Chương 18
Bất Nguyệt
03/01/2023
Thấy An Vy đi vào thang máy nhân viên, Lê Minh Lan không đuổi theo cô vì cảm thấy giá trị bản thân bị hạ thấp. Thay vào đó bà ta dẫn Ái Mỹ vào thang máy chuyên dụng cho Tổng giám đốc để đi lên khiến mọi người xì xào bàn tán.
Bà mẹ của sếp tổng cũng kỳ lạ thật đó, trước đây con trai chưa kết hôn chẳng thấy dẫn cô nào đến, con trai kết hôn cái mỗi ngày dẫn một cô tới làm phiền. Không hiểu bà thương con hay muốn làm khó con mình nữa, mà dù thương hay ghét thì người tổn thương nhất chắc là An Vy.
Quả nhiên làm dâu nhà giàu không dễ dàng gì.
Ồ, người tổn thương kia vẫn cười nhe nhởn, còn tám chuyện phiếm với bọn họ nữa kìa. Không biết cô ngốc hay không thèm để ý nữa.
An Vy lên thang máy nhân viên nhưng nhắn tin với Đình Phong nên lúc thang máy mở ra, anh đã đợi sẵn cô ở bên ngoài, trợ lý Long đứng đằng sau anh. Vừa nhìn thấy anh ta, An Vy lập tức dúi hộp kim chi vào tay anh ta, nói nhanh:
- Chị chủ bảo anh thích ăn kim chi chị ấy làm nên chị ấy cho anh thêm hộp nữa này.
Cô mới dứt lời, mẹ chồng và Ái Mỹ cũng lên đến nơi.
- Đình Phong, con nói chuyện với mẹ một lát. An Vy không được đi theo.
Đình Phong giữ chặt tay An Vy, giọng nói chắc nịch:
- Nếu An Vy không đi, con cũng không đi nữa. Mẹ muốn nói gì cứ nói thẳng ra ở đây luôn đi.
Lê Minh Lan có vẻ không vui nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Sau khi vào văn phòng, bà không vòng vo mà vào thẳng vấn đề:
- Mẹ nghe nói chỗ con đang có một kịch bản hay còn thiếu vai nữ phụ, con thấy Ái Mỹ thế nào?
An Vy mù tịt về mấy cái này nên không hiểu, cô chỉ cảm thấy nếu đã đi cửa sau sao không giành vai nữ chính?
Cô muốn quay sang hỏi Đình Phong mà thấy mặt mày ai nấy cũng căng như dây đàn nên nhịn lại, ngoan ngoãn làm một linh vật cạnh anh, để anh nắm tay mình hết xoa lại nắn.
- Khâu tuyển chọn diễn viên không phải con phụ trách, cô ta muốn diễn tự mình đi thử vai đi.
Anh công khai thân mật với vợ mình khiến hai người đối diện khó chịu, có điều bọn họ đang nhờ vả anh nên thái độ vẫn khá mềm mỏng:
- Con là nhà đầu tư, chỉ cần con nói một câu, vai nào chẳng được.
- Con đã nói rồi, cô ta muốn diễn tự mình đi thử vai đi. Được thì nhận, trượt là do cô ta không đủ năng lực.
- Đình Phong...
Bà Lan cố thuyết phục anh nhưng thái độ của anh vô cùng kiên định, bà nói gì cũng không lung lay nên đành bực tức ra về. Sau khi bọn họ đi khuất, cô mới quay sang hỏi anh:
- Đã mất công đi cửa sau, sao Ái Mỹ không chọn vai chính mà giành vai phụ làm gì vậy?
Khi không còn ai Đình Phong lập tức hôn lên má cô một cái, nhẹ giọng giải thích:
- Bởi vì vai phụ này có chiều sâu hơn vai chính. Nhận được vai diễn này sẽ giúp cô ta có bước phát triển lớn trong sự nghiệp của mình.
