Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 111: chẳng phải cô là phụ nữ của tôi sao
Mạn Không
16/11/2015
“Mặt trời và mặt trăng?” Tôi nhẹ giọng lặp lại, bình kẹo thủy tinh trong tay ngẫu nhiên chếch về phía ngoài của sổ xe, nghiêng dưới ánh mặt trời
phát ra ánh sáng nhiều màu, là vỏ kẹo các màu chiết xạ ra, sáng lạn hơn
cả ánh mặt trời.
“Đúng vậy, toàn bộ ánh sáng củaánh trăng đến từ chính mặt trời, ánh trăng ngã xuống cũng không làm mặt trời tổn thất một phần nào, hai loại năng lực Niệm ràng buộc sinh mệnh và ràng buộc sinh khí này khác nhau, mạng của ánh trăng hoàn toàn được quyết định bởi phía cung cấp.” quầng thâm nhàn nhạt dưới mi mắt hắn chưa hoàn toàn biến mất, khí chất tươi mát đặc hữu của thiếu niên luôn luôn mang cảm giác lành lạnh, đặc biệt khi hắn cười giả, bạn sẽ cảm thấy đằng sau tươi cười kia, cái lạnh càng thâm.
May mà đã đầu hạ, không sợ lạnh. Tôi cúi đầu vừa cố gắng cởi dây buộc ở cổ túi chứa bình kẹo vừamay mắn “Nói cách khác, nếu Lance chết thì tôi cũng sẽ chết, ‘mặt trời và mặt trăng’ có lẽ chính là có ý này, dù sao toàn bộ nguồn sáng của mặt trăng đến từ mặt trời, nghe vậy, thì hẳn là năng lực Niệm này khiến cho sinh khí vào trạng thái có tính liên tục, nguồn làởtrong người cậu. Đương nhiên theo như lời giải thích của cậu, nếu tôi mà chết thì cũng sẽ không liên lụy đến cậu, đúng là may mắn.”
Nếu tôi chết mà hắn cũng phải cùng chết theo tôi, vậy thìđó tuyệt đối là bi kịch lớn nhất thế kỷ này.
“À, cô không biết là điều kiện này rất không công bằng sao?” Hắn hơi nghiêng người, vẻ mặt thả lỏng, trong mắt lại mang ý cười khó dò.
Tôi ngừng động tác ởtay, nghĩ nghĩ sau đó lười quanh co với hắn, mở miệng nói “Tin tôi đi, chắc chắn kẻ thù của cậu nhiều hơntôi, nếu tôi chết mà cậu cũng sẽ chết thì dù là kẻ thù hiện tại hay là tương lai, đại khái cũng sẽ không cần tiêu mấy trăm triệu thuê sát thủđối phó cậu, chỉ cần trực tiếp tiêu mấy vạn Geny, tùy tiện giựt giây mấy tên côn đồđầu đường chạy tới đâm tôi mấy đao chẳng phải là xong sao.”
Tôi cũng không dám tưởng tượng cảnh kẻđịch hắn như ong vỡ tổ chạy ào về phía tôi, cho nên chỉ dựa vào sinh tồn mà không phải cùng sống cùng chết thìđúng là quá tốt, giết tôi tuyệt đối không cần cha và ông nội Killua.
Lại nghĩ tới kẻ thù của Chrollo Lucifer, ở trong thế giới Hunter này chắc chắnđều là cấp bậc khủng bố, một bình dân như tôi không ‘chiêu đãi’ chúng nổi.
“Giết cô mà còn cần tận mấy tên côn đồ sao?”
Sau lưngcó ai dó dùng giọng điệu quái dị nhẹ giọng nói nhỏ, tôi nghi hoặc quay đầu, người đang ngồi vẫn ngồi, người đang nằm vẫn nằm, cũng có người gác chân lên tay ghế, lười nhác liếc ra ngoài cửa sổ cúi đầu vẫy chân, không ai nhìn phía chúng tôi cả.
Tôi không sao cả, quay đầu lại cố gắng cởi dây“Đúng rồi, Lance, cậu cảm thấy thân thể hiện tại của tôi có thể học tập niệm hay không, nếu có thể thì tương lai tôi muốnđi thi Hunter di tích.”
“Niệm?” Hắn nháy mắt một chút, giọng điệu bình thản lại mang theo ý cười quỷ dị.
Tôi cố sức cởi cả buổi, cổ tay tên rần rồi nhưng cái dây của túi bình kẹo mới mua vẫn không lỏng chút nào, đành đưacho hắn “Không cởi được.”
Hắn nhìn bình kẹo tôi đưa vài giây, mới vươn tay dùng móng tay xẹt nhẹ một chút, dây buộc liền lỏng ra.
“Nghe thấy không? Hôm nay là ngày lễ cười thì phải, ngay cả gói bình kẹo cũng không cởi được mà còn nói muốn học niệm đi làm Hunter?”
Phía sau, một tiếng cười nhạo cực kỳ không phúc hậu vang lên, giọng này, tôi không cần quay đầu cũng biết người nói là Phinks đang gác hai chân lên hàng ghế trên.
“Hunter?” giọng nói của Feitan luôn luôn khiến người khác cảm thấy áp lực, không quá thoải mái, khiến cho mỗi câu đều có khiếm khuyết bằng trắc vốn có, ngay cả câu hỏi cũng không hề ngân lên.
“À, Hunter mà cô nói hẳn là cách gọi chung của một đám nhân tài có vẻ vĩđại được chọn qua cuộc kiểm tra của tổng bộ Hunter, về phần cái gì là tổng bộ Hunter, nhân tài, thì giải thích rất phiền toái. Chúng ta có thể hiểu đơn giản là nếu anh đủ mạnh thì có thể nhậnđược thẻ Hunter, anh có thểđạt được quyền giết người vân vân.” Ngồi ở cuối xe, Shalnark lười nhác nằm lật sách, lại thói quen mở miệng giải thích.
“Quyền được giết người miễn phíăn miễn phí uống, sao tôi nghe thế nào cũng thấy giống phế vật.” Nobunaga tóc tai bù xù đang phe phẩy chân, trên ghế bên cạnh hắn là thanh kiếm võ sĩ bảo bối có chuôi đao trắng đen xen nhau của hắn.
