Chương 630: Chó tới điên
Trần Mạc Tranh
06/04/2018
Người có người điên. Còn chó điên là như thế nào?
Tô Thi Thi bọn họ lần này xem như triệt để kiến thức đến một hồi.
Mười con chó, chen lách cùng một chỗ liền là đen kịt một đám. Cùng nhau hành động, đi qua quả thực không có một ngọn cỏ sống nổi.
Nếu nền xi măng có thể mọc cỏ được.
Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh từ trước đến nay thích làm ầm ĩ, lúc này hai con chó dẫn đầu đoàn chó chạy đến, hưng phấn tới cực điểm.
Tô Thi Thi tựa vào cạnh cửa kính xe, lặng lẽ hạ xuống cửa sổ, thò ra nửa cái đầu.
"Tô Thi Thi." Bên cạnh truyền đến giọng Bùi Dịch trầm trầm.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, quay đầu cười gượng: "Em chính là thật lâu không gặp Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh, có phần nhớ."
"À...?" Bùi Dịch nhíu mày, cười như không cười nhìn cô.
Tô Thi Thi bị anh nhìn toàn thân không được tự nhiên, nuốt nuốt nước miếng, chỉ chỉ bên ngoài nói: "Hồng Tinh Huy còn hảo hảo đứng được ở chỗ này, cảm thấy được chưa hết giận."
Bùi Dịch liếc cô một, sau đó từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một phần văn kiện xem.
Tô Thi Thi trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu, hướng tới ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi huýt sáo.
"Gâu gâu!" Nơi xa vang lên một trận chó sủa, chỉ thấy Đại Cẩu Tử rất nhanh hướng tới xe chạy tới.
"Hồng Tinh Huy." Tô Thi Thi xác định Đại Cẩu Tử đã chạy tới, bỗng nhiên ngẩng đầu hô một tiếng, đứng ở bên ngoài chính đang thờ ơ nhìn "Chiến cuộc" Hồng Tinh Huy.
Hồng Tinh Huy nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía cô.
Chỉ là vừa xoay đầu, liền nhìn đến Tô Thi Thi ném về phía hắn một thứ gì đó.
Một khối tương thịt bò lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, thẳng tắp nện vào trong lòng hắn.
"Gâu gâu!" Đại Cẩu Tử cái mũi đánh hơi thấy, nhất thời liền điên rồi. Bốn chân vừa bước, liều chết lao về phía Hồng Tinh Huy.
Đây chính là thịt bò! Tương thịt bò Bà nội làm!
Chúng nó ở Dương thành đi theo Nhậm Tiếu Vi cái con người keo kiệt kia, đã hơn một tháng không được đụng tới miếng thịt rồi!
"Gâu gâu!" Nơi xa Tiểu Vịnh ngửi được mùi thịt, quay đầu liền bổ nhào qua.
Những con chó khác cũng đều theo nhào lên, bên ngoài lập tức rối loạn.
"Tô Thi Thi!" Hồng Tinh Huy gầm lên giận dữ, nháy mắt tiếp theo đã bị Đại Cẩu Tử bổ nhào qua ngã xuống đất, lại vẫn chưa kịp đứng lên, một con chó ngao Tây Tạng thân to như tê giác đặt mông ngồi xuống trên người hắn...
"Shi*t!" Hồng Tinh Huy chỉ kịp chửi thầm một tiếng, hai mắt trợn ngược liền hôn mê bất tỉnh.
"Quá khủng bố rồi !" Tô Thi Thi thấy thế khẩn trương quay cửa xe lên, rất sợ các đại gia chó kia ngửi được mùi gì xông vào trong xe.
"Nếu Ôn tiểu thư biết em đem thịt bò em đến cho cô ấy ném cho chó ăn, nhất định khóc cho em xem." Bùi Dịch một bên lật chuyển văn kiện, một bên nhàn nhạt nói.
Tô Thi Thi đem hộp tương thịt bò xiết chặt, cười như không cười nhìn anh: "Chẳng lẽ anh còn muốn đi đâm thọc?"
"Không dám." Bùi Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhìn nhìn bên ngoài, cau mày nói, "Trở về hảo hảo quản tiểu tử vô pháp vô thiên kia."
"Anh không phải nói con hư tại mẹ sao?" Tô Thi Thi không vui nói, "Huống hồ hiện tại lại nhiều một người. Người Hỗ gia thật đúng là yên tâm, cứ như vậy đem Hỗ Quân Nhạc ném cho chúng ta rồi sao ?"
"Cách hắn xa một chút." Bùi Dịch nhất thời không vui rồi.
