Chương 6
Tô Tô Tô Tô Tô
12/09/2024
Câu nói đó đã lởn vởn trong đầu tôi suốt cả đêm.
Ban đầu tôi cảm thấy anh ta không tệ, là người địa phương, công chức, lương ổn định, nhìn cũng hiền lành.
Bố tôi luôn mong tôi lập gia đình, mấy năm qua ông đều vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ.
Khi quen Diệp Hiểu Đông, tôi đã thẳng thắn nói với anh ta rằng, có thể sau này tôi không thể sinh con. Anh ta nói không sao, anh ta cũng đang tính chuyện sống không con cái.
Vậy nên chúng tôi đã gặp nhau vài lần, tôi đồng ý thử hẹn hò.
Nhưng tối nay, tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi không thích việc anh ta coi công việc của tôi như một công cụ để khoe mẽ với bạn bè.
Tôi không thích việc anh ta chạm vào tôi mà không xin phép.
Và thực ra, tôi… chẳng hề thích anh ta.
Lúc Diệp Hiểu Đông rời đi, mặt anh ta trông rất khó coi, tôi thở dài, chuẩn bị bấm thang máy.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một câu hỏi lạnh lùng: "Anh ta là người mới của em à?"
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Cố Tùng An không biết từ đâu xuất hiện.
Lạ thật, anh ta không phải đã rời đi từ trước rồi sao?
"Bác sĩ Cố, phiền anh nói chuyện cho đàng hoàng."
Người mới sao?
Vậy chẳng khác nào nói tôi là một người phụ nữ lăng nhăng.
Cố Tùng An cau mày, một lúc sau mới mở miệng: "Người bạn trai này của em không ổn, đổi người khác đi."
Câu nói này thật sự vô lý.
Chúng tôi đã chia tay sáu năm rồi.
Một người yêu cũ đúng nghĩa, phải giống như một người đã chế/t, mãi mãi chôn sâu dưới mộ, đúng không?
Huống hồ, giờ anh ta còn có bạn gái.
Tôi không nói gì thêm với anh ta, bước thẳng vào thang máy. Ai ngờ anh ta cũng bước vào theo.
"Bác sĩ Cố, muộn rồi, anh nên về đi." Tôi bất lực đuổi khéo.
Tính cách của Cố Tùng An dường như đã thay đổi rất nhiều. Thời trung học thì luôn kiêu ngạo và lạnh lùng. Khi yêu lại luôn dịu dàng, chu đáo.
Nhưng bây giờ, từ sáng đến tối trong KTV, anh ta liên tục chế giễu tôi.
Rốt cuộc anh ta muốn gì?
T/rả t/hù vì tôi đã bỏ rơi anh ta sao?
Chẳng mấy chốc thang máy đã lên đến tầng bốn, tôi ra khỏi thang máy, đi đến cửa phòng 402 chuẩn bị mở cửa.
Vừa định bước vào, anh ta cũng theo vào.
"Cố…"
Chưa kịp nói xong, anh ta đã cúi đầu xuống hôn tôi.
Giống như đêm bảy năm trước, mang theo hơi men. Khác biệt là, đêm đó anh ta rất dịu dàng.
Nhưng đêm nay lại như một kẻ điê/n.
Đầu tôi bỗng nổ tung, theo bản năng muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng sức lực người đàn ông thực sự quá khủng bố. Tôi càng đẩy, thì anh ta lại càng hôn mạnh hơn.
Như thể muốn trút hết nỗi bất mãn, tức giận khi bị bỏ rơi sáu năm trước vào nụ hôn này.
Ban đầu tôi cảm thấy anh ta không tệ, là người địa phương, công chức, lương ổn định, nhìn cũng hiền lành.
Bố tôi luôn mong tôi lập gia đình, mấy năm qua ông đều vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ.
Khi quen Diệp Hiểu Đông, tôi đã thẳng thắn nói với anh ta rằng, có thể sau này tôi không thể sinh con. Anh ta nói không sao, anh ta cũng đang tính chuyện sống không con cái.
Vậy nên chúng tôi đã gặp nhau vài lần, tôi đồng ý thử hẹn hò.
Nhưng tối nay, tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi không thích việc anh ta coi công việc của tôi như một công cụ để khoe mẽ với bạn bè.
Tôi không thích việc anh ta chạm vào tôi mà không xin phép.
Và thực ra, tôi… chẳng hề thích anh ta.
Lúc Diệp Hiểu Đông rời đi, mặt anh ta trông rất khó coi, tôi thở dài, chuẩn bị bấm thang máy.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một câu hỏi lạnh lùng: "Anh ta là người mới của em à?"
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Cố Tùng An không biết từ đâu xuất hiện.
Lạ thật, anh ta không phải đã rời đi từ trước rồi sao?
"Bác sĩ Cố, phiền anh nói chuyện cho đàng hoàng."
Người mới sao?
Vậy chẳng khác nào nói tôi là một người phụ nữ lăng nhăng.
Cố Tùng An cau mày, một lúc sau mới mở miệng: "Người bạn trai này của em không ổn, đổi người khác đi."
Câu nói này thật sự vô lý.
Chúng tôi đã chia tay sáu năm rồi.
Một người yêu cũ đúng nghĩa, phải giống như một người đã chế/t, mãi mãi chôn sâu dưới mộ, đúng không?
Huống hồ, giờ anh ta còn có bạn gái.
Tôi không nói gì thêm với anh ta, bước thẳng vào thang máy. Ai ngờ anh ta cũng bước vào theo.
"Bác sĩ Cố, muộn rồi, anh nên về đi." Tôi bất lực đuổi khéo.
Tính cách của Cố Tùng An dường như đã thay đổi rất nhiều. Thời trung học thì luôn kiêu ngạo và lạnh lùng. Khi yêu lại luôn dịu dàng, chu đáo.
Nhưng bây giờ, từ sáng đến tối trong KTV, anh ta liên tục chế giễu tôi.
Rốt cuộc anh ta muốn gì?
T/rả t/hù vì tôi đã bỏ rơi anh ta sao?
Chẳng mấy chốc thang máy đã lên đến tầng bốn, tôi ra khỏi thang máy, đi đến cửa phòng 402 chuẩn bị mở cửa.
Vừa định bước vào, anh ta cũng theo vào.
"Cố…"
Chưa kịp nói xong, anh ta đã cúi đầu xuống hôn tôi.
Giống như đêm bảy năm trước, mang theo hơi men. Khác biệt là, đêm đó anh ta rất dịu dàng.
Nhưng đêm nay lại như một kẻ điê/n.
Đầu tôi bỗng nổ tung, theo bản năng muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng sức lực người đàn ông thực sự quá khủng bố. Tôi càng đẩy, thì anh ta lại càng hôn mạnh hơn.
Như thể muốn trút hết nỗi bất mãn, tức giận khi bị bỏ rơi sáu năm trước vào nụ hôn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.