Chương 9
Mỗi Nhất Cá Dạ Vãn
26/01/2024
“Chờ đã!” Tức Mặc Thiệu còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì đã bị Lộ Ký Linh đột nhiên rống lên một tiếng ngăn chặn. Lúc này khuôn mặt cô đã chín như một con tôm luộc khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra một chút sắc hồng khiến người ta thèm thuồng.
“Làm sao vậy?” Tức Mặc Thiệu nhìn phản ứng không bình thường của cô, ngón tay chậm rãi sờ lên mặt Lộ Ký Linh, cô cũng không có phản ứng, chỉ là ngơ ngác để mặc cho Tức Mặc Thiệu sờ soạng, cuối cùng Tức Mặc Thiệu sờ hết nửa ngày, mới đưa ra một kết luận xác thực, “Mặt em rất nóng.”
“....” Trong lòng Lộ Ký Linh cũng có chút không biết nói gì, dù sao thì cái tên này cũng đã nhiều tuổi, có sự khác nhau gì đó, cũng là rất hợp lý. “Anh đứng sang một bên trước đi, cach tôi xa một chút, đừng gần quá...”
“Vì sao?”
“Không sao cả, chẳng qua là, đứng gần tôi không quen mà thôi.”
“Vậy phải làm sao em mới quen?”
“???” Sao lại bắt đầu làm rồi?!
“Tôi, tôi muốn thay quần áo, anh ra ngoài trước đi.”
“Tôi đi đâu?”
“Làm sao tôi biết anh đi đâu?”
“Vậy tôi không đi.”
“Tức Mặc Thiệu!”
“Ừ.” Giọng Tức Mặc Thiệu hết sức bình thản, cúi đầu nhìn về phía Lộ Ký Linh, đôi mắt đỏ chứa đựng một thứ gì đó không thể đoán được.
“...” Lộ Ký Linh cũng không biết phải làm sao với hắn, “Một lát nữa anh mới vào được không? Cho tôi thay quần áo trước đã.”
“Không được.” Tức Mặc Thiệu cũng không có ý định từ bỏ, nói xong còn nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Không cần mặc.”
Lộ Ký Linh không cần mặc quần áo:???
“Không được, anh đừng quên chúng ta đến đây để làm gì.” Lộ Ký Linh tránh né qua lại trong lồng ngực hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ừ.” Tức Mặc Thiệu không thèm bận tâm chút nào, đối với hắn khối thân thể kia cũng không có gì quan trọng. Dù sao ở đây đã có một con thỏ cái, ban ngày biến thành một con thỏ đực, được cô ôm vào lòng cảm giác cũng không tệ lắm.
Lộ Ký Linh phát hiện Tức Mặc Thiệu căn bản là không quan tâm cô nói gì, vẫn tiếp tục thực hiện động tác của mình.
Bàn tay hơi lạnh chậm rãi di chuyển từ phía bắp đùi về phía trước một cách nhẹ nhàng như vỗ về, cuối cùng dừng lại ở chỗ giao tiếp với âm hộ, ngón tay thon dài mang theo một chút khí lạnh quen thuộc, lại ngựa quen đường cũ xâm nhập vào hoa huy*t đang ẩn nấp.
“A... Chờ một chút... Lạnh....” Lộ Ký Linh cả người rùng mình một cái, Tức Mặc Thiệu luôn như vậy, lúc trước cô đã từng nói với hắn, tay hắn rất lạnh, không chỉ là tay mà tất cả các chỗ khác cũng đều lạnh.
“Chờ một chút thôi... Lát sau sẽ nóng...” Tức Mặc Thiệu khẽ nhíu mày, dường như có chút mất kiên nhẫn với biểu hiện này của Lộ Ký Linh, hắn đưa tay khống chế cổ tay cô, cắn môi mỏng lành lạnh giống như những hạt mưa rơi xuống lưng Lộ Ký Linh mang theo một chút nước.
