Chương 14
Bất Nguyệt
03/01/2023
Sau một thời gian dưỡng bệnh, Đình Phong bắt đầu bước vào giai đoạn châm cứu kết hợp vật lí trị liệu. Rút kinh nghiệm từ kiếp trước, lần này An Vy nằng nặc đòi anh chuyển khỏi bệnh viện, anh cũng chiều cô mà lấy cớ đi công tác để bí mật luyện tập nên không bị ai làm phiền. Nhưng dù vậy cô cũng không dám lơ là cảnh giác, còn liên tục khích lệ anh:
- Anh Phong, anh phải nhớ cho dù ai nói gì anh cũng không được bỏ cuộc nhé.
- Nếu anh tự mình bỏ cuộc thì sao?
An Vy đang căng thẳng đi sát bên cạnh nhằm đề phòng anh ngã cô có thể đỡ anh luôn nên buột miệng nói:
- Nếu anh tự mình bỏ cuộc thì không sao cả, tôi lại tiếp tục chăm sóc anh.
- Em không chê anh vô dụng à?
- Chê gì chứ, tôi còn vô dụng hơn anh mà.
Nói xong cô mới ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, lo lắng hỏi:
- Anh đau lắm hả? Nếu đau thì mình nghỉ một lát đi.
Cô nghe nói quá trình đứng lên lần nữa còn đau hơn lúc phẫu thuật gấp nhiều lần. Nếu anh đau quá cô cũng không nỡ để anh tiếp tục luyện tập.
- Ừ.
Đình Phong rất hưởng thụ sự chăm sóc của An Vy, có đôi lúc vì muốn cô quan tâm mình anh còn giả vờ nhăn mày nhăn mặt nhờ cô dìu mình. An Vy ngốc nghếch bị anh lợi dụng hết lần này đến lần khác cũng không biết, bị bán còn hồ hởi giúp anh đếm tiền.
Thế rồi dưới sự chăm sóc của An Vy và sự cố gắng không ngừng nghỉ của Đình Phong, anh cuối cùng cũng có thể đứng lên lần nữa. Nghe nói lúc anh trở về với đôi chân lành lặn, rất nhiều người trong đó có cả người nhà của anh sốc tận óc, buồn nhiều hơn vui.
Nhân viên của công ty cũng bàn ra tàn vào, nhưng thứ bọn họ bàn tán không chỉ là việc anh có thể đi lại bình thường mà cả sự biến mất của trợ lý đời sống nữa. Cô gái này bình thường nhìn khá ngốc nhưng rất nhiệt tình, lâu lâu hay cho những pha xử lý vượt ngoài tưởng tượng của mọi người khiến bọn họ sốc mấy lần, giờ không thấy cô đâu lại thấy thiếu thiếu. Dẫu sao người dám làm trò con bò trước mặt sếp tổng mà không bị anh đuổi có mỗi mình cô thôi.
Trợ lý Long cũng tò mò, vì thế anh ta đại diện cho mấy nhân viên tầng trên cùng hỏi ông sếp nhà mình:
- Tổng giám đốc, trợ lý đời sống hôm nay không đi làm hả?
Sắc mặt sếp tổng không tốt cho lắm, âm u như ai mắc nợ mình mãi không trả vậy.
- Cô ấy xin được việc mới rồi.
Sau khi anh đứng dậy được, An Vy giống như không thể chờ thêm được nữa mà chuyển ra ngủ riêng, còn xin anh ra ngoài làm việc. Anh còn nhớ sáng hôm đầu tiên được ra ngoài, cô ăn mặc rất đẹp, còn mua quà cho trẻ em nữa. Anh thấy tò mò mới hỏi một câu:
- Em mua quà cho ai vậy?
An Vy vẫn rất hồ hởi:
- Cho con trai chị chủ đó, bé được ba tháng rồi nên tôi mua bỉm với quần áo cho bé. Rất thiết thực đúng không?
Mới quen nhau bốn tháng đã thân thiết như quen nhau nhiều năm, chẳng bù cho anh quen cô gần một năm, còn ở chung nhà mà chẳng được cô mua cho cái áo nào. Người nào đó như uống phải bình giấm chua, giọng nói quái gở:
- Em thân với chị ấy lắm hả?
- Vâng, chị ấy là người hướng dẫn tôi vào nghề này, còn cưu mang tôi nữa. Anh không biết đâu, trước tôi bết bát lắm... À, muộn rồi, tôi đi làm đây.
Nhận ra mình lại nói hớ, cô lập tức ngậm miếng xách túi đi ra ngoài làm ai đó tức hộc máu.