Ái Mỹ xuất thân là người mẫu diễn viên chuyên nghiệp, trước đây còn ở bên Chí Khiêm được anh ta push nhiệt tình nên rất hot, nhưng dạo gần đây hai người chia tay, tên tuổi của cô ta dần đi xuống. Bây giờ cần một kịch bản tốt để phất lên lần nữa, mà cô ta đã xem kịch bản bộ phim này rồi, phim thiên về hướng hành động phá án hơn là tuyến tình cảm nên nữ chính khá mờ nhạt, nữ phụ lại có cá tính và đất diễn nhiều hơn. Quan trọng nhất đây là bộ phim được đầu tư kinh phí lớn, còn có diễn viên gạo cội tham gia, nếu có thể giành được một vai trong đó, sự nghiệp của cô ta sẽ có bước phát triển đột phá.
- Wow! Tôi tưởng vai chính lúc nào cũng nổi bật nhất chứ?
- Cũng tùy kịch bản.
- Ờ.
An Vy bình tĩnh mở hộp cơm ra cho anh, bình tĩnh đập cái tay cứ nhéo mặt mình.
- Anh ăn cơm đi. Đừng có nhéo mặt tôi nữa, mặt xệ ra anh chịu trách nhiệm à?
Người này lật mặt cái không thèm che giấu bản chất lưu manh xấu xa của mình luôn. Phong lưu manh không chỉ không buông tay còn áp hai tay lên má cô xoa nắn.
- Không xệ được đâu, da em vẫn còn mịn màng lắm.
An Vy trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, làn da lúc nào cũng trắng hồng như da em bé. Trước đây Đình Phong hay nhân lúc cô ngủ bẹo má cô thành đủ hình dạng, giờ bẹo xong còn hôn cô nữa. Cô càm ràm anh sẽ hôn môi cô nên cô rén, không dám phán gì thêm nữa mà yên lặng ăn cơm.
Nghĩ đến hôm qua anh với cô còn cãi nhau chuyện sinh với không sinh con, đến hôm nay quan hệ chuyển sang trang mới mà An Vy cảm giác như mình đang ngồi tên lửa.
- Đình Phong, anh thích tôi thật à? Sao tôi thấy khó tin quá vậy?
- Sao lại khó tin?
- Thì anh ở tít trên cao thật cao ấy còn tôi thì ở tận dưới mặt đất. Nếu không phải thay chị tôi chuộc lỗi, cả đời này tôi cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy hay chạm vào anh.
Vừa nói cô vừa làm động tác so sánh rất đáng yêu. Đình Phong nhìn cô không chớp mắt, đợi cô nói xong rồi anh mới để cô chạm tay vào mặt mình:
- An Vy, em phải có lòng tin vào bản thân mình chứ. Em nhìn xem, bây giờ em không phải chạm được vào anh rồi đấy à?
- Chạm thôi đã là gì, đến người anh tôi còn nhìn sạch không sót thứ gì đây này. Nhưng trước kia chị chủ cũng bị tên khốn Triệu Chí Khiêm lừa như thế làm chị ấy đổ đứ đừ. Kết quả ra sao anh cũng thấy rồi đấy.
- Anh không giống Triệu Chí Khiêm.
Nhắc đến Triệu Chí Khiêm, sắc mặt anh kém hẳn. Ờ, bị vợ so sánh với tên đểu cáng kia vui sao nổi. Thế nhưng cô vợ nhà anh lại không sợ chết, giáng tiếp cho anh thêm một cú nữa.
- Ừ, anh bị người ta đá còn anh ta thì đá người ta.
- Hoàng An Vy, em đừng có nhắc tên anh đi kèm tên anh ta nữa.
Cô vừa dứt lời đã bị anh đè lên ghế sô pha, mặt mày lạnh tanh. An Vy gan bé lập tức nhận lỗi với anh:
- Tôi không nhắc nữa, anh mau ngồi dậy đi.
Cứ đè cô thế này cô vừa thấy khó thở lại sợ có người bất ngờ đi vào, cô chui kẽ đất cũng không kịp nên liên tục đẩy anh ra. Đình Phong không ngồi dậy ngay mà tranh thủ hôn cô mấy cái trước, đợi mặt cô nóng phừng phừng rồi anh mới nghiêm túc nói:
- Anh biết em lo lắng cái gì, nhưng anh sẽ không trở thành Triệu Chí Khiêm thứ hai. Còn nữa, gia thế của em không kém anh chút nào hết, em nên nhớ mình là cô hai của nhà họ Hoàng đấy.
