Chớp Nhoáng Hôn Nhân, Liệu Hai Ta Yêu Nhau Là Thật?
Chương 15: Cứ Ngỡ
Uy Gia
11/04/2024
Trịnh Mạt trở về nhà với tâm trạng khá vui vẻ, cô bạn thân của mình cuối cùng cũng dứt ra được loại tình cảm không đáng có nhất vừa giải quyết mọi chuyện xong xuôi thì cô lại gặp một số phiền phức, nào ngờ gặp vô tình gặp lại Lâm Gia Thư đang đứng trước cổng nhà của cô.
- Cô lại đến đây làm gì?
Lâm Gia Thư quay người lại, khoanh tay trước ngực hờ hững nhìn cô:
- Tôi đến đây không làm phiền cô chỉ là muốn gặp Phong Dực mà thôi
Khoé miệng cô bỗng giật giật thật trắng trợn mà, cô chính là vợ danh chính ngôn thuận của Bạc Phong Dực vậy mà cô ấy không biết một tí nào là lý lẽ, coi có người phụ nữ nào đến tìm gặp chồng mình mà không thôi khó chịu không.
- Chồng tôi không có ở nhà mà nếu có anh ấy cũng không muốn gặp cô đâu, nếu cô biết điều thì về đi đừng đến làm phiền cuộc sống của vợ chồng chúng tôi, cô mà còn làm càn thì cô có muốn trên tin tức nói rằng nữ minh tinh giật chồng người khác hay không?
Nói đến đây cô đã quá nhân nhượng cho cô ấy rồi, nhưng câu nói của cô đã thực sự làm cho Lâm Gia Thư sợ xanh mặt nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của cô ấy khiến cho cô thở dài, xem ra sự nghiệp và danh tiếng quan trọng đối với cô ấy nghĩ lại thấy thương Bạc Phong Dực hơn.
Lâm Gia Thư lấy lại bình tĩnh cô ấy không thể vì lời nói của cô mà làm cho nao lòng, phải là một khí chất của người nổi tiếng chứ không phải rụt rè với người tầm thường như Trịnh Mạt.
Cô ấy tiến lại gần cô, khom người cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:
- Được thôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu những thứ từng thuộc về tôi thì tôi sẽ lấy lại đặc biệt là chồng cô
Sau đó cô ấy hiên ngang rời đi, muốn có thứ mình muốn hay tranh giành lại thì làm gì cũng đừng để người khác nhìn thấy được phải là dùng một số thủ đoạn không ai hay, Trịnh Mạt không biết cô ấy đã toan tính gì trong đầu nhưng trong lòng có một chỗi bất an.
...
Trong khoảng thời gian đó quả thật không thấy Lâm Gia Thư đến tìm gặp nhưng cô cũng không quan tâm đến lắm, bây giờ cuộc sống của hai vợ chồng rất tốt chỉ thiếu điều cả hai chưa thể nói ra tiếng lòng cho đối phương nghe.
Hôm nay rảnh rỗi Bạc Phong Dực bất ngờ đưa cô đi mua sắm, nghe tin này Trịnh Mạt đã vô cùng vui vẻ chạy nhanh lên lầu thay một bộ váy khá dịu dàng nhưng không kém phần trang trọng hắn nhìn còn bị say mê huống chi là những người ngoài đường.
- Cô có muốn mua gì không, nghe nói bên này đang ra bộ sưu tập váy rất hot có muốn đến đó xem thử không
Trịnh Mạt lắc đầu tỏ vẻ không thích thú:
- Thôi tôi nghĩ không còn chỗ nào để đựng nữa, mỗi tháng anh đều mua tặng cho tôi thành ra phải đem một nửa đi quyên góp làm từ thiện cùng mẹ
Bạc Phong Dực nghe thế cũng không nói gì kéo tay cô rời khỏi trung tâm mua sắm, hắn đưa cô đến một nhà hàng cao cấp trang trọng đây cũng là lần đầu tiên hai vợ chồng họ cùng nhau ra ngoài ăn vậy cho nên cứ khiến cho Trịnh Mạt thích thú hơn thôi.
Nhìn thức ăn được bày bản khá đẹp mắt nhìn thôi đã không kiềm chế được sự thèm thuồng rồi nhưng phải giữ ý tứ một chút bởi vì cô đang là vai trò Bạc thiếu phu nhân kia mà, với lại ở đây nhìn thoạt qua trông cứ như lãng mạn vừa giống hai người đang hẹn hò riêng tư vậy, Trịnh Mạt thầm cười nhẹ trong bụng xem ra hắn cũng biết nơi mà chọn đến.