Dạo gần đây anh không mặt nặng mày nhẹ với cô nên cô không thèm nể nang gì anh nữa phải không?
Đình Phong muốn gọi cô lại mà cô lên xe phi đi mất rồi, anh ngớ người ra.
Cô học lái xe từ khi nào thế? Với cả cái xe kia cô lấy từ đâu ra vậy?
Lẽ nào cô giấu anh chuẩn bị những thứ này từ lâu rồi sao?
Càng nghĩ Đình Phong lại càng tức, mãi mới nguôi ngoai lại bị trợ lý lôi lên lần nữa. Trợ lý còn không biết sống chết mà gật đầu tán thành:
- An Vy nên ra ngoài trải nghiệm hơn thật, chứ cứ núp dưới bóng anh bao giờ cô ấy mới lớn nổi.
- Minh Long, cậu rảnh lắm hả?
- Không có, tôi ra ngoài làm việc đây sếp.
Trợ lý Long chạy vội ra ngoài, vừa hay gặp An Vy đang đi vào, trên tay còn cầm hộp cơm rất đẹp, anh ta nháy mắt với cô:
- Nhất sếp nha, được vợ đưa cơm tới tận nơi luôn.
An Vy khá thân thiết với anh nên cũng trêu lại:
- Anh muốn cũng có thể tìm vợ mà, lúc đấy khéo còn sướng hơn sếp.
- Ngày nào cũng tăng ca sấp mặt lấy đâu ra thời gian, em thương tình thì bảo sếp cho anh nghỉ sớm vài hôm cho anh tìm bạn gái đi.
Minh Long cũng chỉ trêu thế thôi mà ngờ đâu cô tưởng thật nên lúc đưa cơm cho chồng đã hỏi anh:
- Anh, hay mấy hôm nay anh nghỉ sớm đi đừng tăng ca nữa.
Có thể vì cô vẫn nhớ mang cơm đến cho mình nên tâm trạng anh tốt hẳn, giọng điệu cũng dịu hẳn đi.
- Làm gì?
An Vy đưa bát cơm sang cho anh, nửa thật nửa giả nói:
- Thì tôi lo cho sức khỏe của anh mà, việc làm lúc nào cũng được nhưng sức khỏe mất rồi sẽ không tìm lại được đâu. Mấy hôm nay anh nghỉ sớm đi nha.
Ba tháng trước anh vừa tập vật lý vừa phải xử lý công việc, có lúc mệt đến mức ngủ gục trên bàn làm việc nên cô cũng khá lo cho sức khỏe của anh, muốn anh tranh thủ nghỉ nhiều hơn một chút. Đình Phong không trả lời cô ngay mà hỏi lại:
- Thế em mấy giờ tan làm?
- Tôi hả? Sáu giờ tối.
- Vậy sáu giờ anh sẽ qua đón em rồi về.
An Vy cảm thấy cũng hợp lý nên gật đầu, dự định tan làm xong sẽ ra siêu thị mua đồ ăn rồi về nấu bữa tối, sau đó lại cùng anh bàn luận các tình tiết trong phim. Nghĩ thôi cũng thấy vui rồi. Cô lại gắp cho anh một miếng rau chân vịt, cười híp mắt:
- Anh ăn cái này đi, giàu canxi rất tốt cho quá trình hồi phục của anh đấy.
Đình Phong rất hưởng thụ sự chăm sóc của cô, mặt mày rạng rỡ hẳn, nhưng cô vừa rời đi cái anh lại xụ mặt như cũ.
- Em đi làm sớm thế à?
Bây giờ mới có một giờ kém mười lăm thôi đó.
- Một giờ rưỡi mới vào làm, nhưng tôi muốn chơi với bé Bon nên đi sớm hơn một chút. Đúng rồi, để tôi cho anh xem ảnh ban sáng của thằng bé này đáng yêu lắm.
Bé Bon là con trai của chị chủ của cô, năm nay ba tuổi nhưng rất thông minh và nghịch ngợm. An Vy rất thích đứa bé này, thường hay khoe ảnh thằng bé với anh, đa phần đều là lúc cô đầu xù tóc rối vì vật lộn với thằng bé. Tuy nhếch nhác nhưng nụ cười của cả hai rất tươi, có lúc chị chủ cũng chụp cùng bọn họ. Đình Phong lại chẳng hồ hởi được như cô, anh cau mặt nhìn sang chỗ khác.
- Thích trẻ con thế sao không tự làm một đứa đi mà phải đi ôm con người khác vậy.