Nhà anh và nhà cô kết thông gia vì môn đăng hộ đối, cho nên gia thế nhà cô không kém nhà anh chút nào. Nhắc đến nhà mình, mặt An Vy xị ra.
- Tôi biết, thế nên tôi mới tự lượng sức mình.
Trong suốt hai mươi năm ròng rã, "ngu ngốc, vô dụng" là những từ cô nghe được nhiều nhất từ bố mẹ mình. Bị chính những người thân sinh ra mình phủ nhận là vết thương lòng khó xoá nhoà nhất, đến mức dù đã sống hai kiếp người cô vẫn không thể nào thoát khỏi nỗi ám ảnh đó.
Thấy ánh sáng trong mắt cô ảm đạm dần và bắt đầu né tránh nụ hôn của anh. Đình Phong không trêu cô nữa, anh kéo cô ngồi dậy rồi nhéo nhéo mặt cô.
- Đừng bi quan thế chứ. Không nhiều người tình nguyện chăm sóc miễn phí một người khuyết tật, càng không có nhiều người chịu được tính cách tiêu cực lúc đó của anh. Khi anh bi quan nhất, sự tận tâm cộng thêm tính cứng đầu không chịu bỏ cuộc của em đã trị được tính ngang tàng, bất cần của anh. Cho nên em xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất chứ không phải ôm những điều bất hạnh vào người.
An Vy không ngờ anh lại nhớ kỹ những hành động tưởng chừng như rất bình thường của mình như vậy, cảm xúc trong lòng cô bắt đầu xáo động, không còn yên bình như lúc đầu nữa.
- Tôi cần thời gian suy nghĩ.
Thứ cô cần hiện tại là cảm giác an toàn từ anh, cô cảm nhận được điều đó nhưng với cô nó chưa đủ, cô cần thêm thời gian.
Đình Phong để cô đối diện với mình, trịnh trọng đưa ra lời tuyên thệ.
- Anh sẽ cho em thời gian, cũng sẽ chứng minh cho em thấy em lựa chọn đúng người.
- Thế anh đừng hở tý là ôm hôn tôi nữa được không?
Anh cứ thế này đầu cô toàn hình ảnh của anh, làm gì còn thời gian suy nghĩ nữa. Đình Phong siết chặt eo cô kéo sát về phía mình, giọng nói còn kiên quyết hơn cả vừa rồi:
- Cái này thì không được.
- ...
Bà mẹ của sếp tổng cũng kỳ lạ thật đó, trước đây con trai chưa kết hôn chẳng thấy dẫn cô nào đến, con trai kết hôn cái mỗi ngày dẫn một cô tới làm phiền. Không hiểu bà thương con hay muốn làm khó con mình nữa, mà dù thương hay ghét thì người tổn thương nhất chắc là An Vy.
Quả nhiên làm dâu nhà giàu không dễ dàng gì.
Ồ, người tổn thương kia vẫn cười nhe nhởn, còn tám chuyện phiếm với bọn họ nữa kìa. Không biết cô ngốc hay không thèm để ý nữa.
An Vy lên thang máy nhân viên nhưng nhắn tin với Đình Phong nên lúc thang máy mở ra, anh đã đợi sẵn cô ở bên ngoài, trợ lý Long đứng đằng sau anh. Vừa nhìn thấy anh ta, An Vy lập tức dúi hộp kim chi vào tay anh ta, nói nhanh:
- Chị chủ bảo anh thích ăn kim chi chị ấy làm nên chị ấy cho anh thêm hộp nữa này.
Cô mới dứt lời, mẹ chồng và Ái Mỹ cũng lên đến nơi.
- Đình Phong, con nói chuyện với mẹ một lát. An Vy không được đi theo.
Đình Phong giữ chặt tay An Vy, giọng nói chắc nịch:
- Nếu An Vy không đi, con cũng không đi nữa. Mẹ muốn nói gì cứ nói thẳng ra ở đây luôn đi.
Lê Minh Lan có vẻ không vui nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Sau khi vào văn phòng, bà không vòng vo mà vào thẳng vấn đề:
- Mẹ nghe nói chỗ con đang có một kịch bản hay còn thiếu vai nữ phụ, con thấy Ái Mỹ thế nào?
An Vy mù tịt về mấy cái này nên không hiểu, cô chỉ cảm thấy nếu đã đi cửa sau sao không giành vai nữ chính?
