Chớp Nhoáng Hôn Nhân, Liệu Hai Ta Yêu Nhau Là Thật?
Chương 7: Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu
Uy Gia
11/04/2024
Trịnh Mạt nghe xong lập tức buồn nhưng cũng không thể nói được, Bạc Phong Dực nhất thời chỉ muốn nói giỡn nhưng nào ngờ lại khiến cho cô buồn, bỗng hắn thấy bên lề đường có bán bánh bao liền dừng xe lại đi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của cô.
- Thấy cô không ăn nhiều sợ cô đói nên mua
Hắn đưa hai cái bánh bao nhân cho cô mà cô cũng không khách khí nhanh chóng nhận lấy, vừa xé ra làm đôi nhân bên trong lại đậu xanh hai mắt cô tròn xoe nhìn hắn.
- Anh vẫn còn nhớ tôi thích ăn bánh bao nhân đậu xanh
- E hèm, cô nghĩ nhiều rồi chỉ là tình cờ thôi tôi không biết cô thích ăn đậu xanh
Nói dối, Trịnh Mạt có thể nhìn ra hắn đang cố chối nhưng mà không sao vì dù gì cô cũng cảm thấy rất vui khi hắn còn nhớ, hồi còn nhỏ người mà cô chơi thân nhất là hắn và hắn hiểu rõ cô rất thích ăn bánh bao đặt biệt bánh bao nhân đậu xanh, nhưng sau này khi hắn mười hai tuổi thì được cho đi ra nước ngoài sinh sống và học tập cùng một người dì ở bên đó, rồi từ từ cô càng thân thiết hơn với Bạc Khuynh Thành hơn và lớn lên cả hai có tình cảm với nhau lâu dần cô đã không còn ấn tượng gì với Bạc Phong Dực nữa, nhưng thật không ngờ hắn vẫn còn nhớ sở thích của cô.
- Cảm ơn anh
Cô vui sướng cắn một miếng nhai nhai trong sự thoả mãn, Bạc Phong Dực lén liếc mắt nhìn cô rồi khẽ cong môi cười nhẹ trong lòng thầm nghĩ có nhất thiết phải vui vẻ như vậy không.
...
Bên này, Dương Cầm vẫn chưa về mà ngồi nói chuyện với Bạc phu nhân nhưng cô ta rất khéo léo trong việc nói chuyện nên mỗi lời nói của cô ấy rất khiến cho bà Bạc hài lòng, mà vốn dĩ bà đã chấm cô ấy là con dâu lớn của bà rồi.
Bạc phu nhân nhẹ nhàng hiền hậu nắm lấy bàn tay cô ấy:
- Dương Cầm này, bác hỏi con này nhé
- Vâng bác cứ nói đi ạ, đừng khách sáo với con
- Ừm...chuyện là bác muốn hỏi con...Khuynh Thành, con có gì đó đặc biệt với nó không mau nói cho bác biết đi
Trong lòng cô ấy mừng thầm đã đến lúc nên nói rõ với bà ấy rồi, mượn cơ hội này cô ấy phải nói rõ trong lòng mình với được, cô ấy vốn là người thẳng thắn nên không vòng vo cũng không chần chừ.
- Vâng không giấu gì bác, con vốn dĩ thích anh ấy từ lâu và...cũng từng ngỏ lời nhưng bị anh ấy từ chối và tiếp tục xem con như một người bạn thân bình thường, mặc dù bị anh ấy từ chối nhưng con không hề bỏ cuộc, con vẫn kiên trì đến khi nào anh ấy hạ ngục trước sự chân thành của con mới thôi...
Bạc phu nhân nghe xong liền xúc động trước sự dũng cảm và sự kiên trì của Dương Cầm, lại vừa giận Bạc Khuynh Thành tại sao một cô gái tốt như cô ấy sao lại không dao động dù chỉ một chút.
- Con yên tâm bác nhất định sẽ giúp hai đứa thành đôi, nhưng với điều kiện nhỏ con phải đến đây chơi nếu như rảnh rỗi
- Vâng con biết rồi, nhưng bác đừng làm gì ép anh ấy nhé con muốn anh ấy tự nguyện trong thoải mái
Bà nhẹ nhàng xoa đầu Dương Cầm, trong ánh mắt ngập tràn yêu thương:
- Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện...
...
Đến tận bây giờ Bạc Khuynh Thành anh vẫn chưa thể nguôi ngoai cũng chẳng quên được hình bóng của Trịnh Mạt, lúc nào anh ấy cũng đến quán bar để uống rượu sau tan làm, anh uống ly này đến ly khác và uống không ngừng nghỉ.
Dương Cầm có hẹn với mấy người bạn đến đây thì vô tinb bắt gặp Bạc Khuynh Thành, cô ấy đau lòng khi thấy anh như vậy hoài.
- Mọi người vào trong trước đi tôi vào nhà vệ sinh một lát rồi vào cùng mọi người...
Những người bạn của cô ấy nghe vậy cũng đi vào trong trước, thấy vậy Dương Cầm nhanh chóng đi đến quầy rượu nơi mà anh đang ngồi uống, cô ấy tức giận nhanh chóng giật lấy chai rượu mà anh chuẩn bị uống.
- Làm gì vậy, mau đưa cho tôi
- Bạc Khuynh Thành anh say rồi, đừng uống nữa tôi đưa anh về nhà
Lúc này anh mới ngẩn đầu lên nhìn chỉ trong chốc lát anh không thèm nhìn lấy cô ấy tiếp tục muốn uống nhưng bị cô gạt qua một bên hết.
- Cô đi về đi đừng làm phiền tôi
- Tôi không về, tôi nhất định phải đưa anh về
Lúc này đây anh quá say nên đã gục đi nhanh sau đó, Dương Cầm thở dài ngao ngán đỡ lấy anh lên và có sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, ban đầu cô ấy muốn đưa anh về nhà nhưng rồi quay xe đến khách sạn.
Cô khó khăn dìu anh lên giường rồi sau đó cởi bỏ áo ngoài và giày ra tận tình chăm sóc anh, cô ấy không muốn đưa anh về mà là muốn có không gian riêng với anh ví dụ như chăm sóc anh thực sự cô ấy đã rất vui.
Vừa lấy khăn lau mặt thì bất ngờ Bạc Khuynh Thành túm lấy cả người cô chỉ một thao tác nhẹ là cô ấy thành công ở dưới người anh, Dương Cầm bối rối vừa căng thẳng mặc dù cô ấy hóng hách kiêu ngạo nhưng với tình cảnh hiện thật khiến cho cô không lường trước được.
...
Sáng sớm ngày hôm sau Bạc Khuynh Thành nhức đầu mà ngồi dậy ban đầu chưa ý thức được vấn đề đang day day huyệt thái dương thì chợt thấy nơi này không phải là phòng của mình, càng thấy quần áo rơi bừa bộn anh giật mình quay qua nhìn bên cạnh.
Dương Cầm?
" Tại sao lại thành ra như vậy?"
- Thấy cô không ăn nhiều sợ cô đói nên mua
Hắn đưa hai cái bánh bao nhân cho cô mà cô cũng không khách khí nhanh chóng nhận lấy, vừa xé ra làm đôi nhân bên trong lại đậu xanh hai mắt cô tròn xoe nhìn hắn.
- Anh vẫn còn nhớ tôi thích ăn bánh bao nhân đậu xanh
- E hèm, cô nghĩ nhiều rồi chỉ là tình cờ thôi tôi không biết cô thích ăn đậu xanh
Nói dối, Trịnh Mạt có thể nhìn ra hắn đang cố chối nhưng mà không sao vì dù gì cô cũng cảm thấy rất vui khi hắn còn nhớ, hồi còn nhỏ người mà cô chơi thân nhất là hắn và hắn hiểu rõ cô rất thích ăn bánh bao đặt biệt bánh bao nhân đậu xanh, nhưng sau này khi hắn mười hai tuổi thì được cho đi ra nước ngoài sinh sống và học tập cùng một người dì ở bên đó, rồi từ từ cô càng thân thiết hơn với Bạc Khuynh Thành hơn và lớn lên cả hai có tình cảm với nhau lâu dần cô đã không còn ấn tượng gì với Bạc Phong Dực nữa, nhưng thật không ngờ hắn vẫn còn nhớ sở thích của cô.
- Cảm ơn anh
Cô vui sướng cắn một miếng nhai nhai trong sự thoả mãn, Bạc Phong Dực lén liếc mắt nhìn cô rồi khẽ cong môi cười nhẹ trong lòng thầm nghĩ có nhất thiết phải vui vẻ như vậy không.
...
Bên này, Dương Cầm vẫn chưa về mà ngồi nói chuyện với Bạc phu nhân nhưng cô ta rất khéo léo trong việc nói chuyện nên mỗi lời nói của cô ấy rất khiến cho bà Bạc hài lòng, mà vốn dĩ bà đã chấm cô ấy là con dâu lớn của bà rồi.