“Tôi thấy cũng không tệ lắm, có được thẻ Hunter thì có thể tìm kiếm hầu hết các tin tức mật, lần sau thử xem xem.” Shalnark cười nói.
“Miru muốn thẻ Hunter không?” bang chủđại nhân nhàn nhã thư thái giống như đang hỏi “Muốn uống nước không?”
Tôi ôm bình kẹo vào trong lòng, lấy ra một chiếc kẹo, bóc vỏ sau đó đưa kẹo đến miệng hắn “Cậu cũng biết thứtôi muốn không phải thẻ Hunter mà, nếu không phải tôi tự thân đạt được thì sẽ chẳng có tác dụng gì cả.” Đâu phải là cứcầm cái thẻ Hunter thì tôi chính là Hunter chứ.
Cười tủm tỉm thành công nhìn thấy mỉm cười trên mặt hắn biến mất, hơi mân khóe miệng, tay tự nhiên chống cằm nghiêng mặt đi, ngoài cửa sổđầy cát vàng liên miên, không cho tôi nhìn thấy hắn đang cố gắng không nhăn mi lại.
Vị kẹo chanh xanh chua chết người, điểm ấy tôi đã trải nghiệm quá đủ, lại lấy ra một cái kẹo vị chanh ngọt ăn, ngọt ngào, hương vị không tệ. Nhìn phản ứng của bọn họ là biết tôi không thể học niệm được, hy vọng nho nhỏ lại bị cắt đứt.
Trong xe có một khắc bị thời gian rất dài trầm mặc quỷ dị chiếm cứ.
Tôi có chút không quen sựim lặng âm trầm này, bởi vì mỗi lần khi sự im lặng này buông xuống, tôi luôn rất mẫn cảm cảm giác được phía sau lưng luôn có vài ánh mắt quái dị nhìn mình.
Lại chậm rãi quay đầu, chúng tôi đang đi xe du lịch cỡ trung nửa cũ nửa mới, tôi và Chrollo ngồi ở hàng ghế thứ hai đằng trước, Machi mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế điều khiển xe. Còn hai dãy ghế là mấy con nhện người ngồi, người nằm, hoặc ngồi xổm trên ghế, không ai nhìn phía chúng tôi.
Tôi có chút do dự ôm bình kẹo hỏi “Mọi người muốn ăn kẹo không?” Vừa rồi lúc ăn kẹo, chắc chắn là có ai nhìn tôi, muốn ăn thì không cần khách khí.
Lại trầm mặc, tôi chỉ nghe thấy tiếng bánh xe nghiền qua cát vàng, ánh sáng ngoài của sổ xe trốn vào thậtấm áp, có mùi hương của mùa hè. Đám con nhện cúi đầu nhìn cửa sổ, chết cũng không mở miệng.
Tôi lại dựa vào ngực hắn, có chút buồn ngủ tựa đầu gác lên vai hắn. Vị ngọt của kẹo tan ra ởđầu lưỡi, phần nào áp chếđược sự không thoải mái này.
“Miru, thuốc say xe không có tác dụng sao?” Hắn vươn tay sờ sờ tóc của tôi, dịu dàng giống như đang trấn an động vật nhỏ vậy.
“Có tác dụng, nhưng không cách nào có thể giải quyết chứng say xe hoàn toàn.” Tôi nhắm mắt lại, bình kẹo trong ngực mang độ ấm, tôi ôm chặt.
Xe dưới sựđiều khiển chính xác của Machi, chạy rất êm và im lặng, tôi không rõ ràng lắm nơi này là chỗ nào, ngoài cửa sổ chỉ có cát vàng mênh mông vô bờ cùng ánh mặt trời sáng lạn của ngày mùa hè, tốc độ xe đều đều mà cô tịch chạy trên vùng cát vàng đã một ngày một đêm.
Ba ngày trước, khi tỉnh lại, nhìn thấy không còn là trần nhà tuyết trắng của bệnh viện Petal nữa, mà là đang ở trên tàu bay xa lạ, cả ổ băng Ryodan tính cả bang chủ nhà bọn họ cũng đều ở.
Cho tới bây giờ, tôi cũng không rõ ràng lúc tôi ngủđã xảy ra chuyện gì, không biết hắn đã thuyết phục hoặc là né Harris bọn họ như thế nào để mang tôi ra Esme, chờ tôi trì độn phản ứng lại thìđã sớm đi xa khỏi thành phố hoa rồi, bắt đầu chuyến đi xa nhất dài nhất đầu tiên của kiếp này của tôi, cứ thế...... đi theo băng Ryodan đi ra ngoài?
“Sắpđến địa điểm chỉđịnh trên bản đồ rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.
Tôi có chút nặng nề lên tiếng, sau đó lại thấp giọng nhắc lại câu hỏi hôm qua, cũng trong lúc im lặng như vậy “Chrollo, chừng nào thì cậu đưa tôi về phố Bối Bối?”
Ngày đầu tiên tôi nói, phải về phố Bối Bối.
Ngày hôm sau tôi hỏi, khi nào thì chúng ta về phố Bối Bối.
Hôm nay chỉ có thể hỏi, cậu muốnở bên ngoài bao lâu mới đưa tôi về? Bằng không tôi tự mình đi nhờ xe trở về cho xong, tôi trời sinh lưu luyến gia đình, rời đi lâu là cả người không được tự nhiên.
“Vì sao phải đi về?” Hắn không quá để ý cười nói, sự thiên chân tàn nhẫn nhàn nhạt trong giọng nói lại lộ ra “Miru, chẳng phải cô là phụ nữ của tôi sao?”
Không ai có thể nói những lời này một cách thuần khiết, sạch sẽ, mà lạiđáng sợ và điên cuồng như hắn.
Tôi rốt cục biết ‘phụ nữ của bang chủ’ là ý gì, đã nói trắng ra như thế rồi, cái gì mà bất đồng ngôn ngữđều là lừa mình dối người mà thôi. Nếu không phải tại vừa mới xuất viện, tình trạng thân thể quá kém, lại bị say xe, thì tôi đã sớm tức giận nhảy dựng lên tóm áo hắn rống lên “Tuổi còn nhỏ mà phụ nữ cái gì, cái từ này có thể tùy tùy tiện tiện nói ra miệng sao? Hơn nữa khi nào thì tôi thành ‘phụ nữ’ của cậu hả? Chứng độc hại ‘đọc quá nhiều sách’ của cậu lại phát tác sao?”