Sau lưng truyền đến từng hồi tê dại, Lộ Ký Linh không khỏi hừ nhẹ thành tiếng. Khăn tắm bị bóc ra quẳng xuống mặt đất, da thịt hai người dán sát vào nhau không một kẽ hở, lửa và băng cùng va chạm vào nhau khiến cho trong lòng hai người đều không khỏi nóng lên. Tức Mặc Thiệu vô cùng kiên nhẫn lưu lại một dấu môi mờ ám sau lưng Lộ Ký Linh, thứ nóng rực như lửa dưới hạ thể đặt ở giữa hai mảnh cánh hoa, lại theo bản năng cọ xát trên dưới.
“Tức Mặc... Thiệu...” Lộ Ký Linh cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều không nghe theo sự khống chế của mình, lại thấy hạ thể bị xâm phạm, liền theo bản năng muốn nghênh đón. “Hừ ưm...” Dưới thân, chỗ hoa huy*t bỗng nhiên bị mở rộng, Lộ Ký Linh cắn chặt răng, nỗ lực không để mình phát ra âm thanh, nhưng tiếng rên rỉ vụn vặt thì lại không thể khống chế được tràn ra khỏi khóe miệng.
Lộ Ký Linh cảm thấy toàn thân sắp bị thiêu cháy, cơ thể không tự chủ được muốn áp sát về phía sau, muốn nhờ vào điều này để làm nội tâm khô nóng của mình bình tĩnh lại.
“Đừng kẹp.” Tức Mặc Thiệu nắm thật chặt Lộ Ký Linh đang cựa quậy lung tung trong lồng ngực mình, lại vỗ một cái lên cặp mông vểnh của cô, không khí tức khắc vang lên một âm thanh trong trẻo khiến người ta cảm thấy thẹn thùng. “Thả lỏng một chút, em muốn bấm gãy nó sao?” Tức Mặc Thiệu vốn rất thích tư thế vào từ phía sau này, nhưng Lộ Ký Linh quá mức mẫn cảm, kẹp quá chặt, hoàn toàn không thể bắt đầu chuyển động.
“Khó chịu...” Lộ Ký Linh nghe thấy âm thanh vang lên bên tai, quả tim cũng run rẩy, đôi môi phát ra âm thanh trầm thấp khó nhịn. Tức Mặc Thiệu nghe thấy tiếng cô giống như tiếng mèo kêu, lồng ngực như có chỗ nào sụp xuống, “Sẽ thoải mái nhanh thôi, kiên nhẫn một chút.”
Lời còn chưa dứt, Lộ Ký Linh đã bổ nhào ra phía trước, chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, toàn bộ thân hình cô đều đã yên vị trên một chiếc giường nhỏ mềm mại. “Tức Mặc Thiệu...” cô không muốn làm ở chỗ này, chỗ này là phòng ngủ của cô lúc còn nhỏ, giường rất bé, căn bản không đủ cho hai người, đừng nói gì đến việc làm loại chuyện này...
“Không được kêu.”
“......” Mông lại ăn một cái tát, Lộ Ký Linh có chút uất ức rầm rì, nhưng cuối cùng cũng không phản đối nữa. Chỉ là nghĩ đến việc mình sắp cùng một anh chàng chưa quen biết mấy ngày làm tình trên chiếc giường thuở nhỏ, liền cảm thấy khuôn mặt có chút khô nóng.
Tức Mặc Thiệu nhìn cô gái đang cắn chặt môi mình, bộ dạng ngốc nghếch lại ngoan ngoãn, không hề giống với một con mèo thông minh chút nào. “Không được cắn môi.” Lộ Ký Linh liền trực tiếp vùi cả khuôn mặt vào trong chăn, không phải chính hắn bảo cô đừng kêu sao?! Cô lại không khống chế bản thân mình được, chỉ có thể cắn môi… Bây giờ lại nói hắn, muốn làm thì làm, nói nhiều như vậy làm gì?! Thật là phiền..
Thấy cô gái trước mặt rõ ràng là không vui, Tức Mặc Thiệu nhếch môi cười như có như không, toàn bộ thân hình đè lên trên người Lộ Ký Linh, bàn tay vùi vào nơi Lộ Ký Linh đang chôn mặt, nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn về phía mình.
“Tôi muốn nghe âm thanh của em, nhưng không phải là loại tiếng kêu này.” Nói xong, không đợi Lộ Ký Linh kịp phản ứng, đã trực tiếp cúi người phong bế cánh môi cô, khiến những tiếng nức nở vùng mặt của cô đều bị đổ ngược trở về.
Đầu lưỡi hơi lạnh bỗng nhiên cạy khớp hàm lỏng lẽo ra, Lộ Ký Linh chỉ cảm thấy lạnh bất chợt, giây tiếp theo khoang miệng đã bị khuấy đảo đến long trời lở đất. Hơi lạnh ướt át trơn trượt quấn lấy chiếc lưỡi mềm ấm áp, “Ưm... Hừ aaa...” Nước bọt mê người ẩn hiện nơi khóe miệng, để lại một chút dấu vết mờ ám. Đầu óc Lộ Ký Linh có chút mơ hồ, không biết là ai ảnh hưởng ai, cuối cùng là ấm áp hay là lạnh lẽo...
Thấy Lộ Ký Linh nhắm chặt hai mắt, cổ họng Tức Mặc Thiệu căng thẳng, sau đó chậm rãi buông cô ra. Lộ Ký Linh theo bản năng còn đang tìm nước cam lộ ngọt lành, “ Ưm...” cô nghi ngờ ngước mắt, ánh nhìn mông lung mang theo chút điểm sáng lấp lánh hướng về phía anh chàng đang đè trên người mình.
“Ngoan, chúng ta thử trò khác.” Tức Mặc Thiệu vừa nói xong, đã lập tức chuyển động thân dưới, đâm vào từ phía sau. “A a a...” Lộ Ký Linh chịu đựng sự va chạm bất thình lình, suýt chút nữa đã cho rằng mình sắp vỡ ra từng mảnh.
“Tức, Mặc... Thiệu, chậm một chút... Một chút...”
“Hửm?” Tức Mặc Thiệu hơi cúi người, lực đâm dưới thân mạnh hơn một chút. Lộ Ký Linh nghe thấy người phía trên giả vờ không biết, vốn dĩ định nói ra miệng, nhưng lời đến môi, lại bị sự đâm thọc ra vào bên dưới ngăn lại, chỉ có thể phát ra được tiếng kêu rên mềm mại yêu kiều.
Tức Mặc Thiệu nhìn cô gái nhỏ bị cắm vài cái, liền trở nên ngoan ngoãn này, khuôn mặt hiện ra nụ cười nhẹ nhàng. Ngay sau đó ghé vào bên tai Lộ Ký Linh, đầu lưỡi khẽ liếm láp vành tai cô, “Gọi tôi là A Thiệu.”
Bên tai truyền đến âm thanh như gần như xa rất không chân thật, khiến cô không xác định được bây giờ mình đang ở trên mây, hay là ở trong một không gian hỗn độn nào đó. “Lúc trước không phải còn gọi rất lưu loát hay sao? Chẳng lẽ chỉ có thể gọi con thỏ rách kia?”
“Cái gì? Rốt cuộc...” con thỏ rách kia là sao... Lộ Ký Linh không biết có phải bởi vì mình không tỉnh táo hay không… rõ ràng Tức Mặc Thiệu chính là con thỏ kia... Tức Mặc Thiệu... A Thiệu... “A Thiệu... A Thiệu...” Bộ não Lộ Ký Linh đã hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ độc lập, tất cả đều dựa vào Tức Mặc Thiệu dẫn đường.
“Thích A Thiệu không?” giọng nói trầm thấp của Tức Mặc Thiệu giống như có một loại ma lực nào đó, gợi lên vô số sóng trào trong lòng Lộ Ký Linh. “Thích không?” Hắn dường như rất kiên nhẫn, chỉ cần Lộ Ký Linh tiếp tục yên lặng, hắn sẽ tiếp tục truy hỏi, bên tai có tiếng thở dốc nặng nề, dưới thân liên tục bị va chạm, Lộ Ký Linh vẫn cứ luôn trả lời đứt quãng, “ Thích... Thích...”
