Chương 76: Hài nhi sát
Lam Lâm
17/05/2019
“Là ý gì?” Tôi thấy Đường Dũng nói có lòng tin như vậy, không khỏi nhóm lên sự chờ mong bé nhỏ.
“Đợi lát nữa em sẽ biết.” Đường Dũng cười chớp mắt nhìn tôi, không chịu nói cho tôi biết.
Tôi đành chờ, trên đường Đường Dũng bảo tôi nghỉ ngơi một lúc, mộ của Đổng Ngọc Thanh chôn khá xa, tối hôm qua tôi lại không ngủ, cứ thức như vậy không tốt cho cơ thể.
Lúc đầu tôi không mệt, chỉ là tinh thần có chút uể oải, có điều nghe Đường Dũng nói như vậy, tôi thực sự hơi buồn ngủ, bèn dựa ra ghế lái phụ chợp mắt.
Đến khi tôi tỉnh lại, trời đã tối đen, đoạn đường này lại mất tận sáu bảy tiếng.
Tôi có chút kỳ lạ, lẽ ra người đã chết nên chôn trong cùng một thành phố với người thân, dù gì chôn ở nơi mình sinh ra cũng chính là lá rụng về cội mà mọi người thường nói.
Nhưng mất đến bảy tám tiếng, đừng nói ra khỏi thành phố, mà là ra khỏi tỉnh luôn rồi, mặc dù Đổng Bình rất có tiền, cũng không cần thiết phải chôn con gái của mình xa như vậy chứ?
Thấy tôi tỉnh lại, Đường Dũng duỗi người, nói sắp ra khỏi cao tốc, sắp tới rồi.
Lúc này tôi mới phát hiện lúc này chúng tôi đã đến huyện Vĩnh Cửu, phía trước còn hai cây số nữa là ra khỏi cao tốc.
Lúc này tôi đã ngủ đủ giấc, tinh thần phấn chấn, thấy khuôn mặt Đường Dũng lộ vẻ mệt mỏi, bèn chủ động nói ra khỏi cao tốc đổi tôi lái xe.
Ai ngờ Đường Dũng có biểu cảm như thấy quỷ, xem xét tôi rồi nói: “Thôi đi cô, để cô lái xe thì đợi tới bình minh chúng ta cũng không đến được ngôi mộ.”
“Tôi...” Tôi tức đến mức suýt chút nữa muốn chửi thề, tuy kỹ thuật lái của tôi bình thường, nhưng cũng không đến nỗi anh ta không chừa thể diện cho tôi như vậy chứ, dù gì tôi cũng có ý tốt mà!
Đường Dũng thấy tôi sắp tức giận mới cười một tiếng, nói: “Không phải anh khinh thường em, lần trước em lái xe quá mạo hiểm, anh sợ em lại làm anh sợ đến tái phát bệnh tim, hơn nữa phía trước là đường núi, cứ để anh lái đi.”
Nói xong anh ta bẻ lái vài lần, tôi thậm chí có thể nghe trên người anh ta vang lên tiếng kèn kẹt.
Có điều anh ta nói đúng sự thật, với kỹ thuật lái của tôi, lái trên đường núi trừ phi muốn chết, sau khi lườm anh ta, tôi đành phải thôi.
Sau khi rời cao tốc tiến vào huyện Vĩnh Cửu, chiếc Maybach phía trước dừng lại trước cửa một nhà hàng trang trí khá ổn, Đổng Bình cười đi tới, khách sáo nói với Đường Dũng đoạn đường này cực khổ rồi, sau đó nói chúng tôi vào ăn tối trước, sau đó mỗi người chuẩn bị một chút, chỉ cần chạy tới phần mộ trước mười hai giờ là được.
Đạo sĩ kia muốn gọi hồn trước mộ, đương nhiên sẽ chọn lúc mười hai giờ đêm âm khí nặng nhất để tiến hành, như vậy xác suất thành công sẽ cao hơn phân nửa.