Đáng tiếc lúc này tôi chỉ có thể khó chịu ngồi thu lu, ôm kẹo chóng mặt từ từ nhắm hai mắt, nửa chết nửa sống than thở “Tiểu quỷ, tôi là chị cậu, không phải phụ nữ.” không thì cậu gọi tôi là bác gái đi, tôi rất không ngại.
Khi xe dừng lại, tầm mắt tôi biến thành màu đen, tôi nghe thấy tiếngồn ào náo nhiệt của phố xá bên ngoài xe, vừa lúc là chạng vạng, cho nên có rất nhiềubà chủ gia đình đi ra mua thức ăn cho bữa tối.
“Bang chủ?” Machi dừng xe lại, chờđợi chỉ thị bước tiếp theo.
Trong hỗn loạn, tôi nghe thấy giọng nói ôn hòa, nghe không ra chút cảm xúc nào của hắn “Feitan đi cùng Machi, Shalnark đi theo tôi, những người còn lại thì lấy hai người một tổ tách ra đi, chúng ta lấy khách sạn Kaluci làm mục tiêu, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai lại phân tổ tự tách ra đi, phương tiện giao thông thì vứt bỏ.”
“Vâng.” Machi đáp lời.
Sau đó nghe thấy giọng nói mười phần lưu manh đặc hữu của Phinks nói “Thật nhiều sâu, có muốn hỗ trợ không thế, Feitan.”
“Hừ.” Feitan cười lạnh, tuy rằng thường xuyên cúi đầu, nhưng luôn có thể khiến cho người ta cảm nhận được sự kiêu ngạo hướng lỗ mũi lên trời xem thường người khác.
“Đi thôi, Phinks, Ubogin không ởđây nên đành chịu hợp tácvới anh vậy.” Giọng nói bình thường của Nobunaga mang sự lười nhác vốn có, mắt tam giác thường khép lại như đang ngủ, một tên điển hình cho loại người độc thân lôi thôi lười biếng.
“Cái gì mà đành chịu chứ, ông đây còn chưa chê anh đâu.”
Rồi sau đó hoàn toàn im lặng, tôi không mở mắt cũng biết bây giờ trong xe, trong một giây mọi người đã biến mất.
Lại tách các thành viên ra, tôi nhớ ba ngày trước, băng Ryodan chia làm hai nhóm, nhóm đầu tiên là Ubogin, Coltopi, Bonolevo và Franklin. Nhóm thứ hai chính là chúng tôi.
Cứ tưởng tượng cảnhtổ Ubogin tụ tập lại với nhau, trong lòng tôi không ngừng hoài nghi, Lance, rõ ràng là cậu cố ý, đội của họ ai cũng trông như quái thú, không lẽ cậu lại nhàm chán bắt đầu trò đùa dai sao, chứ phân tổ như vậy thật là hết chỗ nói.
“Miru, muốn ăn thứ này không?” Hắn vươn một bàn tay ôm trán tôi, trên mặt tôi đầy mồ hôi lạnh.
Tôi hoảng hốt nhẹ giọng nói “Để tôi ngủ một giấc là được rồi.” Tình trạng thân thể không tốt, đây là chuyện rất rõ ràng, tình huống hiện tại của tôi còn bị người ta cứng rắn lôi đilôi lại, không chuyển biến xấu đã tốt lắm rồi.
“Shalnark, cửa hàng thuốc gần đây nhất ởđâu?” Hắn khống chế lực đạo ôm tôi, ít nhất sẽ không khiến tôi không thể hô hấp.
“Để tôi xem, con phố này có một lối rẽ ba trăm thước hẳn là có một cửa hàng, tuy rằng bản đồ là mới nhất, nhưng đối với vị trí các cửa hàng thì đại khái chỉ chuẩn xác khoảng 70%, nếu cửa hàng thuốc không đóng cửa biến thành cửa hàng hải sản là được.” Shalnark liên tục lật bản đồ, hắn ngẫu nhiên trẻ con thích mấy tiếng vang lạ lùng, tỷ như tiếng người ta đánh nát chai bia, còn có tiếng trang sách đón gió lật loạn.
“Được rồi, chúng ta đi đến đó.”
Tôi khó khăn hơi nâng mí mắt lên, nhìn qua thị giác vặn vẹo khó chịu, Shalnark rất tự tạiđi bên cạnh Chrollo, ba người chúng tôi rõ ràng rất quái dị, nhưng hai người bọn họ lại có thểđiều chỉnh bước chân của mình dễ dàng đuổi kịp tiết tấu của đám đông, sau đó giống như người bình thường đi về phía mục tiêu.
Cái bản lĩnh ngụy trang tự vệ này thật biến thái, biến thái nhất là bọn họ có thể thực hiện nó rất dễ dàng giống như hô hấp hay uống nước vậy.
Tay tôi có chút vô lực túm áo hắn, chóp mũi ngửi thấy không khí khiến đầu tôi càng thêm mê man nặng nề, mùi này khiến tôi nghĩđến cảm giác bị say tàu “...... Biển.” Còn có, tiếng kêu của hải âu.
“Trấn nhỏ này ngay cạnh biển, xem ra dân bản xứ phần lớn lấy sản phẩm cá mà sống.” Hắn nghe thấy tôi lẩm bẩm nên chậm rãi trả lời.
Vậy à, chả trách đầy mùi cá.
Cửa hàng thuốc không đóng cửa thành cửa hàng hải sản, chúng tôi đi vào, mùi không khí biến đổi, tươi mát nhiều hơn, nơi này có mởđiều hòa.
Tôi nửa mở mắt thấy biểu cảm giọng điệu của thằng nhóc này thay đổi, tươi cười treo lên mặt giống hệt mười sáu tuổi, dáng vẻ thiếu niên vô tội không biết thế sự, hắn rất lễ phép cười hỏi “Xin hỏi, có thể bán cho chúng tôi mấy viên thuốc không?”
