bất kể là ai.”
Cô là của anh ta, bốn năm trước đã hoàn toàn thuộc về anh ta rồi.
Lục Kiến Nghi đừng trông chờ còn có thể cướp cô về.
Đợi sau khi cô uống sữa xong, anh ta lấy hộp thuộc, thay thuốc cho cô: “Còn đau không?”
“Không sao, chỉ cần có thể thoát khỏi Lục Kiến Nghi, chút vết thương nhỏ này có là gì chứ?” Cô cười yếu ớt.
Cô là người phụ nữ bảo thủ.
Lục Kiến Nghi không xem cô là vợ chính thức, cô cũng không muốn thay thế vai này, hôn nhân của bọn họ với cô, cũng không phải hôn nhân thật sự.
Nhưng Hứa Nhã Thanh không giống, anh ta, đứa trẻ và cô đã hợp thành một gia đình thật sự, bọn họ và gia đình này là phần quan trọng nhất trong tính mạng của cô, quan trọng hơn cả bản thân cô.
Hứa Nhã Thanh băng bó giúp cô thật cẩn thận, sau đó nâng mặt cô, nhìn cô một cách nghiêm túc, trịnh trọng: “Cô gái ngốc, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được làm bản thân bị thương. Đợi tôi đến cứu em, tôi nhất định sẽ đến.”
Cô gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến đứa trẻ, bèn hỏi: “Tiểu Quân đâu, ngủ rồi sao?”
“Ở bên chỗ bố mẹ, hôm qua tôi không đón thằng bé về.” Anh ta xoa đầu cô, nghi ngờ cô là bị Lục Kiến Nghi đưa đi, cho nên anh ta chưa cho bất kỳ ai biết chuyện này, tránh gây ra rắc rối không cần thiết.
Hoa Hiền Phương hiểu ý của anh ta: “Hai ngày này em không đến công ty nữa, chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ của chúng ta.”
“Ừ.” Hứa Nhã Thanh hôn lên môi cô, sự dịu dàng trong mắt không thay đổi được.
Theo phong tục, đêm trước lễ cưới, chú rể không thể ở cùng với cô dâu.
Cho nên, một ngày trước hôn lễ, mẹ Hứa qua muốn dẫn con trai đi.
Hứa Nhã Thanh lưu luyến không nỡ, ôm cô vợ xinh đẹp không chịu buông: “Bà xã, ngày mai anh sẽ trở lại.”
Mẹ Hứa đứng bên cạnh cười tránh mắng anh ta: “Không ngờ con trai của mẹ là người cuồng vợ.”
“Mẹ mới biết à, con cưng chiều cô ấy không đủ, làm sao đây?” Hứa Nhã Thanh lộ ra nụ cười kỳ quái.
Mẹ Hứa đã búng trán anh ta: “Được rồi, đi thôi, tối nay phải ngủ sớm chút, duy trì trạng thái tốt nhất tham gia hôn lễ.”
Sau khi anh ta rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Hoa Hiền Phương và túi sữa nhỏ.
Cô ép hai ly nước trái cây, một ly cho túi sữa nhỏ.
Túi sữa nhỏ uống một ngụm, chép chép cái miệng nhỏ: “Mẹ, con thật sự mong chú ma vương cũng có thể đến tham gia lễ cưới của mẹ và bố, nhưng chú ấy không đến được rồi, dì Sênh Hạ nói trên Facebook, chú ấy bị bệnh nhập viện rồi, vô cùng nghiêm trọng. Thảo nào con gửi Facebook cho chú ấy, mà chú ấy không trả lời con.”
Hoa Hiền Phương chấn động dữ dội, hôm trước lúc cô rời khỏi, Lục Kiến Nghi vẫn còn khỏe mà, sao đột nhiên bị bệnh chứ?
“Chú ma vương thế nào rồi?”
“Dì Sênh Hạ nói, chú ấy uống rất nhiều rượu, lại uống đến xuất huyết dạ dày rồi, té xỉu trong biệt thự, may mà được người ta kịp thời phát hiện, đưa vào trong bệnh viện, nếu không có thể chết mất rồi.” Túi sữa nhỏ chống hai quai hàm lên, thở dài buồn rầu: “Mẹ, tại sao chú ma vương thích uống rượu như vậy ạ, không sợ đau dạ dày sao? Đau dạ dày rất khó chịu, lần trước con lén ăn vụng kem, ăn nhiều quá thì bị đau dạ dày, con đã không kìm được mà khóc rồi.”
Tay của Hoa Hiền Phương run rẩy dữ dội, cái ly trượt xuống, rơi trên thảm trải sàn, nước trái cây văng khắp nơi.
Lục Kiến Nghi, là vì cô mới uống rượu sao?
Tên này có phải thật sự có khuynh hướng bạo ngược không, ngược cô không được thì tự ngược chính mình, ngược chính mình đến xuất huyết dạ dày, ngược vào tận trong bệnh viện!
Giữa lúc cô ngớ người ra, giọng của túi sữa nhỏ từ bên cạnh truyền đến: “Mẹ, nước trái cây đổ rồi, con đi lấy cây lau nhà lau một chút.”
“Không cần đâu, để mẹ tự đi, đã khuya rồi, con nên về phòng ngủ đi, ngày mai chúng ta phải thức dậy sớm.” Cô xoa đầu con trai.
“Được, mẹ ngủ ngon.” Túi sữa nhỏ đứng dậy, hôn lên gò má của cô, tự mình lên lầu.
Hoa Hiền Phương nhặt cái ly lên, trong lòng cũng không cách nào bình tĩnh nữa.
Mặc dù không yêu Lục Kiến Nghi, nhưng còn tình nghĩa vợ chồng, vẫn hy vọng anh có thể tìm được một người vợ thích hợp, có thể hạnh phúc, đừng lãng phí thời gian và tình cảm cho cô nữa.
Tối nay, cô ngủ không ngon, lúc nào cũng mơ thấy Lục Kiến Nghi, mơ thấy bị anh bắt đi, mơ thấy anh nằm trong bệnh viện, không động đậy giống như đã chết rồi…
Ngày thứ hai, cô thức dậy rất sớm, đắp mặt nạ mắt, để tránh hiện ra quầng thâm mắt.
Hôn lễ, cả đời chỉ có một lần, cần phải duy trì trạng thái tốt đẹp nhất, cô muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất của Hứa Nhã Thanh.
Sau bữa sáng, thợ trang điểm qua rồi, làm tóc và trang điểm cho cô.
Trợ lý Kỳ là phù dâu của cô.
Người ở nhà mẹ đẻ của cô chỉ có Tần Nhân Thiên, anh ta là anh trai nuôi của cô.
Lúc này, trong lòng Tần Nhân Thiên đang nghĩ gì đó, chỉ có bản thân anh ta mới có thể biết.
Trên mặt anh ta dường như đeo một chiếc mặt nạ, che giấu tất cả cảm xúc lại.
Trang điểm của cô dâu Hoa Hiền Phương rất nhạt, cô không thích lòe loẹt, càng nhạt càng hiện rõ vẻ đẹp trời sinh, thanh tú đẹp đẽ của cô.
“Hiền Phương, em thật đẹp.” Anh ta nhìn cô không chớp mắt.
Hiền Phương của anh ta phải làm cô dâu rồi, nhưng chú rể không phải anh ta.
Anh ta đã bỏ lỡ quá lâu, quá lâu rồi, bỏ lỡ toàn bộ độ tuổi đẹp nhất của cô.
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Anh Nhân Thiên, anh cũng nên tìm một chị dâu cho em đi.”
“Nếu còn có thể tìm thấy một người phụ nữ giống em như đúc, anh sẽ không chút do dự mà bắt lấy rồi.” Tần Nhân Thiên nhún vai, cười ảm đạm.
Hoa Hiền Phương không nói gì, chỉ xem như anh ta đang nói đùa.
