Chớp Mắt Đã Bảy Năm

Chương 17

Tô Tô Tô Tô Tô

12/09/2024

Vài ngày sau, ba tôi cuối cùng cũng tỉnh lại.

Tôi nắm tay Cố Tùng An, nghiêm túc giới thiệu anh với ba.

"Ba, đây là Cố Tùng An, bạn trai của con." Tôi vừa nói xong, khóe miệng của ai đó đã cong lên.

Ba tôi càng cười tươi không ngậm miệng lại được.

"Là Tiểu Cố đấy à? Ba nhớ con mà, trước đây con là bạn cùng bàn với Chước Chước đúng không? Con còn là học bá của trường số một nữa.”

"Chả trách mấy năm nay, ba bảo người ta giới thiệu cho Chước Chước bao nhiêu cậu con trai, nhưng không ai lọt vào mắt nó, hóa ra là vì con."

"Ba, đừng nói nữa..."

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Cố Tùng An, tôi chỉ muốn bịt miệng ba lại ngay lập tức.

Lúc trưa, nhân lúc Cố Tùng An xuống mua đồ, ba tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, dặn dò tha thiết.

"Ba luôn hối hận, năm đó không nên nói cho con biết chuyện của mẹ và dì con. Ba nghĩ rằng con đã lớn rồi, có những việc cần phải biết.”

"Không ngờ vì chuyện đó, con đã bỏ lỡ hạnh phúc suốt bao năm trời.”

"Tiểu Cố là một đứa trẻ tốt, lại là bác sĩ, những việc nó làm mấy ngày qua ba đều nghe kể hết rồi. Ba tin rằng nó sẽ chăm sóc tốt cho con. Bác sĩ cũng nói, y học bây giờ đã tiến bộ, căn bệnh của con dù có tái phát thì khả năng chữa khỏi cũng rất cao.”



"Đừng vì lo lắng cho tương lai mà từ bỏ hạnh phúc đã khó khăn mới có được, con hiểu không?"

Tôi hứa với ba.

Cố Tùng An, lần này, em sẽ không lùi bước nữa.



Sau khi ba xuất viện, Cố Tùng An kiên quyết đưa ba về thành phố A.

Anh nói, anh quen biết nhiều bác sĩ ở đây, nếu có chuyện gì cũng dễ dàng chăm sóc.

Nếu ba vẫn nhớ quê hương, anh cũng không phản đối, nhưng anh hy vọng điều đó xảy ra sau khi chúng tôi kết hôn.

Còn tôi, ban đầu là vì ở bên giường bệnh của ba mà mơ hồ đồng ý lời cầu hôn của anh.

Sau đó ngay ngày đầu tiên trở lại thành phố A, tôi đã bị anh kéo đi đăng ký kết hôn.

Nhìn anh thuê công ty chuyển nhà đóng gói hết đồ đạc của tôi chuyển vào ngôi nhà mới của chúng tôi, tôi vẫn còn cảm thấy khó tin, không tin tôi và Cố Tùng An đã thực sự kết hôn rồi.

"Anh không muốn hỏi về bạn trai trước của em à?" Tôi không nhịn được mà trêu chọc anh.



Quả nhiên, khi nghe tôi nhắc đến Diệp Hiểu Đông, anh lập tức bắt đầu ghen tuông.

"Người đó không ổn đâu, em vào bệnh viện mà anh ta không ở bên cạnh, ba em nhập viện anh ta cũng không xuất hiện, anh đề nghị em đổi người khác đi, em thấy anh thế nào?"

Tôi khẽ cười: "Thế nào là thế nào? Chưa thử thì sao mà biết được!"

"Chưa thử à?" Cố Tùng An đang sắp xếp quần áo, nghe vậy liền bế tôi lên ném lên giường.

"Anh nghi là em bị tổn thương não rồi, nếu không thì sao lại quên hết mọi chuyện bảy năm trước? Hửm?"

Bảy năm trước, sau khi chúng tôi ở bên nhau, Cố Tùng An luôn tôn trọng tôi.

Mỗi lần hôn hít, anh đều nhất quyết không vượt qua ranh giới cuối cùng.

Nhưng tôi lại luôn muốn nhiều hơn.

Tôi muốn hoàn toàn sở hữu anh. Vậy nên không ít lần không biết điều mà trêu chọc anh.

Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp.

Ban đầu là tôi chủ động, sau đó Cố Tùng An như một con sói đã đói khát từ lâu.

Nghĩ lại quá khứ, tôi không thể kiềm chế mà chủ động hôn Cố Tùng An, ngọt ngào nói: "Hơi quên mất rồi, bác sĩ Cố, bệnh này của em nên chữa thế nào đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chớp Mắt Đã Bảy Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook