Chương 440: Chương 232.2
Lam Lâm
08/07/2019
Ngay khi tôi không hiểu bảy lỗ thủng này có ý nghĩa gì thì Tô Đoàn lại
lên tiếng, chần chờ nói: “Đây là … thất tinh thuật dùng để khống chế
người của Diệp gia? Hóa ra có người của Diệp gia giở trò quỷ phía sau,
lần này bọn họ không biết có phải là hướng về đám trẻ trên lầu ba kia
không?”
Diệp gia?
Nghe được hai tiếng này tim tôi đập thịch một cái, vốn cho là ma quỷ lộng hành trong trường học chỉ là ngẫu nhiên, bây giờ xem ra là có người cố ý dụ chúng tôi tới trường học. Có phải hắn đang hướng về đám trẻ trên lầu ba nhà tôi hay không thì không biết nhưng ba mẹ tôi đang ở nhà, nếu như người Diệp gia vì cứu đám trẻ của Diệp gia mà nuôi hồn tích để đối phó với Tô Mộc thì người gặp nạn chính là ba mẹ tôi!
Tôi liền luống cuống lấy điện thoại ra gọi điện về nhà. Có điều tôi còn chưa kịp gọi đi thì Tô Mộc đột nhiên bấm tắt, lắc đầu với tôi một cái: “Bây giờ không phải lúc để gọi điện thoại. Ở nhà anh đã xuống cấm chế, nếu như có người xông vào thì anh sẽ biết, lúc này ở nhà vẫn bình an vô sự. Những kẻ kia không tìm được đường vào, em đột ngột gọi điện về nhà ngược lại có khả năng biến chuyện thêm xấu.”
Nói xong anh ấy liên đem điện thoại của tôi nhét vào chính túi của anh ấy, lần nữa đưa mắt nhìn thi thể Vương Lâm Lâm, trầm tư nói: “Thuật pháp này đúng là bí thuật của riêng Diệp gia, có điều người nuôi hồn tích lại không nhất định là người của Diệp gia. Theo ta biết, thuật pháp Diệp gia từ hai trăm năm trước đã thất truyền, bắt đầu từ đời Diệp Phong đã chuyển hướng thành tự yêu sư. Lúc ấy Diệp Phong là đích tôn, mặc dù là con trai gia chủ nhưng không hề được Diệp gia coi trọng, trình độ thuật pháp cũng rất kém, tất cả mọi người đều đánh giá Diệp Phong là: Ngoạn vật tang chí, không nghĩ tiến thủ*” (*Đại ý mải chơi không có chí tiến thủ, không biết có sai không, ai giải thích được kỹ hơn thì comment giúp sant nhé)
“Cũng may cha của Diệp phong có nhiều con cháu cho nên không làm khó hắn, ngược lại còn rất cưng chiều, không ép hắn học trận pháp hay bùa chú. Cũng chính vì Diệp Phong được cưng chiều như vậy mà sau đó giữ được một cái mạng cho Diệp Phong.”
Nghe tới đây tinh thần tôi liền tỉnh táo, bảo Tô Mộc nói về chuyện của Diệp Phong một chút, dẫu sao bây giờ nuôi hồn tích hại chúng tôi khả năng lớn nhất là người Diệp gia, Tô Mộc lại nói người đó không phải người của Diệp gia, xem ra là có câu chuyện trong đó.
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Diệp gia?
Nghe được hai tiếng này tim tôi đập thịch một cái, vốn cho là ma quỷ lộng hành trong trường học chỉ là ngẫu nhiên, bây giờ xem ra là có người cố ý dụ chúng tôi tới trường học. Có phải hắn đang hướng về đám trẻ trên lầu ba nhà tôi hay không thì không biết nhưng ba mẹ tôi đang ở nhà, nếu như người Diệp gia vì cứu đám trẻ của Diệp gia mà nuôi hồn tích để đối phó với Tô Mộc thì người gặp nạn chính là ba mẹ tôi!
Tôi liền luống cuống lấy điện thoại ra gọi điện về nhà. Có điều tôi còn chưa kịp gọi đi thì Tô Mộc đột nhiên bấm tắt, lắc đầu với tôi một cái: “Bây giờ không phải lúc để gọi điện thoại. Ở nhà anh đã xuống cấm chế, nếu như có người xông vào thì anh sẽ biết, lúc này ở nhà vẫn bình an vô sự. Những kẻ kia không tìm được đường vào, em đột ngột gọi điện về nhà ngược lại có khả năng biến chuyện thêm xấu.”
Nói xong anh ấy liên đem điện thoại của tôi nhét vào chính túi của anh ấy, lần nữa đưa mắt nhìn thi thể Vương Lâm Lâm, trầm tư nói: “Thuật pháp này đúng là bí thuật của riêng Diệp gia, có điều người nuôi hồn tích lại không nhất định là người của Diệp gia. Theo ta biết, thuật pháp Diệp gia từ hai trăm năm trước đã thất truyền, bắt đầu từ đời Diệp Phong đã chuyển hướng thành tự yêu sư. Lúc ấy Diệp Phong là đích tôn, mặc dù là con trai gia chủ nhưng không hề được Diệp gia coi trọng, trình độ thuật pháp cũng rất kém, tất cả mọi người đều đánh giá Diệp Phong là: Ngoạn vật tang chí, không nghĩ tiến thủ*” (*Đại ý mải chơi không có chí tiến thủ, không biết có sai không, ai giải thích được kỹ hơn thì comment giúp sant nhé)
“Cũng may cha của Diệp phong có nhiều con cháu cho nên không làm khó hắn, ngược lại còn rất cưng chiều, không ép hắn học trận pháp hay bùa chú. Cũng chính vì Diệp Phong được cưng chiều như vậy mà sau đó giữ được một cái mạng cho Diệp Phong.”
Nghe tới đây tinh thần tôi liền tỉnh táo, bảo Tô Mộc nói về chuyện của Diệp Phong một chút, dẫu sao bây giờ nuôi hồn tích hại chúng tôi khả năng lớn nhất là người Diệp gia, Tô Mộc lại nói người đó không phải người của Diệp gia, xem ra là có câu chuyện trong đó.
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.