Đường Dũng cũng không có ý kiến, lúc này chắc cũng không còn xa ngôi mộ của Đổng Ngọc Thanh, tất cả mọi người khá thoải mái, hơn nữa mặc dù đi xe nhưng đi suốt năm sáu tiếng cũng khá mệt, mọi người nhanh chóng vào nhà hàng, đi vệ sinh rửa mặt gì đó.
Cùng lúc đó tài xế của Đổng Bình đã đặt xong phòng bao và một bàn đồ ăn lớn.
Tôi là người đầu tiên đi vệ sinh ra, bèn ngồi trong phòng bao tán gẫu với Diệu Diệu và Trịnh Lâm.
Trong lúc tán gẫu, tôi thấp thoáng nghe được gần đây có người khác nói chuyện, hình như là phòng bao sát vách, giữa những câu nói thỉnh thoảng có xen vào từ thương gia, Đổng.
Tôi lập tức chú ý, thương gia họ Đổng, không đúng lúc như vậy chứ, người bọn họ nói có phải là Đổng Bình không?
Tôi lập tức ngăn Diệu Diệu và Trịnh Lâm tán gẫu, bảo bọn họ im lặng, sau đó dựa vào vách tường nghe trộm những người sát vách đang nói chuyện gì.
May mà biện pháp cách âm của nhà hàng này khá kém, sau khi áp vào tường, âm thanh sát vách truyền tới rõ mồn một.
Một người đàn ông trung niên đang nói chuyện, hắn ta nói tiếng địa phương, nói gì đó rất nhanh, rất khó hiểu, có điều tôi vẫn nghe được vài từ then chốt như thương gia họ Đổng, con gái, trộm xác.
Mà người ở cùng người đàn ông trung niên đó nghe giọng cũng khá lớn tuổi, chí ít cũng năm sáu chục tuổi, trầm ổn hơn rất nhiều so với người đàn ông trung niên, cũng nói tiếng địa phương, không ngừng an ủi người đàn ông trung niên, bảo hắn ta đừng hoảng hốt, cho dù dẫn người cao tay tới cũng không sợ, chỉ cần không đào mộ, chuyện của bọn họ cũng sẽ không bại lộ...
Trong lòng tôi kinh hãi, nghe đến bây giờ, tôi cơ bản có thể xác định thương gia họ Đổng trong miệng bọn họ chính là Đổng Bình, mà bọn họ nói mấy từ như con gái trộm xác gì đó, chẳng lẽ thi thể của Đổng Ngọc Thanh bị trộm?
Đây là hai kẻ trộm xác hả?
Thời khắc mấu chốt, tôi còn muốn nghe thêm một lúc nữa, nhưng ngay chính lúc này Phong Thiên lại trở về, ông ta thấy tai tôi dán trên vách tường, trực tiếp cười lạnh hỏi tôi: “Cô Lộc làm gì vậy?”
“À, bên cạnh có đôi tình nhân đang nói lời âu yếm, tôi nghe trộm một tý.” Tôi lúng túng nói, lúc nói tôi bất giác lớn giọng, nhắc nhở kẻ trộm xác đối diện.
Vốn dĩ Đường Dũng tạo bùa hộ mệnh cần tro cốt của Đổng Ngọc Thanh, nếu thi thể của Đổng Ngọc Thanh thực sự bị trộm sẽ rất phiền phức, nhưng lão đạo sĩ Phong Thiên lại chọn gọi hồn trước mộ của Đổng Ngọc Thanh, đương nhiên nhiên cũng là vì mượn thi thể Đổng Ngọc Thanh, nhìn mũi ông ta vểnh lên trời, tôi không muốn cho ông ta biết chuyện thi thể bị trộm, đợi lát nữa không gọi được hồn trước mộ, làm giảm nhuệ khí của ông ta!
Quả nhiên, phía đối diện lập tức yên tĩnh, mà tôi xấu hổ cười cười, sau đó ngồi trên ghế chờ Đường Dũng về.