Ở trong mắt Tô Thi Thi, phỏng chừng Hỗ Quân Nhạc cùng Đoàn Tĩnh Đồng không có gì khác biệt, đều là trẻ con khó dạy. Nhưng Hỗ Quân Nhạc chỉ so Tô Thi Thi nhỏ hơn một tuổi, là đàn ông!
Tô Thi Thi buồn cười nhìn anh, hai người cứ như vậy một người một câu nói chuyện.
Bên ngoài, Đoàn Tĩnh Đồng cùng Hỗ Quân Nhạc đã gấp đến độ đều nhanh khóc.
"Chúng nó làm sao có thể đột nhiên đi trêu chọc Hồng Tinh Huy rồi?" Hỗ Quân Nhạc gấp đến tay xiết chặt bánh lái, lôi kéo Đoàn Tĩnh Đồng nói, "Nhanh lên nghĩ biện pháp khiến chúng nó trở về, Hồng Tinh Huy không dễ chọc!"
Đoàn Tĩnh Đồng bĩu môi rút tay mình về, rầu rĩ nói: "Tôi quản không được chúng nó. Là anh nói ra muốn đi đến nông thôn xem thử, tôi cũng mang anh đi, là chính anh muốn đem những con chó này dẫn trở về. Hiện tại chính anh giải quyết đi."
Hỗ Quân Nhạc tức giận nói: "Cái gì bảo anh muốn dẫn chúng nó trở về? Rõ ràng là mẹ em khóc nháo cầu xin anh mang về đó biết không?"
Đoàn Tĩnh Đồng lập tức không nói.
Muốn nói mẹ cậu hiện tại cũng là bị dày vò đến không còn cách nào khác rồi. Một thân một mình ở Dương thành, không chỉ phải nuôi sống chính mình, lại còn phải nuôi sống một đoàn chó...
Nhậm Tiếu Vi lúc ấy nhìn thấy bọn họ liền cùng nhìn thấy cứu tinh một dạng, nhất định phải làm cho bọn họ đem chó dẫn trở về. Hơn nữa cũng không giữ bọn họ ở nơi đó được hai ngày, lập tức đuổi bọn họ trở về.
"Mẹ khẳng định là muốn tiết kiệm đồ ăn." Đoàn Tĩnh Đồng oán thầm.
"Đoàn Tĩnh Đồng, anh thương lượng với em một chuyện, em suy nghĩ cái gì?" Hỗ Quân Nhạc hận không thể gõ đầu của cậu.
Đoàn Tĩnh Đồng lườm hắn một cái: "Anh cùng một đứa trẻ mười một tuổi thảo luận chuyện?"
Hỗ Quân Nhạc tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước: "Em... Em... Tất cả chủ ý ngu ngốc đều là em nghĩ ra, em mà là trẻ con cái gì?"
"Đừng ầm ĩ, nếu còn cắn xuống thật muốn nháo lớn rồi." Đoàn Tĩnh Đồng đột nhiên chỉ vào đám chó điên bên ngoài kia nói.
Tuy đám chó này được trải qua huấn luyện hẳn không thật sự đem người cắn bị thương, nhưng người của Hồng Tinh Huy cũng không để yên như thế, đã đem hai con chó làm bị thương rồi.
"Nơi này có người của anh trai em sao? Để cho bọn họ hỗ trợ." Hỗ Quân Nhạc mở cửa nhảy xuống xe.
Đoàn Tĩnh Đồng gật đầu, nhảy xuống xe liền đi tìm Dương Dũng đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt hỗ trợ.
Mà đang lúc phía dưới nhiệt náo ồn ào huyên náo thời điểm, trên ban công tầng hai mươi mấy của căn nhà nào đấy, Tần Phong chính đang cầm Ống Nhòm đang nhìn tình huống phía dưới.
"Hai ông tướng này." Tần Phong nhìn đến Hỗ Quân Nhạc cùng Đoàn Tĩnh Đồng, không khỏi cười khổ.
"Thi Thi đến đây?" Ôn Ngọc khoác áo choàng đi tới, suy yếu hỏi han.
Tần Phong vội vàng đem Ống Nhòm thu lại, xoay người muốn đi đỡ cô.
Ôn Ngọc theo bản năng hướng bên cạnh phòng tránh.
Tay Tần Phong cứng đờ, nhưng vẫn lại là thuận thế đỡ cô. Bây giờ, Ôn Ngọc không có tránh né, nhưng cũng không có giống như trước đây trốn vào trong lòng anh làm nũng như vậy.