Thiếu niên tóc đen mắt đen đáng yêu lập tức chiếm được hảo cảm của người ta, mức độ còn tăng vọt, ngay cả xếp hàng cũng giảm đi, cô bé nhân viên cửa hàng tựđộng vui vẻ bay qua đến hỏi.
Nhìn thấy cảnh này,đầu tôi càng nặng, đành phải hạ đầu xuống chợp mắt.
“......vậy sao? Có cần cho bác sĩ khám cho cô ấy không?”
Tôi nghe thấy cô bé tốt bụng hỏi, ở một vài trấn nhỏ, các cửa hàng thuốc chính quy kỳ thật cũng giống như phòng khám, luôn luôn có bác sĩtrực, dễứng phó một vài bệnh cư dân nơi đó hay gặp.
“Vậy thì cám ơn cô, thân thể của cô ấy luôn không được tốt khiến tôi rất lo lắng.”
Cậu thật bậy bạ, rõ ràng sau khi định ra kế hoạch liền lập tức đi luôn, một giây cũng không lãng phí, thân thể tôi mấy lầnsắp chết cũng không thấy cậu lo lắng tí nào, hiện tại trạng thái kém như vậy chẳng phải tại cậu làm hại hay sao. Tôi thật nhớ chiếc xe đạp của tôi, nhớthứcăn đã rửa và thái xong trong phòng bếp, không biết có ai hỗ trợ xử lý chúng hay không, không bị hư thối thì tốt quá. Bây giờ, thủy tinh trong nhà chắc chắn đã bị bụi bẩn không có ai lau, hoa cũng cần tưới nước.
Chrollo, cậu tùy hứng mang tôi đi như vậy, là không được.
“Thằng nhóc, về sau phải chú ý nhiều hơn, tố chất của thân thể cô bé này không chịu nổi sức ép.”
Là giọng của bác sĩ cửa hàng thuốc, nghe ra là một người trung niên tính tình rất tốt, nhưng câu sau của ông ấy lại khiến mắt tôi giật giật.
“Thấy hai đứa thế này, cha mẹ hai đứa có biết hai đứađi xa không? Có một số việc phải giải thích cho cha mẹ chứ, cuộc sống bên ngoài không dễ dàng, hai đứa còn nhỏ, liều lĩnh trốn đi như thế, cha mẹ sẽ lo lắng.” Bác sĩ nói cực kỳ thấm thía.
Nói trắng ra chính là “Hai đứa bỏ trốn nhà đi với nhau.”
Shalnark còn đứng ở bên cạnh, tôi nghe thấy có chút mất tự nhiên ho khan, muốn cười thì cười đi.
“Chúng tôi không có cha mẹ.” Hắn bình tĩnh nói.
Đây cũng có thể coi là lời nói thật, hiện nay, trẻ mồ côi không tính là động vật quý hiếm. Ba mẹ, con rất nhớ hai người.
Tôi dần dần không nghe rõ bọn họđang nói gì, suy nghĩ và tầm mắt chậm rãi rơi vào trong bóng tối vô ngần.
“Miru, Miru.” Hắn vỗ vỗ hai má của tôi, thấp giọng gọi “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Tôi bị hắn vỗ tỉnh, phản xạ ngậm viên thuốc mà hắn dùng đầu ngón tay nhét vào miệng tôi, là bao con nhộng, tôi không còn sức lực nuốt xuống, chỉ ngậm nó nhắm mắt muốn tiếp tục ngủ.
Mơ mơ màng màng lại nghe thấy hắn gọi tôi một tiếng, lười quan tâm, dù sao sau khi bao con nhộng tan chảy ra, thuốc bột sẽ tự mình theo nước bọt tiến vào thực quản, cái cay đắng của thuốc, tôi đã sớm quen, hiện tại không có sức lực há mồm uống nước.
Im lặng một hồi, cảm thấyđầu bị nâng lên một chút, sau đó môi ấm lên, nước ấm áp chảy vào miệng, bị thình lình làm cho hít thở không thông, tôi nhăn mi lại, bên tai truyền đến một vài tiếng động hỗn loạn, như là tiếng kinh hô “Oa” của cô bé.
Bỗng cảm thấy không bình thường
Tôi đột nhiên mở mắt ra, màu đen thâm gần trong gang tấc, dù nhìn vào đôi mắt này gần đến mức nào, bạn cũngđều rất khó tìm thấy một chút ấm áp nào ngoài chất vô cơ lạnh lẽo ấy ra. Trong đôi mắt trẻ con yên tĩnh ấy bây giờ, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng một chút màu xanh da trời trong đó.
Tôi khờ ra nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô ba của hắn, tay tựđộng nâng lên, sau đó chuẩn xác “Ba” một tiếng, năm móng vuốt in lên gươngmặt hắn quá mức gần sát tôi.
Bên cạnh có người làm rơi thứ gì đó, sau đó Shalnark kinh hãi thét một tiếng “Điện thoại của tôi!!!”
Ngay cả mắt, hắn cũng không nháy, cái tát này của tôi hoàn toàn vô dụng, cũng phải, ai bảo da mặt hắn luôn luôn cực kỳ dày.
“Nuốt thuốc xuống chưa?” Hắn rất đương nhiên cầm tay của tôi, rời khỏi cái cảnh vô cùng thân thiết khiến người ta xù lông vừa nãy.
Tôi mở to hai mắt ngây người gật đầu, nuốt xuống rồi, thiếu chút nữa vào khí quản nghẹn chết, hơi giật giật khóe miệng thở hổn hển mở miệng “Lần sau...... Lần sau đừng làm như thế, mất vệ sinh.” Hơn nữa lại trước mặt mọi người, cậu muốn khiến cho người ta vây xem vì coi chúng ta là động vật quý hiếm sao.
“Uống thuốc rồi thì ngủ một giấc đi, bên trong thuốc hẳn là có hiệu quả yên giấc.” Hắn cười tủm tỉm, mặt than cười tiêu chuẩn.
Tôi nhịn không được thở dài một hơi, mệt đến mức không chịu nổi nữa, nhắm mắt ngả vào trong lòng hắn, thôi vậy, ngủđi.
Nhưngrốt cuộc thì thằng nhóc học được mấy thứ đó ở đâu? Tôi nhớ rõ hồi mới quen biết, ngay cả uống thuốc cần nước nuốt cùng, hắn cũng không biết.
“Đúng vậy, toàn bộ ánh sáng củaánh trăng đến từ chính mặt trời, ánh trăng ngã xuống cũng không làm mặt trời tổn thất một phần nào, hai loại năng lực Niệm ràng buộc sinh mệnh và ràng buộc sinh khí này khác nhau, mạng của ánh trăng hoàn toàn được quyết định bởi phía cung cấp.” quầng thâm nhàn nhạt dưới mi mắt hắn chưa hoàn toàn biến mất, khí chất tươi mát đặc hữu của thiếu niên luôn luôn mang cảm giác lành lạnh, đặc biệt khi hắn cười giả, bạn sẽ cảm thấy đằng sau tươi cười kia, cái lạnh càng thâm.
May mà đã đầu hạ, không sợ lạnh. Tôi cúi đầu vừa cố gắng cởi dây buộc ở cổ túi chứa bình kẹo vừamay mắn “Nói cách khác, nếu Lance chết thì tôi cũng sẽ chết, ‘mặt trời và mặt trăng’ có lẽ chính là có ý này, dù sao toàn bộ nguồn sáng của mặt trăng đến từ mặt trời, nghe vậy, thì hẳn là năng lực Niệm này khiến cho sinh khí vào trạng thái có tính liên tục, nguồn làởtrong người cậu. Đương nhiên theo như lời giải thích của cậu, nếu tôi mà chết thì cũng sẽ không liên lụy đến cậu, đúng là may mắn.”
Nếu tôi chết mà hắn cũng phải cùng chết theo tôi, vậy thìđó tuyệt đối là bi kịch lớn nhất thế kỷ này.
“À, cô không biết là điều kiện này rất không công bằng sao?” Hắn hơi nghiêng người, vẻ mặt thả lỏng, trong mắt lại mang ý cười khó dò.
Tôi ngừng động tác ởtay, nghĩ nghĩ sau đó lười quanh co với hắn, mở miệng nói “Tin tôi đi, chắc chắn kẻ thù của cậu nhiều hơntôi, nếu tôi chết mà cậu cũng sẽ chết thì dù là kẻ thù hiện tại hay là tương lai, đại khái cũng sẽ không cần tiêu mấy trăm triệu thuê sát thủđối phó cậu, chỉ cần trực tiếp tiêu mấy vạn Geny, tùy tiện giựt giây mấy tên côn đồđầu đường chạy tới đâm tôi mấy đao chẳng phải là xong sao.”
Tôi cũng không dám tưởng tượng cảnh kẻđịch hắn như ong vỡ tổ chạy ào về phía tôi, cho nên chỉ dựa vào sinh tồn mà không phải cùng sống cùng chết thìđúng là quá tốt, giết tôi tuyệt đối không cần cha và ông nội Killua.
Lại nghĩ tới kẻ thù của Chrollo Lucifer, ở trong thế giới Hunter này chắc chắnđều là cấp bậc khủng bố, một bình dân như tôi không ‘chiêu đãi’ chúng nổi.
“Giết cô mà còn cần tận mấy tên côn đồ sao?”
Sau lưngcó ai dó dùng giọng điệu quái dị nhẹ giọng nói nhỏ, tôi nghi hoặc quay đầu, người đang ngồi vẫn ngồi, người đang nằm vẫn nằm, cũng có người gác chân lên tay ghế, lười nhác liếc ra ngoài cửa sổ cúi đầu vẫy chân, không ai nhìn phía chúng tôi cả.
Tôi không sao cả, quay đầu lại cố gắng cởi dây“Đúng rồi, Lance, cậu cảm thấy thân thể hiện tại của tôi có thể học tập niệm hay không, nếu có thể thì tương lai tôi muốnđi thi Hunter di tích.”
“Niệm?” Hắn nháy mắt một chút, giọng điệu bình thản lại mang theo ý cười quỷ dị.
Tôi cố sức cởi cả buổi, cổ tay tên rần rồi nhưng cái dây của túi bình kẹo mới mua vẫn không lỏng chút nào, đành đưacho hắn “Không cởi được.”
Hắn nhìn bình kẹo tôi đưa vài giây, mới vươn tay dùng móng tay xẹt nhẹ một chút, dây buộc liền lỏng ra.
“Nghe thấy không? Hôm nay là ngày lễ cười thì phải, ngay cả gói bình kẹo cũng không cởi được mà còn nói muốn học niệm đi làm Hunter?”
Phía sau, một tiếng cười nhạo cực kỳ không phúc hậu vang lên, giọng này, tôi không cần quay đầu cũng biết người nói là Phinks đang gác hai chân lên hàng ghế trên.
“Hunter?” giọng nói của Feitan luôn luôn khiến người khác cảm thấy áp lực, không quá thoải mái, khiến cho mỗi câu đều có khiếm khuyết bằng trắc vốn có, ngay cả câu hỏi cũng không hề ngân lên.
“À, Hunter mà cô nói hẳn là cách gọi chung của một đám nhân tài có vẻ vĩđại được chọn qua cuộc kiểm tra của tổng bộ Hunter, về phần cái gì là tổng bộ Hunter, nhân tài, thì giải thích rất phiền toái. Chúng ta có thể hiểu đơn giản là nếu anh đủ mạnh thì có thể nhậnđược thẻ Hunter, anh có thểđạt được quyền giết người vân vân.” Ngồi ở cuối xe, Shalnark lười nhác nằm lật sách, lại thói quen mở miệng giải thích.
“Quyền được giết người miễn phíăn miễn phí uống, sao tôi nghe thế nào cũng thấy giống phế vật.” Nobunaga tóc tai bù xù đang phe phẩy chân, trên ghế bên cạnh hắn là thanh kiếm võ sĩ bảo bối có chuôi đao trắng đen xen nhau của hắn.
“Tôi thấy cũng không tệ lắm, có được thẻ Hunter thì có thể tìm kiếm hầu hết các tin tức mật, lần sau thử xem xem.” Shalnark cười nói.
