Chương 932
Lam Lâm
25/08/2019
“Thật là… muội?” Chung Quỳ thấy nụ cười của tôi liền ngây ngẩn, trong
mắt hiện lên vẻ mừng rỡ cùng không dám tin, ánh mắt nhìn tôi có chút mê
ly giống như thấy thiên thần vậy.
“Muội vẫn luôn là muội, chưa bao giờ thay đổi.” Mặt tôi cười rạng rỡ như hoa anh túc.
Biểu tình trên mặt Chung Quỳ hơi ngừng một lát giống như phát giác ra điều gì, chỉ là hắn còn chưa kịp nghi ngờ và hỏi thì tôi đã đưa tay bóp vào cổ hắn, giống như vừa rồi hắn bóp tôi vậy, lạnh lùng nói: “Chỉ có điều cho tới bây giờ ta đều là Lộc Dương của Tô Mộc, không có bất cứ quan hệ gì với Chung Quỳ ngươi!”
Nói xong tôi dùng sức, đem yêu khí bọc lấy hắn lại.
Tôi biết hắn là thần, muốn giết hắn không hề dễ dàng. Nhưng bây giờ tôi cũng là thần, hơn nữa còn là thần đang nổi giận!
Con giận trong lòng tôi càng ngày càng tăng, hóa ra hắn phí hết tâm tư muốn làm sống lại mộc Lộc Dương ác ma, hắn đã làm được.
Mặt Chung Quỳ rốt cuộc xuất hiện vẻ hoảng sợ, hắn nhìn tôi không dám tin, trong mắt đều hiện lên vẻ không tưởng tượng nổi.
Khí lực trên tay tôi càng ngày càng lớn, vì để cho Chung Quỳ cảm giác được đau nên tôi điên cuồng đem yêu khí từ trong đan điền tập trung đi ra, bọc lại tích khí trên người Chung Quỳ.
Lượng yêu khí lớn nhanh chóng rời khỏi thân thể tôi, hồn phách tôi trở nên càng ngày càng trong suốt giống như bị thương tổn không nhỏ.
Cũng phải, tôi có thể thành thần đều dựa vào yêu khí của kiếp trước, nếu như không có yêu khí này trong cơ thể thì tôi ngay cả là ác quỷ cũng không bằng được.
Có điều như vậy thì đã sao? Nếu như Tô Mộc chết chỉ còn lại một mình tôi thì còn sống có ý nghĩa gì? Cho dù tôi là thần, có năm tháng dài vô tận thì cũng chỉ bị gồng xích bởi thời gian mà thôi, càng thêm thống khổ.
Chung Quỳ bay tới phương Tây đã sớm kiệt sức, tích khí không còn lợi hại như trước kia, không biết qua bao lâu tích khí trên người Chung Quỳ rốt cuộc đều bị yêu khí bọc lại.
“Hóa ra không có tích khí thì ngươi cũng chỉ là một con quỷ thông thường mà thôi, không có gì đặc biệt.” Tôi cười lạnh nhìn Chung Quỳ nói.
Sự kinh hoảng trong mắt hắn hiện lên nhiều hơn, nhìn hồn phách tôi nói: “Ngươi lại kéo yêu khí đi ra ngoài thì chính ngươi cũng sẽ hồn phi phách tán. Ngươi vốn chỉ là một tàn hồn của Lộc Dương, là ta đã dùng máu tươi của mình bồi bổ ngươi mười kiếp thì ngươi mới có hồn phách hoàn chỉnh như bây giờ. Ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?”
“Báo đáp? Là ta cầu xin ngươi bồi bổ cho ta sao?” Tôi cười lạnh một tiếng, đối với Chung Quỳ không có chút thương hại nào.
Không chỉ đối với hắn, tôi đối với chính mình cũng không có chút thương hại nào.
“Muội vẫn luôn là muội, chưa bao giờ thay đổi.” Mặt tôi cười rạng rỡ như hoa anh túc.
Biểu tình trên mặt Chung Quỳ hơi ngừng một lát giống như phát giác ra điều gì, chỉ là hắn còn chưa kịp nghi ngờ và hỏi thì tôi đã đưa tay bóp vào cổ hắn, giống như vừa rồi hắn bóp tôi vậy, lạnh lùng nói: “Chỉ có điều cho tới bây giờ ta đều là Lộc Dương của Tô Mộc, không có bất cứ quan hệ gì với Chung Quỳ ngươi!”
Nói xong tôi dùng sức, đem yêu khí bọc lấy hắn lại.
Tôi biết hắn là thần, muốn giết hắn không hề dễ dàng. Nhưng bây giờ tôi cũng là thần, hơn nữa còn là thần đang nổi giận!
Con giận trong lòng tôi càng ngày càng tăng, hóa ra hắn phí hết tâm tư muốn làm sống lại mộc Lộc Dương ác ma, hắn đã làm được.
Mặt Chung Quỳ rốt cuộc xuất hiện vẻ hoảng sợ, hắn nhìn tôi không dám tin, trong mắt đều hiện lên vẻ không tưởng tượng nổi.
Khí lực trên tay tôi càng ngày càng lớn, vì để cho Chung Quỳ cảm giác được đau nên tôi điên cuồng đem yêu khí từ trong đan điền tập trung đi ra, bọc lại tích khí trên người Chung Quỳ.
Lượng yêu khí lớn nhanh chóng rời khỏi thân thể tôi, hồn phách tôi trở nên càng ngày càng trong suốt giống như bị thương tổn không nhỏ.
Cũng phải, tôi có thể thành thần đều dựa vào yêu khí của kiếp trước, nếu như không có yêu khí này trong cơ thể thì tôi ngay cả là ác quỷ cũng không bằng được.
Có điều như vậy thì đã sao? Nếu như Tô Mộc chết chỉ còn lại một mình tôi thì còn sống có ý nghĩa gì? Cho dù tôi là thần, có năm tháng dài vô tận thì cũng chỉ bị gồng xích bởi thời gian mà thôi, càng thêm thống khổ.
Chung Quỳ bay tới phương Tây đã sớm kiệt sức, tích khí không còn lợi hại như trước kia, không biết qua bao lâu tích khí trên người Chung Quỳ rốt cuộc đều bị yêu khí bọc lại.
“Hóa ra không có tích khí thì ngươi cũng chỉ là một con quỷ thông thường mà thôi, không có gì đặc biệt.” Tôi cười lạnh nhìn Chung Quỳ nói.
Sự kinh hoảng trong mắt hắn hiện lên nhiều hơn, nhìn hồn phách tôi nói: “Ngươi lại kéo yêu khí đi ra ngoài thì chính ngươi cũng sẽ hồn phi phách tán. Ngươi vốn chỉ là một tàn hồn của Lộc Dương, là ta đã dùng máu tươi của mình bồi bổ ngươi mười kiếp thì ngươi mới có hồn phách hoàn chỉnh như bây giờ. Ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?”
“Báo đáp? Là ta cầu xin ngươi bồi bổ cho ta sao?” Tôi cười lạnh một tiếng, đối với Chung Quỳ không có chút thương hại nào.
Không chỉ đối với hắn, tôi đối với chính mình cũng không có chút thương hại nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.