Từ khi đứa bé gặp chuyện không may về sau, cô vẫn đều là trạng thái như vậy.
Tần Phong biết cô không phải cố ý, chỉ là cô như là ở trong lòng dựng lên một phòng tuyến, ngăn cản anh đến gần.
"Bùi Dịch trước gửi tin tức đến cho anh. Thi Thi lo lắng cho em, có thể chịu đến hôm nay đã là cực hạn, cho nên hôm nay Bùi Dịch mang em ấy đến đây xem em."
Tần Phong vừa nói một bên thật cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của Ôn Ngọc: "Em muốn gặp không?"
Ôn Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể chính mình, chậm rãi lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Cô ấy nếu là hiện tại nhìn thấy em cái dạng này, khẳng định sẽ khó chịu."
"Tần Phong, nghĩ biện pháp làm cho bọn họ đi trước đi."
Tần Phong trong lòng hơi hơi thở dài, đành phải nói: "Được."
Cô ở mặt ngoài nhìn toàn bộ như thường, nhưng anh rõ ràng cảm giác được, trên người cô như là ít đi rất nhiều thứ.
Không khóc không nháo, thậm chí còn không cười. Cô giống như con rối gỗ, ngơ ngác sống qua ngày.
Cô đối với Tần Phong cũng là hữu cầu tất ứng, tận lực phối hợp bất luận cái yêu cầu gì của anh. Nhưng anh vẫn lại là biết, lòng của cô trống rỗng rồi.
Cô trở nên cực kỳ thật cẩn thận, thậm chí so với trước kia vẫn còn nhát gan...
"Đi vào nghỉ ngơi, anh sẽ xử lý tốt." Tần Phong nghĩ tới đây, ôn nhu nói.
Ôn Ngọc gật gật đầu, an tĩnh đi vào phía trong.
Dưới lầu bên trong xe, Bùi Dịch di động chấn động một cái.
Anh vụng trộm lườm Tô Thi Thi một cái, thấy cô chính đang hưng trí dạt dào nhìn bên ngoài, lặng lẽ lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
Là tin nhắn Tần Phong gửi đến, để cho bọn họ rời đi trước.
Bùi Dịch thu hồi điện thoại, nhìn xem bên ngoài, nói: "Hồng Tinh Huy cứu viện lập tức liền đến, hôm nay bất tiện lên rồi, đi trước?"
Tô Thi Thi bọn họ lần này xem như triệt để kiến thức đến một hồi.
Mười con chó, chen lách cùng một chỗ liền là đen kịt một đám. Cùng nhau hành động, đi qua quả thực không có một ngọn cỏ sống nổi.
Nếu nền xi măng có thể mọc cỏ được.
Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh từ trước đến nay thích làm ầm ĩ, lúc này hai con chó dẫn đầu đoàn chó chạy đến, hưng phấn tới cực điểm.
Tô Thi Thi tựa vào cạnh cửa kính xe, lặng lẽ hạ xuống cửa sổ, thò ra nửa cái đầu.
"Tô Thi Thi." Bên cạnh truyền đến giọng Bùi Dịch trầm trầm.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, quay đầu cười gượng: "Em chính là thật lâu không gặp Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh, có phần nhớ."
"À...?" Bùi Dịch nhíu mày, cười như không cười nhìn cô.
Tô Thi Thi bị anh nhìn toàn thân không được tự nhiên, nuốt nuốt nước miếng, chỉ chỉ bên ngoài nói: "Hồng Tinh Huy còn hảo hảo đứng được ở chỗ này, cảm thấy được chưa hết giận."
Bùi Dịch liếc cô một, sau đó từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một phần văn kiện xem.
Tô Thi Thi trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu, hướng tới ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi huýt sáo.
"Gâu gâu!" Nơi xa vang lên một trận chó sủa, chỉ thấy Đại Cẩu Tử rất nhanh hướng tới xe chạy tới.
"Hồng Tinh Huy." Tô Thi Thi xác định Đại Cẩu Tử đã chạy tới, bỗng nhiên ngẩng đầu hô một tiếng, đứng ở bên ngoài chính đang thờ ơ nhìn "Chiến cuộc" Hồng Tinh Huy.
Hồng Tinh Huy nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía cô.
Chỉ là vừa xoay đầu, liền nhìn đến Tô Thi Thi ném về phía hắn một thứ gì đó.
Một khối tương thịt bò lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, thẳng tắp nện vào trong lòng hắn.
"Gâu gâu!" Đại Cẩu Tử cái mũi đánh hơi thấy, nhất thời liền điên rồi. Bốn chân vừa bước, liều chết lao về phía Hồng Tinh Huy.