Có được câu trả lời vừa lòng, Tức Mặc Thiệu cúi đầu hôn lên trán Lộ Ký Linh một cái, sau đó lưu lại một đường xúc cảm từ những nụ hôn rải rác dọc theo sườn mặt cô. Ngay sau đó thì thầm vào tai Lộ Ký Linh một câu, “Nếu thích, thì cuộc đời này cũng không trốn thoát...”
“Cô dâu ma, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa... Cũng đều không trốn thoát đâu......”
-------------------------------------
“A…”
Lộ Ký Linh bỗng dưng bừng tỉnh, sao lại thế này, cô dâu ma gì chứ?
Cô nhìn ra bốn phía, tất cả mọi thứ đều rất quen thuộc lại mang theo một chút lạ lẫm. Xem ra tối hôm qua cô quá mệt mỏi cho nên đã ngủ thiếp đi, trong trí nhớ hoàn toàn không có ấn tượng gì sau đó. Ôi, bỏ đi, có lẽ cũng không phải việc quan trọng...
Nhìn căn phòng trống rỗng, Tức Mặc Thiệu hẳn là biến trở lại hình dạng thỏ. Lộ Ký Linh cứ có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó, giống như đã bỏ lỡ rất nhiều chi tiết. Nằm trên giường suy nghĩ thêm một lát, nhưng cũng không nghĩ ra... Bỏ đi, cứ như vậy trước đã.
Lộ Ký Linh quyết đoán đứng dậy, đầu tiên ôm Tức Mặc Thiệu chuẩn bị cùng đi rửa mặt. Kết quả, một khắc khi vừa mới chạm tới Tức Mặc Thiệu, trên tay cô liền bị dính phải một vật thể không biết tên. “Tức Mặc Thiệu, anh làm sao vậy? Trên người sao lại dính nhớp như vậy? Không phải thỏ biết tự mình liếm láp sao? Sao anh lại dơ như vậy?” Bị Lộ Ký Linh liên tiếp truy hỏi, Tức Mặc Thiệu vẫn im lặng giãy giụa trong lồng ngực cô vài cái, sau đó chổng mông mình về phía cô.
Nhìn động tác quen thuộc này, đôi mắt Lộ Ký Linh trợn trắng, quả thực là đáng ghét… Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn chấp nhận số kiếp, đưa Tức Mặc Thiệu đi rửa sạch sẽ...
“Làm sao vậy?” Tức Mặc Thiệu nhìn phản ứng không bình thường của cô, ngón tay chậm rãi sờ lên mặt Lộ Ký Linh, cô cũng không có phản ứng, chỉ là ngơ ngác để mặc cho Tức Mặc Thiệu sờ soạng, cuối cùng Tức Mặc Thiệu sờ hết nửa ngày, mới đưa ra một kết luận xác thực, “Mặt em rất nóng.”
“....” Trong lòng Lộ Ký Linh cũng có chút không biết nói gì, dù sao thì cái tên này cũng đã nhiều tuổi, có sự khác nhau gì đó, cũng là rất hợp lý. “Anh đứng sang một bên trước đi, cach tôi xa một chút, đừng gần quá...”
“Vì sao?”
“Không sao cả, chẳng qua là, đứng gần tôi không quen mà thôi.”
“Vậy phải làm sao em mới quen?”
“???” Sao lại bắt đầu làm rồi?!
“Tôi, tôi muốn thay quần áo, anh ra ngoài trước đi.”
“Tôi đi đâu?”
“Làm sao tôi biết anh đi đâu?”
“Vậy tôi không đi.”
“Tức Mặc Thiệu!”
“Ừ.” Giọng Tức Mặc Thiệu hết sức bình thản, cúi đầu nhìn về phía Lộ Ký Linh, đôi mắt đỏ chứa đựng một thứ gì đó không thể đoán được.
“...” Lộ Ký Linh cũng không biết phải làm sao với hắn, “Một lát nữa anh mới vào được không? Cho tôi thay quần áo trước đã.”
“Không được.” Tức Mặc Thiệu cũng không có ý định từ bỏ, nói xong còn nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Không cần mặc.”
Lộ Ký Linh không cần mặc quần áo:???
