Chương 135: Chuyện cũ của Tô gia 2
Lam Lâm
23/05/2019
Loaded: 0%
Progress: 0%
- 0:00
Tôi liền hỏi ông ta thế này là thế nào, từ khi nào tôi thành đệ tử của ông ta, chuyện này sao tôi lại không biết.
Ông ta vẫn cười híp mắt nhìn tôi, bộ dáng cao thâm khó lường, nói: “Quyển Hỗn Nguyên Kinh ngươi cũng đã nhận còn chưa phải là đệ tử của ta sao, lúc ấy ta đã nói muốn dạy cô Hỗn Nguyên Kinh, đáng tiếc lại bị ngươi trốn thoát, bây giờ thật vất vả mới có được tin tức của ngươi tất nhiên ta muốn đến đây gặp ngươi.”
Vừa nói ông ta vừa ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, mặt vẫn mỉm cười như cũ, nói: “Âm khí trên người ngươi là từ cậu ta?”
Tôi nghe vậy liền cả kinh trong lòng, mặc dù Phong Thiên lão đạo lần trước bại dưới tay tôi nhưng thật ra thực lực của ông ta vẫn rất sâu, có lẽ thua tôi cũng chỉ là ăn người câm thua thiệt*. (*thua một cái ngớ ngẩn)
Nếu như lúc ấy thi thể Đổng Ngọc Thanh không bị trộm đi, còn chôn ở trong mộ thì nhất định ông ta có thể gọi được hồn phách cô ấy.
Cho nên bây giờ ông ta chú ý tới Tô Mộc khiến tôi rất lo lắng.
Tô Mộc chú ý tới sự thay đổi của tôi, tay đặt lên bả vai tôi bóp nhẹ hai cái, tỏ ý bảo tôi đừng lo lắng.
Sau đó anh ấy nhìn về phía Phong Thiên, nói: “Đạo trưởng là Quan chủ của Hỗn Nguyên Giang Minh?”
Phong Thiên nghe vậy liền nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn Tô Mộc, nói: “Chính ta, ngươi có thể nhận ra thân phận bần đạo, có thể nói kiến thức bất phàm, không biết các hạ là…”
Ông ta nói chuyện rất có lễ độ, tỏ vẻ mình là người rất có văn hóa.
Trong lòng tôi thấy chán ghét, lôi Tô Mộc hai cái tỏ vẻ anh ấy không cần để ý tới Phong Thiên, đi nhanh lên là được.
Nhưng Tô Mộc không để ý tới tôi, nói: “Ta tên Tô Mộc.”
“À, cho ta hỏi ngươi là từ…” Phong Thiên nói.
Nhưng lời nói chưa ra hết sắc mặt ông ta liền biến đổi, khiếp sợ nhìn Tô Mộc: “Họ Tô, là Tô Mộc của Tô gia Giang Minh năm đó?”
Nói xong ông ta cũng không chờ Tô Mộc trả lời, tự mình gật gật đầu, nói: “Nhất định không sai, nhìn âm linh của ngươi ít nhất cũng hơn trăm tuổi, nhất định chính là Tô Mộc năm đó! Khó trách nha đầu này lại nhạy bén với âm khí như vậy, chắn chắn trên người cô ấy cũng có lực cực âm đi?”
Ông ta cũng nhắc tới lực cực âm, hơn nữa sau khi biết thân phận của Tô Mộc thì toàn bộ vẻ mặt đã thay đổi, vẻ kiêu căng trước đây đã sớm biến mất không tung tích, ngược lại hiện giờ trên mặt lại xuất hiện sự sùng kính cùng ngưng trọng, chẳng lẽ bọn họ vốn quen biết?
Thấy vậy tôi cũng không tiện tỏ vẻ không ưa Phong Thiên nữa, đi nhanh theo nữ thư ký kia.
Chỉ còn Tô Mộc cùng Phong Thiên ở phía sau vừa đi vừa trò chuyện.
Bọn họ nói chuyện rất sôi nổi, tô nghe loáng thoáng được sư gia (sư phụ của sư phụ) của Phong Thiên cùng Tô Mộc là bạn cũ, từng có quan hệ rất tốt với Tô gia, có điều sau khi Tô gia xảy ra chuyện, sư gia ông ta không bao lâu sau uất ức mà chết, sau đó sư phụ ông ta tiếp nhận vị trí Quan chủ, đã nói cho ông ta không ít chuyện trước kia của Tô gia, đặc biệt là nhắc tới Tô Mộc, cho nên từ nhỏ ông ta đã rất sùng bái Tô Mộc, không nghĩ tới hôm nay có thể thấy chân nhân.
Phong Thiên càng nói càng kích động, thậm chí âm điệu cũng không tự chủ được cao lên, tôi lập tức dỏng tai nghe lén, muốn biết rốt cuộc Tô Mộc gặp chuyện gì mà chết.
Nhưng lão Phong Thiên kia phần lớn chỉ biểu đạt sự kính ngưỡng của ông ta với Tô Mộc, đến chỗ mấu chốt một chữ cũng không chịu nói nhiều, tôi tức giận liền thầm đem tổ tông mười tám đời nhà ông ta ra rủa.