Tuy đôi lúc cô khá trẻ con nhưng không sao cả, cô muốn thì cứ sinh. Anh chăm sóc cả hai mẹ con là được.
Nghĩ đến viễn cảnh cả hai sẽ có những đứa con của mình, nét mặt anh vui hẳn. Nhưng niềm vui mới kéo dài được năm giây đã bị cô dập tắt.
- Thế tôi cũng phải tìm đối tác đã chứ, nhỡ tìm nhầm thằng khốn nạn như chồng cũ chị chủ rồi tôi biết làm thế nào?
Chị chủ yêu nhầm tra nam, kết quả bị hắn vứt bỏ để chạy theo mối tình đầu. Mà tên này kiểu ăn không được đạp đổ nên ly hôn rồi vẫn làm phiền chị ấy không dứt.
Rầm!
Đang thầm thương cho số phận hẩm hiu của chị chủ cô bỗng nghe tiếng đập bàn cái rầm, theo sau đó là tiếng gầm của Đình Phong:
- Hoàng An Vy, anh còn đang sống sờ sờ ra đấy mà em dám tìm người đàn ông khác à?
Má ơi, dọa chết cô rồi!
An Vy vuốt ngực mình mấy cái rồi mới rụt rè hỏi anh:
- Nhưng mà chúng ta kết hôn đâu phải vì tình yêu, tôi đến gánh nợ thay An Diệu thôi mà.
Đình Phong bị cô chọc tức muốn hộc máu, anh hít sâu mấy lần để giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn rất gắt gỏng:
- Cho dù là gánh nợ thì chúng ta cũng đăng ký kết hôn rồi, bây giờ em là vợ anh. Có muốn sinh con cũng chỉ được sinh con với anh.
- Kết hôn với anh là ý của bố anh chứ chúng ta yêu thương gì nhau đâu. Mẹ anh bây giờ còn mỗi ngày đưa một cô tới chỗ anh kìa, nhỡ tôi sinh con cho anh rồi sau này anh thích cô nào tôi chả thiệt ra à?
Anh ưu tú như thế, bây giờ lại có thể đi lại bình thường rồi kiểu gì mấy cô kia chả lũ lượt tìm tới cửa tiếp. Cô còn nhớ An Diệu vì sợ anh bị cướp mất mà bỏ dở cả sự kiện để chạy đến chỗ anh khi nghe tin có cô gái nào đó đang nói chuyện riêng với anh đấy. Có chồng đẹp trai tài giỏi mà không có cảm giác an toàn thế này cô thà coi như không có còn hơn.
- Anh Phong, anh phải nhớ cho dù ai nói gì anh cũng không được bỏ cuộc nhé.
- Nếu anh tự mình bỏ cuộc thì sao?
An Vy đang căng thẳng đi sát bên cạnh nhằm đề phòng anh ngã cô có thể đỡ anh luôn nên buột miệng nói:
- Nếu anh tự mình bỏ cuộc thì không sao cả, tôi lại tiếp tục chăm sóc anh.
- Em không chê anh vô dụng à?
- Chê gì chứ, tôi còn vô dụng hơn anh mà.
Nói xong cô mới ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, lo lắng hỏi:
- Anh đau lắm hả? Nếu đau thì mình nghỉ một lát đi.
Cô nghe nói quá trình đứng lên lần nữa còn đau hơn lúc phẫu thuật gấp nhiều lần. Nếu anh đau quá cô cũng không nỡ để anh tiếp tục luyện tập.
- Ừ.
Đình Phong rất hưởng thụ sự chăm sóc của An Vy, có đôi lúc vì muốn cô quan tâm mình anh còn giả vờ nhăn mày nhăn mặt nhờ cô dìu mình. An Vy ngốc nghếch bị anh lợi dụng hết lần này đến lần khác cũng không biết, bị bán còn hồ hởi giúp anh đếm tiền.
Thế rồi dưới sự chăm sóc của An Vy và sự cố gắng không ngừng nghỉ của Đình Phong, anh cuối cùng cũng có thể đứng lên lần nữa. Nghe nói lúc anh trở về với đôi chân lành lặn, rất nhiều người trong đó có cả người nhà của anh sốc tận óc, buồn nhiều hơn vui.
