Chương 3
Bất Nguyệt
03/01/2023
An Diệu không ngờ cô dám cãi lại mình, sắc mặt kém hẳn. Bà Lan càng không nói tới, mặt tím tái vì tức hết rồi.
An Vy nói một người nhưng trúng đạn lại tới tận hai. Nói xong cô còn làm như không có gì mà quay sang cười với ba chồng mình.
- Ba ăn trưa chưa ạ, để con gọi đồ ăn?
Đã chết một lần, cô sẽ không tùy tiện ban phát lòng tốt của mình, càng không lấy lòng người luôn ghét mình. Họ đã ghét cô, cô làm gì họ cũng thấy phiền thôi. Thay vào đó cô nên tập trung ôm chặt cây đại thụ Lâm Đình Phong và người đối xử tốt với mình thì thực tế hơn nhiều.
Ông Đình Văn rất bất ngờ khi con dâu chủ động bắt chuyện với mình, vài giây sau ông mới phản ứng lại mà trả lời cô:
- Ba với mọi người ăn rồi. Con và Đình Phong thì sao?
- Bọn con chưa ăn, nếu mọi người không có việc gì thì bọn con đi ăn cơm trước đây.
Đình Phong không khách khí như ba mình, anh thẳng thừng đuổi khách làm mấy người trong phòng trừ An Vy đều cảm thấy sượng trân. Trước khi bị tai nạn, tính cách của anh vốn âm trầm, sau khi bị liệt càng thêm đáng sợ và cực đoan nên không ai dám cứng đối cứng với anh. Người này bị liệt nhưng quyền lực vẫn nằm trong tay anh, ép anh quá anh cho ra đường ở hết thì khổ. Ông Văn chỉ đành dặn dò con trai với con dâu mấy câu cho có lệ rồi cùng mọi người ra về. Vừa rời khỏi phòng bệnh, Lê Minh Lan đã lên án chồng mình.
- Mình ông đến là được rồi lại còn cố chấp lôi cả nhà theo, giờ bị nó đuổi thằng thừng rồi kìa.
- Bà bớt nói vài câu đi. Chúng ta là một nhà thì phải đùm bọc lẫn nhau chứ.
Lê Minh Lan không nói gì chỉ cười lạnh một cái rồi dẫn An Diệu và con trai rời đi trước. Lâm Đình Văn nhìn theo thở dài một cái rồi cũng chậm chạp rời theo sau.
Trong phòng, An Vy đang ngồi đối diện Đình Phong tò mò hỏi:
- Mình ăn trưa rồi mà, chẳng nhẽ vừa rồi anh chưa ăn no hả?
- No rồi.
Đầu óc An Vy không nhanh nhạy cho lắm, phải một lúc sau mới load kịp, cô à lên một tiếng rồi không nói gì nữa mà chạy đến chủ động xoa bóp chân cho anh đồng thời dụ dỗ:
- Anh Phong, chiều nay anh đi cùng tôi đến khoa chỉnh hình kiểm tra nhé, tôi nghĩ anh vẫn có thể đứng lại lần nữa đấy.
Kiếp trước bố chồng cô cũng từng nói anh cũng có khả năng đứng lên được nếu tích cực tập vật lý trị liệu. An Vy còn nhớ thời gian đầu cô luôn túc trực bên cạnh anh, cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn đầu tiên. Nhưng có một ngày cô bị An Diệu gọi ra ngoài, đến khi quay lại thấy anh ngã sõng soài dưới đất, từ sau lần đó anh lại ngồi xe lăn và không bao giờ nhắc đến việc tập đi thêm lần nào nữa, khi đó cô tưởng là anh nghe được tin xấu từ bác sĩ nên an ủi anh dữ lắm, ai ngờ sau khi cô bỏ đi được một năm thì anh lại đứng lên lại được. Thế nên cô đoán khi đó có thể anh bị ai đó đả kích đến lòng tự tôn của mình nên mới nản lòng thoái chí, mà người đó là ai cô cũng đoán được sơ bộ. Cho nên kiếp này cô sẽ phòng hết tất cả mọi người từng gây hại cho cô và anh ở kiếp trước, bảo bọc anh thật tốt để anh nhanh chóng đứng lên thay cô che mưa chắn gió.