“Miru muốn thẻ Hunter không?” bang chủđại nhân nhàn nhã thư thái giống như đang hỏi “Muốn uống nước không?”
Tôi ôm bình kẹo vào trong lòng, lấy ra một chiếc kẹo, bóc vỏ sau đó đưa kẹo đến miệng hắn “Cậu cũng biết thứtôi muốn không phải thẻ Hunter mà, nếu không phải tôi tự thân đạt được thì sẽ chẳng có tác dụng gì cả.” Đâu phải là cứcầm cái thẻ Hunter thì tôi chính là Hunter chứ.
Cười tủm tỉm thành công nhìn thấy mỉm cười trên mặt hắn biến mất, hơi mân khóe miệng, tay tự nhiên chống cằm nghiêng mặt đi, ngoài cửa sổđầy cát vàng liên miên, không cho tôi nhìn thấy hắn đang cố gắng không nhăn mi lại.
Vị kẹo chanh xanh chua chết người, điểm ấy tôi đã trải nghiệm quá đủ, lại lấy ra một cái kẹo vị chanh ngọt ăn, ngọt ngào, hương vị không tệ. Nhìn phản ứng của bọn họ là biết tôi không thể học niệm được, hy vọng nho nhỏ lại bị cắt đứt.
Trong xe có một khắc bị thời gian rất dài trầm mặc quỷ dị chiếm cứ.
Tôi có chút không quen sựim lặng âm trầm này, bởi vì mỗi lần khi sự im lặng này buông xuống, tôi luôn rất mẫn cảm cảm giác được phía sau lưng luôn có vài ánh mắt quái dị nhìn mình.
Lại chậm rãi quay đầu, chúng tôi đang đi xe du lịch cỡ trung nửa cũ nửa mới, tôi và Chrollo ngồi ở hàng ghế thứ hai đằng trước, Machi mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế điều khiển xe. Còn hai dãy ghế là mấy con nhện người ngồi, người nằm, hoặc ngồi xổm trên ghế, không ai nhìn phía chúng tôi.
Tôi có chút do dự ôm bình kẹo hỏi “Mọi người muốn ăn kẹo không?” Vừa rồi lúc ăn kẹo, chắc chắn là có ai nhìn tôi, muốn ăn thì không cần khách khí.
Lại trầm mặc, tôi chỉ nghe thấy tiếng bánh xe nghiền qua cát vàng, ánh sáng ngoài của sổ xe trốn vào thậtấm áp, có mùi hương của mùa hè. Đám con nhện cúi đầu nhìn cửa sổ, chết cũng không mở miệng.
Tôi lại dựa vào ngực hắn, có chút buồn ngủ tựa đầu gác lên vai hắn. Vị ngọt của kẹo tan ra ởđầu lưỡi, phần nào áp chếđược sự không thoải mái này.
“Miru, thuốc say xe không có tác dụng sao?” Hắn vươn tay sờ sờ tóc của tôi, dịu dàng giống như đang trấn an động vật nhỏ vậy.
“Có tác dụng, nhưng không cách nào có thể giải quyết chứng say xe hoàn toàn.” Tôi nhắm mắt lại, bình kẹo trong ngực mang độ ấm, tôi ôm chặt.
Xe dưới sựđiều khiển chính xác của Machi, chạy rất êm và im lặng, tôi không rõ ràng lắm nơi này là chỗ nào, ngoài cửa sổ chỉ có cát vàng mênh mông vô bờ cùng ánh mặt trời sáng lạn của ngày mùa hè, tốc độ xe đều đều mà cô tịch chạy trên vùng cát vàng đã một ngày một đêm.
Ba ngày trước, khi tỉnh lại, nhìn thấy không còn là trần nhà tuyết trắng của bệnh viện Petal nữa, mà là đang ở trên tàu bay xa lạ, cả ổ băng Ryodan tính cả bang chủ nhà bọn họ cũng đều ở.
Cho tới bây giờ, tôi cũng không rõ ràng lúc tôi ngủđã xảy ra chuyện gì, không biết hắn đã thuyết phục hoặc là né Harris bọn họ như thế nào để mang tôi ra Esme, chờ tôi trì độn phản ứng lại thìđã sớm đi xa khỏi thành phố hoa rồi, bắt đầu chuyến đi xa nhất dài nhất đầu tiên của kiếp này của tôi, cứ thế...... đi theo băng Ryodan đi ra ngoài?
“Sắpđến địa điểm chỉđịnh trên bản đồ rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.
Tôi có chút nặng nề lên tiếng, sau đó lại thấp giọng nhắc lại câu hỏi hôm qua, cũng trong lúc im lặng như vậy “Chrollo, chừng nào thì cậu đưa tôi về phố Bối Bối?”
Ngày đầu tiên tôi nói, phải về phố Bối Bối.
Ngày hôm sau tôi hỏi, khi nào thì chúng ta về phố Bối Bối.
Hôm nay chỉ có thể hỏi, cậu muốnở bên ngoài bao lâu mới đưa tôi về? Bằng không tôi tự mình đi nhờ xe trở về cho xong, tôi trời sinh lưu luyến gia đình, rời đi lâu là cả người không được tự nhiên.
“Vì sao phải đi về?” Hắn không quá để ý cười nói, sự thiên chân tàn nhẫn nhàn nhạt trong giọng nói lại lộ ra “Miru, chẳng phải cô là phụ nữ của tôi sao?”
Không ai có thể nói những lời này một cách thuần khiết, sạch sẽ, mà lạiđáng sợ và điên cuồng như hắn.
Tôi rốt cục biết ‘phụ nữ của bang chủ’ là ý gì, đã nói trắng ra như thế rồi, cái gì mà bất đồng ngôn ngữđều là lừa mình dối người mà thôi. Nếu không phải tại vừa mới xuất viện, tình trạng thân thể quá kém, lại bị say xe, thì tôi đã sớm tức giận nhảy dựng lên tóm áo hắn rống lên “Tuổi còn nhỏ mà phụ nữ cái gì, cái từ này có thể tùy tùy tiện tiện nói ra miệng sao? Hơn nữa khi nào thì tôi thành ‘phụ nữ’ của cậu hả? Chứng độc hại ‘đọc quá nhiều sách’ của cậu lại phát tác sao?”