Nhân viên của công ty cũng bàn ra tàn vào, nhưng thứ bọn họ bàn tán không chỉ là việc anh có thể đi lại bình thường mà cả sự biến mất của trợ lý đời sống nữa. Cô gái này bình thường nhìn khá ngốc nhưng rất nhiệt tình, lâu lâu hay cho những pha xử lý vượt ngoài tưởng tượng của mọi người khiến bọn họ sốc mấy lần, giờ không thấy cô đâu lại thấy thiếu thiếu. Dẫu sao người dám làm trò con bò trước mặt sếp tổng mà không bị anh đuổi có mỗi mình cô thôi.
Trợ lý Long cũng tò mò, vì thế anh ta đại diện cho mấy nhân viên tầng trên cùng hỏi ông sếp nhà mình:
- Tổng giám đốc, trợ lý đời sống hôm nay không đi làm hả?
Sắc mặt sếp tổng không tốt cho lắm, âm u như ai mắc nợ mình mãi không trả vậy.
- Cô ấy xin được việc mới rồi.
Sau khi anh đứng dậy được, An Vy giống như không thể chờ thêm được nữa mà chuyển ra ngủ riêng, còn xin anh ra ngoài làm việc. Anh còn nhớ sáng hôm đầu tiên được ra ngoài, cô ăn mặc rất đẹp, còn mua quà cho trẻ em nữa. Anh thấy tò mò mới hỏi một câu:
- Em mua quà cho ai vậy?
An Vy vẫn rất hồ hởi:
- Cho con trai chị chủ đó, bé được ba tháng rồi nên tôi mua bỉm với quần áo cho bé. Rất thiết thực đúng không?
Mới quen nhau bốn tháng đã thân thiết như quen nhau nhiều năm, chẳng bù cho anh quen cô gần một năm, còn ở chung nhà mà chẳng được cô mua cho cái áo nào. Người nào đó như uống phải bình giấm chua, giọng nói quái gở:
- Em thân với chị ấy lắm hả?
- Vâng, chị ấy là người hướng dẫn tôi vào nghề này, còn cưu mang tôi nữa. Anh không biết đâu, trước tôi bết bát lắm... À, muộn rồi, tôi đi làm đây.
Nhận ra mình lại nói hớ, cô lập tức ngậm miếng xách túi đi ra ngoài làm ai đó tức hộc máu.
Dạo gần đây anh không mặt nặng mày nhẹ với cô nên cô không thèm nể nang gì anh nữa phải không?
Đình Phong muốn gọi cô lại mà cô lên xe phi đi mất rồi, anh ngớ người ra.
Cô học lái xe từ khi nào thế? Với cả cái xe kia cô lấy từ đâu ra vậy?
Lẽ nào cô giấu anh chuẩn bị những thứ này từ lâu rồi sao?
Càng nghĩ Đình Phong lại càng tức, mãi mới nguôi ngoai lại bị trợ lý lôi lên lần nữa. Trợ lý còn không biết sống chết mà gật đầu tán thành:
- An Vy nên ra ngoài trải nghiệm hơn thật, chứ cứ núp dưới bóng anh bao giờ cô ấy mới lớn nổi.
- Minh Long, cậu rảnh lắm hả?
- Không có, tôi ra ngoài làm việc đây sếp.
Trợ lý Long chạy vội ra ngoài, vừa hay gặp An Vy đang đi vào, trên tay còn cầm hộp cơm rất đẹp, anh ta nháy mắt với cô:
- Nhất sếp nha, được vợ đưa cơm tới tận nơi luôn.
An Vy khá thân thiết với anh nên cũng trêu lại:
- Anh muốn cũng có thể tìm vợ mà, lúc đấy khéo còn sướng hơn sếp.
- Ngày nào cũng tăng ca sấp mặt lấy đâu ra thời gian, em thương tình thì bảo sếp cho anh nghỉ sớm vài hôm cho anh tìm bạn gái đi.
Minh Long cũng chỉ trêu thế thôi mà ngờ đâu cô tưởng thật nên lúc đưa cơm cho chồng đã hỏi anh:
- Anh, hay mấy hôm nay anh nghỉ sớm đi đừng tăng ca nữa.
Có thể vì cô vẫn nhớ mang cơm đến cho mình nên tâm trạng anh tốt hẳn, giọng điệu cũng dịu hẳn đi.
- Làm gì?
An Vy đưa bát cơm sang cho anh, nửa thật nửa giả nói:
- Thì tôi lo cho sức khỏe của anh mà, việc làm lúc nào cũng được nhưng sức khỏe mất rồi sẽ không tìm lại được đâu. Mấy hôm nay anh nghỉ sớm đi nha.