Đường Dũng và Đổng Bình cũng rất nhanh, không lâu sau khi Phong Thiên quay lại, hai người đồng thời trở về.
Tôi thấy Đường Dũng bèn lập tức gọi anh ta ngồi bên cạnh tôi, sau đó ghé sát tai anh ta, thấp giọng kể chuyện tôi vừa nghe được cho Đường Dũng.
Khuôn mặt Đường Dũng xẹt qua sự kinh ngạc, có điều anh ta cũng không nói gì thêm, mà nhếch miệng nở nụ cười xấu xa, khuôn mặt chợt kề sát vào tôi.
Tôi né không kịp, môi dán lên mặt anh ta!
“Mới tách ra mấy phút mà đã nhớ anh rồi sao?” Nhếch miệng cười, Đường Dũng tỏ vẻ đạt được gian kế, cười trêu chọc tôi.
Tôi nghiêm túc chia sẻ tin tức với anh ta, anh ta lại mượn cơ hội chiếm lợi ích của tôi, quả là sắp tức chết tôi rồi, tôi tát anh ta một cú, quay đầu không thèm để ý đến anh ta.
Đổng Bình thấy thế có chút xấu hổ, vội vàng cười hoà giải, nói ngưỡng mộ tình cảm của tôi và Đường Dũng gì gì đó, nói một hồi ông ta lại đau lòng, lúc này tôi mới nhớ tới, vợ ông ta đã bị hồn của Đổng Ngọc Thanh giày vò đến mức vào bệnh viện tâm thần rồi, mặc dù ông ta rất giàu, nhưng ông ta lại mất con gái, bây giờ vợ phát điên, có thể nói là cửa nát nhà tan.
Nghĩ như vậy, tôi có chút thông cảm với Đổng Bình, âm thầm hy vọng chuyến này có thể giúp ông ta giải quyết vấn đề.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, bởi vì lát nữa còn có nhiệm vụ, mọi người nói vài câu rồi tranh thủ ăn cơm, mà Đường Dũng hiển nhiên không ngờ tôi lại giận lâu vậy, vẫn ân cần gắp thức ăn cho tôi, còn xin lỗi không ngừng, trong lúc đó còn nháy mắt cho Diệu Diệu và Trịnh Lâm, để bọn họ nói tốt giúp anh ta một chút.
Trịnh Lâm và Diệu Diệu cứ quấy rầy mãi, tôi đành thôi giận, trừng mắt nhìn Đường Dũng rồi cúi đầu ăn.
Sau khi ăn xong, mọi người lên xe xuất phát, lúc này đã hơn chín giờ tối, chạy trên đường núi khoảng một tiếng, chúng tôi dừng lại ở chân núi Vân Vũ.
Đây là một khu danh thắng cấp 5A, cổng rất lớn, vì bây giờ đã là đêm khuya nên không có du khách ngắm cảnh, ở cổng chỉ có một bóng dáng còng lưng đang vẫy tay với chúng tôi.
Đổng Bình có vẻ đã liên lạc với nơi đây, trực tiếp xuống xe nói vài câu với người đó, sau đó người đó theo Đổng Bình lên xe của bọn họ, chúng tôi lại lái xe vào khu danh thắng, không đến mười phút, cuối cùng hoàn toàn dừng lại trước một ngôi miếu nhỏ.
Lúc này tôi mới nhìn rõ bóng dáng còng lưng ấy, lúc đầu cho rằng ít nhất phải bảy tám chục, không ngờ chỉ hơn năm mươi tuổi, sở dĩ còng lưng là vì sau lưng ông ta có cục nhọt lớn bằng đầu người, nhìn còn tưởng rằng ông ta có hai cái đầu khiến người ta sợ hãi.
Tôi chỉ nhìn ông ta một cái liền nghiêng đầu sang chỗ khác, dù sao nhìn chằm chằm người tàn tật thật bất lịch sự, ai ngờ Trịnh Lâm len lén lôi tôi, để tôi tránh xa ông ta một chút.
