Chú À Đừng Nên Thế

Chương 76: Bị cướp đi rồi

Trần Mạc Tranh

02/08/2017

"Sư muội, thời gian liền là tiền bạc! Em đừng xem thường 10 phútnày, có thể làm rất nhiều chuyện!"Tống Trọng Hạo tránh thoát cánh tay Tô Thi Thi, ra vẻ anh đây không tình nguyện nói.

Tô Thi Thi hướng anh ta bài trừ một nụ cười tươi tắn: "Sư huynh, vậy anh tại sao ban ngày không tới rạp chiếu phim? Anh cũng không lãng phí nhiều thời gian, lại nói chúng ta còn có 10 phút có thể đi thăm một chút xem thiết kế bên ngoài, sử dụng thời gian hợp lý không phải sao?"

"Anh là vừa mới nghĩ đến, rồi mớilập tức liền gọi điện thoại cho em, đã dụng thời gian nhanh nhất chạy đến đây rồi.."

"Được được, anh nhìn xem đại sảnh này trang hoàng cũng không tệ. Tô Thi Thi lập tức dời đi lực chú ý. Vị đàn anh này của cô cái gì cũng tốt, liền là vừa nói tới loại này liền nói không dứt.

Nơi xa, Bùi Dịch đi theo đến lạnh lùng nhìn Tô Thi Thi.

"Thì ra em cũng có thể nhiệt tìnhnhư vậy." Bùi Dịch sắc mặt băng lãnh, cả chính mình cũng chưa phát hiện anh lúc này quả đấm đã nắm chặt.

Người phụ nữ này ở trước mặt anh chưa từng có dịu dàng đáng yêu như vậy quá, càng sẽ không giống như vậy thiệt tình lôi kéo anh vẻ mặt lấy lòng. Tuy Tô Thi Thi ở trước mặt anh cũng từng làm ra vẻ lấy lòng qua, nhưng là anh biết kia không phải bản thân cô thật tâm.

Bùi Dịch trong lòng giống như bị chèn ép chặt lại, rầu rĩ để cho anh thở không nổi.

"Oa..." Tô Thi Thi bỗng nhiên quay đầu nghi hoặc nhìn xem bốn phía.

Tống Trọng Hạo hỏi: "Sao vậy?"

Tô Thi Thi nhìn xem phía sau, cũng không có phát hiện ra người nào khả nghi, lắc lắc đầu: "Không biết, có cảm giác như là có ai đang nhìn em vậy."

"Thật sao?" Tống Trọng Hạo lập tức tò mò nhìn quanh bốn phía quan sát.

"Anh Trọng Hạo, không có ai. Chúng ta vẫn lại là trước tiên đi vào bên trong thôi, bộ phim sắp chiếu rồi." Tô Thi Thi lôi kéo Tống Trọng Hạo liền đi, vị đàn anh này của côn bộ dáng nhìn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy!

Tống Trọng Hạo không nghi ngờ, lập tức đi theo cô cùng đến cổng số 5.

Đợi các cô sau khi đi khỏi, từ góc tối một người đàn ông thân hình cao lớn đi tới, bên cạnh đang có một đám lãnh đạo vừa mới thần tốc đã chạy tới, đến chỗ người đàn ông trước mặt, cung kính nói: "Bùi tiên sinh không biết người đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón."

Bùi Dịch chỉ là nhàn nhạtnhìn về hướng vừa rồi Tô Thi Thi lôi kéo người đàn ông kia rời khỏi, môi mỏng nhấp nhẹ, lạnh lùng nói: "Đi tra rõ ràng vị trí của cô gái đó ngồi cho tôi, cho ta một vé."

Lãnh đạo rạp chiếu phim chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đều phải xuất hiện, gọi bọn họ đến đây liền vì cho vị đại tổng giám đốcnày mua một vé xem phim sao?

"Vâng, xin hỏi người có chỉ thịđặc biệt gì?"

Bùi Dịch nhìn chằm chằm phương hướng Tô Thi Thi biến mất, khóe miệng nhếch lên: "Cổng số 5"

Vâng ạ những người lãnh đạo lập tức xoa mồ hôi lạnh hướng quầy bán vé chạy tới.

Chỉ là thời điểm mua vé xuất hiện một vấn đề, bộ phim đang bắt đầu chiếu, vé đã bán xong rồi.

Lãnh đạo gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nghĩ nghĩ cuối cùng cho người ta đi vào bên trong mời hai vị khách hàng ra xin lỗi đền bù cho họ xem một bộ phim khác, lúc này mới cầm vé đến



"Làm phiền." Bùi Dịch cầm vé, lập tức hướng tới cổng số 5 đi đến.