Đây chính là thịt bò! Tương thịt bò Bà nội làm!
Chúng nó ở Dương thành đi theo Nhậm Tiếu Vi cái con người keo kiệt kia, đã hơn một tháng không được đụng tới miếng thịt rồi!
"Gâu gâu!" Nơi xa Tiểu Vịnh ngửi được mùi thịt, quay đầu liền bổ nhào qua.
Những con chó khác cũng đều theo nhào lên, bên ngoài lập tức rối loạn.
"Tô Thi Thi!" Hồng Tinh Huy gầm lên giận dữ, nháy mắt tiếp theo đã bị Đại Cẩu Tử bổ nhào qua ngã xuống đất, lại vẫn chưa kịp đứng lên, một con chó ngao Tây Tạng thân to như tê giác đặt mông ngồi xuống trên người hắn...
"Shi*t!" Hồng Tinh Huy chỉ kịp chửi thầm một tiếng, hai mắt trợn ngược liền hôn mê bất tỉnh.
"Quá khủng bố rồi !" Tô Thi Thi thấy thế khẩn trương quay cửa xe lên, rất sợ các đại gia chó kia ngửi được mùi gì xông vào trong xe.
"Nếu Ôn tiểu thư biết em đem thịt bò em đến cho cô ấy ném cho chó ăn, nhất định khóc cho em xem." Bùi Dịch một bên lật chuyển văn kiện, một bên nhàn nhạt nói.
Tô Thi Thi đem hộp tương thịt bò xiết chặt, cười như không cười nhìn anh: "Chẳng lẽ anh còn muốn đi đâm thọc?"
"Không dám." Bùi Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhìn nhìn bên ngoài, cau mày nói, "Trở về hảo hảo quản tiểu tử vô pháp vô thiên kia."
"Anh không phải nói con hư tại mẹ sao?" Tô Thi Thi không vui nói, "Huống hồ hiện tại lại nhiều một người. Người Hỗ gia thật đúng là yên tâm, cứ như vậy đem Hỗ Quân Nhạc ném cho chúng ta rồi sao ?"
"Cách hắn xa một chút." Bùi Dịch nhất thời không vui rồi.
Ở trong mắt Tô Thi Thi, phỏng chừng Hỗ Quân Nhạc cùng Đoàn Tĩnh Đồng không có gì khác biệt, đều là trẻ con khó dạy. Nhưng Hỗ Quân Nhạc chỉ so Tô Thi Thi nhỏ hơn một tuổi, là đàn ông!
Tô Thi Thi buồn cười nhìn anh, hai người cứ như vậy một người một câu nói chuyện.
Bên ngoài, Đoàn Tĩnh Đồng cùng Hỗ Quân Nhạc đã gấp đến độ đều nhanh khóc.
"Chúng nó làm sao có thể đột nhiên đi trêu chọc Hồng Tinh Huy rồi?" Hỗ Quân Nhạc gấp đến tay xiết chặt bánh lái, lôi kéo Đoàn Tĩnh Đồng nói, "Nhanh lên nghĩ biện pháp khiến chúng nó trở về, Hồng Tinh Huy không dễ chọc!"
Đoàn Tĩnh Đồng bĩu môi rút tay mình về, rầu rĩ nói: "Tôi quản không được chúng nó. Là anh nói ra muốn đi đến nông thôn xem thử, tôi cũng mang anh đi, là chính anh muốn đem những con chó này dẫn trở về. Hiện tại chính anh giải quyết đi."
Hỗ Quân Nhạc tức giận nói: "Cái gì bảo anh muốn dẫn chúng nó trở về? Rõ ràng là mẹ em khóc nháo cầu xin anh mang về đó biết không?"
Đoàn Tĩnh Đồng lập tức không nói.
Muốn nói mẹ cậu hiện tại cũng là bị dày vò đến không còn cách nào khác rồi. Một thân một mình ở Dương thành, không chỉ phải nuôi sống chính mình, lại còn phải nuôi sống một đoàn chó...
Nhậm Tiếu Vi lúc ấy nhìn thấy bọn họ liền cùng nhìn thấy cứu tinh một dạng, nhất định phải làm cho bọn họ đem chó dẫn trở về. Hơn nữa cũng không giữ bọn họ ở nơi đó được hai ngày, lập tức đuổi bọn họ trở về.
"Mẹ khẳng định là muốn tiết kiệm đồ ăn." Đoàn Tĩnh Đồng oán thầm.