“Vì sao?” Tôi không hiểu nói.
Đồng thời giả bộ vô tình nhìn về phía ông già đó, chăm chú quan sát rốt cuộc ông ta có chỗ nào không đúng.
Vừa nhìn kỹ, tôi lại phát hiện trên cục nhọt của ông già đó hội tụ không ít âm khí, toàn bộ nhọt đều là màu đen, hơn nữa dưới ánh đèn lờ mờ, tôi lại nhìn thấy chính giữa cục nhọt có một khuôn mặt người!
“Á!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, chớp mắt trốn sau lưng Đường Dũng.
Đường Dũng sửng sốt, sau đó chú ý tới ánh mắt của tôi, cũng nhìn về phía ông già kia.
Rất nhanh, anh ta cũng phát hiện điểm khác thường trên người ông già kia, chỉ là anh không nói gì, ngược lại quay đầu giả vờ trách tôi một câu, nói tôi bất lịch sự.
Ông già kia cũng không tức giận, cười khoát tay, nói dáng vẻ của ông ta quả thực đáng sợ, những cô gái nhỏ thấy đều sẽ sợ.
Nói mấy câu cho qua chuyện, ông già lấy chìa khoá mở cửa ngôi miếu nhỏ, đưa chúng tôi vào trong.
Tôi theo phía sau, trong lòng sợ hãi không thôi, nhưng càng như vậy, đôi mắt của tôi càng không tự chủ được nhìn gương mặt người ấy, đó là một khuôn mặt của trẻ sơ sinh, ngũ quan vẫn chưa mở ra.
Có điều khiến người ta ngạc nhiên là, gương mặt đó dường như có thể cảm nhận được tôi đang nhìn nó, mặc dù không mở mắt nhưng khuôn mặt đó đã từ từ quay lại hướng thẳng về phía tôi, khóe miệng thậm chí còn hơi nhếch lên, cười với tôi!
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Tôi thực sự sắp bị hù chết, sau lưng run cầm cập, cứ như lưng tôi cũng vác một khuôn mặt như vậy, lúc tôi sợ hãi quá mức, Đường Dũng đột nhiên dừng bước nắm lấy tay tôi, cúi đầu thì thầm bên tai tôi: “Đó là hài nhi sát, giỏi mê hoặc tâm trí người ta, em đừng nhìn nó nữa.”
Có Đường Dũng nhắc nhở, tôi giật mình, lúc này mới phát hiện lúc nãy dường như tôi bị vật gì đó cưỡng ép mới nhìn mãi vào gương mặt trẻ sơ sinh đó.
Tôi âm thầm tập trung nín thở, nắm lấy ngọc bội trong tay, niệm chú kích hoạt ngọc bội, cùng với sự ấm áp mà ngọc bội tỏa ra, sự lạnh lẽo phía sau lưng tôi cũng được xua đi.
Sau đó tôi vô thức nhìn về phía cục nhọt, lại ngạc nhiên phát hiện không thấy gương mặt đó nữa!
Mà lão đạo sĩ Phong Thiên từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, dường như vốn không thấy hài nhi sát, chớp mắt chúng tôi đã xuyên qua điện diêm vương trước mặt, đi về phía sau.
Đây là một nơi có ba lối ra vào, phía sau điện diêm vương còn nối với một điện nhỏ, trong điện bày chi chít bài vị, đi qua điện nhỏ ấy là một nghĩa địa.
Căn cứ theo lời giới thiệu của Đổng Bình, tôi biết được thi thể con gái ông ấy được chuyển đến đây chôn sau khi vợ ông ấy phát điên, cũng khoảng hai tháng, lúc đó di dời mộ phần cũng do một người cao tay nào đó chỉ điểm, nước ta thờ cúng thần tiên nhiều, thờ quỷ quái ít nên Đổng Bình không ngại vạn dặm xa xôi an táng con gái ở đây, ai ngờ oan hồn con gái vẫn làm bậy.