Trịnh Mạt cẩn thận nhẹ nhàng cắt thịt bò bít tết nhưng không biết cái dao đó không đủ bén hay là do cô không biết cách cắt nên thành ra cắt mãi nhìn không thuận mặt, sau đó bất ngờ một dĩa bò bít tết được cắt nhỏ gọn gàng trước mặt cô.
Ngẩng mặt lên mới biết là hắn đang cắt dành cho cô, còn về phần của cô hắn cứ như vậy mà ăn trước hành động nhỏ này lại vô tình làm cho cô kích động không nói nên lời, ngoài mặt hắn trông lạnh nhạt nhưng thật ra đối với cô hắn lại cư xử một cách nhẹ nhàng.
- Đây là lần đầu tiên tôi ăn bò bít tết nên chưa thể biết cách cắt
- Mai mốt tôi sẽ chỉ cho cô
- Thật sao, là anh nói đấy nhé không được nuốt lời đâu đó
- Ừ, mau ăn đi
Hai người họ vừa thưởng thức thức ăn vừa hưởng thụ âm nhạc mang tính chất nhẹ nhàng lãng mạn, bỗng trong lòng cô lâng lâng ánh mắt hướng về phía Bạc Phong Dực sau đó hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí can đảm bày tỏ những gì mà cô suy nghĩ suốt một năm qua, dù kết quả như thế nào ít nhất cô cũng bày tỏ tình cảm của mình. Phải, dù hắn có từ chối thì cũng không sao ít ra hắn biết trong lòng cô có hắn...
- Phong Dực này
- Hửm? Sao vậy
- Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói cho anh nghe, nếu tôi không nói ra điều này e là sợ cơ hội bị người khác cướp đi nên tôi phải nói trước...
Mặc dù hắn đang khó hiểu với những lời nói của cô nhưng trông cô có vẻ rất nghiêm trọng muốn nói gì đó với hắn, nên hắn cũng có một chít tò mò.
- Cô nói đi, tôi sẵn sàng lắng nghe
Trịnh Mạt càng có thêm động lực hơn khi nghe hắn nói thế, cô nở một nụ cười tươi đó là nụ cười mà hắn chưa bao giờ được nhìn thấy.
- Suốt một năm qua chung sống với nhau ban đầu em không mấy thiện cảm với anh nhưng mưa dầm thấm lâu nên em phải thay đổi cách suy nghĩ về anh,..em sẽ đi thẳng vấn đề luôn thật ra em thích...
- Phong Dực, cuối cùng em cũng được gặp anh có biết em đã tìm anh khó khăn lắm không
- Cô lại đến đây làm gì?
Lâm Gia Thư quay người lại, khoanh tay trước ngực hờ hững nhìn cô:
- Tôi đến đây không làm phiền cô chỉ là muốn gặp Phong Dực mà thôi
Khoé miệng cô bỗng giật giật thật trắng trợn mà, cô chính là vợ danh chính ngôn thuận của Bạc Phong Dực vậy mà cô ấy không biết một tí nào là lý lẽ, coi có người phụ nữ nào đến tìm gặp chồng mình mà không thôi khó chịu không.
- Chồng tôi không có ở nhà mà nếu có anh ấy cũng không muốn gặp cô đâu, nếu cô biết điều thì về đi đừng đến làm phiền cuộc sống của vợ chồng chúng tôi, cô mà còn làm càn thì cô có muốn trên tin tức nói rằng nữ minh tinh giật chồng người khác hay không?
Nói đến đây cô đã quá nhân nhượng cho cô ấy rồi, nhưng câu nói của cô đã thực sự làm cho Lâm Gia Thư sợ xanh mặt nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của cô ấy khiến cho cô thở dài, xem ra sự nghiệp và danh tiếng quan trọng đối với cô ấy nghĩ lại thấy thương Bạc Phong Dực hơn.
Lâm Gia Thư lấy lại bình tĩnh cô ấy không thể vì lời nói của cô mà làm cho nao lòng, phải là một khí chất của người nổi tiếng chứ không phải rụt rè với người tầm thường như Trịnh Mạt.
Cô ấy tiến lại gần cô, khom người cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:
- Được thôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu những thứ từng thuộc về tôi thì tôi sẽ lấy lại đặc biệt là chồng cô
Sau đó cô ấy hiên ngang rời đi, muốn có thứ mình muốn hay tranh giành lại thì làm gì cũng đừng để người khác nhìn thấy được phải là dùng một số thủ đoạn không ai hay, Trịnh Mạt không biết cô ấy đã toan tính gì trong đầu nhưng trong lòng có một chỗi bất an.
