Chương 452: Chương 235.2
Lam Lâm
13/07/2019
Hắn thấy tôi biết điều liền áp giải tôi đi va ngoài bệnh viện, hướng bãi đậu xe của bệnh viện đi tới. tôi cũng không dám lộn xộn, lúc đi ra khỏi bệnh viện chỉ có thể cố gắng đảo mắt nhìn lên trên tầng thường, vẫn thấy trên đó có một thân ảnh nho nhỏ vẫn cầm cái chày cán bột trong tay giơ lên, đang cẩn thận tìm kiếm ở cuối sân thượng.
trong lòng tôi tuyệt vọng, vốn đang trông ngóng Đường Dũng phát hiện ra tôi không còn ở đó để chạy tới cứu, kết quả anh ta vẫn còn đang cẩn thận tìm tung tích người kia.
Chút hy vọng cuối cùng cũng không còn, tôi bị gã thầy giáo kia nhét vào trong một chiếc xe tải cũ, ông ta để tôi ngồi vào vị trí gần ghế lái, trên xe còn có sẵn giây xích chân xích tôi lại, sau đó lại xe chạy như bay rời khỏi bệnh viện.
Xe sau khi rời khỏi bệnh viện liền đi vào những con đường nhỏ, vòng vòng vèo vèo cũng không biết ông ta đưa tôi đi đâu. Tôi hít sâu hai cái, mở miệng dò hỏi: “Thầy, thầy định đưa tôi đi đâu?”
“Jm miệng! tốt nhất người dùng hoàng một chút, đừng có nhiều lời, cũng đừng hy vọng bây giờ có người tới cứu ngươi” Gã thầy giáo đoán được ý đồ của tôi liền nghiêm giọng nói.
tôi không thể nói được nữa, chỉ có thể nuốt nước miếng một cái. Cổ họng cử động chạm tới vết vạch của lưỡi dao lên cổ tôi khiến tôi đau đớn. GC .
tôi hít vào một hơi, không dám tiếp tục chọc giận gã thầy giáo này, chỉ nghiêm chỉnh ngồi trên xe, cố gắng nhìn dọc đường để ghi nhớ. Kết quả tôi vừa nhìn không được mấy giây thì giọng lạnh như băng của gã thầy giáo kia lại vang lên lần nữa:“Nhắm mắt lại!”
“Ờ..."Tôi đáp một tiếng. Trong lòng khổ sở, ấm ức cũng sắp khóc.
Đều do tên ngốc Đường Dũng đó, như vậy cũng có thể để tôi bị bắt đi. Nếu lúc ấy tôi ở cùng với tô Mộc thì anh ấy nhất định sẽ bảo vệ được cho tôi.
Đột nhiên tôi rất nhớ Lô Mộc, cũng không biết anh ấy bây giờ đang ở đâu, đang làm gì.
Tôi nhắm mắt lại, xe vẫn chạyêu như điện trên đường, thỉnh thoảng tôi có thể cảm nhận được xe rẽ ngoặt vào một khúc cong. Lúc trước khi mở mắt còn có thể nhớ được phương hướng, bây giờ nhắm mắt sau vài lần cua quẹo tôi đã hoàn toàn mà mờ. Chạy liên tục hơn một giờ xe mới dừng lại.
trong lòng tôi tuyệt vọng, vốn đang trông ngóng Đường Dũng phát hiện ra tôi không còn ở đó để chạy tới cứu, kết quả anh ta vẫn còn đang cẩn thận tìm tung tích người kia.
Chút hy vọng cuối cùng cũng không còn, tôi bị gã thầy giáo kia nhét vào trong một chiếc xe tải cũ, ông ta để tôi ngồi vào vị trí gần ghế lái, trên xe còn có sẵn giây xích chân xích tôi lại, sau đó lại xe chạy như bay rời khỏi bệnh viện.
Xe sau khi rời khỏi bệnh viện liền đi vào những con đường nhỏ, vòng vòng vèo vèo cũng không biết ông ta đưa tôi đi đâu. Tôi hít sâu hai cái, mở miệng dò hỏi: “Thầy, thầy định đưa tôi đi đâu?”
“Jm miệng! tốt nhất người dùng hoàng một chút, đừng có nhiều lời, cũng đừng hy vọng bây giờ có người tới cứu ngươi” Gã thầy giáo đoán được ý đồ của tôi liền nghiêm giọng nói.
tôi không thể nói được nữa, chỉ có thể nuốt nước miếng một cái. Cổ họng cử động chạm tới vết vạch của lưỡi dao lên cổ tôi khiến tôi đau đớn. GC .
tôi hít vào một hơi, không dám tiếp tục chọc giận gã thầy giáo này, chỉ nghiêm chỉnh ngồi trên xe, cố gắng nhìn dọc đường để ghi nhớ. Kết quả tôi vừa nhìn không được mấy giây thì giọng lạnh như băng của gã thầy giáo kia lại vang lên lần nữa:“Nhắm mắt lại!”
“Ờ..."Tôi đáp một tiếng. Trong lòng khổ sở, ấm ức cũng sắp khóc.
Đều do tên ngốc Đường Dũng đó, như vậy cũng có thể để tôi bị bắt đi. Nếu lúc ấy tôi ở cùng với tô Mộc thì anh ấy nhất định sẽ bảo vệ được cho tôi.
Đột nhiên tôi rất nhớ Lô Mộc, cũng không biết anh ấy bây giờ đang ở đâu, đang làm gì.
Tôi nhắm mắt lại, xe vẫn chạyêu như điện trên đường, thỉnh thoảng tôi có thể cảm nhận được xe rẽ ngoặt vào một khúc cong. Lúc trước khi mở mắt còn có thể nhớ được phương hướng, bây giờ nhắm mắt sau vài lần cua quẹo tôi đã hoàn toàn mà mờ. Chạy liên tục hơn một giờ xe mới dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.