Sau khi tìm được mộ của Đổng Ngọc Thanh, Phong Thiên tràn đầy tự tin lấy lư hương, hương, đậu nành trong túi ra.
“Đợi lát nữa em sẽ biết.” Đường Dũng cười chớp mắt nhìn tôi, không chịu nói cho tôi biết.
Tôi đành chờ, trên đường Đường Dũng bảo tôi nghỉ ngơi một lúc, mộ của Đổng Ngọc Thanh chôn khá xa, tối hôm qua tôi lại không ngủ, cứ thức như vậy không tốt cho cơ thể.
Lúc đầu tôi không mệt, chỉ là tinh thần có chút uể oải, có điều nghe Đường Dũng nói như vậy, tôi thực sự hơi buồn ngủ, bèn dựa ra ghế lái phụ chợp mắt.
Đến khi tôi tỉnh lại, trời đã tối đen, đoạn đường này lại mất tận sáu bảy tiếng.
Tôi có chút kỳ lạ, lẽ ra người đã chết nên chôn trong cùng một thành phố với người thân, dù gì chôn ở nơi mình sinh ra cũng chính là lá rụng về cội mà mọi người thường nói.
Nhưng mất đến bảy tám tiếng, đừng nói ra khỏi thành phố, mà là ra khỏi tỉnh luôn rồi, mặc dù Đổng Bình rất có tiền, cũng không cần thiết phải chôn con gái của mình xa như vậy chứ?
Thấy tôi tỉnh lại, Đường Dũng duỗi người, nói sắp ra khỏi cao tốc, sắp tới rồi.
Lúc này tôi mới phát hiện lúc này chúng tôi đã đến huyện Vĩnh Cửu, phía trước còn hai cây số nữa là ra khỏi cao tốc.
Lúc này tôi đã ngủ đủ giấc, tinh thần phấn chấn, thấy khuôn mặt Đường Dũng lộ vẻ mệt mỏi, bèn chủ động nói ra khỏi cao tốc đổi tôi lái xe.
Ai ngờ Đường Dũng có biểu cảm như thấy quỷ, xem xét tôi rồi nói: “Thôi đi cô, để cô lái xe thì đợi tới bình minh chúng ta cũng không đến được ngôi mộ.”
“Tôi...” Tôi tức đến mức suýt chút nữa muốn chửi thề, tuy kỹ thuật lái của tôi bình thường, nhưng cũng không đến nỗi anh ta không chừa thể diện cho tôi như vậy chứ, dù gì tôi cũng có ý tốt mà!
Đường Dũng thấy tôi sắp tức giận mới cười một tiếng, nói: “Không phải anh khinh thường em, lần trước em lái xe quá mạo hiểm, anh sợ em lại làm anh sợ đến tái phát bệnh tim, hơn nữa phía trước là đường núi, cứ để anh lái đi.”
Nói xong anh ta bẻ lái vài lần, tôi thậm chí có thể nghe trên người anh ta vang lên tiếng kèn kẹt.
Có điều anh ta nói đúng sự thật, với kỹ thuật lái của tôi, lái trên đường núi trừ phi muốn chết, sau khi lườm anh ta, tôi đành phải thôi.
Sau khi rời cao tốc tiến vào huyện Vĩnh Cửu, chiếc Maybach phía trước dừng lại trước cửa một nhà hàng trang trí khá ổn, Đổng Bình cười đi tới, khách sáo nói với Đường Dũng đoạn đường này cực khổ rồi, sau đó nói chúng tôi vào ăn tối trước, sau đó mỗi người chuẩn bị một chút, chỉ cần chạy tới phần mộ trước mười hai giờ là được.
Đạo sĩ kia muốn gọi hồn trước mộ, đương nhiên sẽ chọn lúc mười hai giờ đêm âm khí nặng nhất để tiến hành, như vậy xác suất thành công sẽ cao hơn phân nửa.