...
Trong khoảng thời gian đó quả thật không thấy Lâm Gia Thư đến tìm gặp nhưng cô cũng không quan tâm đến lắm, bây giờ cuộc sống của hai vợ chồng rất tốt chỉ thiếu điều cả hai chưa thể nói ra tiếng lòng cho đối phương nghe.
Hôm nay rảnh rỗi Bạc Phong Dực bất ngờ đưa cô đi mua sắm, nghe tin này Trịnh Mạt đã vô cùng vui vẻ chạy nhanh lên lầu thay một bộ váy khá dịu dàng nhưng không kém phần trang trọng hắn nhìn còn bị say mê huống chi là những người ngoài đường.
- Cô có muốn mua gì không, nghe nói bên này đang ra bộ sưu tập váy rất hot có muốn đến đó xem thử không
Trịnh Mạt lắc đầu tỏ vẻ không thích thú:
- Thôi tôi nghĩ không còn chỗ nào để đựng nữa, mỗi tháng anh đều mua tặng cho tôi thành ra phải đem một nửa đi quyên góp làm từ thiện cùng mẹ
Bạc Phong Dực nghe thế cũng không nói gì kéo tay cô rời khỏi trung tâm mua sắm, hắn đưa cô đến một nhà hàng cao cấp trang trọng đây cũng là lần đầu tiên hai vợ chồng họ cùng nhau ra ngoài ăn vậy cho nên cứ khiến cho Trịnh Mạt thích thú hơn thôi.
Nhìn thức ăn được bày bản khá đẹp mắt nhìn thôi đã không kiềm chế được sự thèm thuồng rồi nhưng phải giữ ý tứ một chút bởi vì cô đang là vai trò Bạc thiếu phu nhân kia mà, với lại ở đây nhìn thoạt qua trông cứ như lãng mạn vừa giống hai người đang hẹn hò riêng tư vậy, Trịnh Mạt thầm cười nhẹ trong bụng xem ra hắn cũng biết nơi mà chọn đến.
Trịnh Mạt cẩn thận nhẹ nhàng cắt thịt bò bít tết nhưng không biết cái dao đó không đủ bén hay là do cô không biết cách cắt nên thành ra cắt mãi nhìn không thuận mặt, sau đó bất ngờ một dĩa bò bít tết được cắt nhỏ gọn gàng trước mặt cô.
Ngẩng mặt lên mới biết là hắn đang cắt dành cho cô, còn về phần của cô hắn cứ như vậy mà ăn trước hành động nhỏ này lại vô tình làm cho cô kích động không nói nên lời, ngoài mặt hắn trông lạnh nhạt nhưng thật ra đối với cô hắn lại cư xử một cách nhẹ nhàng.
- Đây là lần đầu tiên tôi ăn bò bít tết nên chưa thể biết cách cắt
- Mai mốt tôi sẽ chỉ cho cô
- Thật sao, là anh nói đấy nhé không được nuốt lời đâu đó
- Ừ, mau ăn đi
Hai người họ vừa thưởng thức thức ăn vừa hưởng thụ âm nhạc mang tính chất nhẹ nhàng lãng mạn, bỗng trong lòng cô lâng lâng ánh mắt hướng về phía Bạc Phong Dực sau đó hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí can đảm bày tỏ những gì mà cô suy nghĩ suốt một năm qua, dù kết quả như thế nào ít nhất cô cũng bày tỏ tình cảm của mình. Phải, dù hắn có từ chối thì cũng không sao ít ra hắn biết trong lòng cô có hắn...
- Phong Dực này
- Hửm? Sao vậy
- Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói cho anh nghe, nếu tôi không nói ra điều này e là sợ cơ hội bị người khác cướp đi nên tôi phải nói trước...
Mặc dù hắn đang khó hiểu với những lời nói của cô nhưng trông cô có vẻ rất nghiêm trọng muốn nói gì đó với hắn, nên hắn cũng có một chít tò mò.
- Cô nói đi, tôi sẵn sàng lắng nghe
Trịnh Mạt càng có thêm động lực hơn khi nghe hắn nói thế, cô nở một nụ cười tươi đó là nụ cười mà hắn chưa bao giờ được nhìn thấy.
- Suốt một năm qua chung sống với nhau ban đầu em không mấy thiện cảm với anh nhưng mưa dầm thấm lâu nên em phải thay đổi cách suy nghĩ về anh,..em sẽ đi thẳng vấn đề luôn thật ra em thích...
- Phong Dực, cuối cùng em cũng được gặp anh có biết em đã tìm anh khó khăn lắm không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.