Chương 200: Sinh tử một đường 2
Lam Lâm
01/06/2019
Nhưng lại cho tôi cảm giác vô cùng ấm áp.
Tôi lập tức toàn thân run lên, không dám tin mở mắt ra, ngửa đầu nhìn gương mặt kia.
Cằm hoàn mỹ, mũi cao, đôi môi gợi cảm, đáy mắt trong thần sắc…tất cả đều toát lên vẻ phóng đãng, tiêu phiêu.
"Tô Mộc?" Tôi ngây ngẩn nhìn vẻ đẹp trai này, đơn giản không thể tin được, cho là tôi đang nằm mơ.
Chần chờ giơ tay lên, tát vào mặt anh.
"Bép." Một bàn tay đập xuống.
Thanh âm thanh thúy có tiếng vang, xúc cảm hơi lạnh có co dãn.
Thật là Tô Mộc!
Tôi liền cười, kích động vừa định ôm Tô Mộc, anh lại nhíu mày lại, trực tiếp buông tôi ra, ném tôi xuống đất, bực tức hổn hển trừng mắt với tôi, như hận không thể ăn tôi: "Nữ nhân chết tiệt, em dám đánh chồng à? Chán sống rồi?"
Tôi bị quẳng xuống đất, kêu lên một tiếng, ấm ức xoa cái mông đau, nhưng trong lòng vẫn là rất vui vẻ.
Cuối cùng lại gặp được anh, mà tôi lại không có chết, là Tô Mộc đã cứu tôi, ha ha.
Tôi kích động vừa khóc lại cười, anh đơn giản chính là thần hộ mệnh của tôi.
Mặc dù thần hộ mệnh này đúng là hung thần.
Tô Mộc nhìn tôi như vậy mặt tái đi, cánh tay thon dài lại đưa đến phía tôi, túm ở sau cổ áo tôi giống kiểu xách gà con nhấc tôi lên, đôi mắt đẹp trố ra: "Lộc Dương, thần kinh em vẫn bình thường chứ."
"Em không có bệnh, vừa rồi đánh anh chỉ là muốn xác định một chút có phải em đang nằm mơ hay không, ha ha." Tôi cười càng vui vẻ hơn, Tô Mộc ra, hắn không có bị giam giữ, mà nam nhân này cũng không biết là thế nào phổng phao lên, đẹp trai như vậy, đơn giản không cưỡng nổi.
"Em không đánh anh thì em không xác định được à? Anh thấy em chính là muốn ăn đòn. Dặn em ngoan ngoãn ở nhà chờ, ai bảo em chạy tới, em có biết hay không, vừa rồi nếu anh chậm thêm một bước, em đã đi thẳng vào bụng chuột rồi!" Tô Mộc thấy tôi cười hì hì không có nghiêm túc, càng thêm tức giận, vừa mắng tôi vừa đem khiêng tôi trên vai, tay dùng hết khí lực đánh vào mông tôi đôm đốp!
Tôi bị anh đánh liên tục, lập tức cầu xin tha thứ. Người này tính tình sao mà thô bạo. Tôi đến đây cũng là vì cứu anh, anh lại còn thật đánh tôi.
Hơn nữa còn là ngay trước Tô Đoàn mặt đánh vào mông tôi!
Tô Đoàn mặc dù lớn tuổi hơn tôi, nhưng hắn một mực kêu tôi là bà Hai, là tiểu bối của tôi, tôi thật mắc cỡ chết người!
Tôi tức giận đấm đá loạn xạ trên người Tô Mộc.
Nhưng toàn thân anh bao trùm một tầng âm khí khôi giáp màu đen, thật giống như sắt, tôi không chỉ không đánh đau hắn được, ngược lại bị hắn phản đòn đau muốn chết.
Tầng âm khí khôi giáp này đơn giản quá cứng, so với hợp kim titan chắc cũng không kém, tay của tôi liền sưng đỏ một mảng.
Gặp tôi nhăn nhó, Tô Mộc lúc này mới buông tôi xuống, một tay nắm lấy tay tôi, cưỡng ép kéo tới trước mặt anh, nhìn qua, hỏi tôi: "Đau không?"
"Có thể không đau ư!" Tôi liền ứa nước mắt. Lúc đầu nhìn thấy Tô Mộc thật cao hứng, nhưng sau hồi cao hứng nghĩ lại, vừa rồi cảm giác chờ chết thật sợ hãi, ấm ức, lại nháy mắt lóe lên trong đầu, mượn cớ tay đau, nước mắt lại giàn dụa.
"Nào." Tô Mộc thấy tôi như vậy, đột nhiên cong môi cười, phun ra một chữ tới.
Ta trong nháy mắt càng ấm ức, rút tay trở về, mắng: "Đồ mặt dày, sớm biết thế đã không tới cứu anh, em sẽ đi luôn!"
Nói rồi tôi thở phì phò đi ra ngoài, muốn leo ra từ chỗ dây thừng ở cửa động.
Chỉ là tôi còn chưa đi đến chỗ dây thừng kia, hai tay Tô Mộc liền từ phía sau ôm eo tôi, nói: "Đến thì đã đến cả rồi, còn đi làm gì, em có muốn nhìn xem vừa rồi dọa em sợ là cái gì không?"