Cô muốn quay sang hỏi Đình Phong mà thấy mặt mày ai nấy cũng căng như dây đàn nên nhịn lại, ngoan ngoãn làm một linh vật cạnh anh, để anh nắm tay mình hết xoa lại nắn.
- Khâu tuyển chọn diễn viên không phải con phụ trách, cô ta muốn diễn tự mình đi thử vai đi.
Anh công khai thân mật với vợ mình khiến hai người đối diện khó chịu, có điều bọn họ đang nhờ vả anh nên thái độ vẫn khá mềm mỏng:
- Con là nhà đầu tư, chỉ cần con nói một câu, vai nào chẳng được.
- Con đã nói rồi, cô ta muốn diễn tự mình đi thử vai đi. Được thì nhận, trượt là do cô ta không đủ năng lực.
- Đình Phong...
Bà Lan cố thuyết phục anh nhưng thái độ của anh vô cùng kiên định, bà nói gì cũng không lung lay nên đành bực tức ra về. Sau khi bọn họ đi khuất, cô mới quay sang hỏi anh:
- Đã mất công đi cửa sau, sao Ái Mỹ không chọn vai chính mà giành vai phụ làm gì vậy?
Khi không còn ai Đình Phong lập tức hôn lên má cô một cái, nhẹ giọng giải thích:
- Bởi vì vai phụ này có chiều sâu hơn vai chính. Nhận được vai diễn này sẽ giúp cô ta có bước phát triển lớn trong sự nghiệp của mình.
Ái Mỹ xuất thân là người mẫu diễn viên chuyên nghiệp, trước đây còn ở bên Chí Khiêm được anh ta push nhiệt tình nên rất hot, nhưng dạo gần đây hai người chia tay, tên tuổi của cô ta dần đi xuống. Bây giờ cần một kịch bản tốt để phất lên lần nữa, mà cô ta đã xem kịch bản bộ phim này rồi, phim thiên về hướng hành động phá án hơn là tuyến tình cảm nên nữ chính khá mờ nhạt, nữ phụ lại có cá tính và đất diễn nhiều hơn. Quan trọng nhất đây là bộ phim được đầu tư kinh phí lớn, còn có diễn viên gạo cội tham gia, nếu có thể giành được một vai trong đó, sự nghiệp của cô ta sẽ có bước phát triển đột phá.
- Wow! Tôi tưởng vai chính lúc nào cũng nổi bật nhất chứ?
- Cũng tùy kịch bản.
- Ờ.
An Vy bình tĩnh mở hộp cơm ra cho anh, bình tĩnh đập cái tay cứ nhéo mặt mình.
- Anh ăn cơm đi. Đừng có nhéo mặt tôi nữa, mặt xệ ra anh chịu trách nhiệm à?
Người này lật mặt cái không thèm che giấu bản chất lưu manh xấu xa của mình luôn. Phong lưu manh không chỉ không buông tay còn áp hai tay lên má cô xoa nắn.
- Không xệ được đâu, da em vẫn còn mịn màng lắm.
An Vy trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, làn da lúc nào cũng trắng hồng như da em bé. Trước đây Đình Phong hay nhân lúc cô ngủ bẹo má cô thành đủ hình dạng, giờ bẹo xong còn hôn cô nữa. Cô càm ràm anh sẽ hôn môi cô nên cô rén, không dám phán gì thêm nữa mà yên lặng ăn cơm.
Nghĩ đến hôm qua anh với cô còn cãi nhau chuyện sinh với không sinh con, đến hôm nay quan hệ chuyển sang trang mới mà An Vy cảm giác như mình đang ngồi tên lửa.
- Đình Phong, anh thích tôi thật à? Sao tôi thấy khó tin quá vậy?
- Sao lại khó tin?
- Thì anh ở tít trên cao thật cao ấy còn tôi thì ở tận dưới mặt đất. Nếu không phải thay chị tôi chuộc lỗi, cả đời này tôi cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy hay chạm vào anh.
Vừa nói cô vừa làm động tác so sánh rất đáng yêu. Đình Phong nhìn cô không chớp mắt, đợi cô nói xong rồi anh mới để cô chạm tay vào mặt mình:
- An Vy, em phải có lòng tin vào bản thân mình chứ. Em nhìn xem, bây giờ em không phải chạm được vào anh rồi đấy à?
