Chương 647: Cô cứ như vậy đi mất!
Trần Mạc Tranh
09/04/2018
"Càn quấy!" Trong phòng khách, Phương Ngọc Hoa ngồi ở trên ghế sofa, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch song song đứng ở trước mặt bà.
Vợ chồng hai người đều đã cúi đầu, giận mà không dám nói gì.
"Không cho con ăn những thứ thịt nướng này, con vụng trộm ăn đúng không? Đều đã làm mẹ người ta rồi, lại vẫn càn quấy như vậy. Còn có con, chuyện gì đều chiều theo ý nó, Ngôn Ngôn vốn là nóng trong người, ăn lung tung như vậy vẫn muốn để cho nó bú sữa nữa hay không?" Phương Ngọc Hoa mắng xong Tô Thi Thi lại mắng Bùi Dịch, thật sự là tức giận đến không nhẹ.
Tô Thi Thi cúi đầu, thật muốn lấy cái động chui vào.
Bà nội cũng nói, bọn họ đã làm ba mẹ người ta, còn bị bà nội mắng như vậy, thực dọa người!
Bùi Dịch đen mặt, không ai dám mắng anh như vậy.
Bên cạnh, Ôn Ngọc thấy trợn mắt há hốc mồm. Tần Phong rất không phúc hậu đã vụng trộm quay chụp video clip gửi cho Bùi Dịch.
"Bị các người đùa cợt nhiều như vậy, thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, rốt cục đến phiên tôi rồi." Tần Phong trong lòng sảng khoái.
May mà đã đến giờ đi khách sạn tham gia tiệc đầy tháng, Phương Ngọc Hoa mới không rảnh tiếp tục giáo huấn hai vị cha mẹ không đáng tin này.
Tô Thi Thi rất lớn nhẹ nhàng thở ra, chụp vỗ ngực, đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch: "Anh có cảm thấy được, từ khi có Ngôn Ngôn, bà nôi tính tình càng lúc càng lớn rồi hay không ?"
Bùi Dịch cũng là ngấm ngầm thở dài: "Bà nội cùng mẹ mỗi ngày cãi nhau, tính tình có thể nhỏ sao?"
Tô Thi Thi im lặng, vợ chồng hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Tiệc đầy tháng tổ chức tại khách sạn Quân Duyệt, vợ chồng hai người cũng không có tổ chức rình rang, chỉ chuẩn bị có mười bàn.
Bùi Dịch vốn định mời thân thích nhà mình chúc mừng một phen là được, nhưng trước tổ chức tiệc cưới thời điểm, Đoàn Tĩnh Đồng tên nhóc con thích gây chuyện này thay anh hứa hẹn quá nhiều người, nói tiệc đầy tháng thời điểm sẽ mời bọn họ.
Ra tháng Tô Thi Thi dáng người đã khôi phục lại nhiều, tuy còn có chút mập mạp, nhưng cũng là trước sau lồi lõm, nhiều hơn một tia ý nhị.
Toàn bộ cái tiệc rượu, đều là Ôn Ngọc chăm sóc Ngôn Ngôn, đến lão phu nhân cũng không cho ôm ấp.
Trong bữa tiệc tranh thủ được lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi, Tô Thi Thi nhìn Ôn Ngọc ở phía xa chính đang đùa với con trai mình, trong lòng hiện lên quét xuống lo lắng.
Cô kéo kéo tay áo Bùi Dịch, nhỏ giọng hỏi: "Anh hỏi qua Tần Phong chưa? Hai người bọn họ tới cùng là cái tình huống gì?"
Bùi Dịch đương nhiên biết chuyện giữa Tần Phong cùng Ôn Ngọc, nhưng anh cảm thấy được chuyện này không nên do anh nói.
"Em tìm cái thời gian chính mình hỏi cô ấy đi." Bùi Dịch ôn nhu nói.
Tô Thi Thi sửng sốt, cái loại lo lắng trong lòng này càng ngày càng đậm, thì thào nói: "Thật sự đã xảy ra chuyện sao?"
Lúc này, có khách đến tìm bọn họ, Tô Thi Thi cũng không rảnh đi tìm Ôn Ngọc, tính toán đợi buổi tối thời điểm hảo hảo tìm cô trò chuyện một chút.
Nơi xa, Ôn Ngọc nhìn Ngôn Ngôn nở nụ cười ngọt ngào, chỉ cảm thấy trong lòng đều là ấm áp.
Nếu con của cô còn sống, quamấy tháng nữa cũng cần phải sinh ra rồi.
Nghĩ đến đứa nhỏ tội nghiệp kia, Ôn Ngọc trên mặt tươi cười từ từ bién mất, ẩn hiện ưu thương.
"Ngôn Ngôn, chúng ta cùng nhau chúc phúc đệ đệ có được hay không?" Ôn Ngọc nho nhỏ nói, đồng thời ở trong lòng ra quyết định sau cùng.
Đợi tiệc rượu kết thúc cô đi theo trở về nhà Tô Thi Thi.
"Quân nhi." Tần Phong nhìn thấy Ôn Ngọc muốn đi tìm Tô Thi Thi, không biết như thế nào, tim đập có chút loạn.
Ôn Ngọc dừng lại, quay đầu nhìn anh, lộ ra một cái nụ cười ấm áp: "Em nói với Thi Thi nói mấy câu, sau đó, chúng ta cùng nhau về nhà đi."
"Thật sao?" Tần Phong ánh mắt liền phát sáng lên.
