Chương 474: Chương 239.5
Lam Lâm
13/07/2019
Bây giờ đã là trong lúc nguy cấp, tôi cũng lười so đo với anh ta, liền khoác chiếc khăn voan kia lên đi tới tòa nhà thư viện. Lúc này hòa nhà đã hổ lốn phế tích, có điều Xảy và chuyện lớn như vậy lúc này Hiệu trưởng đang đứng đó chỉ huy một đám người mặc đồng phục tổ chức cứu nạn.
Vì để tránh phiền toái, khi đi ngang qua bọn họ tôi cố tình vút ta từ trong thượng đan điền một chút yêu khí che toàn thân để bọn họ không nhìn thấy tôi, sau đó đi tới xuyên qua khoảng trống bọn họ dàng để đưa người bị nạn Pa ngoài.
Mặc dù sau khi choàng khăn voan đỏ này khiến khả năng nhìn của tôi yếu đi rất nhiều, dường như không còn cảm ứng được sự tồn tại của tích khí nhưng tvực giác cho tôi biết Kim Đạt Hải cùng hồn tích vẫn còn ở nơi này, hơn nữa vừa rồi khi tôi điều khiển yếu khí cũng đã | thầm gọi tên Giao tiên.
Mặc dù ông ta không lên tiếng đáp lại tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được ông ta ở ngay gần đây, | hơn nữa ở vị trí thẳng dưới đất.
Chắc hẳn phía dưới thư viện không hề đơn giản.
Khi tôi chui vào khoảng tyống dùng để cứu nạn thì Đường Dũng cũng đã đuổi kịp tới, tay lái anh ta cầm bảo bối của anh ta là cái chày cán bột, tay phải cầm một cái dù (6) lớn đen nhánh, chiếc dù kia tông rất cứng cáp, không giống loại làm bằng vải vóc chống nước tầm thường.
Quả nhiên sau khi theo tôi vào trong lỗ trống dùng để cứu nạn, miệng Đường dùng liền không ở yên, nói lầm bầm: “Bình thường Cô Đoàn đều mang theo chút trang bị, chẳng thách lại có bản lãnh bắt quỷ như vậy. Lại còn căn dặn cái này thật phải đến lúc nguy cấp mới dùng để bảo vệ tính mạng. không phải lúc nào cũng có thể dem va sử dụng
Vừa nói, chiếc dù trong tay anh ta lập tức kêu lên, giống như vừa va phải cơ quản gì đó. Mặt dù den nhánh trong nháy mắt phát ra tiếng kim loại va chạm, cùng với đó là chiếc dù mở ra, một bên vách tường đổ nát bị chiếc dù dập phải vỡ nát, còn vắng mấy mảnh vụn lên chúng tôi.
“Chà, đây là dù gì, sao lại cứng như dao, chém sắt như chém bùn vậy?”Đường Dũng cũng sợ hết hồn, thầm kêu một câu. Vừa nói đã đen dà cẩn thận che lên đầu tôi, nói: “Dương Dương, cẩn thận một chút, chiếc dù này rất sắc bén. Cũng may có đồ chơi này, lát nữa mảnh vụn rơi xuống sẽ không đập vào đầu em được.”
Vì để tránh phiền toái, khi đi ngang qua bọn họ tôi cố tình vút ta từ trong thượng đan điền một chút yêu khí che toàn thân để bọn họ không nhìn thấy tôi, sau đó đi tới xuyên qua khoảng trống bọn họ dàng để đưa người bị nạn Pa ngoài.
Mặc dù sau khi choàng khăn voan đỏ này khiến khả năng nhìn của tôi yếu đi rất nhiều, dường như không còn cảm ứng được sự tồn tại của tích khí nhưng tvực giác cho tôi biết Kim Đạt Hải cùng hồn tích vẫn còn ở nơi này, hơn nữa vừa rồi khi tôi điều khiển yếu khí cũng đã | thầm gọi tên Giao tiên.
Mặc dù ông ta không lên tiếng đáp lại tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được ông ta ở ngay gần đây, | hơn nữa ở vị trí thẳng dưới đất.
Chắc hẳn phía dưới thư viện không hề đơn giản.
Khi tôi chui vào khoảng tyống dùng để cứu nạn thì Đường Dũng cũng đã đuổi kịp tới, tay lái anh ta cầm bảo bối của anh ta là cái chày cán bột, tay phải cầm một cái dù (6) lớn đen nhánh, chiếc dù kia tông rất cứng cáp, không giống loại làm bằng vải vóc chống nước tầm thường.
Quả nhiên sau khi theo tôi vào trong lỗ trống dùng để cứu nạn, miệng Đường dùng liền không ở yên, nói lầm bầm: “Bình thường Cô Đoàn đều mang theo chút trang bị, chẳng thách lại có bản lãnh bắt quỷ như vậy. Lại còn căn dặn cái này thật phải đến lúc nguy cấp mới dùng để bảo vệ tính mạng. không phải lúc nào cũng có thể dem va sử dụng
Vừa nói, chiếc dù trong tay anh ta lập tức kêu lên, giống như vừa va phải cơ quản gì đó. Mặt dù den nhánh trong nháy mắt phát ra tiếng kim loại va chạm, cùng với đó là chiếc dù mở ra, một bên vách tường đổ nát bị chiếc dù dập phải vỡ nát, còn vắng mấy mảnh vụn lên chúng tôi.
“Chà, đây là dù gì, sao lại cứng như dao, chém sắt như chém bùn vậy?”Đường Dũng cũng sợ hết hồn, thầm kêu một câu. Vừa nói đã đen dà cẩn thận che lên đầu tôi, nói: “Dương Dương, cẩn thận một chút, chiếc dù này rất sắc bén. Cũng may có đồ chơi này, lát nữa mảnh vụn rơi xuống sẽ không đập vào đầu em được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.