Chương 246: Bùi tiên sinh anh quá độc
Trần Mạc Tranh
03/08/2017
“Bùi tiên sinh, anh quá ấu trĩ rồi!” Tô Thi Thi nhanh như chớp chui vào trong xe, ghé vào cửa sổ lườm Bùi Dịch, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất.
Bùi Dịch bật cười, vươn tay dài liền kéo mở cửa xe, nghiêm mặt ngồi xuống.
Tô Thi Thi liền nhích người vào thu lại ngồi trong góc, cảnh giác nhìn anh: “Anh, Anh đừng làm càng.”
Bùi Dịch quay đầu yên lặng nhìn cô: “Tô tiểu thư, em vừa rồi nói anh ấu trĩ sao?”
“Anh... Anh là đàn ông nên làm chuyện lớn, đừng nên tính toán chi li... A! Bùi Dịch, anh mò mẫn chỗ nào a!”
“Bốp - -” lại là một tiếng giòn vang.
Bàn tay dày rộng của Bùi Dịch phủ lên trên cặp mông vểnh cao của Tô Thi Thi, xúc cảm từ trong lòng bàn tay truyền đến làm cho ánh mắt của anh nháy mắt u ám thêm vài phần.
Anh cuối thấp người, môi mỏng xoa xát qua viền tai của cô, kích thích xúc giác làm cô run run một trận.
“Tô tiểu thư, em không biết có thứ gọi là - - yêu thương, chăm sóc!” Hơi thở khàn khàn cùng giọng nói mang từ tính của người đàn ông vang lên trong không gian kính.
“Ưm - -” Tô Thi Thi chưa kịp phản ứng, nụ hôn của anh liền như mưa sa gió lốc hạ xuống.
Bùi tiên sinh, anh giở trò lưu manh!
Tô tiểu thư khóc không ra nước mắt.
Lúc trở lại trang viên, Tô Thi Thi đã ngủ thiếp đi, khóe mắt lại vẫn vươn một giọt lệ, là bị Bùi Dịch ôm xuống xe.
Cánh tay đàn ông cường tráng ôm lấy cô, động tác so với bình thường mềm nhẹ rất nhiều, sợ đánh thức cô.
Trong biệt thự thứ hai, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh chính là đang nằm trên mặt đất phe phẩy cái đuôi phơi nắng.
Bụng của Tiểu Vịnh đã rất lớn, dựa theo chu kỳ sinh đẻ của loài chó mà nói, đã gần đến ngày sinh rồi.
Quản gia như pho tượng lớn đứng ở bên cạnh chúng nó, sợ chúng nó tiến lên đánh thức Tô Thi Thi.
Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn chúng nó liếc mắt một cái, mày theo bản năng vừa nhíu.
Anh vẫn lại là không thích hai con chó này. Nhưng mà lần trước hai con chó này đem Hỗ Quân Nhạc ức hiếp đến như vậy, thay anh ra tay, nên anh đặc biệt cho phép chúng nó có thể ở trong biệt thự hoạt động chung quanh.
“Ư...” Đại Cẩu Tử tựa hồ rất sợ Bùi Dịch, bị ánh mắt anh đảo qua, cực kỳ ngoan đem miệng đặt trên mặt đất, động cũng không dám động một phen.
Bùi Dịch cúi đầu hôn lên trán Tô Thi Thi một cái, ôm cô vào phòng.
Mà bọn họ sau khi đi vào, trên ban công lầu hai biệt thự thứ nhất bên cạnh, Đoàn Kế Hùng chắp tay sau lưng, thong thả bước trở về trong phòng, sắc mặt nhìn qua không hề tốt chút nào.
Ở bên cạnh ông ta, Nhậm Tiếu Vi cầm khăn lau lau tay, cúi đầu nhìn đến trên đất bừa bãi, nhíu mày.