Bạc phu nhân nhẹ nhàng hiền hậu nắm lấy bàn tay cô ấy:
- Dương Cầm này, bác hỏi con này nhé
- Vâng bác cứ nói đi ạ, đừng khách sáo với con
- Ừm...chuyện là bác muốn hỏi con...Khuynh Thành, con có gì đó đặc biệt với nó không mau nói cho bác biết đi
Trong lòng cô ấy mừng thầm đã đến lúc nên nói rõ với bà ấy rồi, mượn cơ hội này cô ấy phải nói rõ trong lòng mình với được, cô ấy vốn là người thẳng thắn nên không vòng vo cũng không chần chừ.
- Vâng không giấu gì bác, con vốn dĩ thích anh ấy từ lâu và...cũng từng ngỏ lời nhưng bị anh ấy từ chối và tiếp tục xem con như một người bạn thân bình thường, mặc dù bị anh ấy từ chối nhưng con không hề bỏ cuộc, con vẫn kiên trì đến khi nào anh ấy hạ ngục trước sự chân thành của con mới thôi...
Bạc phu nhân nghe xong liền xúc động trước sự dũng cảm và sự kiên trì của Dương Cầm, lại vừa giận Bạc Khuynh Thành tại sao một cô gái tốt như cô ấy sao lại không dao động dù chỉ một chút.
- Con yên tâm bác nhất định sẽ giúp hai đứa thành đôi, nhưng với điều kiện nhỏ con phải đến đây chơi nếu như rảnh rỗi
- Vâng con biết rồi, nhưng bác đừng làm gì ép anh ấy nhé con muốn anh ấy tự nguyện trong thoải mái
Bà nhẹ nhàng xoa đầu Dương Cầm, trong ánh mắt ngập tràn yêu thương:
- Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện...
...
Đến tận bây giờ Bạc Khuynh Thành anh vẫn chưa thể nguôi ngoai cũng chẳng quên được hình bóng của Trịnh Mạt, lúc nào anh ấy cũng đến quán bar để uống rượu sau tan làm, anh uống ly này đến ly khác và uống không ngừng nghỉ.
Dương Cầm có hẹn với mấy người bạn đến đây thì vô tinb bắt gặp Bạc Khuynh Thành, cô ấy đau lòng khi thấy anh như vậy hoài.
- Mọi người vào trong trước đi tôi vào nhà vệ sinh một lát rồi vào cùng mọi người...
Những người bạn của cô ấy nghe vậy cũng đi vào trong trước, thấy vậy Dương Cầm nhanh chóng đi đến quầy rượu nơi mà anh đang ngồi uống, cô ấy tức giận nhanh chóng giật lấy chai rượu mà anh chuẩn bị uống.
- Làm gì vậy, mau đưa cho tôi
- Bạc Khuynh Thành anh say rồi, đừng uống nữa tôi đưa anh về nhà
Lúc này anh mới ngẩn đầu lên nhìn chỉ trong chốc lát anh không thèm nhìn lấy cô ấy tiếp tục muốn uống nhưng bị cô gạt qua một bên hết.
- Cô đi về đi đừng làm phiền tôi
- Tôi không về, tôi nhất định phải đưa anh về
Lúc này đây anh quá say nên đã gục đi nhanh sau đó, Dương Cầm thở dài ngao ngán đỡ lấy anh lên và có sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, ban đầu cô ấy muốn đưa anh về nhà nhưng rồi quay xe đến khách sạn.
Cô khó khăn dìu anh lên giường rồi sau đó cởi bỏ áo ngoài và giày ra tận tình chăm sóc anh, cô ấy không muốn đưa anh về mà là muốn có không gian riêng với anh ví dụ như chăm sóc anh thực sự cô ấy đã rất vui.
Vừa lấy khăn lau mặt thì bất ngờ Bạc Khuynh Thành túm lấy cả người cô chỉ một thao tác nhẹ là cô ấy thành công ở dưới người anh, Dương Cầm bối rối vừa căng thẳng mặc dù cô ấy hóng hách kiêu ngạo nhưng với tình cảnh hiện thật khiến cho cô không lường trước được.
...
Sáng sớm ngày hôm sau Bạc Khuynh Thành nhức đầu mà ngồi dậy ban đầu chưa ý thức được vấn đề đang day day huyệt thái dương thì chợt thấy nơi này không phải là phòng của mình, càng thấy quần áo rơi bừa bộn anh giật mình quay qua nhìn bên cạnh.
Dương Cầm?
" Tại sao lại thành ra như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.