Sau khi anh đi không lâu, lập tức liền có một vị bộ dángvệ sĩ đi tới, đưa cho lãnh đạo rạp chiếu phim một chồng tiền bạc.

Những người lãnh đạo xoa mồ hôi lạnh, nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải, cuối cùng vẫn lại là bị vị vệ sĩ kia nghiêng hai mắt, mới sợ tới nỗi không thể không đưa tay ra tiếp nhận.

"Thi Thi, em có cảm giác phía sau giống như có cái gì nhìn chằm chằm chúng ta hay không?" Tống Trọng Hạo vừa mới ngồi xuống không bao lâu, liền có cảm giác phía sau có ai đó đang nhìn chính mình, cảm giácsợ đến sởn gai ốc.

Tô Thi Thi quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn đến đông nghịt người, dứt bỏ cái loại cảm giác khó hiểu này, lôi kéo tay Tống Trọng Hạo nói: "Thừa dịp bây giờ còn không tắt đèn, khẩn trương nhìn đi."

"Đúng vậy, anh sao lại quên việc chính rồi chứ?" Tống Trọng Hạo vẻ mặtlập tức nghiêm túc, rồi mới thần bí từ trong túi đựng giá vẽ lôi ra một cuốn tập cùng một chi bút máy, nhìn quét một phen phong cáchtrang hoàng bốn phía, rồi mới cúi đầu thần tốc viết viết.

Tô Thi Thi ở một bên yên lặng nuốt một ngụm nước bọt. Cô đã chẳng muốn nói nữa rồi.

Cô thấy Tống Trọng Hạo mang theo giá vẽ tới là muốn gia tăng linh cảm, bằng không cô thật sự không nghĩ ra anh tại sao muốn mang cái giá vẻ vô dụng tới!

Trang trí sao?

LÀm cảnh!

"Thi Thi, em mau giúp anh xem coi mặt trên, đó là vẽ cái gì?"

Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ: "Anh Trọng Hạo, anh không phải đeo mắt kính sao?"

Tống Trọng Hạo vẻ mặt đau khổ nói: "Anh buổi tối mắt nhìn rất kém! Em mau giúp anh nhìn xem!"

"Cho nên, đây mới là nguyên nhân anh gọi em tới, đúng không?" Tô Thi Thi chịu thua anh ta rồi.

"Nhanh lên, sắp tắt đèn rồi." Tống Trọng Hạo thúc giục nói.

Tô Thi Thi bất đắc dĩ, đành phải đảm đương vai trò làm mắt cho anh ta, một bên xem một bên nhỏ giọng giúp anh ta giải thích. May mắn kiến thức cơ bản của cô vững chắc, đối với những cái hình vẽ thần kỳ này đều đã khá quen thuộc.

"Anh Trọng Hạo, này mặt trên thực ra trang trí theo phong cách Hy Lạp Cổ đại hòa lẫn với phong cách cổ đại của nước ta tạo nên." Tô Thi Thi càng xem càng ngạc nhiên, chỉ vào trên trần nhà, có một cái hình vẽ khác nói, "Anh xem, đó là Ngọc đế, còn có Satan, đây là bóng tối và ánh sáng gặp mặt sao? Bọn họ vậy mà còn đang tại nâng chén uống rượu, này kết cấu này cũng quá táo bạo rồi."

Cô lời tuy nóinhư thế, trong mắt đều là thưởng thức. Không thể không thừa nhận những thứ này vẽ tuy xem ra không hợp nhau, nhưng lại dung hợp được vừa đúng, một chút đều không có dư thừa.

"Satan bên cạnh đích thị nữ thần Hách Lạp, bên phải là Vương Mẫu, các nàng trong tay đều đã ôm một cái thiên sứ, như là đang nói lặng lẽ nói. Bên trái phía trước 30 độ, là Long Vương, bộ dáng uy phong, đem khoảng cách giữa người với người lấp đầy." Tô Thi Thi nhẹ nhàng giải thích, đem những cái hình vẽ này mô ta vị trí rõ ràng.

Tống Trọng Hạo trên giấy hưng phấn mà ghi lại, anh ta liền biết tìm cô đến giúp tới tuyệt đối sẽ không sai. Cô đối với những thứ khác thì không giỏi, nhưng là đối với loại bố trí cảm nhận đặc biệt tốt, có thể mô tả hoàn hảo/

Chỉ là Tống Trọng Hạo cao hứng chưa được bao lâu, chỉ thấy bốn phía ngọn đèn đột nhiên tối sầm lại, phim bắt đầu chiếu rồi.