Trong lúc cô còn đang tính toán đường đi nước bước tiếp theo thì người đàn ông ngồi trên xe lăn lại ngẩn ra nhìn cô. Tuy tính cách cô có đôi chút thay đổi nhưng sự quan tâm dành anh thì lại ngày càng rõ ràng hơn.
Anh có thể nhìn ra là cô thật sự lo lắng cho anh.
- Anh nhìn tôi như vậy làm gì?
An Vy nhìn lại anh, cô cảm thấy ánh mắt anh là lạ, cô cũng không nói rõ được cảm giác đó là gì. Chỉ biết là khi nhìn vào ánh mắt ấy, nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh không kiểm soát, cảm giác như vừa bị điện giật vậy.
Lâm Đình Phong quả thật có một đôi mắt ăn tiền, rõ là một người lạnh lùng vô cảm nhưng ánh mắt lại rất thâm tình đến độ nếu không phải biết tính anh, cô còn tưởng anh thích mình đấy.
Đình Phong thu hồi lại ánh mắt phóng điện của mình, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc:
- Cô muốn tôi đứng lại hay do bố tôi nhờ cô?
Tính cách anh khó ưa, khó chiều. An Vy là người duy nhất không bị anh đuổi đi nên bố anh mới vội vàng bảo hai đứa đi đăng ký kết hôn nhằm buộc chặt cô với con trai mình, mà An Vy từng là một người không có chính kiến, ai bảo gì nghe nấy nên anh không tin cô tự dưng nghĩ ra chủ ý này. An Vy thực ra cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, trước đây cô chăm sóc anh chỉ vì trách nhiệm và muốn thay chị chuộc lỗi, anh đứng được hay không cô không quan tâm. Nhưng sống một đời rồi, cô hiểu được việc có thể đứng lên với chính anh và bản thân cô quan trọng như thế nào, thế nên cô cực kỳ dõng dạc tuyên bố:
- Là tôi muốn anh có thể đứng lại. Bố anh vẫn chưa kịp nhờ tôi.
Theo tuyến thời gian thì phải một tuần nữa, sau khi nhận được kết quả kiểm tra tổng quát của con trai và biết anh có thể đứng lại ông mới quay sang nhờ vả cô.
Khuôn mặt Lâm Đình Phong giãn ra, nhưng anh vẫn không cười.
- Cô đừng hi vọng quá nhiều, bác sĩ từng nói tôi sẽ không thể đứng lại được nữa.
Không ai lại muốn mãi phải ngồi xe lăn cả, một người kiêu ngạo như anh càng không chấp nhận được. Nhưng hiện thực liên tục vả vào mặt khiến anh không thể không thừa nhận việc bản thân rất có khả năng phải ngồi xe lăn trong suốt quãng đời còn lại. Thấy tâm trạng của anh đi xuống, cô lập tức khuyên nhủ anh:
- Đấy là anh chưa tìm được bác sĩ đủ tầm thôi. Anh tin tôi không, chỉ một tuần nữa thôi, vị bác sĩ cứu tinh của anh sẽ xuất hiện đấy.
Bác sĩ kia hình như do bố chồng cô tìm về, rất tài giỏi. Nghe nói sau khi được ông ta phẫu thuật rồi châm cứu hai tháng, chân của anh lại có cảm giác và có thể đứng lên được rồi, nói chung là rất thần kỳ.
Lâm Đình Phong nhìn cô không nói gì, An Vy lại không chịu nổi ánh mắt sắc bén của anh, cô đưa quạt giấy lên che nửa mặt mình.
- Anh đừng nhìn tôi như thế, tôi nói thật đấy. Một tuần sau chắc chắn vị bác sĩ kia sẽ xuất hiện.
- Ừ.
Đình Phong gật đầu, bình tĩnh dời ánh mắt sang chỗ khác.
