Chương 523: Chương 250.4
Lam Lâm
13/07/2019
trải qua một hồi, lúc này đã là hơn bốn giờ sáng. Chúng tôi cố gắng ngủ một lúc, sáng sớm hôm sau hai chúng tôi liền thu dọn đồ đạc rồi xuống núi, chạy thẳng tới tiệm cơm lúc vước.
Lúc này ông chủ tiệm mới vừa mở cửa, thấy chúng tôi sớm quay lại như vậy còn có chút bất ngờ, cười ha hả hỏi chúng tôi thế nào, tối hôm qua có gặp phải thú dữ gì hay không.
Đường Dũng tương đối nói nhiều, bảo ông chủ chuẩn bị cho chúng tôi một ít thức ăn, sau đó trong lúc chờ cơm liền kể rất sống động cho ông chủ về khu rừng.
Cái gì mà leo lên mỏ đá ở bìa núi nhìn thấy nhân sâm hoang dã, ngủ đêm trong rừng bị sóc nhỏ nạo lòng bàn chân, lại còn hơn ba giờ đêm hôm qua nhìn thấy đo đóm khắp núi đồi, đẹp vô cùng...
tôi ở bên cạnh nghe âm thầm tặc lưỡi. Chước kia tôi cảm thấy Đường Dũng chỉ là hay nói phóng đại, không ngờ anh ta không chỉ nói phóng đại mà còn có thể bịa chuyện. Những chuyện anh ta nói cùng ông chủ một món cũng chưa từng xảy ra, nhưng anh ta lại có thể nói hết sức cặn kẽ, giống như thật sự hôm qua anh ta đã trải qua vậy. Nếu như không phải tối hôm qua tôi luôn ở cạnh anh ta thì không chừng tôi cũng tin sái cổ.
Ông chủ nghe Đường Dũng nói | liền sửng sốt một chút, nói ông ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh rừng thần Nông lại chưa từng thấy những cảnh đẹp mà anh ta nói, hóa ra ngủ tvong rừng sẽ thấy được cảnh như vậy, chờ ngày nào không bận rộn nhất định ông ta sẽ vào vùng tự mình cảm thụ một chút... "
Đường Dũng chỉ cười hì hì, nói rất hào hứng. Tôi thấy ông chủ kia bị Đường Dũng lừa càng ngày càng sâu, không khỏi có chút thương hại cho ông chủ, lỡ như ông ta thật sự lại đi lên núi. Nói thật, buổi tối
trong núi không có chút nào lãng mạn giống như Đường Dũng nói, thật sự có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, cho dù thế nào đi nữa tôi cũng không muốn vào trong núi cắm trại.
Đến khi đồ ăn được mang lên tôi liền ngắt lời Đường Dũng, bảo anh ta ăn cơm quan trọng hơn, chúng tôi ăn xong còn phải lên đường.
“Được rồi, đại ca tôi đã lên tiếng, | hôm nay nói tới đây thôi, sau này tôi còn tới từng thần Nông sẽ lại tới đây trò chuyện với anh.” Đường Dũng cười nói với ông chủ tiệm cơm, coi như bọn họ vừa rồi chỉ là nói chuyện phiếm vài câu.
Chờ sau khi ông chủ đi, nhân dịp ăn cơm tôi liền đạp chân Đường Dũng một cái, nhỏ giọng hỏi sao vừa rồi Đường Dũng lại bịa chuyện với ông chủ tiệm, còn nói đom đóm với sóc nhỏ gì, tối hôm qua tôi ở trong rừng sợ gần chết, tới một cái lông con sóc cũng không thấy đâu.
Lúc này ông chủ tiệm mới vừa mở cửa, thấy chúng tôi sớm quay lại như vậy còn có chút bất ngờ, cười ha hả hỏi chúng tôi thế nào, tối hôm qua có gặp phải thú dữ gì hay không.
Đường Dũng tương đối nói nhiều, bảo ông chủ chuẩn bị cho chúng tôi một ít thức ăn, sau đó trong lúc chờ cơm liền kể rất sống động cho ông chủ về khu rừng.
Cái gì mà leo lên mỏ đá ở bìa núi nhìn thấy nhân sâm hoang dã, ngủ đêm trong rừng bị sóc nhỏ nạo lòng bàn chân, lại còn hơn ba giờ đêm hôm qua nhìn thấy đo đóm khắp núi đồi, đẹp vô cùng...
tôi ở bên cạnh nghe âm thầm tặc lưỡi. Chước kia tôi cảm thấy Đường Dũng chỉ là hay nói phóng đại, không ngờ anh ta không chỉ nói phóng đại mà còn có thể bịa chuyện. Những chuyện anh ta nói cùng ông chủ một món cũng chưa từng xảy ra, nhưng anh ta lại có thể nói hết sức cặn kẽ, giống như thật sự hôm qua anh ta đã trải qua vậy. Nếu như không phải tối hôm qua tôi luôn ở cạnh anh ta thì không chừng tôi cũng tin sái cổ.
Ông chủ nghe Đường Dũng nói | liền sửng sốt một chút, nói ông ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh rừng thần Nông lại chưa từng thấy những cảnh đẹp mà anh ta nói, hóa ra ngủ tvong rừng sẽ thấy được cảnh như vậy, chờ ngày nào không bận rộn nhất định ông ta sẽ vào vùng tự mình cảm thụ một chút... "
Đường Dũng chỉ cười hì hì, nói rất hào hứng. Tôi thấy ông chủ kia bị Đường Dũng lừa càng ngày càng sâu, không khỏi có chút thương hại cho ông chủ, lỡ như ông ta thật sự lại đi lên núi. Nói thật, buổi tối
trong núi không có chút nào lãng mạn giống như Đường Dũng nói, thật sự có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, cho dù thế nào đi nữa tôi cũng không muốn vào trong núi cắm trại.
Đến khi đồ ăn được mang lên tôi liền ngắt lời Đường Dũng, bảo anh ta ăn cơm quan trọng hơn, chúng tôi ăn xong còn phải lên đường.
“Được rồi, đại ca tôi đã lên tiếng, | hôm nay nói tới đây thôi, sau này tôi còn tới từng thần Nông sẽ lại tới đây trò chuyện với anh.” Đường Dũng cười nói với ông chủ tiệm cơm, coi như bọn họ vừa rồi chỉ là nói chuyện phiếm vài câu.
Chờ sau khi ông chủ đi, nhân dịp ăn cơm tôi liền đạp chân Đường Dũng một cái, nhỏ giọng hỏi sao vừa rồi Đường Dũng lại bịa chuyện với ông chủ tiệm, còn nói đom đóm với sóc nhỏ gì, tối hôm qua tôi ở trong rừng sợ gần chết, tới một cái lông con sóc cũng không thấy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.