Chú À Đừng Nên Thế

Chương 326: Bùi tiên sinh

Trần Mạc Tranh

03/08/2017

Bệnh viện thành phố, hành lang thông hướng nhà xác mang theo một cỗ khí tức u ám.

Đoàn Ngọc Tường trốn ở góc phòng nhìn Bùi Dịch công khai mà dắt Tô Thi Thi ra ngoài, âm thầm xiết chặt quả đấm.

Xong đời...

Trong đầu cô ta hiện lên hai chữ này, trong lòng khủng hoảng vô cùng.

Cô ta biết đây là cha cô ta dùng tất cả tiền bạc còn lại mới mời được mấy tên côn đồ kia, liền là muốn bắt cho Tô Thi Thi giúp bọn họ một lần nữa trở lại Đoàn gia, hiện tại cái gì đều đã kết thúc thật rồi.

“Tô Thi Thi, vì cái gì mạng của cô tốt như vậy!” Đoàn Ngọc Tường răng nanh cắn môi, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta nghe được từ trong nhà xác truyền ra tiếng la khóc của cha mẹ mình, phỏng chừng là đám côn đồ kia đang đánh bọn họ.

Cô ta do dự một chút, sau cùng vẫn lại là không dám đi ra ngoài, lén lút chạy.

“Đừng trách tôi, là các người có lỗi với tôi trước.” Đoàn Ngọc Tường ở trong lòng yên lặng nói.

Mà cô ta không biết, một màn này lại bị Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch nhìn thấy tất cả.

Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đang muốn tiến vào thang máy, lại nhìn thấy Đoàn Ngọc Tường hướng tới cầu thang ở một bên chạy tới.

“Thật sự tận cùng bi ai” Tô Thi Thi tựa vào trong lòng Bùi Dịch, nói nho nhỏ.

“Những thứ này đều đã không có liên quan gì với em nữa.” Bùi Dịch ôm lấy cô, xoay người hướng tới thang máy đi đến.

“Em không cần thiết thay người khác bi ai khổ sở, bọn họ hôm nay toàn bộ đều là gieo gió gặt bão.”

Tô Thi Thi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Bùi Dịch.

Bùi tiên sinh đây là đang an ủi cô sao?

Bùi Dịch chú ý tới ánh mắt của Tô Thi Thi, mặt liền ngẩn ra, lỗ tay thoáng chốc đỏ ửng lên.

“Lại nhìn, tự gánh lấy hậu quả!” Trong thang máy vang lên giọng nói đầy lạnh lùng của Bùi Dịch.

Tô Thi Thi cười thầm, cuống quít cúi đầu, không dám lại đi nhìn anh.

Thì ra Bùi Dịch còn có vẻ mặt đáng yêu đến như vậy.

Chỉ là nghĩ tới toàn bộ chuyện xảy ra vừa rồi, trong lòng cô khó tránh khỏi vẫn lại là lại có chút bi thương.

Chuyện này để cho Tô Thi Thi triệt để đối với Đoàn Chấn Ba hết hy vọng rồi. Từ nay về sau, cô không còn có cha.

Mà chuyện này về sau là cô theo Bát Quái nữ vương Ôn Ngọc nơi đó nghe nói.

Ngày hôm đó Ôn Ngọc thừa lúc nghỉ ngơi, ở văn phòng Tô Thi Thi trong cùng cô kề tai nói nhỏ.

“Thi Thi, cô có biết Bùi tổng vậy mà quá ngoan độc rồi. Anh ta vậy mà để cho Dương Dũng canh giữ ở nơi đó, trơ mắt nhìn bác Đoàn bọn họ bị dám côn đồ cướp đi tất cả số tiền còn lại, sau đó liền đợi lúc những tên côn đồ kia ra ngoài chia của, cảnh sát lại vọt tiến vào.”“Sau đó số tiền này bị coi làm tiền tham ô tịch bị thu rồi. Bọn hắn đều bị bắt hết.”

Tô Thi Thi âm thầm líu lưỡi. Khó trách ngày đó Bùi Dịch bảo Dương Dũng ở lại, lúc ấy cô lại vẫn cảm thấy được kỳ quái, hóa ra là vì chuyện này.

“Đều bị bắt lại sao?” Tô Thi Thi hỏi.

“Ôn Ngọc lắc đầu, chỉ có những tên côn đồ kia bị bắt lại thôi, tội bắt cóc phỏng chừng sẽ bị phạt tù nhiều năm, nhưng mà...”



Cô nói xong nhíu hạ mi, rất nhanh nói tiếp: “Bác Đoàn hai người bọn họ lại được thả ra. Tôi nghe nói là Bùi Dịch mời luật sư giúp bọn họ thoát tội. Những tên côn đồ kia đều đem tất cả tội lỗi đều đã nhận hết, nói cùng bác Đoàn bọn họ không liên quan.”

