Chương 521: Chương 250.2
Lam Lâm
13/07/2019
Tim tôi đột nhiên đập mạnh, nhìn gương mặt phía trước khiếp sợ.
Anh ta lúc này rất đắm đuối, rất hưởng thụ, ngay cả đôi mắt cũng nhắm lại, hơi thở gấp gáp, thậm chí tay cũng không an phận đã thò vào trong áo tôi, đưa ra sau lưng sờ lên cúc áo ngực của tôi.
Tôi cả kinh trong lòng, trong lúc nguy cấp đột nhiên gương mặt lạnh như băng của Tô Mộc xuất hiện trước mặt tôi, tôi rùng mình một cái, đầu óc chợt tỉnh lại, đẩy Đường Dũng ra, tức giận nói: “Anh muốn làm gì?”
“Nghĩ xem…” Mặt Đường Dũng ửng hồng, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy yêu thương.
“Nghĩ gì?” Tôi sửng sốt một chút, hỏi xong mới nhận ra tôi bị Đường Dũng đùa giỡn liền mắng anh ta một câu.
Đường Dũng bị tôi đẩy ra mặt lộ vẻ bất mãn, nhưng anh ta cũng không xông lại nữa mà nhìn tôi dò xét, tay còn quơ quơ trước mắt tôi: “Dương Dương, em tỉnh chưa? Biết anh là ai không?”
“Anh nói xem.” Tôi trợn mắt lên nhìn anh ta, mẹ nó ngàn phòng vạn phòng vẫn bị chó sói háo sắc này lợi dụng, nếu để cho Tô Mộc biết…
Nghĩ tới hậu quả có thể phát sinh tôi không khỏi rùng mình một cái, trợn mắt hung dữ nhìn Đường Dũng, nói: “Chuyện này chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết, nếu như sau này có người thứ ba biết chuyện vừa xảy ra thì tôi sẽ cắt lưỡi của anh!”
“Em thật không công bằng, Dương Dương. Dù sao vừa rồi cũng là anh cứu em, không phải anh cố ý lợi dụng em. Hơn nữa nếu như anh không hôn em thì em sẽ thả sâm tinh ra, như vậy không phải chúng ta công toi sao? Nói cho cùng anh hôn em chính là giúp em, em không cảm ơn anh thì thôi lại còn…”
“Còn cái gì?” Không đợi anh ta nói xong tôi đã quay đầu lại nhìn.
Đường Dũng hiển nhiên không ngờ đột nhiên tôi quay đầu lại nên giật mình, nhưng miệng còn cười mỉm giống như quên mất vừa rồi tôi đã nói gì.
“Không có gì, hê hê.” Đường Dũng cười khan hai tiếng, vẻ mặt vẫn còn đắm chìm trong chuyện tốt đẹp vừa rồi nhưng vẫn chạy tới trước mặt tôi, hung hăng hướng về phía sâm tinh không có tóc, giả vờ tức giận mắng: “Cũng tại ngươi, ông đây cùng lắm chỉ mượn mấy sợi rễ trên người ngươi mà thôi, cũng không phải muốn lấy mạng ngươi, sao lại sử dụng thuật pháp đối với vợ ta khiến vợ ta tức giận!”
“Á…” Sâm tinh cũng rất phối hợp, bị Đường Dũng đánh một cái liền ô ô bắt đầu kêu rên.
Tôi sợ chậm chễ một hồi sâm tinh lại gây ra chuyện gì, liền bảo Đường Dũng đừng làm trò nữa, mau cắt rễ của sâm tinh đem về cho Tô Mộc rồi thả sâm tinh ra, rồi chúng tôi cũng mau trở về cứu Tô Mộc.
Anh ta lúc này rất đắm đuối, rất hưởng thụ, ngay cả đôi mắt cũng nhắm lại, hơi thở gấp gáp, thậm chí tay cũng không an phận đã thò vào trong áo tôi, đưa ra sau lưng sờ lên cúc áo ngực của tôi.
Tôi cả kinh trong lòng, trong lúc nguy cấp đột nhiên gương mặt lạnh như băng của Tô Mộc xuất hiện trước mặt tôi, tôi rùng mình một cái, đầu óc chợt tỉnh lại, đẩy Đường Dũng ra, tức giận nói: “Anh muốn làm gì?”
“Nghĩ xem…” Mặt Đường Dũng ửng hồng, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy yêu thương.
“Nghĩ gì?” Tôi sửng sốt một chút, hỏi xong mới nhận ra tôi bị Đường Dũng đùa giỡn liền mắng anh ta một câu.
Đường Dũng bị tôi đẩy ra mặt lộ vẻ bất mãn, nhưng anh ta cũng không xông lại nữa mà nhìn tôi dò xét, tay còn quơ quơ trước mắt tôi: “Dương Dương, em tỉnh chưa? Biết anh là ai không?”
“Anh nói xem.” Tôi trợn mắt lên nhìn anh ta, mẹ nó ngàn phòng vạn phòng vẫn bị chó sói háo sắc này lợi dụng, nếu để cho Tô Mộc biết…
Nghĩ tới hậu quả có thể phát sinh tôi không khỏi rùng mình một cái, trợn mắt hung dữ nhìn Đường Dũng, nói: “Chuyện này chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết, nếu như sau này có người thứ ba biết chuyện vừa xảy ra thì tôi sẽ cắt lưỡi của anh!”
“Em thật không công bằng, Dương Dương. Dù sao vừa rồi cũng là anh cứu em, không phải anh cố ý lợi dụng em. Hơn nữa nếu như anh không hôn em thì em sẽ thả sâm tinh ra, như vậy không phải chúng ta công toi sao? Nói cho cùng anh hôn em chính là giúp em, em không cảm ơn anh thì thôi lại còn…”
“Còn cái gì?” Không đợi anh ta nói xong tôi đã quay đầu lại nhìn.
Đường Dũng hiển nhiên không ngờ đột nhiên tôi quay đầu lại nên giật mình, nhưng miệng còn cười mỉm giống như quên mất vừa rồi tôi đã nói gì.
“Không có gì, hê hê.” Đường Dũng cười khan hai tiếng, vẻ mặt vẫn còn đắm chìm trong chuyện tốt đẹp vừa rồi nhưng vẫn chạy tới trước mặt tôi, hung hăng hướng về phía sâm tinh không có tóc, giả vờ tức giận mắng: “Cũng tại ngươi, ông đây cùng lắm chỉ mượn mấy sợi rễ trên người ngươi mà thôi, cũng không phải muốn lấy mạng ngươi, sao lại sử dụng thuật pháp đối với vợ ta khiến vợ ta tức giận!”
“Á…” Sâm tinh cũng rất phối hợp, bị Đường Dũng đánh một cái liền ô ô bắt đầu kêu rên.
Tôi sợ chậm chễ một hồi sâm tinh lại gây ra chuyện gì, liền bảo Đường Dũng đừng làm trò nữa, mau cắt rễ của sâm tinh đem về cho Tô Mộc rồi thả sâm tinh ra, rồi chúng tôi cũng mau trở về cứu Tô Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.