“Bùi Dịch tính tình là càng ngày càng không tốt đã khống chế được nữa.” Đoàn Kế Hùng trầm ngâm nói.Nhậm Tiếu Vi tay đang cầm khăn cứng đờ, thuận thế đưa tay khăn cho Hồng Cầm đang đứng một bên, nhàn nhạt nói: “Tính tình của nó vẫn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.”
“Bà là mẹ của nó, bà xem hiện tại việc nó làm, có coi trọng bà sao?” Đoàn Kế Hùng là đang nói chuyện xảy ra mấy ngày nay, càng nói càng tức giận.
“Nó biết rõ bà không thích Tô Thi Thi cái tiện nha đầu kia, vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy cùng con nhỏ đó cầu hôn, để cho hai người chúng ta mặt mũi đều đã mất hết rồi. Bà nó xem nó tới cùng muốn làm gì chứ?”
Nhậm Tiếu Vi nhướng mày, ngữ khí có chút gượng gạo: “Tôi vẫn không tán thành việc ông dùng phương thức cực đoan như vậy. Bùi Dịch đối với phương diện tình cảm cho tới bây giờ liền đều không thỏa hiệp. Tôi vốn là nghĩ muốn...”
“Vốn nghĩ muốn thế nào? Trơ mắt nhìn nó cùng cái tiện nha đầu kia cùng nhau phá hoại kế hoạch của chúng ta sao? Bà có biết hay không, tôi vốn có thể thừa cơ hội lần này xem xét thực lực thật sự của ba lão già kia, kết quả lại bị chúng nó quay một vòng một hồi trở thành truyện cười!”
“Thực lực của 3 gia tộc...” Nhậm Tiếu Vi vừa nghe đến những lời này, trên mặt huyết sắc trắng xanh một phen liền biến mất sạch sẽ, trước mắt giống như hiện ra chuyện của mười mấy năm trước.
Năm đó chuyện kia, Tứ Đại Gia Tộc lại có ai là sạch sẽ?
Đoàn Kế Hùng tự giác biết bản thân nói sai rồi, hơi hơi ho khan một tiếng, dời đi đề tài: “Tôi biết, đối với bà mà nói, lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt. Nhưng mà, tôi hiện tại nói rõ cho bà biết, tôi chỉ cho phép Đồng Đồng. Hy vọng bà để cho Bùi Dịch biết rõ bổn phận của chính mình, chẳng thế thì đừng trách tôi không khách khí!”
Nhậm Tiếu Vi mạnh xiết chặt quả đấm, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Đứa con trái lớn này của bà không phải bà muốn là có thể khống chế được!
Đoàn Kế Hùng phong ba bão tác gì mà chưa từng trải qua, không nghĩ tới lớn tuổi rồi, ngược lại càng ngày càng ngây thơ.
Nhậm Tiếu Vi tự nhiên sẽ không cùng ông ta thảo luận những thứ này, chỉ nói: “Đồng Đồng khi nào có thể trở về?”
Nói đến con trai nhỏ của mình, Đoàn Kế Hùng sắc mặt nhất thời dịu đi rất nhiều, vỗ vỗ mu bàn tay Nhậm Tiếu Vi, trầm giọng nói: “Tôi đã an bài xong, vài ngày nữa là có thể trở về.”
Ông ta nói xong trầm ngâm một chút, lẩm bẩm: “Trước khi nó trở về, tôi muốn trước giúp nó đem những thứ chướng mắt gì đó đều đã diệt trừ.”
Nhậm Tiếu Vi đắm chìm trong niềm vui sướng sắp gặp được con trai, cũng không có nghĩ nhiều, vội vàng cùng Hồng Cầm đi thảo luận chuyện nghênh đón con trai mình trở về.
Ngày hôm sau, Tô Thi Thi tỉnh lại, thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, liền bữa sáng cũng chưa ăn, vụng trộm lái xe đến công ty rồi.