Ba tháng trước anh vừa tập vật lý vừa phải xử lý công việc, có lúc mệt đến mức ngủ gục trên bàn làm việc nên cô cũng khá lo cho sức khỏe của anh, muốn anh tranh thủ nghỉ nhiều hơn một chút. Đình Phong không trả lời cô ngay mà hỏi lại:
- Thế em mấy giờ tan làm?
- Tôi hả? Sáu giờ tối.
- Vậy sáu giờ anh sẽ qua đón em rồi về.
An Vy cảm thấy cũng hợp lý nên gật đầu, dự định tan làm xong sẽ ra siêu thị mua đồ ăn rồi về nấu bữa tối, sau đó lại cùng anh bàn luận các tình tiết trong phim. Nghĩ thôi cũng thấy vui rồi. Cô lại gắp cho anh một miếng rau chân vịt, cười híp mắt:
- Anh ăn cái này đi, giàu canxi rất tốt cho quá trình hồi phục của anh đấy.
Đình Phong rất hưởng thụ sự chăm sóc của cô, mặt mày rạng rỡ hẳn, nhưng cô vừa rời đi cái anh lại xụ mặt như cũ.
- Em đi làm sớm thế à?
Bây giờ mới có một giờ kém mười lăm thôi đó.
- Một giờ rưỡi mới vào làm, nhưng tôi muốn chơi với bé Bon nên đi sớm hơn một chút. Đúng rồi, để tôi cho anh xem ảnh ban sáng của thằng bé này đáng yêu lắm.
Bé Bon là con trai của chị chủ của cô, năm nay ba tuổi nhưng rất thông minh và nghịch ngợm. An Vy rất thích đứa bé này, thường hay khoe ảnh thằng bé với anh, đa phần đều là lúc cô đầu xù tóc rối vì vật lộn với thằng bé. Tuy nhếch nhác nhưng nụ cười của cả hai rất tươi, có lúc chị chủ cũng chụp cùng bọn họ. Đình Phong lại chẳng hồ hởi được như cô, anh cau mặt nhìn sang chỗ khác.
- Thích trẻ con thế sao không tự làm một đứa đi mà phải đi ôm con người khác vậy.
Tuy đôi lúc cô khá trẻ con nhưng không sao cả, cô muốn thì cứ sinh. Anh chăm sóc cả hai mẹ con là được.
Nghĩ đến viễn cảnh cả hai sẽ có những đứa con của mình, nét mặt anh vui hẳn. Nhưng niềm vui mới kéo dài được năm giây đã bị cô dập tắt.
- Thế tôi cũng phải tìm đối tác đã chứ, nhỡ tìm nhầm thằng khốn nạn như chồng cũ chị chủ rồi tôi biết làm thế nào?
Chị chủ yêu nhầm tra nam, kết quả bị hắn vứt bỏ để chạy theo mối tình đầu. Mà tên này kiểu ăn không được đạp đổ nên ly hôn rồi vẫn làm phiền chị ấy không dứt.
Rầm!
Đang thầm thương cho số phận hẩm hiu của chị chủ cô bỗng nghe tiếng đập bàn cái rầm, theo sau đó là tiếng gầm của Đình Phong:
- Hoàng An Vy, anh còn đang sống sờ sờ ra đấy mà em dám tìm người đàn ông khác à?
Má ơi, dọa chết cô rồi!
An Vy vuốt ngực mình mấy cái rồi mới rụt rè hỏi anh:
- Nhưng mà chúng ta kết hôn đâu phải vì tình yêu, tôi đến gánh nợ thay An Diệu thôi mà.
Đình Phong bị cô chọc tức muốn hộc máu, anh hít sâu mấy lần để giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn rất gắt gỏng:
- Cho dù là gánh nợ thì chúng ta cũng đăng ký kết hôn rồi, bây giờ em là vợ anh. Có muốn sinh con cũng chỉ được sinh con với anh.
- Kết hôn với anh là ý của bố anh chứ chúng ta yêu thương gì nhau đâu. Mẹ anh bây giờ còn mỗi ngày đưa một cô tới chỗ anh kìa, nhỡ tôi sinh con cho anh rồi sau này anh thích cô nào tôi chả thiệt ra à?
Anh ưu tú như thế, bây giờ lại có thể đi lại bình thường rồi kiểu gì mấy cô kia chả lũ lượt tìm tới cửa tiếp. Cô còn nhớ An Diệu vì sợ anh bị cướp mất mà bỏ dở cả sự kiện để chạy đến chỗ anh khi nghe tin có cô gái nào đó đang nói chuyện riêng với anh đấy. Có chồng đẹp trai tài giỏi mà không có cảm giác an toàn thế này cô thà coi như không có còn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.