...
An Vy nằm viện thêm hai ngày nữa thì về, lần này cô không gọi báo cho nhà chồng hay chị gái mình biết mà tự bắt xe về. Trong lúc đợi xe, cô vừa cầm quạt quạt cho Đình Phong vừa hỏi anh:
- Anh có khát không? Có cần uống nước không?
- Không cần, cô im miệng lại đi.
- Ò.
An Vy ngậm miệng ngoan ngoãn uống sữa chua một mình. Bởi vì không cẩn thận làm dây sữa chua ra tay, cô bảo Phong đợi mình rồi chạy đi rửa tay.
Cô vừa rời đi, một cậu bé chừng chín mười tuổi chạy tới đẩy xe lăn của Đình Phong với vẻ tò mò mặc kệ khuôn mặt lạnh tanh kèm theo giọng nói mang theo sự cảnh cáo của Đình Phong.
- Nhóc con đừng đẩy nữa.
Thấy anh giơ tay muốn bắt cổ tay mình, cậu bé kia lùi ra sau rồi lấy chân đá lên xe lăn, lè lưỡi trêu chọc anh.
- Em cứ đẩy đấy. Có giỏi anh đứng dậy bắt em đi, lêu lêu...
Có thể trong mắt cậu bé đây chỉ là một trò đùa tinh nghịch, nhưng đối với một người không thể đứng lên được như Phong và những người không may bị liệt chân, đó là câu nói chí mạng. Sắc mặt Đình Phong âm trầm, ánh mắt nhìn cậu bé kia sắc bén như muốn băm cậu ta ra làm nhiều mảnh khiến cậu bé rất sợ. Nhưng vì cái tôi cao nên cậu nhóc vẫn cố đạp xe lăn anh thêm một cái nữa, không ngờ cú này đạp hụt do An Vy kéo xe lăn sang một bên, làm thằng bé mất đà ngã sõng soài trên đất.
Thấy thằng bé khóc ré lên vì đau, trong lòng cô cảm thấy rất hả dạ.
Cho chừa, ai bảo dám đi bắt nạt cây đại thụ của cô chứ.
An Vy nói một người nhưng trúng đạn lại tới tận hai. Nói xong cô còn làm như không có gì mà quay sang cười với ba chồng mình.
- Ba ăn trưa chưa ạ, để con gọi đồ ăn?
Đã chết một lần, cô sẽ không tùy tiện ban phát lòng tốt của mình, càng không lấy lòng người luôn ghét mình. Họ đã ghét cô, cô làm gì họ cũng thấy phiền thôi. Thay vào đó cô nên tập trung ôm chặt cây đại thụ Lâm Đình Phong và người đối xử tốt với mình thì thực tế hơn nhiều.
Ông Đình Văn rất bất ngờ khi con dâu chủ động bắt chuyện với mình, vài giây sau ông mới phản ứng lại mà trả lời cô:
- Ba với mọi người ăn rồi. Con và Đình Phong thì sao?
- Bọn con chưa ăn, nếu mọi người không có việc gì thì bọn con đi ăn cơm trước đây.
Đình Phong không khách khí như ba mình, anh thẳng thừng đuổi khách làm mấy người trong phòng trừ An Vy đều cảm thấy sượng trân. Trước khi bị tai nạn, tính cách của anh vốn âm trầm, sau khi bị liệt càng thêm đáng sợ và cực đoan nên không ai dám cứng đối cứng với anh. Người này bị liệt nhưng quyền lực vẫn nằm trong tay anh, ép anh quá anh cho ra đường ở hết thì khổ. Ông Văn chỉ đành dặn dò con trai với con dâu mấy câu cho có lệ rồi cùng mọi người ra về. Vừa rời khỏi phòng bệnh, Lê Minh Lan đã lên án chồng mình.
- Mình ông đến là được rồi lại còn cố chấp lôi cả nhà theo, giờ bị nó đuổi thằng thừng rồi kìa.
- Bà bớt nói vài câu đi. Chúng ta là một nhà thì phải đùm bọc lẫn nhau chứ.
