Chương 387: Chương 221.3
Lam Lâm
27/06/2019
Nói xong mẹ tôi liền đem Bách gia bào đưa cho tôi, bảo tôi đi đưa đến phòng Long Vương, xem Long Vương có đồng ý tiếp thu hay không.
Tôi đáp một tiếng, ôm Bách gia bào đi tìm Giao tiên.
Đến phòng Giao tiên tôi lại thấy ông ta không có trong phòng, ngày hôm nay tôi cũng chưa thấy ông ta đâu liền hét to tên Giao tiên trong lòng, nói tôi đem Bách gia bào để ở trong phòng ông ta, bảo ông ta sớm quay về đem cất Bách gia bào đi.
Bình thường Giao tiên trả lời tôi rất nhanh, dường như tôi chỉ cần gọi to ở trong lòng là ông ta sẽ đáp lời.
Hôm nay lại khác thường, tôi nói xong rồi nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, không có tiếng tar lời, giống như tôi nói là đá chìm đáy biển vậy, không truyền được ra ngoài.
Tôi không thể làm gì khác hơn là lặp lại một lần.
Tôi cứ liên tục lặp lại cho tới khi nào nghe thấy đáp lại mới thôi, bỗng nhiên trái tim tôi run rẩy kịch liệt, giống như có động đất vậy.
Sau đó tôi vô cùng tức giận, một cảm giác nôn nóng ưu tư trong nháy mắt xâm nhập toàn thân tôi, giống như người thân của tôi bị giết vậy!
Giao tiên!
Trái tim tôi run lên, cảm giác này là lần đầu tiên xuất hiện nhưng dị thường rõ ràng. Đây là ưu tư của Giao tiên, bây giờ ông ta đang tức giận vô cùng, đã ở ranh giới muốn điên lên, tôi có thể cảm nhận được lúc này sát khí của ông ta rất nặng, hơn nữa ông ta đang ở chợ ẩm thực ở cách nhà tôi không xa.
Tôi lập tức hít sâu một hơi, cố gắng bình tâm tĩnh khí giữ tỉnh táo trong lòng, cố gắng bình ổn lại tức giận của Giao tiên. Sau đó tôi bước nhanh ra ngoài, bảo Tô Mộc mau đưa tôi tới chợ ẩm thực, Giao tiên xảy ra chuyện.
Tô Mộc thấy tôi gấp gáp như vậy cũng không hỏi tôi có chuyện gì, kéo tôi chạy ra ngoài. Chờ sau khi ra khỏi tầm mắt của ba mẹ tôi, anh ấy liền ôm tôi bay lên, ở cách chợ ẩm thực thật xa tôi đã có thể nhìn thấy một đoàn yêu khí xanh đậm từ trong chợ ẩm thực lao ra, khí thế rất hung hăng.
Chúng tôi bay vọt tới, quả nhiên Giao tiên ở nơi này, lúc này cặp mắt ông ta đỏ bừng đang nắm chặt cổ một thanh niên trẻ tuổi, đem giơ hắn ta lên trời, miệng gầm gừ.
Bốn phía xung quanh bọn họ đã bu đầy người, dường như đám người đang trách mắng Giao tiên, có điều ngại vì khí thế tạn bạo của Giao tiên nên không có một ai dám bước lên ngăn cản.
“Giao tiên, trước tiên ông bình tĩnh đã, để hắn xuống, nói cho tôi xem tình huống là gì.” Tôi cũng lần đầu tiên thấy Giao tiên tức giận như vậy liền thận trọng tiến tới rất sợ chọc giận ông ta.
Tôi đáp một tiếng, ôm Bách gia bào đi tìm Giao tiên.
Đến phòng Giao tiên tôi lại thấy ông ta không có trong phòng, ngày hôm nay tôi cũng chưa thấy ông ta đâu liền hét to tên Giao tiên trong lòng, nói tôi đem Bách gia bào để ở trong phòng ông ta, bảo ông ta sớm quay về đem cất Bách gia bào đi.
Bình thường Giao tiên trả lời tôi rất nhanh, dường như tôi chỉ cần gọi to ở trong lòng là ông ta sẽ đáp lời.
Hôm nay lại khác thường, tôi nói xong rồi nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, không có tiếng tar lời, giống như tôi nói là đá chìm đáy biển vậy, không truyền được ra ngoài.
Tôi không thể làm gì khác hơn là lặp lại một lần.
Tôi cứ liên tục lặp lại cho tới khi nào nghe thấy đáp lại mới thôi, bỗng nhiên trái tim tôi run rẩy kịch liệt, giống như có động đất vậy.
Sau đó tôi vô cùng tức giận, một cảm giác nôn nóng ưu tư trong nháy mắt xâm nhập toàn thân tôi, giống như người thân của tôi bị giết vậy!
Giao tiên!
Trái tim tôi run lên, cảm giác này là lần đầu tiên xuất hiện nhưng dị thường rõ ràng. Đây là ưu tư của Giao tiên, bây giờ ông ta đang tức giận vô cùng, đã ở ranh giới muốn điên lên, tôi có thể cảm nhận được lúc này sát khí của ông ta rất nặng, hơn nữa ông ta đang ở chợ ẩm thực ở cách nhà tôi không xa.
Tôi lập tức hít sâu một hơi, cố gắng bình tâm tĩnh khí giữ tỉnh táo trong lòng, cố gắng bình ổn lại tức giận của Giao tiên. Sau đó tôi bước nhanh ra ngoài, bảo Tô Mộc mau đưa tôi tới chợ ẩm thực, Giao tiên xảy ra chuyện.
Tô Mộc thấy tôi gấp gáp như vậy cũng không hỏi tôi có chuyện gì, kéo tôi chạy ra ngoài. Chờ sau khi ra khỏi tầm mắt của ba mẹ tôi, anh ấy liền ôm tôi bay lên, ở cách chợ ẩm thực thật xa tôi đã có thể nhìn thấy một đoàn yêu khí xanh đậm từ trong chợ ẩm thực lao ra, khí thế rất hung hăng.
Chúng tôi bay vọt tới, quả nhiên Giao tiên ở nơi này, lúc này cặp mắt ông ta đỏ bừng đang nắm chặt cổ một thanh niên trẻ tuổi, đem giơ hắn ta lên trời, miệng gầm gừ.
Bốn phía xung quanh bọn họ đã bu đầy người, dường như đám người đang trách mắng Giao tiên, có điều ngại vì khí thế tạn bạo của Giao tiên nên không có một ai dám bước lên ngăn cản.
“Giao tiên, trước tiên ông bình tĩnh đã, để hắn xuống, nói cho tôi xem tình huống là gì.” Tôi cũng lần đầu tiên thấy Giao tiên tức giận như vậy liền thận trọng tiến tới rất sợ chọc giận ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.