"Nhanh lên, đèn pin". Tống Trọng Hạo khẩn trương vặn sáng đèn pin, không nói hai lời liền hướng đèn phim chiếu lên trần nhà.

Tô Thi Thi vội vàng ngăn tay anh ta lại: "Anh Trọng Hạo, chuyện này có phần không nên, sẽ ảnh hưởng người khác xem phim."



"Vụng trộm, bọn họ hẳn không nhìn xem trên đỉnh đầu đâu." Tống Trọng Hạo nhỏ giọng nói.

Đúng là anh mới vừa rồi bị Tô Thi Thi lôi kéo tay, đèn pin trong tay nhoáng lên một cái, ngọn đèn chói chang đến mắt nhiều người, lúc này liền có người bất mãn.

Tống Trọng Hạo khẩn trương cầm đèn pin hướng thẳng nhắm ngay đỉnh đầu chiếu vào, thúc giục Tô Thi Thi: "Khẩn trương xem, xem xong chúng ta bỏ chạy."

Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi, sớm biết rằng như vậy, cô vừa rồi trước hết xem bên cạnh rồi. Sẽ sớm đã ghi lại xong rồi, bên cạnh tối như vậy từ đầu chiếu không tới.

Hiển nhiên Tống Trọng Hạo cũng phát hiện vấn đề này, anh ta lặng lẽ cầm đèn pin hướng bên cạnh nghiêng nghiêng, hướng Tô Thi Thi liếc mắt ra hiệu: "Khẩn trương."

Tô Thi Thi che miệng, kiên trì ngẩng đầu, tiếp tục đảm đương làm mắt cho anh ta. Sớm biết rằng như vậy, đánh chết cô cũng không đi.

Đúng là không quá bao lâu, ngọn đèn xiêu vẹo đã vô không thể nào giúp cô quan sát tối. Tống Trọng Hạo cầm đèn pin càng ngày càng lắc lư, không biết có phải hay không có chút khẩn trương, tay anh ta vừa lệch, lại chiếu thẳng vào mắt của người ta.

"Nơi này là rạp chiếu phim, các ngươi muốn yêu đương có thể hay không đi bên ngoài?" Có người bất mãn nói.

Tô Thi Thi xấu hổ nghĩ muốn tìm cái hố chui vào.

Tống Trọng Hạo cười theo, yên lặng xoay người, hướng tới bên kia chiếu đi.

"Thi Thi, nhanh lên."

"Trọng Hạo, anh dừng lại đi" Tô Thi Thi mồ hôi lạnh ứa ra.

Bọn họ có thể hay không bị người ta đuổi ra bên ngoài? Nếu không phải rạp chiếu phim không cho phép người vụng trộm chụp ảnh, cô đã sớm cầm ra điện thoại điên cuồng chụp!

"Các người có yên hay không? Không nghĩ muốn xem mà nói khẩn trương ra ngoài, bằng không chúng tôi gọi bảo an đến đây!"

"Các vị đại ca, chúng ta thương lượng một phen..."

"Anh, chúng ta ngày mai trở lại! Anh nghe lời! Các vị thật ngại quá, quấy rầy rồi."Tô Thi Thi vội vàng che miệng Tống Trọng Hạo, kéo anh ta liền đi ra bên ngoài.

"Hu hu..." Tống Trọng Hạo đau lòng vùng vẫy. Phải đi như vậy, anh ta thật không cam lòng!

"Anh Trọng Hạo, anh muốn ngày mai anh trở thành nhân vật trên trang đầu tạp chí chứ? Thiết kế sư từ nước ngoài trở về ở trong rạp chiếu phim giở trò lưu manh, nghe qua tựa hồ không tệ."

"Thi Thi, nhưng như vậy trở về anh sẽ ngủ không được a!" Tống Trọng Hạo sắp khóc. Anh cũng đã chuẩn bị tiền bạc bồi thường rồi, có thể thương lượng, cần liền giải quyết.

Tô Thi Thi đau đầu không thôi, đứng ở phía sau lưng anh ta, ra sức phụ giúp anh ta, rất không dễ dàng đẩy anh ta ra cửa, chính mình đang muốn đi, bên cạnh bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, một tay kéo cô trở về ngay sau đó.

Ngay góc cửa sảnh số 5, giam cô tại bên trong.

"Cô bé, em đi hẹn hò, cực kỳ vui vẻ, đúng không?" Thanh âm quen thuộc mang theo quen thuộc khí tức. Am thanh chữ cuối cùng của người đàn ông đó nhấn mạnh "đúng không", để cho Tô Thi Thi kìm lòng không đậu run run một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook