Chương 243: Bạn gái của Giao tiên 2
Lam Lâm
07/06/2019
Xuống được khoảng hơn mười mét rốt cuộc chúng tôi đã chìm tới đáy, lúc
này bốn phía xung quanh đã mờ tối, ánh mặt trời phía trên cũng không thể soi đến đáy nước, chỉ có thể thấy loang lổ một chút ánh sáng.
Nhưng nhờ ánh sáng mờ mờ đó tôi thấy được ở đáy hồ có một vậy đen thùi lùi xuất hiện trước mặt tôi, vật kia rất lớn, nhìn giống như là một chiếc thuyền.
Tôi nhất thời có chút khiếp sợ, nhưng tôi lặn xuống lâu như vậy, dưỡng khí Tô Mộc cho tôi đã sớm không còn, liền kéo Tô Mộc, miệng chủ động hướng đến anh ấy, muốn có thêm một chút dưỡng khí.
Ai ngờ anh ấy từ chối tôi, ôm tôi thật nhanh bơi xuống chiếc thuyền kia.
Thuyền chìm lâu đã sớm mọc đầy rêu xanh, khi ở gần không khó nhận ra chiếc thuyền này toàn thân đều làm bằng gỗ, bị ngâm nước đã mục nát không chịu nổi nhưng hình dáng một chiếc thuyền vẫn rất rõ ràng.
Thần kỳ lạ, khi tiến vào khoang thuyền cũ nát thì nước tràn ngập khắp xung quanh tôi đột nhiên biến mất, toàn bộ khoang thuyền mặc dù đổ nát nhưng tràn đầy dưỡng khí, giống như khoang thuyền và thế giới bên ngoài được ngăn cách bởi một tầng thủy tinh trong suốt vậy, chặn nước hồ ở bên ngoài tạo thành một không gian độc lập.
Thật thần kỳ!
Tôi âm thầm tặc lưỡi, muốn hỏi Tô Mộc đây là có chuyện gì. Nhưng tôi vừa mới há miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Tô Mộc đưa tay bịt miệng lại.
Sắc mặt anh ấy có chút ngưng trọng nhưng cũng không mở miệng giải thích, chỉ lắc đầu với tôi một cái tỏ ý không muốn tôi phát ra âm thanh.
Thấy vẻ ngưng trọng của anh ấy khiến sự lo lắng trong lòng tôi cũng dâng lên, đưa tay bám thật chặt vào tay Tô Mộc, mỗi động tác đều rất cẩn thận không để tạo ra tiếng động.
Xem ra Lâm Yến Nhi ở dưới nước nhất định chính là chỗ này.
Thần sắc Giao tiên ngược lại rất thoải mái, đuôi rắn chỉ một cái hướng về một nắp cabin trong khoang thuyền, tôi cùng Tô Mộc nhanh chóng đi theo, khi mở cabin tôi trong nháy mắt cả kinh há to mồm, suýt chút nữa đã kêu lên.
Phía dưới quả thật có một cái động lớn!
Cầu thang bằng gỗ ánh vàng lóng lánh, trên lan can chạm trổ hoa văn tinh xảo, không gian bên trong rất lớn, đồ đạc cần dùng cho gia đình đều đầy đủ. Chiếc giường liền sát thân thuyền đều là loại gỗ nam mộc quý hiếm, trên giường còn trải ga sáng loáng, chất liệu kia cho dù không dùng tay sờ cũng có thể nhìn ra mềm mại dị thường, hẳn làm bằng lụa.
Nơi này thật so với quán rượu năm sao còn cao cấp hơn.
Tôi đã hoàn toàn ngây người, sững sờ nhìn những gì trước mắt.
Tô Mộc hiểu biết hơn tôi rất nhiều nhưng lúc này cũng chau mày, giống như cũng không ngờ nơi đây lại có những thứ này.