- --
Sant: Đoạn này hơi dính tới tiên hiệp, kiếm hiệp, mong các hạ thông cảm khi tại hạ dùng nhiều từ Hán Việt, vì dịch thuần Việt rất... chuối
Progress: 0%
- 0:00
Tôi liền hỏi ông ta thế này là thế nào, từ khi nào tôi thành đệ tử của ông ta, chuyện này sao tôi lại không biết.
Ông ta vẫn cười híp mắt nhìn tôi, bộ dáng cao thâm khó lường, nói: “Quyển Hỗn Nguyên Kinh ngươi cũng đã nhận còn chưa phải là đệ tử của ta sao, lúc ấy ta đã nói muốn dạy cô Hỗn Nguyên Kinh, đáng tiếc lại bị ngươi trốn thoát, bây giờ thật vất vả mới có được tin tức của ngươi tất nhiên ta muốn đến đây gặp ngươi.”
Vừa nói ông ta vừa ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, mặt vẫn mỉm cười như cũ, nói: “Âm khí trên người ngươi là từ cậu ta?”
Tôi nghe vậy liền cả kinh trong lòng, mặc dù Phong Thiên lão đạo lần trước bại dưới tay tôi nhưng thật ra thực lực của ông ta vẫn rất sâu, có lẽ thua tôi cũng chỉ là ăn người câm thua thiệt*. (*thua một cái ngớ ngẩn)
Nếu như lúc ấy thi thể Đổng Ngọc Thanh không bị trộm đi, còn chôn ở trong mộ thì nhất định ông ta có thể gọi được hồn phách cô ấy.
Cho nên bây giờ ông ta chú ý tới Tô Mộc khiến tôi rất lo lắng.
Tô Mộc chú ý tới sự thay đổi của tôi, tay đặt lên bả vai tôi bóp nhẹ hai cái, tỏ ý bảo tôi đừng lo lắng.
Sau đó anh ấy nhìn về phía Phong Thiên, nói: “Đạo trưởng là Quan chủ của Hỗn Nguyên Giang Minh?”
Phong Thiên nghe vậy liền nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn Tô Mộc, nói: “Chính ta, ngươi có thể nhận ra thân phận bần đạo, có thể nói kiến thức bất phàm, không biết các hạ là…”
Ông ta nói chuyện rất có lễ độ, tỏ vẻ mình là người rất có văn hóa.
Trong lòng tôi thấy chán ghét, lôi Tô Mộc hai cái tỏ vẻ anh ấy không cần để ý tới Phong Thiên, đi nhanh lên là được.
Nhưng Tô Mộc không để ý tới tôi, nói: “Ta tên Tô Mộc.”
“À, cho ta hỏi ngươi là từ…” Phong Thiên nói.
Nhưng lời nói chưa ra hết sắc mặt ông ta liền biến đổi, khiếp sợ nhìn Tô Mộc: “Họ Tô, là Tô Mộc của Tô gia Giang Minh năm đó?”
Nói xong ông ta cũng không chờ Tô Mộc trả lời, tự mình gật gật đầu, nói: “Nhất định không sai, nhìn âm linh của ngươi ít nhất cũng hơn trăm tuổi, nhất định chính là Tô Mộc năm đó! Khó trách nha đầu này lại nhạy bén với âm khí như vậy, chắn chắn trên người cô ấy cũng có lực cực âm đi?”
Ông ta cũng nhắc tới lực cực âm, hơn nữa sau khi biết thân phận của Tô Mộc thì toàn bộ vẻ mặt đã thay đổi, vẻ kiêu căng trước đây đã sớm biến mất không tung tích, ngược lại hiện giờ trên mặt lại xuất hiện sự sùng kính cùng ngưng trọng, chẳng lẽ bọn họ vốn quen biết?
Thấy vậy tôi cũng không tiện tỏ vẻ không ưa Phong Thiên nữa, đi nhanh theo nữ thư ký kia.
Chỉ còn Tô Mộc cùng Phong Thiên ở phía sau vừa đi vừa trò chuyện.
Bọn họ nói chuyện rất sôi nổi, tô nghe loáng thoáng được sư gia (sư phụ của sư phụ) của Phong Thiên cùng Tô Mộc là bạn cũ, từng có quan hệ rất tốt với Tô gia, có điều sau khi Tô gia xảy ra chuyện, sư gia ông ta không bao lâu sau uất ức mà chết, sau đó sư phụ ông ta tiếp nhận vị trí Quan chủ, đã nói cho ông ta không ít chuyện trước kia của Tô gia, đặc biệt là nhắc tới Tô Mộc, cho nên từ nhỏ ông ta đã rất sùng bái Tô Mộc, không nghĩ tới hôm nay có thể thấy chân nhân.
Phong Thiên càng nói càng kích động, thậm chí âm điệu cũng không tự chủ được cao lên, tôi lập tức dỏng tai nghe lén, muốn biết rốt cuộc Tô Mộc gặp chuyện gì mà chết.
Nhưng lão Phong Thiên kia phần lớn chỉ biểu đạt sự kính ngưỡng của ông ta với Tô Mộc, đến chỗ mấu chốt một chữ cũng không chịu nói nhiều, tôi tức giận liền thầm đem tổ tông mười tám đời nhà ông ta ra rủa.
- --
Sant: Đoạn này hơi dính tới tiên hiệp, kiếm hiệp, mong các hạ thông cảm khi tại hạ dùng nhiều từ Hán Việt, vì dịch thuần Việt rất... chuối
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.