“Khốn kiếp, nói đánh người liền đánh hà, vậy mà nói cái gì yêu thương, chăm sóc! Tôi mua một đống công cụ trở về đánh anh, xem anh chịu nổi không!”
Bùi Dịch bật cười, vươn tay dài liền kéo mở cửa xe, nghiêm mặt ngồi xuống.
Tô Thi Thi liền nhích người vào thu lại ngồi trong góc, cảnh giác nhìn anh: “Anh, Anh đừng làm càng.”
Bùi Dịch quay đầu yên lặng nhìn cô: “Tô tiểu thư, em vừa rồi nói anh ấu trĩ sao?”
“Anh... Anh là đàn ông nên làm chuyện lớn, đừng nên tính toán chi li... A! Bùi Dịch, anh mò mẫn chỗ nào a!”
“Bốp - -” lại là một tiếng giòn vang.
Bàn tay dày rộng của Bùi Dịch phủ lên trên cặp mông vểnh cao của Tô Thi Thi, xúc cảm từ trong lòng bàn tay truyền đến làm cho ánh mắt của anh nháy mắt u ám thêm vài phần.
Anh cuối thấp người, môi mỏng xoa xát qua viền tai của cô, kích thích xúc giác làm cô run run một trận.
“Tô tiểu thư, em không biết có thứ gọi là - - yêu thương, chăm sóc!” Hơi thở khàn khàn cùng giọng nói mang từ tính của người đàn ông vang lên trong không gian kính.
“Ưm - -” Tô Thi Thi chưa kịp phản ứng, nụ hôn của anh liền như mưa sa gió lốc hạ xuống.
Bùi tiên sinh, anh giở trò lưu manh!
Tô tiểu thư khóc không ra nước mắt.
Lúc trở lại trang viên, Tô Thi Thi đã ngủ thiếp đi, khóe mắt lại vẫn vươn một giọt lệ, là bị Bùi Dịch ôm xuống xe.
Cánh tay đàn ông cường tráng ôm lấy cô, động tác so với bình thường mềm nhẹ rất nhiều, sợ đánh thức cô.
Trong biệt thự thứ hai, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh chính là đang nằm trên mặt đất phe phẩy cái đuôi phơi nắng.
Bụng của Tiểu Vịnh đã rất lớn, dựa theo chu kỳ sinh đẻ của loài chó mà nói, đã gần đến ngày sinh rồi.
Quản gia như pho tượng lớn đứng ở bên cạnh chúng nó, sợ chúng nó tiến lên đánh thức Tô Thi Thi.
Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn chúng nó liếc mắt một cái, mày theo bản năng vừa nhíu.
Anh vẫn lại là không thích hai con chó này. Nhưng mà lần trước hai con chó này đem Hỗ Quân Nhạc ức hiếp đến như vậy, thay anh ra tay, nên anh đặc biệt cho phép chúng nó có thể ở trong biệt thự hoạt động chung quanh.
“Ư...” Đại Cẩu Tử tựa hồ rất sợ Bùi Dịch, bị ánh mắt anh đảo qua, cực kỳ ngoan đem miệng đặt trên mặt đất, động cũng không dám động một phen.
Bùi Dịch cúi đầu hôn lên trán Tô Thi Thi một cái, ôm cô vào phòng.
Mà bọn họ sau khi đi vào, trên ban công lầu hai biệt thự thứ nhất bên cạnh, Đoàn Kế Hùng chắp tay sau lưng, thong thả bước trở về trong phòng, sắc mặt nhìn qua không hề tốt chút nào.
Ở bên cạnh ông ta, Nhậm Tiếu Vi cầm khăn lau lau tay, cúi đầu nhìn đến trên đất bừa bãi, nhíu mày.
“Bùi Dịch tính tình là càng ngày càng không tốt đã khống chế được nữa.” Đoàn Kế Hùng trầm ngâm nói.Nhậm Tiếu Vi tay đang cầm khăn cứng đờ, thuận thế đưa tay khăn cho Hồng Cầm đang đứng một bên, nhàn nhạt nói: “Tính tình của nó vẫn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.”
