Chương 392: Chương 222.3
Lam Lâm
27/06/2019
Tôn Thiên Nhiên… Nghe cái tên này trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một người, trước kia đi học anh ta là hotboy trong trường tôi, cao một mét tám
mươi mấy, chơi bóng rổ vô cùng tốt.
Mặc dù gương mặt không tính là đẹp trai nhưng nhà anh ta có tiền, nghe nói là đại gia bất động sản, hơn nữa cùng vóc dáng vô cùng mị lực nên chính là nam thần trong mắt nữ sinh toàn trường.
Lúc ấy không biết mắt anh ta thế nào lại nhìn trúng tôi, cả ngày cứ vòng tới vòng lui bên cạnh tôi giống như con ruồi. Vốn tôi cũng có ấn tượng tốt với anh ta, nhưng bị anh ta vây quanh như vậy tôi lại biến thành kẻ địch của nữ sinh trong trường, sau đó cũng không biết ai đã mách giáo viên, giáo viên không dám tìm Tôn Thiên Nhiên gây phiền toái mà gọi ba mẹ tôi lên dạy dỗ, còn bắt tôi kiểm điểm trước toàn trường khiến tôi không còn mặt mũi nào.
Từ đó về sau mỗi lần đi học tôi đều rất khổ sở, chỉ có thể ẩn tránh tôn thiên thiên, thật vất vả đến khi tốt nghiệp, sau đó tôi liền học đại học ở vùng khác, dường như cũng cắt đứt liên lạc với bạn ở cấp ba.
Sau đó tôi nghe phong thanh cậu ta sau khi tốt nghiệp đã đi du học, về sau cũng cũng không còn biết thế nào, bây giờ xem ra hẳn cậu ta đã trở về nước.
Lúc tôi đang ngẩn người thì Tô Mộc gọi tôi một tiếng, nói đồ ăn đã dọn lên, bảo tôi dùng bữa.
Trương Đán ngồi cạnh tôi, thấy vừa rồi tôi bần thần như vậy liền lại gần cười nói: “Sao thế? Nhớ Tôn Thiên Nhiên? Bạn khoan hãy nói, đã nhiều năm như vậy Tôn Thiên Nhiên vẫn không quên được bạn gái chính là bạn, cậu ta lúc mới về nước đã tới tìm bạn, đáng tiếc bạn giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, ai cũng không có tin tức, không nghĩ hôm nay tôi lại gặp được.”
“Tôi không phải bạn gái Tôn Thiên Nhiên.” Tôi nói cải chính.
Nói xong liếc anh ta một cái, gã Trương Đán này nhất định cố tình, ngay trước mặt Tô Mộc nói Tôn Thiên Nhiên làm gì, hơn nữa năm đó thật sự tôi với Tôn Thiên Nhiên không có gì, cho dù gia cảnh anh ta tốt, dáng người cao ráo nhưng không đẹp trai. Năm đó tôi chỉ mê trai đẹp, mặc dù chưa từng nghĩ có thể tìm được người đẹp trai như Tô Mộc làm chồng nhưng ít ra cũng phải trung bình khá trở lên.
Cũng không biết Tô Mộc có nghe thấy lời của Trương Đán hay không, anh ấy thích ăn giấm như vậy, tôi sợ anh ấy nghe thấy lại hiểu lầm liền thận trọng nhìn trộm một cái.
Cũng may sắc mặt anh ấy vẫn như thường, cũng không để ý gì tôi, đang cúi đầu uống canh.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù gương mặt không tính là đẹp trai nhưng nhà anh ta có tiền, nghe nói là đại gia bất động sản, hơn nữa cùng vóc dáng vô cùng mị lực nên chính là nam thần trong mắt nữ sinh toàn trường.
Lúc ấy không biết mắt anh ta thế nào lại nhìn trúng tôi, cả ngày cứ vòng tới vòng lui bên cạnh tôi giống như con ruồi. Vốn tôi cũng có ấn tượng tốt với anh ta, nhưng bị anh ta vây quanh như vậy tôi lại biến thành kẻ địch của nữ sinh trong trường, sau đó cũng không biết ai đã mách giáo viên, giáo viên không dám tìm Tôn Thiên Nhiên gây phiền toái mà gọi ba mẹ tôi lên dạy dỗ, còn bắt tôi kiểm điểm trước toàn trường khiến tôi không còn mặt mũi nào.
Từ đó về sau mỗi lần đi học tôi đều rất khổ sở, chỉ có thể ẩn tránh tôn thiên thiên, thật vất vả đến khi tốt nghiệp, sau đó tôi liền học đại học ở vùng khác, dường như cũng cắt đứt liên lạc với bạn ở cấp ba.
Sau đó tôi nghe phong thanh cậu ta sau khi tốt nghiệp đã đi du học, về sau cũng cũng không còn biết thế nào, bây giờ xem ra hẳn cậu ta đã trở về nước.
Lúc tôi đang ngẩn người thì Tô Mộc gọi tôi một tiếng, nói đồ ăn đã dọn lên, bảo tôi dùng bữa.
Trương Đán ngồi cạnh tôi, thấy vừa rồi tôi bần thần như vậy liền lại gần cười nói: “Sao thế? Nhớ Tôn Thiên Nhiên? Bạn khoan hãy nói, đã nhiều năm như vậy Tôn Thiên Nhiên vẫn không quên được bạn gái chính là bạn, cậu ta lúc mới về nước đã tới tìm bạn, đáng tiếc bạn giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, ai cũng không có tin tức, không nghĩ hôm nay tôi lại gặp được.”
“Tôi không phải bạn gái Tôn Thiên Nhiên.” Tôi nói cải chính.
Nói xong liếc anh ta một cái, gã Trương Đán này nhất định cố tình, ngay trước mặt Tô Mộc nói Tôn Thiên Nhiên làm gì, hơn nữa năm đó thật sự tôi với Tôn Thiên Nhiên không có gì, cho dù gia cảnh anh ta tốt, dáng người cao ráo nhưng không đẹp trai. Năm đó tôi chỉ mê trai đẹp, mặc dù chưa từng nghĩ có thể tìm được người đẹp trai như Tô Mộc làm chồng nhưng ít ra cũng phải trung bình khá trở lên.
Cũng không biết Tô Mộc có nghe thấy lời của Trương Đán hay không, anh ấy thích ăn giấm như vậy, tôi sợ anh ấy nghe thấy lại hiểu lầm liền thận trọng nhìn trộm một cái.
Cũng may sắc mặt anh ấy vẫn như thường, cũng không để ý gì tôi, đang cúi đầu uống canh.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.