- Chạm thôi đã là gì, đến người anh tôi còn nhìn sạch không sót thứ gì đây này. Nhưng trước kia chị chủ cũng bị tên khốn Triệu Chí Khiêm lừa như thế làm chị ấy đổ đứ đừ. Kết quả ra sao anh cũng thấy rồi đấy.
- Anh không giống Triệu Chí Khiêm.
Nhắc đến Triệu Chí Khiêm, sắc mặt anh kém hẳn. Ờ, bị vợ so sánh với tên đểu cáng kia vui sao nổi. Thế nhưng cô vợ nhà anh lại không sợ chết, giáng tiếp cho anh thêm một cú nữa.
- Ừ, anh bị người ta đá còn anh ta thì đá người ta.
- Hoàng An Vy, em đừng có nhắc tên anh đi kèm tên anh ta nữa.
Cô vừa dứt lời đã bị anh đè lên ghế sô pha, mặt mày lạnh tanh. An Vy gan bé lập tức nhận lỗi với anh:
- Tôi không nhắc nữa, anh mau ngồi dậy đi.
Cứ đè cô thế này cô vừa thấy khó thở lại sợ có người bất ngờ đi vào, cô chui kẽ đất cũng không kịp nên liên tục đẩy anh ra. Đình Phong không ngồi dậy ngay mà tranh thủ hôn cô mấy cái trước, đợi mặt cô nóng phừng phừng rồi anh mới nghiêm túc nói:
- Anh biết em lo lắng cái gì, nhưng anh sẽ không trở thành Triệu Chí Khiêm thứ hai. Còn nữa, gia thế của em không kém anh chút nào hết, em nên nhớ mình là cô hai của nhà họ Hoàng đấy.
Nhà anh và nhà cô kết thông gia vì môn đăng hộ đối, cho nên gia thế nhà cô không kém nhà anh chút nào. Nhắc đến nhà mình, mặt An Vy xị ra.
- Tôi biết, thế nên tôi mới tự lượng sức mình.
Trong suốt hai mươi năm ròng rã, "ngu ngốc, vô dụng" là những từ cô nghe được nhiều nhất từ bố mẹ mình. Bị chính những người thân sinh ra mình phủ nhận là vết thương lòng khó xoá nhoà nhất, đến mức dù đã sống hai kiếp người cô vẫn không thể nào thoát khỏi nỗi ám ảnh đó.
Thấy ánh sáng trong mắt cô ảm đạm dần và bắt đầu né tránh nụ hôn của anh. Đình Phong không trêu cô nữa, anh kéo cô ngồi dậy rồi nhéo nhéo mặt cô.
- Đừng bi quan thế chứ. Không nhiều người tình nguyện chăm sóc miễn phí một người khuyết tật, càng không có nhiều người chịu được tính cách tiêu cực lúc đó của anh. Khi anh bi quan nhất, sự tận tâm cộng thêm tính cứng đầu không chịu bỏ cuộc của em đã trị được tính ngang tàng, bất cần của anh. Cho nên em xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất chứ không phải ôm những điều bất hạnh vào người.
An Vy không ngờ anh lại nhớ kỹ những hành động tưởng chừng như rất bình thường của mình như vậy, cảm xúc trong lòng cô bắt đầu xáo động, không còn yên bình như lúc đầu nữa.
- Tôi cần thời gian suy nghĩ.
Thứ cô cần hiện tại là cảm giác an toàn từ anh, cô cảm nhận được điều đó nhưng với cô nó chưa đủ, cô cần thêm thời gian.
Đình Phong để cô đối diện với mình, trịnh trọng đưa ra lời tuyên thệ.
- Anh sẽ cho em thời gian, cũng sẽ chứng minh cho em thấy em lựa chọn đúng người.
- Thế anh đừng hở tý là ôm hôn tôi nữa được không?
Anh cứ thế này đầu cô toàn hình ảnh của anh, làm gì còn thời gian suy nghĩ nữa. Đình Phong siết chặt eo cô kéo sát về phía mình, giọng nói còn kiên quyết hơn cả vừa rồi:
- Cái này thì không được.
- ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.