“Bà là mẹ của nó, bà xem hiện tại việc nó làm, có coi trọng bà sao?” Đoàn Kế Hùng là đang nói chuyện xảy ra mấy ngày nay, càng nói càng tức giận.
“Nó biết rõ bà không thích Tô Thi Thi cái tiện nha đầu kia, vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy cùng con nhỏ đó cầu hôn, để cho hai người chúng ta mặt mũi đều đã mất hết rồi. Bà nó xem nó tới cùng muốn làm gì chứ?”
Nhậm Tiếu Vi nhướng mày, ngữ khí có chút gượng gạo: “Tôi vẫn không tán thành việc ông dùng phương thức cực đoan như vậy. Bùi Dịch đối với phương diện tình cảm cho tới bây giờ liền đều không thỏa hiệp. Tôi vốn là nghĩ muốn...”
“Vốn nghĩ muốn thế nào? Trơ mắt nhìn nó cùng cái tiện nha đầu kia cùng nhau phá hoại kế hoạch của chúng ta sao? Bà có biết hay không, tôi vốn có thể thừa cơ hội lần này xem xét thực lực thật sự của ba lão già kia, kết quả lại bị chúng nó quay một vòng một hồi trở thành truyện cười!”
“Thực lực của 3 gia tộc...” Nhậm Tiếu Vi vừa nghe đến những lời này, trên mặt huyết sắc trắng xanh một phen liền biến mất sạch sẽ, trước mắt giống như hiện ra chuyện của mười mấy năm trước.
Năm đó chuyện kia, Tứ Đại Gia Tộc lại có ai là sạch sẽ?
Đoàn Kế Hùng tự giác biết bản thân nói sai rồi, hơi hơi ho khan một tiếng, dời đi đề tài: “Tôi biết, đối với bà mà nói, lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt. Nhưng mà, tôi hiện tại nói rõ cho bà biết, tôi chỉ cho phép Đồng Đồng. Hy vọng bà để cho Bùi Dịch biết rõ bổn phận của chính mình, chẳng thế thì đừng trách tôi không khách khí!”
Nhậm Tiếu Vi mạnh xiết chặt quả đấm, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Đứa con trái lớn này của bà không phải bà muốn là có thể khống chế được!
Đoàn Kế Hùng phong ba bão tác gì mà chưa từng trải qua, không nghĩ tới lớn tuổi rồi, ngược lại càng ngày càng ngây thơ.
Nhậm Tiếu Vi tự nhiên sẽ không cùng ông ta thảo luận những thứ này, chỉ nói: “Đồng Đồng khi nào có thể trở về?”
Nói đến con trai nhỏ của mình, Đoàn Kế Hùng sắc mặt nhất thời dịu đi rất nhiều, vỗ vỗ mu bàn tay Nhậm Tiếu Vi, trầm giọng nói: “Tôi đã an bài xong, vài ngày nữa là có thể trở về.”
Ông ta nói xong trầm ngâm một chút, lẩm bẩm: “Trước khi nó trở về, tôi muốn trước giúp nó đem những thứ chướng mắt gì đó đều đã diệt trừ.”
Nhậm Tiếu Vi đắm chìm trong niềm vui sướng sắp gặp được con trai, cũng không có nghĩ nhiều, vội vàng cùng Hồng Cầm đi thảo luận chuyện nghênh đón con trai mình trở về.
Ngày hôm sau, Tô Thi Thi tỉnh lại, thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, liền bữa sáng cũng chưa ăn, vụng trộm lái xe đến công ty rồi.
“Khốn kiếp, nói đánh người liền đánh hà, vậy mà nói cái gì yêu thương, chăm sóc! Tôi mua một đống công cụ trở về đánh anh, xem anh chịu nổi không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.