Chương 296
Lam Lâm
13/06/2019
Lúc này hô ly trăng ở ngay trước măt tôi, ở gân tôi vô cùng, tôi thậm
chí có thể ngửi được mùi hôi thối của tinh khí từ miệng cô ta, cho nên
yêu khí vừa tiết ra đã nhào ngay đến mặt nó.
“Ngao..Hồ ly trắng đột nhiên kêu lên một tiếng đinh tai, người giống như bị điện giật, run rẩy kịch liệt mất cái, liên tục lui về sau mấy bước mới có thể miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì, có lệ quỷ trên người làm sao còn có thể sẽ có yêu khí!” Sau khi ổn định được thân hình, hồ ly trắng trợn mắt thật lớn, con ngươi hận không lọt được ra ngoài, nhìn tôi vẻ không dám tin.
“Ha ha, ngươi không cần phải để ý ta là ai, ngươi chỉ càn ngươi chịu trách nhiệm cho chuyện ngươi đã làm hơn hai mươi năm trước là được. Không phải ngươi muốn ăn ta sao, vậy thì tới đi.” Tô Mộc cười lạnh, nói.
Vừa nói anh ấy đã khống chế thân thể tôi đứng lên, từng bước ép tới gần hồ ly trắng.
Hồ ly trắng khí thế vừa rồi còn rất hung hãn, nhưng sau khi đụng phải yêu khí tiết ra từ người tôi thì ý chí chiến đầu đã hoàn toàn không còn, chỉ còn lại sự kinh hoàng trên mặt, đến khi tôi đi tới trước mặt thì nó đã biến thành một bóng trắng, nhoáng một cái biến mất không thấy.
Tô Mộc bước nhanh đuôi theo, nhưng anh ây chiếm thân thể tôi nên không thể linh hoạt bằng chính thân thể của mình, chớp mắt một cái hồ ly trắng đã biến mất không thấy tăm hơi, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
“Để cô ta chạy mất rồi!” Tô Mộc tiếc nuối nói.
Nói xong thân thê tôi rùng mình một cái, trong nháy mắt Tô Mộc thoát khỏi cơ thể tôi, xuất hiện bên canh tôi, đưa tay bật đèn lên.Phòng trong nháy mắt bị đèn chiếu một mảnh sáng như tuyết, Vũ Linh vẫn còn nằm trên giường giống như không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Làm sao bây giờ, chúng ta có nên đuổi theo hồ yêu kia không?” Tôi hỏi Tô Mộc.
Lúc trước tôi còn có chút sợ hãi, không ngờ yêu khí trên người tôi lại khiến yêu hồ sợ hãi như vậy, nhìn vẻ sợ sệt của yêu hồ kia tôi liền có dũng khí, giống như yêu hồ kia chỉ là con thỏ chờ tôi tới bắt.
“Tạm thời chưa cần, đi xem thằng bé Tô Đoàn một chút đã.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy đã nắm tay kéo tôi ra khỏi phòng ngủ của Vũ Linh.
Tô Đoàn được Tô Mộc ban bài trong một vùng an toàn ở phòng khách, tôi vốn nghĩ cậu ta sẽ không có chuyện gì, kết quả khi chúng tôi đi ra thì Tô Đoàn đang nằm hôn mê trong đóng dây đồng.
“Cậu ấy là bị sao?” Tôi hỏi.
Vừa nói vừa tiến đến định đỡ cậu ấy lên.
“Ngao..Hồ ly trắng đột nhiên kêu lên một tiếng đinh tai, người giống như bị điện giật, run rẩy kịch liệt mất cái, liên tục lui về sau mấy bước mới có thể miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì, có lệ quỷ trên người làm sao còn có thể sẽ có yêu khí!” Sau khi ổn định được thân hình, hồ ly trắng trợn mắt thật lớn, con ngươi hận không lọt được ra ngoài, nhìn tôi vẻ không dám tin.
“Ha ha, ngươi không cần phải để ý ta là ai, ngươi chỉ càn ngươi chịu trách nhiệm cho chuyện ngươi đã làm hơn hai mươi năm trước là được. Không phải ngươi muốn ăn ta sao, vậy thì tới đi.” Tô Mộc cười lạnh, nói.
Vừa nói anh ấy đã khống chế thân thể tôi đứng lên, từng bước ép tới gần hồ ly trắng.
Hồ ly trắng khí thế vừa rồi còn rất hung hãn, nhưng sau khi đụng phải yêu khí tiết ra từ người tôi thì ý chí chiến đầu đã hoàn toàn không còn, chỉ còn lại sự kinh hoàng trên mặt, đến khi tôi đi tới trước mặt thì nó đã biến thành một bóng trắng, nhoáng một cái biến mất không thấy.
Tô Mộc bước nhanh đuôi theo, nhưng anh ây chiếm thân thể tôi nên không thể linh hoạt bằng chính thân thể của mình, chớp mắt một cái hồ ly trắng đã biến mất không thấy tăm hơi, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
“Để cô ta chạy mất rồi!” Tô Mộc tiếc nuối nói.
Nói xong thân thê tôi rùng mình một cái, trong nháy mắt Tô Mộc thoát khỏi cơ thể tôi, xuất hiện bên canh tôi, đưa tay bật đèn lên.Phòng trong nháy mắt bị đèn chiếu một mảnh sáng như tuyết, Vũ Linh vẫn còn nằm trên giường giống như không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Làm sao bây giờ, chúng ta có nên đuổi theo hồ yêu kia không?” Tôi hỏi Tô Mộc.
Lúc trước tôi còn có chút sợ hãi, không ngờ yêu khí trên người tôi lại khiến yêu hồ sợ hãi như vậy, nhìn vẻ sợ sệt của yêu hồ kia tôi liền có dũng khí, giống như yêu hồ kia chỉ là con thỏ chờ tôi tới bắt.
“Tạm thời chưa cần, đi xem thằng bé Tô Đoàn một chút đã.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy đã nắm tay kéo tôi ra khỏi phòng ngủ của Vũ Linh.
Tô Đoàn được Tô Mộc ban bài trong một vùng an toàn ở phòng khách, tôi vốn nghĩ cậu ta sẽ không có chuyện gì, kết quả khi chúng tôi đi ra thì Tô Đoàn đang nằm hôn mê trong đóng dây đồng.
“Cậu ấy là bị sao?” Tôi hỏi.
Vừa nói vừa tiến đến định đỡ cậu ấy lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.