“Không được, anh đừng quên chúng ta đến đây để làm gì.” Lộ Ký Linh tránh né qua lại trong lồng ngực hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ừ.” Tức Mặc Thiệu không thèm bận tâm chút nào, đối với hắn khối thân thể kia cũng không có gì quan trọng. Dù sao ở đây đã có một con thỏ cái, ban ngày biến thành một con thỏ đực, được cô ôm vào lòng cảm giác cũng không tệ lắm.
Lộ Ký Linh phát hiện Tức Mặc Thiệu căn bản là không quan tâm cô nói gì, vẫn tiếp tục thực hiện động tác của mình.
Bàn tay hơi lạnh chậm rãi di chuyển từ phía bắp đùi về phía trước một cách nhẹ nhàng như vỗ về, cuối cùng dừng lại ở chỗ giao tiếp với âm hộ, ngón tay thon dài mang theo một chút khí lạnh quen thuộc, lại ngựa quen đường cũ xâm nhập vào hoa huy*t đang ẩn nấp.
“A... Chờ một chút... Lạnh....” Lộ Ký Linh cả người rùng mình một cái, Tức Mặc Thiệu luôn như vậy, lúc trước cô đã từng nói với hắn, tay hắn rất lạnh, không chỉ là tay mà tất cả các chỗ khác cũng đều lạnh.
“Chờ một chút thôi... Lát sau sẽ nóng...” Tức Mặc Thiệu khẽ nhíu mày, dường như có chút mất kiên nhẫn với biểu hiện này của Lộ Ký Linh, hắn đưa tay khống chế cổ tay cô, cắn môi mỏng lành lạnh giống như những hạt mưa rơi xuống lưng Lộ Ký Linh mang theo một chút nước.
Sau lưng truyền đến từng hồi tê dại, Lộ Ký Linh không khỏi hừ nhẹ thành tiếng. Khăn tắm bị bóc ra quẳng xuống mặt đất, da thịt hai người dán sát vào nhau không một kẽ hở, lửa và băng cùng va chạm vào nhau khiến cho trong lòng hai người đều không khỏi nóng lên. Tức Mặc Thiệu vô cùng kiên nhẫn lưu lại một dấu môi mờ ám sau lưng Lộ Ký Linh, thứ nóng rực như lửa dưới hạ thể đặt ở giữa hai mảnh cánh hoa, lại theo bản năng cọ xát trên dưới.
“Tức Mặc... Thiệu...” Lộ Ký Linh cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều không nghe theo sự khống chế của mình, lại thấy hạ thể bị xâm phạm, liền theo bản năng muốn nghênh đón. “Hừ ưm...” Dưới thân, chỗ hoa huy*t bỗng nhiên bị mở rộng, Lộ Ký Linh cắn chặt răng, nỗ lực không để mình phát ra âm thanh, nhưng tiếng rên rỉ vụn vặt thì lại không thể khống chế được tràn ra khỏi khóe miệng.
Lộ Ký Linh cảm thấy toàn thân sắp bị thiêu cháy, cơ thể không tự chủ được muốn áp sát về phía sau, muốn nhờ vào điều này để làm nội tâm khô nóng của mình bình tĩnh lại.
“Đừng kẹp.” Tức Mặc Thiệu nắm thật chặt Lộ Ký Linh đang cựa quậy lung tung trong lồng ngực mình, lại vỗ một cái lên cặp mông vểnh của cô, không khí tức khắc vang lên một âm thanh trong trẻo khiến người ta cảm thấy thẹn thùng. “Thả lỏng một chút, em muốn bấm gãy nó sao?” Tức Mặc Thiệu vốn rất thích tư thế vào từ phía sau này, nhưng Lộ Ký Linh quá mức mẫn cảm, kẹp quá chặt, hoàn toàn không thể bắt đầu chuyển động.
“Khó chịu...” Lộ Ký Linh nghe thấy âm thanh vang lên bên tai, quả tim cũng run rẩy, đôi môi phát ra âm thanh trầm thấp khó nhịn. Tức Mặc Thiệu nghe thấy tiếng cô giống như tiếng mèo kêu, lồng ngực như có chỗ nào sụp xuống, “Sẽ thoải mái nhanh thôi, kiên nhẫn một chút.”