Đường Dũng cũng không có ý kiến, lúc này chắc cũng không còn xa ngôi mộ của Đổng Ngọc Thanh, tất cả mọi người khá thoải mái, hơn nữa mặc dù đi xe nhưng đi suốt năm sáu tiếng cũng khá mệt, mọi người nhanh chóng vào nhà hàng, đi vệ sinh rửa mặt gì đó.
Cùng lúc đó tài xế của Đổng Bình đã đặt xong phòng bao và một bàn đồ ăn lớn.
Tôi là người đầu tiên đi vệ sinh ra, bèn ngồi trong phòng bao tán gẫu với Diệu Diệu và Trịnh Lâm.
Trong lúc tán gẫu, tôi thấp thoáng nghe được gần đây có người khác nói chuyện, hình như là phòng bao sát vách, giữa những câu nói thỉnh thoảng có xen vào từ thương gia, Đổng.
Tôi lập tức chú ý, thương gia họ Đổng, không đúng lúc như vậy chứ, người bọn họ nói có phải là Đổng Bình không?
Tôi lập tức ngăn Diệu Diệu và Trịnh Lâm tán gẫu, bảo bọn họ im lặng, sau đó dựa vào vách tường nghe trộm những người sát vách đang nói chuyện gì.
May mà biện pháp cách âm của nhà hàng này khá kém, sau khi áp vào tường, âm thanh sát vách truyền tới rõ mồn một.
Một người đàn ông trung niên đang nói chuyện, hắn ta nói tiếng địa phương, nói gì đó rất nhanh, rất khó hiểu, có điều tôi vẫn nghe được vài từ then chốt như thương gia họ Đổng, con gái, trộm xác.
Mà người ở cùng người đàn ông trung niên đó nghe giọng cũng khá lớn tuổi, chí ít cũng năm sáu chục tuổi, trầm ổn hơn rất nhiều so với người đàn ông trung niên, cũng nói tiếng địa phương, không ngừng an ủi người đàn ông trung niên, bảo hắn ta đừng hoảng hốt, cho dù dẫn người cao tay tới cũng không sợ, chỉ cần không đào mộ, chuyện của bọn họ cũng sẽ không bại lộ...
Trong lòng tôi kinh hãi, nghe đến bây giờ, tôi cơ bản có thể xác định thương gia họ Đổng trong miệng bọn họ chính là Đổng Bình, mà bọn họ nói mấy từ như con gái trộm xác gì đó, chẳng lẽ thi thể của Đổng Ngọc Thanh bị trộm?
Đây là hai kẻ trộm xác hả?
Thời khắc mấu chốt, tôi còn muốn nghe thêm một lúc nữa, nhưng ngay chính lúc này Phong Thiên lại trở về, ông ta thấy tai tôi dán trên vách tường, trực tiếp cười lạnh hỏi tôi: “Cô Lộc làm gì vậy?”
“À, bên cạnh có đôi tình nhân đang nói lời âu yếm, tôi nghe trộm một tý.” Tôi lúng túng nói, lúc nói tôi bất giác lớn giọng, nhắc nhở kẻ trộm xác đối diện.
Vốn dĩ Đường Dũng tạo bùa hộ mệnh cần tro cốt của Đổng Ngọc Thanh, nếu thi thể của Đổng Ngọc Thanh thực sự bị trộm sẽ rất phiền phức, nhưng lão đạo sĩ Phong Thiên lại chọn gọi hồn trước mộ của Đổng Ngọc Thanh, đương nhiên nhiên cũng là vì mượn thi thể Đổng Ngọc Thanh, nhìn mũi ông ta vểnh lên trời, tôi không muốn cho ông ta biết chuyện thi thể bị trộm, đợi lát nữa không gọi được hồn trước mộ, làm giảm nhuệ khí của ông ta!
Quả nhiên, phía đối diện lập tức yên tĩnh, mà tôi xấu hổ cười cười, sau đó ngồi trên ghế chờ Đường Dũng về.
Đường Dũng và Đổng Bình cũng rất nhanh, không lâu sau khi Phong Thiên quay lại, hai người đồng thời trở về.