“Ách...” Tô Thi Thi ngây dại, trong lòng trong lúc này không biết là cái cảm xúc gì.

Có cảm động còn có càng nhiều mà kinh sợ!

Bùi Dịch tung ra chiêu này, quả thực giết người không thấy máu nha!

Vợ chồng Đoàn Chấn Ba chưa tùng phải sống qua những ngày khổ cực qua, bọn họ hiện tại thân không một xu, đến chỗ để ở đều không có, còn không bằng ngồi tù. Ở bên ngoài muốn như thế nào sinh tồn được?

Huống chi ở Bắc Kinh này, bọn họ đã từng là người nổi tiếng, bị người ta nhìn thấy chỉ là mất mặt đến chết!

Lần trước bọn họ sau khi bị đuổi ra khỏi Đoàn gia, là Tô Thi Thi một mực cho người ta chiếu cố bọn họ. Hiện tại Tô Thi Thi đã sớm nói ra triệt để đoạn tuyệt quan hệ, đương nhiên sẽ không lại ngu ngốc đi giúp bọn họ.

“Quá độc ác!” Tô Thi Thi chỉ cần suy nghĩ đến Đoàn Chấn Ba bọn họ có kết cục thê thảm như vây, liền kìm lòng không đậu run run một phen.

Muốn nói phụ nữ, người nào cũng không sánh bằng Bùi Dịch!

Chỉ là Tô Thi Thi nghĩ đến theo hướng khác, khóe miệng kìm lòng không đậu cong lên, chỉ cảm thấy trong lòng hiện lên quét xuống lo lắng.

Bùi Dịch làm như vậy, ở một mặt nào đó ý nghĩa chính là không muốn để cho người bên ngoài biết, Đoàn Chấn Ba bày ra chuyện bắt cóc con gái ruột của chính mình. Là cho Tô Thi Thi giữ lại chút mặt mũi, dù sao việc xấu trong nhà không thể để người ngoài chê cười, loại chuyện này người nào gặp phải cũng đều sẽ không dễ chịu.

“Thi Thi, Cô có hay không nghe thấy lời tôi nói?” Ôn Ngọc nhỏ nhẹ thỏ thẻ nói hồi lâu, thấy Tô Thi Thi lại ngẩn người, nhịn không được đáng thương tội nghiệp kéo kéo tay cô một hồi.

Tô Thi Thi hoàn hồn hướng về phía cô cười nói: “Những chuyện này là Tần Phong nói cho cô biết sao?”

Ôn Ngọc vừa nghe nhắc đến Tần Phong, mặt lập tức liền đỏ, khó xử gật gật đầu.

Đôi mắt gian xảo củaTô Thi Thi sáng lên, lập tức ghé sát vào Ôn Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Nói, các người phát triển đến mức độ nào rồi hả?”

“A! Không có, tôi... Còn có việc.” Ôn Ngọc xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đứng lên đã nghĩ chạy.

Tô Thi Thi đâu nào sẽ bỏ qua cho cô, lôi kéo tay cô, liền đưa tay sang cù lét Ôn Ngọc. Hai người lập tức nháo loạn lên, trong văn phòng, đầy rẫy tiếng các cô cười vui.Một lần ngắn ngủi phong ba qua đi, sau đó Tô Thi Thi lại một lần nữa vùi đầu vào công việc.

Thời gian qua thật sự nhanh, dự án đấu thầu công trình thôn Thành Trung lập tức liền muốn bắt đầu.

Bây giờ vì tránh có người dở trò trong đấu thầu, toàn bộ quá trình đều tiến hành trực tiếp, công khai cạnh tranh đấu thầu, đến lúc đó dân chúng đều cũng có thể quan sát toàn bộ diễn biến trong lúc đấu thầu.

Hai ngày trước khi tổ chức đấu thầu, Bắc Kinh loan truyền một tin tức chấn động.

Khi đó Tô Thi Thi đang ở trong văn phòng Tống Trọng Hạo, cùng anh còn có Ôn Ngọc thảo luận một cái bản thiết kế.

Ôn Ngọc trong lúc vô tình lướt qua diễn dàn, lập tức liền kêu lên.

“Trời ạ, Hỗ tổng của xây dựng Minh Đỉnh vậy mà mời tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc cùng nhau hợp tác?”

“Cái gì?” Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, quay đầu nghi hoặc nhìn cô, “Cô nói Hỗ Sĩ Minh mời tổng giám đốcXây dựng Tiệp Khắc hợp tác?”

