Chương 827: Chương 338.3
Lam Lâm
14/08/2019
Ngay cả tôi là người ngoài nhìn vào còn thấy đau xót, không nhịn được vỗ vỗ
bả vai trưởng thôn, mới vừa muốn an ủi ông ta một chút thì trưởng thôn
đã chỉ tới ngôi nhà ngói của ông ta, nói: “Đại sư, cháu tôi đang ở nhà,
nó mới tám tuổi thôi, cũng bị trúng tà. Ngài có thể xem cho nó trước
được không?”
“Tám tuổi cũng không tha…” Giao tiên lẩm bẩm nói.
Ông ta từ khi đặt chân vào trong thôn biểu tình đã trở nên ngưng trọng, nghe trưởng thôn lên tiếng liền nói: “Được, ngươi dẫn đường đi.”
“Dạ!” Thấy Giao tiên đồng ý, lúc này trưởng thôn mới lấy lại tinh thần, đưa chúng tôi nhanh chóng đi tới nhà ông ta.
Nhà ông ta chỉ có ông ta và cháu trai, trưởng thôn nói con trai con dâu đều đi làm việc ở nơi khác. Lúc chúng tôi tiến vào cũng không thấy cháu trai trưởng thôn đâu, vốn cho rằng nó nằm trên giường nhưng đi khắp nhà một vòng cũng không thấy tung tích thằng bé.
Tôi không khỏi thấy kỳ quái, hỏi trưởng thôn lúc đi có thấy cháu trai có ở đó hay không? Sau khi ông ta tỉnh lại liền đi tìm Lại Cửu ngay hay sao? Trong thời gian này có thấy cháu trai ông ta không?
Nghe tôi hỏi, trưởng thôn bỗng nhiên vỗ đùi, mặt trở nên ảm đảm: “Ài, suýt chút nữa quên mất. Lúc ấy tôi cầm tiền cổ đi cùng cô liền bảo cháu trai tôi xuống hầm khóa cửa lại, từ đó về sau tôi liền không gặp lại nó. Không phải nó bị khóa ở dưới giường chứ, dưới đó có phải đã có gì xảy ra không?”
Vừa nói trưởng thôn liền nôn nóng nhào lên trên giường, vén đệm lên để lộ ra tấm ván.
Phía dưới tấm ván là khoảng không lần trước ông ta giấu tiền cổ, tôi vốn cho rằng ở đó cũng chỉ là một chiếc rương, không ngờ sau khi ông ta lấy tấm ván ra, rồi lại nhấc chiếc rương gỗ ra ngoài.
Ở dưới lộ ra một lối đi đen thùi lùi, phía dưới còn có bậc thang, hẳn là một căn phòng bí mật được làm hết sức cẩn thận.
Mặt Giao tiên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm trưởng thôn,nói: “Không nhận ra, ông ở đây còn có chiêu này.”
“Đại tiên đừng giễu cợt tôi, thật ra cái này chính là kho chứa thực phẩm nhà tôi, lúc thời niên thiếu luôn dùng nó để trữ thực phẩm cho mùa đông, mấy năm gần đây điều kiện tốt hơn nên không cần cất giữ thực phẩm nữa. Bây giờ chỗ này thành nơi cất giữ chút vật đáng tiền… Thôi, chúng ta mau xuống tìm cháu tôi một chút đi!”
Vừa nói ông ta đã tìm một chiếc đèn pin bật lên, rồi nhanh chóng đi trước.
Tôi theo bản năng định đi theo sau lưng ông ta, nhưng tôi còn chưa di chuyển thì Giao tiên đã níu tôi lại, hướng về tôi lặng lẽ lắc đầu một cái.
Sau đó Giao tiên tiến lên phía trước che chắn cho tôi, tay nắm tay tôi thật chặt rồi đi theo sau lưng trưởng thôn xuống dưới.
“Tám tuổi cũng không tha…” Giao tiên lẩm bẩm nói.
Ông ta từ khi đặt chân vào trong thôn biểu tình đã trở nên ngưng trọng, nghe trưởng thôn lên tiếng liền nói: “Được, ngươi dẫn đường đi.”
“Dạ!” Thấy Giao tiên đồng ý, lúc này trưởng thôn mới lấy lại tinh thần, đưa chúng tôi nhanh chóng đi tới nhà ông ta.
Nhà ông ta chỉ có ông ta và cháu trai, trưởng thôn nói con trai con dâu đều đi làm việc ở nơi khác. Lúc chúng tôi tiến vào cũng không thấy cháu trai trưởng thôn đâu, vốn cho rằng nó nằm trên giường nhưng đi khắp nhà một vòng cũng không thấy tung tích thằng bé.
Tôi không khỏi thấy kỳ quái, hỏi trưởng thôn lúc đi có thấy cháu trai có ở đó hay không? Sau khi ông ta tỉnh lại liền đi tìm Lại Cửu ngay hay sao? Trong thời gian này có thấy cháu trai ông ta không?
Nghe tôi hỏi, trưởng thôn bỗng nhiên vỗ đùi, mặt trở nên ảm đảm: “Ài, suýt chút nữa quên mất. Lúc ấy tôi cầm tiền cổ đi cùng cô liền bảo cháu trai tôi xuống hầm khóa cửa lại, từ đó về sau tôi liền không gặp lại nó. Không phải nó bị khóa ở dưới giường chứ, dưới đó có phải đã có gì xảy ra không?”
Vừa nói trưởng thôn liền nôn nóng nhào lên trên giường, vén đệm lên để lộ ra tấm ván.
Phía dưới tấm ván là khoảng không lần trước ông ta giấu tiền cổ, tôi vốn cho rằng ở đó cũng chỉ là một chiếc rương, không ngờ sau khi ông ta lấy tấm ván ra, rồi lại nhấc chiếc rương gỗ ra ngoài.
Ở dưới lộ ra một lối đi đen thùi lùi, phía dưới còn có bậc thang, hẳn là một căn phòng bí mật được làm hết sức cẩn thận.
Mặt Giao tiên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm trưởng thôn,nói: “Không nhận ra, ông ở đây còn có chiêu này.”
“Đại tiên đừng giễu cợt tôi, thật ra cái này chính là kho chứa thực phẩm nhà tôi, lúc thời niên thiếu luôn dùng nó để trữ thực phẩm cho mùa đông, mấy năm gần đây điều kiện tốt hơn nên không cần cất giữ thực phẩm nữa. Bây giờ chỗ này thành nơi cất giữ chút vật đáng tiền… Thôi, chúng ta mau xuống tìm cháu tôi một chút đi!”
Vừa nói ông ta đã tìm một chiếc đèn pin bật lên, rồi nhanh chóng đi trước.
Tôi theo bản năng định đi theo sau lưng ông ta, nhưng tôi còn chưa di chuyển thì Giao tiên đã níu tôi lại, hướng về tôi lặng lẽ lắc đầu một cái.
Sau đó Giao tiên tiến lên phía trước che chắn cho tôi, tay nắm tay tôi thật chặt rồi đi theo sau lưng trưởng thôn xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.