Tôi thấy Đường Dũng bèn lập tức gọi anh ta ngồi bên cạnh tôi, sau đó ghé sát tai anh ta, thấp giọng kể chuyện tôi vừa nghe được cho Đường Dũng.
Khuôn mặt Đường Dũng xẹt qua sự kinh ngạc, có điều anh ta cũng không nói gì thêm, mà nhếch miệng nở nụ cười xấu xa, khuôn mặt chợt kề sát vào tôi.
Tôi né không kịp, môi dán lên mặt anh ta!
“Mới tách ra mấy phút mà đã nhớ anh rồi sao?” Nhếch miệng cười, Đường Dũng tỏ vẻ đạt được gian kế, cười trêu chọc tôi.
Tôi nghiêm túc chia sẻ tin tức với anh ta, anh ta lại mượn cơ hội chiếm lợi ích của tôi, quả là sắp tức chết tôi rồi, tôi tát anh ta một cú, quay đầu không thèm để ý đến anh ta.
Đổng Bình thấy thế có chút xấu hổ, vội vàng cười hoà giải, nói ngưỡng mộ tình cảm của tôi và Đường Dũng gì gì đó, nói một hồi ông ta lại đau lòng, lúc này tôi mới nhớ tới, vợ ông ta đã bị hồn của Đổng Ngọc Thanh giày vò đến mức vào bệnh viện tâm thần rồi, mặc dù ông ta rất giàu, nhưng ông ta lại mất con gái, bây giờ vợ phát điên, có thể nói là cửa nát nhà tan.
Nghĩ như vậy, tôi có chút thông cảm với Đổng Bình, âm thầm hy vọng chuyến này có thể giúp ông ta giải quyết vấn đề.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, bởi vì lát nữa còn có nhiệm vụ, mọi người nói vài câu rồi tranh thủ ăn cơm, mà Đường Dũng hiển nhiên không ngờ tôi lại giận lâu vậy, vẫn ân cần gắp thức ăn cho tôi, còn xin lỗi không ngừng, trong lúc đó còn nháy mắt cho Diệu Diệu và Trịnh Lâm, để bọn họ nói tốt giúp anh ta một chút.
Trịnh Lâm và Diệu Diệu cứ quấy rầy mãi, tôi đành thôi giận, trừng mắt nhìn Đường Dũng rồi cúi đầu ăn.
Sau khi ăn xong, mọi người lên xe xuất phát, lúc này đã hơn chín giờ tối, chạy trên đường núi khoảng một tiếng, chúng tôi dừng lại ở chân núi Vân Vũ.
Đây là một khu danh thắng cấp 5A, cổng rất lớn, vì bây giờ đã là đêm khuya nên không có du khách ngắm cảnh, ở cổng chỉ có một bóng dáng còng lưng đang vẫy tay với chúng tôi.
Đổng Bình có vẻ đã liên lạc với nơi đây, trực tiếp xuống xe nói vài câu với người đó, sau đó người đó theo Đổng Bình lên xe của bọn họ, chúng tôi lại lái xe vào khu danh thắng, không đến mười phút, cuối cùng hoàn toàn dừng lại trước một ngôi miếu nhỏ.
Lúc này tôi mới nhìn rõ bóng dáng còng lưng ấy, lúc đầu cho rằng ít nhất phải bảy tám chục, không ngờ chỉ hơn năm mươi tuổi, sở dĩ còng lưng là vì sau lưng ông ta có cục nhọt lớn bằng đầu người, nhìn còn tưởng rằng ông ta có hai cái đầu khiến người ta sợ hãi.
Tôi chỉ nhìn ông ta một cái liền nghiêng đầu sang chỗ khác, dù sao nhìn chằm chằm người tàn tật thật bất lịch sự, ai ngờ Trịnh Lâm len lén lôi tôi, để tôi tránh xa ông ta một chút.
“Vì sao?” Tôi không hiểu nói.
Đồng thời giả bộ vô tình nhìn về phía ông già đó, chăm chú quan sát rốt cuộc ông ta có chỗ nào không đúng.
Vừa nhìn kỹ, tôi lại phát hiện trên cục nhọt của ông già đó hội tụ không ít âm khí, toàn bộ nhọt đều là màu đen, hơn nữa dưới ánh đèn lờ mờ, tôi lại nhìn thấy chính giữa cục nhọt có một khuôn mặt người!
“Á!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, chớp mắt trốn sau lưng Đường Dũng.
Đường Dũng sửng sốt, sau đó chú ý tới ánh mắt của tôi, cũng nhìn về phía ông già kia.
Rất nhanh, anh ta cũng phát hiện điểm khác thường trên người ông già kia, chỉ là anh không nói gì, ngược lại quay đầu giả vờ trách tôi một câu, nói tôi bất lịch sự.
Ông già kia cũng không tức giận, cười khoát tay, nói dáng vẻ của ông ta quả thực đáng sợ, những cô gái nhỏ thấy đều sẽ sợ.
Nói mấy câu cho qua chuyện, ông già lấy chìa khoá mở cửa ngôi miếu nhỏ, đưa chúng tôi vào trong.
Tôi theo phía sau, trong lòng sợ hãi không thôi, nhưng càng như vậy, đôi mắt của tôi càng không tự chủ được nhìn gương mặt người ấy, đó là một khuôn mặt của trẻ sơ sinh, ngũ quan vẫn chưa mở ra.
Có điều khiến người ta ngạc nhiên là, gương mặt đó dường như có thể cảm nhận được tôi đang nhìn nó, mặc dù không mở mắt nhưng khuôn mặt đó đã từ từ quay lại hướng thẳng về phía tôi, khóe miệng thậm chí còn hơi nhếch lên, cười với tôi!
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Tôi thực sự sắp bị hù chết, sau lưng run cầm cập, cứ như lưng tôi cũng vác một khuôn mặt như vậy, lúc tôi sợ hãi quá mức, Đường Dũng đột nhiên dừng bước nắm lấy tay tôi, cúi đầu thì thầm bên tai tôi: “Đó là hài nhi sát, giỏi mê hoặc tâm trí người ta, em đừng nhìn nó nữa.”
Có Đường Dũng nhắc nhở, tôi giật mình, lúc này mới phát hiện lúc nãy dường như tôi bị vật gì đó cưỡng ép mới nhìn mãi vào gương mặt trẻ sơ sinh đó.
Tôi âm thầm tập trung nín thở, nắm lấy ngọc bội trong tay, niệm chú kích hoạt ngọc bội, cùng với sự ấm áp mà ngọc bội tỏa ra, sự lạnh lẽo phía sau lưng tôi cũng được xua đi.
Sau đó tôi vô thức nhìn về phía cục nhọt, lại ngạc nhiên phát hiện không thấy gương mặt đó nữa!
Mà lão đạo sĩ Phong Thiên từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, dường như vốn không thấy hài nhi sát, chớp mắt chúng tôi đã xuyên qua điện diêm vương trước mặt, đi về phía sau.
Đây là một nơi có ba lối ra vào, phía sau điện diêm vương còn nối với một điện nhỏ, trong điện bày chi chít bài vị, đi qua điện nhỏ ấy là một nghĩa địa.
Căn cứ theo lời giới thiệu của Đổng Bình, tôi biết được thi thể con gái ông ấy được chuyển đến đây chôn sau khi vợ ông ấy phát điên, cũng khoảng hai tháng, lúc đó di dời mộ phần cũng do một người cao tay nào đó chỉ điểm, nước ta thờ cúng thần tiên nhiều, thờ quỷ quái ít nên Đổng Bình không ngại vạn dặm xa xôi an táng con gái ở đây, ai ngờ oan hồn con gái vẫn làm bậy.
Sau khi tìm được mộ của Đổng Ngọc Thanh, Phong Thiên tràn đầy tự tin lấy lư hương, hương, đậu nành trong túi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.