Tôi lập tức toàn thân run lên, không dám tin mở mắt ra, ngửa đầu nhìn gương mặt kia.
Cằm hoàn mỹ, mũi cao, đôi môi gợi cảm, đáy mắt trong thần sắc…tất cả đều toát lên vẻ phóng đãng, tiêu phiêu.
"Tô Mộc?" Tôi ngây ngẩn nhìn vẻ đẹp trai này, đơn giản không thể tin được, cho là tôi đang nằm mơ.
Chần chờ giơ tay lên, tát vào mặt anh.
"Bép." Một bàn tay đập xuống.
Thanh âm thanh thúy có tiếng vang, xúc cảm hơi lạnh có co dãn.
Thật là Tô Mộc!
Tôi liền cười, kích động vừa định ôm Tô Mộc, anh lại nhíu mày lại, trực tiếp buông tôi ra, ném tôi xuống đất, bực tức hổn hển trừng mắt với tôi, như hận không thể ăn tôi: "Nữ nhân chết tiệt, em dám đánh chồng à? Chán sống rồi?"
Tôi bị quẳng xuống đất, kêu lên một tiếng, ấm ức xoa cái mông đau, nhưng trong lòng vẫn là rất vui vẻ.
Cuối cùng lại gặp được anh, mà tôi lại không có chết, là Tô Mộc đã cứu tôi, ha ha.
Tôi kích động vừa khóc lại cười, anh đơn giản chính là thần hộ mệnh của tôi.
Mặc dù thần hộ mệnh này đúng là hung thần.
Tô Mộc nhìn tôi như vậy mặt tái đi, cánh tay thon dài lại đưa đến phía tôi, túm ở sau cổ áo tôi giống kiểu xách gà con nhấc tôi lên, đôi mắt đẹp trố ra: "Lộc Dương, thần kinh em vẫn bình thường chứ."
"Em không có bệnh, vừa rồi đánh anh chỉ là muốn xác định một chút có phải em đang nằm mơ hay không, ha ha." Tôi cười càng vui vẻ hơn, Tô Mộc ra, hắn không có bị giam giữ, mà nam nhân này cũng không biết là thế nào phổng phao lên, đẹp trai như vậy, đơn giản không cưỡng nổi.
"Em không đánh anh thì em không xác định được à? Anh thấy em chính là muốn ăn đòn. Dặn em ngoan ngoãn ở nhà chờ, ai bảo em chạy tới, em có biết hay không, vừa rồi nếu anh chậm thêm một bước, em đã đi thẳng vào bụng chuột rồi!" Tô Mộc thấy tôi cười hì hì không có nghiêm túc, càng thêm tức giận, vừa mắng tôi vừa đem khiêng tôi trên vai, tay dùng hết khí lực đánh vào mông tôi đôm đốp!
Tôi bị anh đánh liên tục, lập tức cầu xin tha thứ. Người này tính tình sao mà thô bạo. Tôi đến đây cũng là vì cứu anh, anh lại còn thật đánh tôi.
Hơn nữa còn là ngay trước Tô Đoàn mặt đánh vào mông tôi!
Tô Đoàn mặc dù lớn tuổi hơn tôi, nhưng hắn một mực kêu tôi là bà Hai, là tiểu bối của tôi, tôi thật mắc cỡ chết người!
Tôi tức giận đấm đá loạn xạ trên người Tô Mộc.
Nhưng toàn thân anh bao trùm một tầng âm khí khôi giáp màu đen, thật giống như sắt, tôi không chỉ không đánh đau hắn được, ngược lại bị hắn phản đòn đau muốn chết.
Tầng âm khí khôi giáp này đơn giản quá cứng, so với hợp kim titan chắc cũng không kém, tay của tôi liền sưng đỏ một mảng.
Gặp tôi nhăn nhó, Tô Mộc lúc này mới buông tôi xuống, một tay nắm lấy tay tôi, cưỡng ép kéo tới trước mặt anh, nhìn qua, hỏi tôi: "Đau không?"
"Có thể không đau ư!" Tôi liền ứa nước mắt. Lúc đầu nhìn thấy Tô Mộc thật cao hứng, nhưng sau hồi cao hứng nghĩ lại, vừa rồi cảm giác chờ chết thật sợ hãi, ấm ức, lại nháy mắt lóe lên trong đầu, mượn cớ tay đau, nước mắt lại giàn dụa.
"Nào." Tô Mộc thấy tôi như vậy, đột nhiên cong môi cười, phun ra một chữ tới.
Ta trong nháy mắt càng ấm ức, rút tay trở về, mắng: "Đồ mặt dày, sớm biết thế đã không tới cứu anh, em sẽ đi luôn!"
Nói rồi tôi thở phì phò đi ra ngoài, muốn leo ra từ chỗ dây thừng ở cửa động.
Chỉ là tôi còn chưa đi đến chỗ dây thừng kia, hai tay Tô Mộc liền từ phía sau ôm eo tôi, nói: "Đến thì đã đến cả rồi, còn đi làm gì, em có muốn nhìn xem vừa rồi dọa em sợ là cái gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.