Lời còn chưa dứt, Lộ Ký Linh đã bổ nhào ra phía trước, chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, toàn bộ thân hình cô đều đã yên vị trên một chiếc giường nhỏ mềm mại. “Tức Mặc Thiệu...” cô không muốn làm ở chỗ này, chỗ này là phòng ngủ của cô lúc còn nhỏ, giường rất bé, căn bản không đủ cho hai người, đừng nói gì đến việc làm loại chuyện này...
“Không được kêu.”
“......” Mông lại ăn một cái tát, Lộ Ký Linh có chút uất ức rầm rì, nhưng cuối cùng cũng không phản đối nữa. Chỉ là nghĩ đến việc mình sắp cùng một anh chàng chưa quen biết mấy ngày làm tình trên chiếc giường thuở nhỏ, liền cảm thấy khuôn mặt có chút khô nóng.
Tức Mặc Thiệu nhìn cô gái đang cắn chặt môi mình, bộ dạng ngốc nghếch lại ngoan ngoãn, không hề giống với một con mèo thông minh chút nào. “Không được cắn môi.” Lộ Ký Linh liền trực tiếp vùi cả khuôn mặt vào trong chăn, không phải chính hắn bảo cô đừng kêu sao?! Cô lại không khống chế bản thân mình được, chỉ có thể cắn môi… Bây giờ lại nói hắn, muốn làm thì làm, nói nhiều như vậy làm gì?! Thật là phiền..
Thấy cô gái trước mặt rõ ràng là không vui, Tức Mặc Thiệu nhếch môi cười như có như không, toàn bộ thân hình đè lên trên người Lộ Ký Linh, bàn tay vùi vào nơi Lộ Ký Linh đang chôn mặt, nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn về phía mình.
“Tôi muốn nghe âm thanh của em, nhưng không phải là loại tiếng kêu này.” Nói xong, không đợi Lộ Ký Linh kịp phản ứng, đã trực tiếp cúi người phong bế cánh môi cô, khiến những tiếng nức nở vùng mặt của cô đều bị đổ ngược trở về.
Đầu lưỡi hơi lạnh bỗng nhiên cạy khớp hàm lỏng lẽo ra, Lộ Ký Linh chỉ cảm thấy lạnh bất chợt, giây tiếp theo khoang miệng đã bị khuấy đảo đến long trời lở đất. Hơi lạnh ướt át trơn trượt quấn lấy chiếc lưỡi mềm ấm áp, “Ưm... Hừ aaa...” Nước bọt mê người ẩn hiện nơi khóe miệng, để lại một chút dấu vết mờ ám. Đầu óc Lộ Ký Linh có chút mơ hồ, không biết là ai ảnh hưởng ai, cuối cùng là ấm áp hay là lạnh lẽo...
Thấy Lộ Ký Linh nhắm chặt hai mắt, cổ họng Tức Mặc Thiệu căng thẳng, sau đó chậm rãi buông cô ra. Lộ Ký Linh theo bản năng còn đang tìm nước cam lộ ngọt lành, “ Ưm...” cô nghi ngờ ngước mắt, ánh nhìn mông lung mang theo chút điểm sáng lấp lánh hướng về phía anh chàng đang đè trên người mình.
“Ngoan, chúng ta thử trò khác.” Tức Mặc Thiệu vừa nói xong, đã lập tức chuyển động thân dưới, đâm vào từ phía sau. “A a a...” Lộ Ký Linh chịu đựng sự va chạm bất thình lình, suýt chút nữa đã cho rằng mình sắp vỡ ra từng mảnh.
“Tức, Mặc... Thiệu, chậm một chút... Một chút...”
“Hửm?” Tức Mặc Thiệu hơi cúi người, lực đâm dưới thân mạnh hơn một chút. Lộ Ký Linh nghe thấy người phía trên giả vờ không biết, vốn dĩ định nói ra miệng, nhưng lời đến môi, lại bị sự đâm thọc ra vào bên dưới ngăn lại, chỉ có thể phát ra được tiếng kêu rên mềm mại yêu kiều.