“Đúng vậy đó.” Ôn Ngọc chớp đôi mắt to long lanh của mình, nói, “Xây dựng Tiệp Khắc cùng xây dựng Minh Đỉnh không phải luôn đối đầu sao? Khi nào thì quan hệ tốt như vậy rồi hả?”

“Quan hệ đương nhiên không có khả năng tốt như vậy.” Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.

Hỗ điên khùng tới cùng muốn làm gì?



Tô Thi Thi trong lòng có loại cảm giác không tốt lắm.

Cô tuy cũng suy đoán, Bùi Dịch chính là tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc. Nhưng mà Bùi Dịch không có trực tiếp thừa nhận qua, Tô Thi Thi cũng không phải đặc biệt xác định.

Có lẽ Hỗ Sĩ Minh cũng đang hoài nghi, cho nên hắn mới có mời tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc hợp tác.

Giống như cũng không quá đúng.

Tô Thi Thi một bên nghĩ một bên lắc lắc đầu, loại giải thích này giống như cũng có chút không thông.

Cô không phát hiện sư huynh cô khi nghe được tin tức này khi đó, trong mắt hiện lên quét xuống hiểu rõ.

“Thì ra là như vậy.”

“Sư huynh, anh nói cái gì?” Tô Thi Thi quay đầu nhìn về phía Tống Trọng Hạo.

Tống Trọng Hạo trong lòng cả kinh, vội vàng lắc đầu, chỉ vào bản thiết kế ngay trước mắt nói: “Sư muội, chúng ta vẫn lại là ít tám chuyện linh tinh đi, tới thảo luận thiết kế thì hơn.”

“Anh có phải có chuyện gì gạt em hay không?” Tô Thi Thi nheo lại hai mắt, nghi hoặc nhìn Tống Trọng Hạo. Cô cảm thấy được sư huynh cô giống như thời gian này có phần không giống trước đây.

“Đâu nào có!” Tống Trọng Hạo lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Tô Thi Thi thấy anh không chịu nói, cũng không có nghĩ nhiều, cùng anh tiếp tục thảo luận bản thiết kế.

Mà lúc này trong văn phòng tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc, Tần Phong nhìn đến mẩu tin tức kia, vội vội vàng vàng chạy đến tìm Bùi Dịch.

Lúc anh đi vào, Bùi Dịch đang vẽ bản thiết kế.

Tần Phong ghé sát vào vừa thấy, chậc chậc thở dài: “Ai ngờ đến đường đường Bùi tổng lại chính là một kiến trúc sư cao cấp.”

Bùi Dịch ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh: “Có tin tức gì sao?”

Tần Phong sắc mặt ngẩn ra, nghiêm túc nói: “Cái gì đều đã không thể gạt được cậu.”

Anh đem tin tức Hỗ Sĩ Minh mời Bùi Dịch hợp tác nói lại nói một lần.

“Cậu thấy thế nào?” Tần Phong sau khi nói xong hỏi Bùi Dịch.

Bùi Dịch có chút suy nghĩ, mới chậm rãi nói “Hợp tác là giả, nghĩ muốn bức tôi ra ngoài là thật.”

Vào lúc này, Tần Phong di động rung lên hai lần, anh lấy ra vừa thấy, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

“Xem ra lời cậu nói là chính xác. Hỗ Sĩ Minh đã hướng truyền thông tuyên bố, hắn sẽ đích thân tham dự cạnh tranh đấu thầu, “ anh nói xong khúc khích nở nụ cười, “Hắn trước mời cậu, sau đó tuyên bố chính mình sẽ tham dự, như thế liền không thể không buộc tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc cũng tham dự.”

“Uh'm.” Bùi Dịch ừ một tiếng. Anh đối với Hỗ Sĩ Minh cái đối thủ cạnh tranh này, vẫn tương đối hiểu biết.

Hỗ Sĩ Minh công khai ngang nhiên mời anh hợp tác, hơn nữa tự mình tham dự, tổng giám đốcXây dựng Tiệp Khắc đương nhiên cũng phải tham dự cạnh tranh đấu thầu, bằng không chẳng phải là nâng ưu thế cho đối thủ diệt chính mình uy phong sao?

“Xem ra, hắn là nghĩ muốn đem thế lực sau lưng cậu đều phải lộ ra hết rồi.” Tần Phong lạnh giọng nói.

Anh nói xong bộ dáng nhiều chuyện nhìn Bùi Dịch: “Dự án lần này cậu tới cùng có nắm chắc không?”

Nào biết, Bùi Dịch lại hắt cho anh một chậu nước lạnh: “Xây dựng Tiệp Khắc đối với việc giành dự án lần này không có bất luận lòng tin gì.”

“Không phải đâu?” Tần Phong u mê, “Người anh em, cậu sợ cái gì chứ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook