Chương 157
Lam Lâm
27/05/2019
“Dương Dương!” Tô Mộc thấy vậy cũng không để ý tức giận, kêu lên một tiếng, thật nhanh ngồi xuống kiểm tra tình trạng của tôi.
“À, xem ra ngươi biết rõ về Cản Thi phái chúng ta, nhưng ngươi đã chậm một bước rồi. Cho dù vừa rồi ngươi làm cô ta nôn hết rượu ra thì cũng vẫn sẽ còn sót lại rượu trong miệng, chỉ cần một giọt rượu tiến vào cơ thể cô ta thì cô ta sẽ hoàn thành biến đổi, trở thành thi lỗi của ta.” Tam trưởng lão cười nói, hắn ta vẫn giữ hình dáng người đàn ông ấm áp như cũ nhưng trong giọng nói đã không còn giấu được sự vui mừng.
Tôi đau tới mức toàn thân run rẩy, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, nhưng thế nào tôi cũng không nghĩ chuyện sẽ là như vậy. Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn Tam trưởng lão, cho tới giờ phút này tôi vẫn còn có chút không tin.
Từ khi gặp Tam trưởng lão tôi đã không ngừng dò xét hắn, nghi ngờ hắn. Nhưng mỗi lần hắn đều cho tôi một cảm giác, giống như hắn rất hiền lành. Nếu như tất cả những thứ này đều là diễn kịch thì hắn quả thật rất có tài diễn, Kim Mã nợ hắn một danh hiệu Ảnh Đế.
Thấy tôi nhìn, ánh mắt Tam trưởng lão cũng nhìn lại tôi, khóe miệng vẫn cười một cách ấm áp, nói: “Làm sao, trông bộ dáng kinh ngạc của ngươi, không dám tin sao? Cảm thấy ta lừa ngươi? Có điều thật sự là oan cho ta, quả thật ta chỉ có thể điều khiển được ba cổ thiên thi, chỉ là ta còn sót một điều không nói, chính là ba cổ thiên thi này không phải cố định, cho dù là thiên thi thì cũng có cấp bậc, chỉ cần tìm được thi nguyên tốt hơn ta cũng không ngại vứt bỏ một cổ thiên thi.”
Vừa nói nụ cười trên mặt hắn càng ấm hơn, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy mê luyến giống như tôi đã thành một cổ thiên thi của hắn vậy: “Còn thuật pháp ta vừa dạy ngươi học cũng đúng là giúp ngươi tăng thực lực lên. Sau khi khai thông trung đan điền, cho dù trở thành thi lỗi của ta thì thực lực cũng sẽ tăng lên một khoảng lớn. Video kia của ta là chuyên dùng để dạy thi lỗi tu hành, chỉ tiếc ngươi mặc dù thiên phú rất cao nhưng thực lực lại quá kém, chỉ mở được thượng đan điền, cho dù huấn luyện cấp tốc cũng mới mở được hai đan điền mà thôi. Sau này ta sẽ phải tốn nhiều thời gian để giúp ngươi tăng lên.
Hắn càng nói càng vui vẻ, cười càng ấm áp, giống như đang kể chuyện để dỗ trẻ con vậy.
Hắn vừa nói vừa tiến về phía tôi.
Tới lúc đi được một nửa thì Tô Mộc đột nhiên lạnh lùng nói: “Đứng lại, còn dám bước tới một bước ta sẽ hủy diệt cô ấy.”
Vừa nói ánh mắt của anh ấy nhìn tôi run lên, đáy mắt sâu như giếng, tràn đầy sự đau lòng.
Chu dù như vậy anh ấy đã lấy ra quỷ trảo, móng tay sắc bén để ở vị trí trái tim của tôi.
Tam trưởng lão liền dừng bước, nhìn Tô Mộc đầy ý vị sâu xa, cười nói: “Rượu đó đã xuống bụng, ngươi hiểu rõ cản thi phái bọn ta như vậy tất nhiên phải biết chưa từng có trường hợp quay lại đường sống được, cần gì phải phí công vô ích như vậy.”
Tô Mộc không lên tiếng, chỉ thấy Tam trưởng lão đã dừng lại liền ôm lấy tôi đang lăn lộn trên mặt đất, tay thả ra âm khí để hóa giải cảm giác thiêu đốt trong người tôi, sau đó cúi đầu hôn một cái lên trán tôi, nói: “Cho dù như vậy ta cũng phải mang cô ấy đi, tránh ra!”
Nói xong anh ấy ôm tôi chạy tới hướng cầu thang.
Tam trưởng lão đứng bên cạnh cầu thang, thấy Tô Mộc muốn ôm tôi rời đi cũng không cản trở mà chủ động tránh ra một lối đi, nói: “Cô ta nhất định thở thành thi lỗi của ta, không tin chúng ta cứ thử xem.”
Tiếng nói vừa dứt thì Tô Mộc đã ôm tôi rời khỏi phòng ngầm dưới đất, trở về phòng khách.
“À, xem ra ngươi biết rõ về Cản Thi phái chúng ta, nhưng ngươi đã chậm một bước rồi. Cho dù vừa rồi ngươi làm cô ta nôn hết rượu ra thì cũng vẫn sẽ còn sót lại rượu trong miệng, chỉ cần một giọt rượu tiến vào cơ thể cô ta thì cô ta sẽ hoàn thành biến đổi, trở thành thi lỗi của ta.” Tam trưởng lão cười nói, hắn ta vẫn giữ hình dáng người đàn ông ấm áp như cũ nhưng trong giọng nói đã không còn giấu được sự vui mừng.
Tôi đau tới mức toàn thân run rẩy, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, nhưng thế nào tôi cũng không nghĩ chuyện sẽ là như vậy. Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn Tam trưởng lão, cho tới giờ phút này tôi vẫn còn có chút không tin.
Từ khi gặp Tam trưởng lão tôi đã không ngừng dò xét hắn, nghi ngờ hắn. Nhưng mỗi lần hắn đều cho tôi một cảm giác, giống như hắn rất hiền lành. Nếu như tất cả những thứ này đều là diễn kịch thì hắn quả thật rất có tài diễn, Kim Mã nợ hắn một danh hiệu Ảnh Đế.
Thấy tôi nhìn, ánh mắt Tam trưởng lão cũng nhìn lại tôi, khóe miệng vẫn cười một cách ấm áp, nói: “Làm sao, trông bộ dáng kinh ngạc của ngươi, không dám tin sao? Cảm thấy ta lừa ngươi? Có điều thật sự là oan cho ta, quả thật ta chỉ có thể điều khiển được ba cổ thiên thi, chỉ là ta còn sót một điều không nói, chính là ba cổ thiên thi này không phải cố định, cho dù là thiên thi thì cũng có cấp bậc, chỉ cần tìm được thi nguyên tốt hơn ta cũng không ngại vứt bỏ một cổ thiên thi.”
Vừa nói nụ cười trên mặt hắn càng ấm hơn, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy mê luyến giống như tôi đã thành một cổ thiên thi của hắn vậy: “Còn thuật pháp ta vừa dạy ngươi học cũng đúng là giúp ngươi tăng thực lực lên. Sau khi khai thông trung đan điền, cho dù trở thành thi lỗi của ta thì thực lực cũng sẽ tăng lên một khoảng lớn. Video kia của ta là chuyên dùng để dạy thi lỗi tu hành, chỉ tiếc ngươi mặc dù thiên phú rất cao nhưng thực lực lại quá kém, chỉ mở được thượng đan điền, cho dù huấn luyện cấp tốc cũng mới mở được hai đan điền mà thôi. Sau này ta sẽ phải tốn nhiều thời gian để giúp ngươi tăng lên.
Hắn càng nói càng vui vẻ, cười càng ấm áp, giống như đang kể chuyện để dỗ trẻ con vậy.
Hắn vừa nói vừa tiến về phía tôi.
Tới lúc đi được một nửa thì Tô Mộc đột nhiên lạnh lùng nói: “Đứng lại, còn dám bước tới một bước ta sẽ hủy diệt cô ấy.”
Vừa nói ánh mắt của anh ấy nhìn tôi run lên, đáy mắt sâu như giếng, tràn đầy sự đau lòng.
Chu dù như vậy anh ấy đã lấy ra quỷ trảo, móng tay sắc bén để ở vị trí trái tim của tôi.
Tam trưởng lão liền dừng bước, nhìn Tô Mộc đầy ý vị sâu xa, cười nói: “Rượu đó đã xuống bụng, ngươi hiểu rõ cản thi phái bọn ta như vậy tất nhiên phải biết chưa từng có trường hợp quay lại đường sống được, cần gì phải phí công vô ích như vậy.”
Tô Mộc không lên tiếng, chỉ thấy Tam trưởng lão đã dừng lại liền ôm lấy tôi đang lăn lộn trên mặt đất, tay thả ra âm khí để hóa giải cảm giác thiêu đốt trong người tôi, sau đó cúi đầu hôn một cái lên trán tôi, nói: “Cho dù như vậy ta cũng phải mang cô ấy đi, tránh ra!”
Nói xong anh ấy ôm tôi chạy tới hướng cầu thang.
Tam trưởng lão đứng bên cạnh cầu thang, thấy Tô Mộc muốn ôm tôi rời đi cũng không cản trở mà chủ động tránh ra một lối đi, nói: “Cô ta nhất định thở thành thi lỗi của ta, không tin chúng ta cứ thử xem.”
Tiếng nói vừa dứt thì Tô Mộc đã ôm tôi rời khỏi phòng ngầm dưới đất, trở về phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.