Lê Minh Lan không nói gì chỉ cười lạnh một cái rồi dẫn An Diệu và con trai rời đi trước. Lâm Đình Văn nhìn theo thở dài một cái rồi cũng chậm chạp rời theo sau.
Trong phòng, An Vy đang ngồi đối diện Đình Phong tò mò hỏi:
- Mình ăn trưa rồi mà, chẳng nhẽ vừa rồi anh chưa ăn no hả?
- No rồi.
Đầu óc An Vy không nhanh nhạy cho lắm, phải một lúc sau mới load kịp, cô à lên một tiếng rồi không nói gì nữa mà chạy đến chủ động xoa bóp chân cho anh đồng thời dụ dỗ:
- Anh Phong, chiều nay anh đi cùng tôi đến khoa chỉnh hình kiểm tra nhé, tôi nghĩ anh vẫn có thể đứng lại lần nữa đấy.
Kiếp trước bố chồng cô cũng từng nói anh cũng có khả năng đứng lên được nếu tích cực tập vật lý trị liệu. An Vy còn nhớ thời gian đầu cô luôn túc trực bên cạnh anh, cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn đầu tiên. Nhưng có một ngày cô bị An Diệu gọi ra ngoài, đến khi quay lại thấy anh ngã sõng soài dưới đất, từ sau lần đó anh lại ngồi xe lăn và không bao giờ nhắc đến việc tập đi thêm lần nào nữa, khi đó cô tưởng là anh nghe được tin xấu từ bác sĩ nên an ủi anh dữ lắm, ai ngờ sau khi cô bỏ đi được một năm thì anh lại đứng lên lại được. Thế nên cô đoán khi đó có thể anh bị ai đó đả kích đến lòng tự tôn của mình nên mới nản lòng thoái chí, mà người đó là ai cô cũng đoán được sơ bộ. Cho nên kiếp này cô sẽ phòng hết tất cả mọi người từng gây hại cho cô và anh ở kiếp trước, bảo bọc anh thật tốt để anh nhanh chóng đứng lên thay cô che mưa chắn gió.
Trong lúc cô còn đang tính toán đường đi nước bước tiếp theo thì người đàn ông ngồi trên xe lăn lại ngẩn ra nhìn cô. Tuy tính cách cô có đôi chút thay đổi nhưng sự quan tâm dành anh thì lại ngày càng rõ ràng hơn.
Anh có thể nhìn ra là cô thật sự lo lắng cho anh.
- Anh nhìn tôi như vậy làm gì?
An Vy nhìn lại anh, cô cảm thấy ánh mắt anh là lạ, cô cũng không nói rõ được cảm giác đó là gì. Chỉ biết là khi nhìn vào ánh mắt ấy, nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh không kiểm soát, cảm giác như vừa bị điện giật vậy.
Lâm Đình Phong quả thật có một đôi mắt ăn tiền, rõ là một người lạnh lùng vô cảm nhưng ánh mắt lại rất thâm tình đến độ nếu không phải biết tính anh, cô còn tưởng anh thích mình đấy.
Đình Phong thu hồi lại ánh mắt phóng điện của mình, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc:
- Cô muốn tôi đứng lại hay do bố tôi nhờ cô?
Tính cách anh khó ưa, khó chiều. An Vy là người duy nhất không bị anh đuổi đi nên bố anh mới vội vàng bảo hai đứa đi đăng ký kết hôn nhằm buộc chặt cô với con trai mình, mà An Vy từng là một người không có chính kiến, ai bảo gì nghe nấy nên anh không tin cô tự dưng nghĩ ra chủ ý này. An Vy thực ra cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, trước đây cô chăm sóc anh chỉ vì trách nhiệm và muốn thay chị chuộc lỗi, anh đứng được hay không cô không quan tâm. Nhưng sống một đời rồi, cô hiểu được việc có thể đứng lên với chính anh và bản thân cô quan trọng như thế nào, thế nên cô cực kỳ dõng dạc tuyên bố:
- Là tôi muốn anh có thể đứng lại. Bố anh vẫn chưa kịp nhờ tôi.