Anh ấy nhanh chóng quan sát một vòng, lại nghiêng đầu nhìn Giao tiên nháy mắt một cái.
Giao tiên tuân lệnh, người uốn éo mấy cái, sau đó thè lưỡi tìm một vòng xung quanh.
Nhưng nhờ ánh sáng mờ mờ đó tôi thấy được ở đáy hồ có một vậy đen thùi lùi xuất hiện trước mặt tôi, vật kia rất lớn, nhìn giống như là một chiếc thuyền.
Tôi nhất thời có chút khiếp sợ, nhưng tôi lặn xuống lâu như vậy, dưỡng khí Tô Mộc cho tôi đã sớm không còn, liền kéo Tô Mộc, miệng chủ động hướng đến anh ấy, muốn có thêm một chút dưỡng khí.
Ai ngờ anh ấy từ chối tôi, ôm tôi thật nhanh bơi xuống chiếc thuyền kia.
Thuyền chìm lâu đã sớm mọc đầy rêu xanh, khi ở gần không khó nhận ra chiếc thuyền này toàn thân đều làm bằng gỗ, bị ngâm nước đã mục nát không chịu nổi nhưng hình dáng một chiếc thuyền vẫn rất rõ ràng.
Thần kỳ lạ, khi tiến vào khoang thuyền cũ nát thì nước tràn ngập khắp xung quanh tôi đột nhiên biến mất, toàn bộ khoang thuyền mặc dù đổ nát nhưng tràn đầy dưỡng khí, giống như khoang thuyền và thế giới bên ngoài được ngăn cách bởi một tầng thủy tinh trong suốt vậy, chặn nước hồ ở bên ngoài tạo thành một không gian độc lập.
Thật thần kỳ!
Tôi âm thầm tặc lưỡi, muốn hỏi Tô Mộc đây là có chuyện gì. Nhưng tôi vừa mới há miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Tô Mộc đưa tay bịt miệng lại.
Sắc mặt anh ấy có chút ngưng trọng nhưng cũng không mở miệng giải thích, chỉ lắc đầu với tôi một cái tỏ ý không muốn tôi phát ra âm thanh.
Thấy vẻ ngưng trọng của anh ấy khiến sự lo lắng trong lòng tôi cũng dâng lên, đưa tay bám thật chặt vào tay Tô Mộc, mỗi động tác đều rất cẩn thận không để tạo ra tiếng động.
Xem ra Lâm Yến Nhi ở dưới nước nhất định chính là chỗ này.
Thần sắc Giao tiên ngược lại rất thoải mái, đuôi rắn chỉ một cái hướng về một nắp cabin trong khoang thuyền, tôi cùng Tô Mộc nhanh chóng đi theo, khi mở cabin tôi trong nháy mắt cả kinh há to mồm, suýt chút nữa đã kêu lên.
Phía dưới quả thật có một cái động lớn!
Cầu thang bằng gỗ ánh vàng lóng lánh, trên lan can chạm trổ hoa văn tinh xảo, không gian bên trong rất lớn, đồ đạc cần dùng cho gia đình đều đầy đủ. Chiếc giường liền sát thân thuyền đều là loại gỗ nam mộc quý hiếm, trên giường còn trải ga sáng loáng, chất liệu kia cho dù không dùng tay sờ cũng có thể nhìn ra mềm mại dị thường, hẳn làm bằng lụa.
Nơi này thật so với quán rượu năm sao còn cao cấp hơn.
Tôi đã hoàn toàn ngây người, sững sờ nhìn những gì trước mắt.
Tô Mộc hiểu biết hơn tôi rất nhiều nhưng lúc này cũng chau mày, giống như cũng không ngờ nơi đây lại có những thứ này.
Anh ấy nhanh chóng quan sát một vòng, lại nghiêng đầu nhìn Giao tiên nháy mắt một cái.
Giao tiên tuân lệnh, người uốn éo mấy cái, sau đó thè lưỡi tìm một vòng xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.