Chương 880: Chương 356-2
Lam Lâm
20/08/2019
“Dương Dương em…” Đường Dũng nhăn nhó, vẻ mặt tủi thân nhìn tôi.
“Được rồi, tôi sẽ đem chuyện nói rõ ràng với Dương Dương.” Tô Mộc thấy tôi cùng Đường Dũng lại cãi vã liền nói.
Nói xong Tô Mộc liền nhét phật bài vào trong áo, lần nữa mang tôi đi ra ngoài.
Sau khi thấy Tô Mộc quả thật không cần phải sợ ánh mặt trời, lúc này tôi mới yên lòng, nói một tiếng cảm ơn với Long Phù Khôn rồi ra khỏi phòng của Đường Dũng.
Đường Dũng cúng đi theo sau chúng tôi, muốn cùng chúng tôi trở về căn biệt thự Phùng Đông.
Chẳng qua chân anh ta mới bước ra khỏi cửa thì Tô Mộc đã quay đầu nhìn anh ta một cái. Cho dù Tô Mộc bây giờ không có thực lực của lệ quỷ nhưng khí thế của anh ấy vẫn còn.
Đường Dũng liền dừng bước, lắp bắp nói: “Anh… nhìn tôi làm gì?”
Không đợi Tô Mộc trả lời, Giao tiên đã đi tới quàng qua cổ Đường Dũng, nói: “Tiểu tử, sư phụ ngươi còn ở đây ngươi theo bọn họ về biệt thự có thích hợp không? Ở đây chăm sóc sư phụ mình đi!”
“Tôi có thể đưa sư phụ cùng tới căn biệt thự kia mà, sống ở đó không phải tốt hơn nhiều…” Đường Dũng nói.
“Sư phụ ngươi nói ông ta chỉ thích ở đây!” Sắc mặt Giao tiên biến đổi, trợn mắt nhìn Đường Dũng nói.
Cho dù đầu óc tôi chậm chạp nhưng lúc này cũng nhìn ra Giao tiên là cố ý giữ Đường Dũng, muốn cho tôi cùng Tô Mộc có cơ hội sống riêng với nhau.
Không hổ là người tôi phải trợ tiên, rất hiểu chuyện như vậy!
Tôi liền cười với Giao tiên một tiếng, nhìn ông ta với ánh mắt tán dương!
Giao tiên xua tay với chúng tôi, tỏ ý bảo chúng tôi đi nhanh lên.
Tôi lập tức không còn bất kỳ chần chờ nào nữa, kéo Tô Mộc chạy ra ngoài, rất sợ Đường Dũng không biết xấu hổ lại đuổi theo.
Cũng may Giao tiên không phụ ủy thác, chúng tôi đi ra khỏi khu chung cư cũng không phát hiện bóng dáng Đường Dũng sau lưng.
Tô Mộc rốt cuộc cũng có thể đứng ở dưới ánh mặt trời.
Ở dưới ánh mặt trời anh ấy hết sức mạnh mẽ đẹp mặt, tôi không khỏi nuốt nước miếng một cái, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống bắp thịt rắn chắc trước ngực anh ấy.
Đã hơn ba tháng tôi chưa từng được thấy thân thể Tô Mộc, cũng không biết bây giờ cơ thể anh ấy có gì thay đổi không.
“Nhìn cái gì?” Tiếng Tô Mộc từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống, anh ấy thấy cặp mắt tôi nhìn chằm chằm vào thân thể mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.
Mặt tôi đỏ bừng lên, hốt hoảng đưa mắt nhìn nơi khác, giải thích: “Không nhìn gì cả, chỉ là em cảm thấy bây giờ như đang nằm mơ vậy. Anh còn sống sờ sờ đứng trước mặt em, còn có thể đứng dưới ánh mặt trời, thật giống như không khác gì trước kia. Thật tốt!”
“Được rồi, tôi sẽ đem chuyện nói rõ ràng với Dương Dương.” Tô Mộc thấy tôi cùng Đường Dũng lại cãi vã liền nói.
Nói xong Tô Mộc liền nhét phật bài vào trong áo, lần nữa mang tôi đi ra ngoài.
Sau khi thấy Tô Mộc quả thật không cần phải sợ ánh mặt trời, lúc này tôi mới yên lòng, nói một tiếng cảm ơn với Long Phù Khôn rồi ra khỏi phòng của Đường Dũng.
Đường Dũng cúng đi theo sau chúng tôi, muốn cùng chúng tôi trở về căn biệt thự Phùng Đông.
Chẳng qua chân anh ta mới bước ra khỏi cửa thì Tô Mộc đã quay đầu nhìn anh ta một cái. Cho dù Tô Mộc bây giờ không có thực lực của lệ quỷ nhưng khí thế của anh ấy vẫn còn.
Đường Dũng liền dừng bước, lắp bắp nói: “Anh… nhìn tôi làm gì?”
Không đợi Tô Mộc trả lời, Giao tiên đã đi tới quàng qua cổ Đường Dũng, nói: “Tiểu tử, sư phụ ngươi còn ở đây ngươi theo bọn họ về biệt thự có thích hợp không? Ở đây chăm sóc sư phụ mình đi!”
“Tôi có thể đưa sư phụ cùng tới căn biệt thự kia mà, sống ở đó không phải tốt hơn nhiều…” Đường Dũng nói.
“Sư phụ ngươi nói ông ta chỉ thích ở đây!” Sắc mặt Giao tiên biến đổi, trợn mắt nhìn Đường Dũng nói.
Cho dù đầu óc tôi chậm chạp nhưng lúc này cũng nhìn ra Giao tiên là cố ý giữ Đường Dũng, muốn cho tôi cùng Tô Mộc có cơ hội sống riêng với nhau.
Không hổ là người tôi phải trợ tiên, rất hiểu chuyện như vậy!
Tôi liền cười với Giao tiên một tiếng, nhìn ông ta với ánh mắt tán dương!
Giao tiên xua tay với chúng tôi, tỏ ý bảo chúng tôi đi nhanh lên.
Tôi lập tức không còn bất kỳ chần chờ nào nữa, kéo Tô Mộc chạy ra ngoài, rất sợ Đường Dũng không biết xấu hổ lại đuổi theo.
Cũng may Giao tiên không phụ ủy thác, chúng tôi đi ra khỏi khu chung cư cũng không phát hiện bóng dáng Đường Dũng sau lưng.
Tô Mộc rốt cuộc cũng có thể đứng ở dưới ánh mặt trời.
Ở dưới ánh mặt trời anh ấy hết sức mạnh mẽ đẹp mặt, tôi không khỏi nuốt nước miếng một cái, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống bắp thịt rắn chắc trước ngực anh ấy.
Đã hơn ba tháng tôi chưa từng được thấy thân thể Tô Mộc, cũng không biết bây giờ cơ thể anh ấy có gì thay đổi không.
“Nhìn cái gì?” Tiếng Tô Mộc từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống, anh ấy thấy cặp mắt tôi nhìn chằm chằm vào thân thể mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.
Mặt tôi đỏ bừng lên, hốt hoảng đưa mắt nhìn nơi khác, giải thích: “Không nhìn gì cả, chỉ là em cảm thấy bây giờ như đang nằm mơ vậy. Anh còn sống sờ sờ đứng trước mặt em, còn có thể đứng dưới ánh mặt trời, thật giống như không khác gì trước kia. Thật tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.