"Đoàn Tĩnh Đồng, anh thương lượng với em một chuyện, em suy nghĩ cái gì?" Hỗ Quân Nhạc hận không thể gõ đầu của cậu.
Đoàn Tĩnh Đồng lườm hắn một cái: "Anh cùng một đứa trẻ mười một tuổi thảo luận chuyện?"
Hỗ Quân Nhạc tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước: "Em... Em... Tất cả chủ ý ngu ngốc đều là em nghĩ ra, em mà là trẻ con cái gì?"
"Đừng ầm ĩ, nếu còn cắn xuống thật muốn nháo lớn rồi." Đoàn Tĩnh Đồng đột nhiên chỉ vào đám chó điên bên ngoài kia nói.
Tuy đám chó này được trải qua huấn luyện hẳn không thật sự đem người cắn bị thương, nhưng người của Hồng Tinh Huy cũng không để yên như thế, đã đem hai con chó làm bị thương rồi.
"Nơi này có người của anh trai em sao? Để cho bọn họ hỗ trợ." Hỗ Quân Nhạc mở cửa nhảy xuống xe.
Đoàn Tĩnh Đồng gật đầu, nhảy xuống xe liền đi tìm Dương Dũng đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt hỗ trợ.
Mà đang lúc phía dưới nhiệt náo ồn ào huyên náo thời điểm, trên ban công tầng hai mươi mấy của căn nhà nào đấy, Tần Phong chính đang cầm Ống Nhòm đang nhìn tình huống phía dưới.
"Hai ông tướng này." Tần Phong nhìn đến Hỗ Quân Nhạc cùng Đoàn Tĩnh Đồng, không khỏi cười khổ.
"Thi Thi đến đây?" Ôn Ngọc khoác áo choàng đi tới, suy yếu hỏi han.
Tần Phong vội vàng đem Ống Nhòm thu lại, xoay người muốn đi đỡ cô.
Ôn Ngọc theo bản năng hướng bên cạnh phòng tránh.
Tay Tần Phong cứng đờ, nhưng vẫn lại là thuận thế đỡ cô. Bây giờ, Ôn Ngọc không có tránh né, nhưng cũng không có giống như trước đây trốn vào trong lòng anh làm nũng như vậy.
Từ khi đứa bé gặp chuyện không may về sau, cô vẫn đều là trạng thái như vậy.
Tần Phong biết cô không phải cố ý, chỉ là cô như là ở trong lòng dựng lên một phòng tuyến, ngăn cản anh đến gần.
"Bùi Dịch trước gửi tin tức đến cho anh. Thi Thi lo lắng cho em, có thể chịu đến hôm nay đã là cực hạn, cho nên hôm nay Bùi Dịch mang em ấy đến đây xem em."
Tần Phong vừa nói một bên thật cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của Ôn Ngọc: "Em muốn gặp không?"
Ôn Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể chính mình, chậm rãi lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Cô ấy nếu là hiện tại nhìn thấy em cái dạng này, khẳng định sẽ khó chịu."
"Tần Phong, nghĩ biện pháp làm cho bọn họ đi trước đi."
Tần Phong trong lòng hơi hơi thở dài, đành phải nói: "Được."
Cô ở mặt ngoài nhìn toàn bộ như thường, nhưng anh rõ ràng cảm giác được, trên người cô như là ít đi rất nhiều thứ.
Không khóc không nháo, thậm chí còn không cười. Cô giống như con rối gỗ, ngơ ngác sống qua ngày.
Cô đối với Tần Phong cũng là hữu cầu tất ứng, tận lực phối hợp bất luận cái yêu cầu gì của anh. Nhưng anh vẫn lại là biết, lòng của cô trống rỗng rồi.
Cô trở nên cực kỳ thật cẩn thận, thậm chí so với trước kia vẫn còn nhát gan...
"Đi vào nghỉ ngơi, anh sẽ xử lý tốt." Tần Phong nghĩ tới đây, ôn nhu nói.
Ôn Ngọc gật gật đầu, an tĩnh đi vào phía trong.
Dưới lầu bên trong xe, Bùi Dịch di động chấn động một cái.
Anh vụng trộm lườm Tô Thi Thi một cái, thấy cô chính đang hưng trí dạt dào nhìn bên ngoài, lặng lẽ lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
Là tin nhắn Tần Phong gửi đến, để cho bọn họ rời đi trước.
Bùi Dịch thu hồi điện thoại, nhìn xem bên ngoài, nói: "Hồng Tinh Huy cứu viện lập tức liền đến, hôm nay bất tiện lên rồi, đi trước?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.