Tức Mặc Thiệu nhìn cô gái nhỏ bị cắm vài cái, liền trở nên ngoan ngoãn này, khuôn mặt hiện ra nụ cười nhẹ nhàng. Ngay sau đó ghé vào bên tai Lộ Ký Linh, đầu lưỡi khẽ liếm láp vành tai cô, “Gọi tôi là A Thiệu.”
Bên tai truyền đến âm thanh như gần như xa rất không chân thật, khiến cô không xác định được bây giờ mình đang ở trên mây, hay là ở trong một không gian hỗn độn nào đó. “Lúc trước không phải còn gọi rất lưu loát hay sao? Chẳng lẽ chỉ có thể gọi con thỏ rách kia?”
“Cái gì? Rốt cuộc...” con thỏ rách kia là sao... Lộ Ký Linh không biết có phải bởi vì mình không tỉnh táo hay không… rõ ràng Tức Mặc Thiệu chính là con thỏ kia... Tức Mặc Thiệu... A Thiệu... “A Thiệu... A Thiệu...” Bộ não Lộ Ký Linh đã hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ độc lập, tất cả đều dựa vào Tức Mặc Thiệu dẫn đường.
“Thích A Thiệu không?” giọng nói trầm thấp của Tức Mặc Thiệu giống như có một loại ma lực nào đó, gợi lên vô số sóng trào trong lòng Lộ Ký Linh. “Thích không?” Hắn dường như rất kiên nhẫn, chỉ cần Lộ Ký Linh tiếp tục yên lặng, hắn sẽ tiếp tục truy hỏi, bên tai có tiếng thở dốc nặng nề, dưới thân liên tục bị va chạm, Lộ Ký Linh vẫn cứ luôn trả lời đứt quãng, “ Thích... Thích...”
Có được câu trả lời vừa lòng, Tức Mặc Thiệu cúi đầu hôn lên trán Lộ Ký Linh một cái, sau đó lưu lại một đường xúc cảm từ những nụ hôn rải rác dọc theo sườn mặt cô. Ngay sau đó thì thầm vào tai Lộ Ký Linh một câu, “Nếu thích, thì cuộc đời này cũng không trốn thoát...”
“Cô dâu ma, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa... Cũng đều không trốn thoát đâu......”
-------------------------------------
“A…”
Lộ Ký Linh bỗng dưng bừng tỉnh, sao lại thế này, cô dâu ma gì chứ?
Cô nhìn ra bốn phía, tất cả mọi thứ đều rất quen thuộc lại mang theo một chút lạ lẫm. Xem ra tối hôm qua cô quá mệt mỏi cho nên đã ngủ thiếp đi, trong trí nhớ hoàn toàn không có ấn tượng gì sau đó. Ôi, bỏ đi, có lẽ cũng không phải việc quan trọng...
Nhìn căn phòng trống rỗng, Tức Mặc Thiệu hẳn là biến trở lại hình dạng thỏ. Lộ Ký Linh cứ có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó, giống như đã bỏ lỡ rất nhiều chi tiết. Nằm trên giường suy nghĩ thêm một lát, nhưng cũng không nghĩ ra... Bỏ đi, cứ như vậy trước đã.
Lộ Ký Linh quyết đoán đứng dậy, đầu tiên ôm Tức Mặc Thiệu chuẩn bị cùng đi rửa mặt. Kết quả, một khắc khi vừa mới chạm tới Tức Mặc Thiệu, trên tay cô liền bị dính phải một vật thể không biết tên. “Tức Mặc Thiệu, anh làm sao vậy? Trên người sao lại dính nhớp như vậy? Không phải thỏ biết tự mình liếm láp sao? Sao anh lại dơ như vậy?” Bị Lộ Ký Linh liên tiếp truy hỏi, Tức Mặc Thiệu vẫn im lặng giãy giụa trong lồng ngực cô vài cái, sau đó chổng mông mình về phía cô.
Nhìn động tác quen thuộc này, đôi mắt Lộ Ký Linh trợn trắng, quả thực là đáng ghét… Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn chấp nhận số kiếp, đưa Tức Mặc Thiệu đi rửa sạch sẽ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.