Túi sữa nhỏ chạy qua, mặc bộ âu phục nhỏ, đeo nơ nhỏ, xem rất khôi ngô tuấn tú.
“Mẹ, chúng ta nên xuất phát rồi, nhất định bố đang đợi chúng ta trong nhà thờ rồi.”
“Được, chuẩn bị xuất phát.” Hoa Hiền Phương mỉm cười xoa đầu cậu bé, trên mặt tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.
Tần Nhân Thiên nhìn thấy trong mắt, trong lòng đau âm ỷ.
…
Lễ cưới tổ chức ở thánh đường Anthony của Thành Đô.
Hoa Hiền Phương và Hứa Nhã Thanh đã bàn bạc, hôn lễ tổ chức nhỏ, chỉ mời một số bạn bè thân thiết, không mở tiệc đãi khách khứa phung phí.
Dẫu sao thân phận của cô đặc biệt, làm lớn quá mức không chừng sẽ thu hút người già chuyện, làm chủ đề lớn.
Bố mẹ nhà họ Hứa nghĩ tới bọn họ là lễ cuối bổ sung, cũng đã đồng ý.
Tiếc nuối duy nhất của Hoa Hiền Phương là bố mẹ và em trai không thể đến tham gia lễ cưới của cô.
Một người không thể quay về làm chính mình, là một sự xót xa.
Nhưng, với cô, quay về làm chính mình càng đau buồn hơn.
Trong nhà thờ, khách khứa đầy sảnh.
Tay Hoa Hiền Phương cầm đóa hoa hồng tươi đẹp, chậm rãi bước trên thảm trải màu đỏ, ánh mắt nhìn về phía chú rể phía xa.
Chú rể cũng đang nhìn về phía cô.
Giờ này phút này, trong mắt của bọn họ chỉ có nhau, trong lòng cũng chỉ có nhau, muôn vật đất trời, khách khứa đầy sảnh cũng bị ngăn che bên ngoài.
Đi đến bên cạnh anh ta, cô cười xinh đẹp, anh ta cảm thấy trái tim của mình đã tan thành một ao nước xuân, chỉ những từ ngữ đơn giản như xao động, phấn khởi, mừng rỡ này hoàn toàn không thể nói lên tâm trạng hiện tại của anh ta.
Linh mục bắt đầu đọc diễn văn hôn lễ: “Hôm nay chúng ta tụ họp trước chúa trời và quý khách, là vì hôn lễ thiêng liêng của cô dâu, chú rể là bà Y Nhược và ông Hứa Nhã Thanh này…”
Sau khi nói xong, ông ta chuyển ánh mắt qua Hứa Nhã Thanh: “Chú rể, cậu có đồng ý lấy cô dâu làm vợ không? Bất kể tương lai cô ấy giàu có hay nghèo khổ, bất kể mai sau cô ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, cậu cũng bằng lòng ở bên cô ấy mãi mãi không?”
“Tôi đồng ý.” Hứa Nhã Thanh nhìn nguồi phụ nữ bên cạnh thâm tình.
Linh mục lại chuyển ánh mắt qua Hoa Hiền Phương: “Cô dâu, cô có đồng ý gả cho chú rể không? Bất kể tương lai anh ấy giàu có hay nghèo khổ, bất kể mai sau anh ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, cô cũng bằng lòng ở bên anh ấy mãi mãi không?”
“Tôi đồng ý.” Hoa Hiền Phương nói không chút do dự.
Linh mục mỉm cười: “Được, nếu bất kỳ ai biết lý do gì khiến cuộc hôn nhân lần này không thể thành lập, mời nói ra, hoặc mãi mãi giữ im lặng.”
Trong nhà thờ có một hồi im lặng, ngay lúc linh mục tuyên bố trao đổi nhẫn, đột nhiên cửa nhà thờ bị đẩy ra.
Một người phụ nữ lạ mặt đi vào..
“Tôi phản đối, người phụ nữ này không phải Y Nhược, cô ta không thể gả cho Hứa Nhã Thanh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.