Đáng tiếc lúc này tôi chỉ có thể khó chịu ngồi thu lu, ôm kẹo chóng mặt từ từ nhắm hai mắt, nửa chết nửa sống than thở “Tiểu quỷ, tôi là chị cậu, không phải phụ nữ.” không thì cậu gọi tôi là bác gái đi, tôi rất không ngại.
Khi xe dừng lại, tầm mắt tôi biến thành màu đen, tôi nghe thấy tiếngồn ào náo nhiệt của phố xá bên ngoài xe, vừa lúc là chạng vạng, cho nên có rất nhiềubà chủ gia đình đi ra mua thức ăn cho bữa tối.
“Bang chủ?” Machi dừng xe lại, chờđợi chỉ thị bước tiếp theo.
Trong hỗn loạn, tôi nghe thấy giọng nói ôn hòa, nghe không ra chút cảm xúc nào của hắn “Feitan đi cùng Machi, Shalnark đi theo tôi, những người còn lại thì lấy hai người một tổ tách ra đi, chúng ta lấy khách sạn Kaluci làm mục tiêu, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai lại phân tổ tự tách ra đi, phương tiện giao thông thì vứt bỏ.”
“Vâng.” Machi đáp lời.
Sau đó nghe thấy giọng nói mười phần lưu manh đặc hữu của Phinks nói “Thật nhiều sâu, có muốn hỗ trợ không thế, Feitan.”
“Hừ.” Feitan cười lạnh, tuy rằng thường xuyên cúi đầu, nhưng luôn có thể khiến cho người ta cảm nhận được sự kiêu ngạo hướng lỗ mũi lên trời xem thường người khác.
“Đi thôi, Phinks, Ubogin không ởđây nên đành chịu hợp tácvới anh vậy.” Giọng nói bình thường của Nobunaga mang sự lười nhác vốn có, mắt tam giác thường khép lại như đang ngủ, một tên điển hình cho loại người độc thân lôi thôi lười biếng.
“Cái gì mà đành chịu chứ, ông đây còn chưa chê anh đâu.”
Rồi sau đó hoàn toàn im lặng, tôi không mở mắt cũng biết bây giờ trong xe, trong một giây mọi người đã biến mất.
Lại tách các thành viên ra, tôi nhớ ba ngày trước, băng Ryodan chia làm hai nhóm, nhóm đầu tiên là Ubogin, Coltopi, Bonolevo và Franklin. Nhóm thứ hai chính là chúng tôi.
Cứ tưởng tượng cảnhtổ Ubogin tụ tập lại với nhau, trong lòng tôi không ngừng hoài nghi, Lance, rõ ràng là cậu cố ý, đội của họ ai cũng trông như quái thú, không lẽ cậu lại nhàm chán bắt đầu trò đùa dai sao, chứ phân tổ như vậy thật là hết chỗ nói.
“Miru, muốn ăn thứ này không?” Hắn vươn một bàn tay ôm trán tôi, trên mặt tôi đầy mồ hôi lạnh.
Tôi hoảng hốt nhẹ giọng nói “Để tôi ngủ một giấc là được rồi.” Tình trạng thân thể không tốt, đây là chuyện rất rõ ràng, tình huống hiện tại của tôi còn bị người ta cứng rắn lôi đilôi lại, không chuyển biến xấu đã tốt lắm rồi.
“Shalnark, cửa hàng thuốc gần đây nhất ởđâu?” Hắn khống chế lực đạo ôm tôi, ít nhất sẽ không khiến tôi không thể hô hấp.
“Để tôi xem, con phố này có một lối rẽ ba trăm thước hẳn là có một cửa hàng, tuy rằng bản đồ là mới nhất, nhưng đối với vị trí các cửa hàng thì đại khái chỉ chuẩn xác khoảng 70%, nếu cửa hàng thuốc không đóng cửa biến thành cửa hàng hải sản là được.” Shalnark liên tục lật bản đồ, hắn ngẫu nhiên trẻ con thích mấy tiếng vang lạ lùng, tỷ như tiếng người ta đánh nát chai bia, còn có tiếng trang sách đón gió lật loạn.
“Được rồi, chúng ta đi đến đó.”
Tôi khó khăn hơi nâng mí mắt lên, nhìn qua thị giác vặn vẹo khó chịu, Shalnark rất tự tạiđi bên cạnh Chrollo, ba người chúng tôi rõ ràng rất quái dị, nhưng hai người bọn họ lại có thểđiều chỉnh bước chân của mình dễ dàng đuổi kịp tiết tấu của đám đông, sau đó giống như người bình thường đi về phía mục tiêu.
Cái bản lĩnh ngụy trang tự vệ này thật biến thái, biến thái nhất là bọn họ có thể thực hiện nó rất dễ dàng giống như hô hấp hay uống nước vậy.
Tay tôi có chút vô lực túm áo hắn, chóp mũi ngửi thấy không khí khiến đầu tôi càng thêm mê man nặng nề, mùi này khiến tôi nghĩđến cảm giác bị say tàu “...... Biển.” Còn có, tiếng kêu của hải âu.
“Trấn nhỏ này ngay cạnh biển, xem ra dân bản xứ phần lớn lấy sản phẩm cá mà sống.” Hắn nghe thấy tôi lẩm bẩm nên chậm rãi trả lời.
Vậy à, chả trách đầy mùi cá.
Cửa hàng thuốc không đóng cửa thành cửa hàng hải sản, chúng tôi đi vào, mùi không khí biến đổi, tươi mát nhiều hơn, nơi này có mởđiều hòa.
Tôi nửa mở mắt thấy biểu cảm giọng điệu của thằng nhóc này thay đổi, tươi cười treo lên mặt giống hệt mười sáu tuổi, dáng vẻ thiếu niên vô tội không biết thế sự, hắn rất lễ phép cười hỏi “Xin hỏi, có thể bán cho chúng tôi mấy viên thuốc không?”
Thiếu niên tóc đen mắt đen đáng yêu lập tức chiếm được hảo cảm của người ta, mức độ còn tăng vọt, ngay cả xếp hàng cũng giảm đi, cô bé nhân viên cửa hàng tựđộng vui vẻ bay qua đến hỏi.