Theo tuyến thời gian thì phải một tuần nữa, sau khi nhận được kết quả kiểm tra tổng quát của con trai và biết anh có thể đứng lại ông mới quay sang nhờ vả cô.
Khuôn mặt Lâm Đình Phong giãn ra, nhưng anh vẫn không cười.
- Cô đừng hi vọng quá nhiều, bác sĩ từng nói tôi sẽ không thể đứng lại được nữa.
Không ai lại muốn mãi phải ngồi xe lăn cả, một người kiêu ngạo như anh càng không chấp nhận được. Nhưng hiện thực liên tục vả vào mặt khiến anh không thể không thừa nhận việc bản thân rất có khả năng phải ngồi xe lăn trong suốt quãng đời còn lại. Thấy tâm trạng của anh đi xuống, cô lập tức khuyên nhủ anh:
- Đấy là anh chưa tìm được bác sĩ đủ tầm thôi. Anh tin tôi không, chỉ một tuần nữa thôi, vị bác sĩ cứu tinh của anh sẽ xuất hiện đấy.
Bác sĩ kia hình như do bố chồng cô tìm về, rất tài giỏi. Nghe nói sau khi được ông ta phẫu thuật rồi châm cứu hai tháng, chân của anh lại có cảm giác và có thể đứng lên được rồi, nói chung là rất thần kỳ.
Lâm Đình Phong nhìn cô không nói gì, An Vy lại không chịu nổi ánh mắt sắc bén của anh, cô đưa quạt giấy lên che nửa mặt mình.
- Anh đừng nhìn tôi như thế, tôi nói thật đấy. Một tuần sau chắc chắn vị bác sĩ kia sẽ xuất hiện.
- Ừ.
Đình Phong gật đầu, bình tĩnh dời ánh mắt sang chỗ khác.
...
An Vy nằm viện thêm hai ngày nữa thì về, lần này cô không gọi báo cho nhà chồng hay chị gái mình biết mà tự bắt xe về. Trong lúc đợi xe, cô vừa cầm quạt quạt cho Đình Phong vừa hỏi anh:
- Anh có khát không? Có cần uống nước không?
- Không cần, cô im miệng lại đi.
- Ò.
An Vy ngậm miệng ngoan ngoãn uống sữa chua một mình. Bởi vì không cẩn thận làm dây sữa chua ra tay, cô bảo Phong đợi mình rồi chạy đi rửa tay.
Cô vừa rời đi, một cậu bé chừng chín mười tuổi chạy tới đẩy xe lăn của Đình Phong với vẻ tò mò mặc kệ khuôn mặt lạnh tanh kèm theo giọng nói mang theo sự cảnh cáo của Đình Phong.
- Nhóc con đừng đẩy nữa.
Thấy anh giơ tay muốn bắt cổ tay mình, cậu bé kia lùi ra sau rồi lấy chân đá lên xe lăn, lè lưỡi trêu chọc anh.
- Em cứ đẩy đấy. Có giỏi anh đứng dậy bắt em đi, lêu lêu...
Có thể trong mắt cậu bé đây chỉ là một trò đùa tinh nghịch, nhưng đối với một người không thể đứng lên được như Phong và những người không may bị liệt chân, đó là câu nói chí mạng. Sắc mặt Đình Phong âm trầm, ánh mắt nhìn cậu bé kia sắc bén như muốn băm cậu ta ra làm nhiều mảnh khiến cậu bé rất sợ. Nhưng vì cái tôi cao nên cậu nhóc vẫn cố đạp xe lăn anh thêm một cái nữa, không ngờ cú này đạp hụt do An Vy kéo xe lăn sang một bên, làm thằng bé mất đà ngã sõng soài trên đất.
Thấy thằng bé khóc ré lên vì đau, trong lòng cô cảm thấy rất hả dạ.
Cho chừa, ai bảo dám đi bắt nạt cây đại thụ của cô chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.