Nhìn thấy cảnh này,đầu tôi càng nặng, đành phải hạ đầu xuống chợp mắt.
“......vậy sao? Có cần cho bác sĩ khám cho cô ấy không?”
Tôi nghe thấy cô bé tốt bụng hỏi, ở một vài trấn nhỏ, các cửa hàng thuốc chính quy kỳ thật cũng giống như phòng khám, luôn luôn có bác sĩtrực, dễứng phó một vài bệnh cư dân nơi đó hay gặp.
“Vậy thì cám ơn cô, thân thể của cô ấy luôn không được tốt khiến tôi rất lo lắng.”
Cậu thật bậy bạ, rõ ràng sau khi định ra kế hoạch liền lập tức đi luôn, một giây cũng không lãng phí, thân thể tôi mấy lầnsắp chết cũng không thấy cậu lo lắng tí nào, hiện tại trạng thái kém như vậy chẳng phải tại cậu làm hại hay sao. Tôi thật nhớ chiếc xe đạp của tôi, nhớthứcăn đã rửa và thái xong trong phòng bếp, không biết có ai hỗ trợ xử lý chúng hay không, không bị hư thối thì tốt quá. Bây giờ, thủy tinh trong nhà chắc chắn đã bị bụi bẩn không có ai lau, hoa cũng cần tưới nước.
Chrollo, cậu tùy hứng mang tôi đi như vậy, là không được.
“Thằng nhóc, về sau phải chú ý nhiều hơn, tố chất của thân thể cô bé này không chịu nổi sức ép.”
Là giọng của bác sĩ cửa hàng thuốc, nghe ra là một người trung niên tính tình rất tốt, nhưng câu sau của ông ấy lại khiến mắt tôi giật giật.
“Thấy hai đứa thế này, cha mẹ hai đứa có biết hai đứađi xa không? Có một số việc phải giải thích cho cha mẹ chứ, cuộc sống bên ngoài không dễ dàng, hai đứa còn nhỏ, liều lĩnh trốn đi như thế, cha mẹ sẽ lo lắng.” Bác sĩ nói cực kỳ thấm thía.
Nói trắng ra chính là “Hai đứa bỏ trốn nhà đi với nhau.”
Shalnark còn đứng ở bên cạnh, tôi nghe thấy có chút mất tự nhiên ho khan, muốn cười thì cười đi.
“Chúng tôi không có cha mẹ.” Hắn bình tĩnh nói.
Đây cũng có thể coi là lời nói thật, hiện nay, trẻ mồ côi không tính là động vật quý hiếm. Ba mẹ, con rất nhớ hai người.
Tôi dần dần không nghe rõ bọn họđang nói gì, suy nghĩ và tầm mắt chậm rãi rơi vào trong bóng tối vô ngần.
“Miru, Miru.” Hắn vỗ vỗ hai má của tôi, thấp giọng gọi “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Tôi bị hắn vỗ tỉnh, phản xạ ngậm viên thuốc mà hắn dùng đầu ngón tay nhét vào miệng tôi, là bao con nhộng, tôi không còn sức lực nuốt xuống, chỉ ngậm nó nhắm mắt muốn tiếp tục ngủ.
Mơ mơ màng màng lại nghe thấy hắn gọi tôi một tiếng, lười quan tâm, dù sao sau khi bao con nhộng tan chảy ra, thuốc bột sẽ tự mình theo nước bọt tiến vào thực quản, cái cay đắng của thuốc, tôi đã sớm quen, hiện tại không có sức lực há mồm uống nước.
Im lặng một hồi, cảm thấyđầu bị nâng lên một chút, sau đó môi ấm lên, nước ấm áp chảy vào miệng, bị thình lình làm cho hít thở không thông, tôi nhăn mi lại, bên tai truyền đến một vài tiếng động hỗn loạn, như là tiếng kinh hô “Oa” của cô bé.
Bỗng cảm thấy không bình thường
Tôi đột nhiên mở mắt ra, màu đen thâm gần trong gang tấc, dù nhìn vào đôi mắt này gần đến mức nào, bạn cũngđều rất khó tìm thấy một chút ấm áp nào ngoài chất vô cơ lạnh lẽo ấy ra. Trong đôi mắt trẻ con yên tĩnh ấy bây giờ, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng một chút màu xanh da trời trong đó.
Tôi khờ ra nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô ba của hắn, tay tựđộng nâng lên, sau đó chuẩn xác “Ba” một tiếng, năm móng vuốt in lên gươngmặt hắn quá mức gần sát tôi.
Bên cạnh có người làm rơi thứ gì đó, sau đó Shalnark kinh hãi thét một tiếng “Điện thoại của tôi!!!”
Ngay cả mắt, hắn cũng không nháy, cái tát này của tôi hoàn toàn vô dụng, cũng phải, ai bảo da mặt hắn luôn luôn cực kỳ dày.
“Nuốt thuốc xuống chưa?” Hắn rất đương nhiên cầm tay của tôi, rời khỏi cái cảnh vô cùng thân thiết khiến người ta xù lông vừa nãy.
Tôi mở to hai mắt ngây người gật đầu, nuốt xuống rồi, thiếu chút nữa vào khí quản nghẹn chết, hơi giật giật khóe miệng thở hổn hển mở miệng “Lần sau...... Lần sau đừng làm như thế, mất vệ sinh.” Hơn nữa lại trước mặt mọi người, cậu muốn khiến cho người ta vây xem vì coi chúng ta là động vật quý hiếm sao.
“Uống thuốc rồi thì ngủ một giấc đi, bên trong thuốc hẳn là có hiệu quả yên giấc.” Hắn cười tủm tỉm, mặt than cười tiêu chuẩn.
Tôi nhịn không được thở dài một hơi, mệt đến mức không chịu nổi nữa, nhắm mắt ngả vào trong lòng hắn, thôi vậy, ngủđi.
Nhưngrốt cuộc thì thằng nhóc học được mấy thứ đó ở đâu? Tôi nhớ rõ hồi mới quen biết, ngay cả uống thuốc cần nước nuốt cùng, hắn cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.