Cô rốt cục đồng ý cùng anh đi trở về!
"Uh'm." Ôn Ngọc không dám nhìn trong mắt anh lấp lánh, cuống quít dời đi mắt, đẩy ra của phòng ngủ của Tô Thi Thi.
Bùi Dịch lại vẫn ở trong thư phòng, trong phòng ngủ chỉ có Tô Thi Thi một người.
Tần Phong cứ như vậy đứng ở ngoài cửa phòng chờ, không biết hai người phụ nữ này ở bên trong hàn huyên cái gì.
Chỉ cảm thấy một lòng càng ngày càng lo lắng.
Ngay tại khi anh chờ không nổi nữa muốn xông đi vào thời điểm, cửa mở ra rồi.
Ôn Ngọc cúi đầu đi tới.
Tần Phong trong lòng bị kiềm hãm, tiến lên đưa tay nâng lên cằm của cô.
Quả nhiên đã khóc rồi !
"Nói với em ấy rồi hả ?" GIọng Tần Phong đầy chua sót.
Ôn Ngọc chậm rãi gật gật đầu, không dám nhìn ánh mắt anh: "Uh'm."
Cô biết Tần Phong nói là cái gì.
Chuyện cô mất đi đứa nhỏ, sợ Tô Thi Thi thương tâm, vẫn đợi cho Thi Thi ra tháng mới nói ra.
"Tần Phong, chúng ta về nhà đi." Ôn Ngọc tiến lên, chuyện này đã qua hơn hai tháng, lần đầu tiên chủ động kéo tay Tần Phong.
Tần Phong kích động nói đều không nói được, chỉ biết ôm lấy cô đi ra ngoài. Đến cùng chủ nhà lên tiếng chào từ biệt đều đã quên.
"Tần Phong..." Ôn Ngọc nhìn đến anh vui vẻ thành cái dạng này, trong lòng một trận đau đớn, càng thêm không dám nhìn tới ánh mắt của anh.
Tần Phong xoa xoa tóc của cô, sủng nịch nói: "Nghĩ muốn ăn bữa ăn khuya hay không? Chúng ta mua chút nguyên liệu nấu ăn trở về anh làm cho em ăn?"
Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn lại là em làm cho anh ăn đi."
Tần Phong không phải Bùi Dịch, trù nghệ cũng không dám làm cho người ta gật bừa.
Hai người đi siêu thị, mua một chút nguyên liệu nấu ăn trở về. Không biết Ôn Ngọc nghĩ như thế nào, vậy mà nghĩ muốn làm bánh trôi cho Tần Phong.
Nhào bột, nặn bánh, vẫn bận việc đến mười hai giờ mới xong việc.
Đêm nay, là Tần Phong hơn hai tháng qua lần đầu tiên ngủ được như thế kiên định, như thế thỏa mãn.
*****
"Rừmmm..." Mobile phone chấn động phá tan sự yên lặng sáng sớm.
Mới vừa bú sữa xong bạn nhỏ Bùi Ngôn đang ngủ say sưa bị chấn động làm kinh tỉnh, oa một tiếng khóc lớn lên.
Tô Thi Thi ngủ gà ngủ gật cũng bị kinh tỉnh, còn không có đứng dậy, Bùi Dịch bên người đã ngồi dậy lấy di đọng trên tủ đầu giường.
"Tần Phong?" Bùi Dịch nhíu mày, nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, sau đó nghe máy.
"Ngọc có đến chỗ các người nơi đó hay không?" Điện thoại vừa được kết nối,liền truyền đến giọngTần Phong sốt ruột.
Bùi Dịch sắc mặt mạnh trầm xuống: "Không có."
"Thật là, sớm như thế, cô ấy nếu là muốn đi đến chỗ các người nơi đó cũng sẽ không sớm như thế. Tôi lại đi tìm xem..." Tần Phong ngữ trái lại tự nói xong, liền cúp điện thoại.
Bùi Dịch để điện thoại di động xuống, sắc mặt nghiêm trọng.
Bên cạnh, Tô Thi Thi từ trong điện thoại nghe được lời Tần Phong nói, cả người đều đã thanh tỉnh, tâm tình cực kỳ trầm.
Trung tâm thành phố, Tần Phong lái xe, giống như mất đi lý trí vậy, khắp nơi tìm Ôn Ngọc.
Anh rõ ràng từ trong hệ thống theo dõi tìm được cô ở trong này xuất hiện qua, nhưng làm như thế nào cũng tìm không thấy cô.
"Ôn Ngọc!" Tần Phong hung hăng đập tay lái một cái, vẻ mặt thống khổ lại phẫn nộ.
Anh vừa rồi điều qua hệ thống theo dõi của khu nhà ở bọn họ, nhìn đến cô lúc năm giờ thời điểm kéo theo một cái vali rời đi.
Cô cứ như vậy đi mất!
"Khó trách tối hôm qua nguyện ý đi về cùng mình. Khó trách đột nhiên đối với mình tốt như vậy. Ôn Ngọc, đây là em trước khi rời đi thương hại anh sao?" Tần Phong gắt gao nắm chặt quả đấm, hận vô cùng.
Trong lòng anh sớm đã có dự cảm, nhưng cũng không dám nghĩ tới phương diện kia. Anh cho rằng, anh cho cô thêm chút thời gian, cô sớm hay muộn sẽ vượt qua được.
Nhưng anh chờ, cuối cùng là bị cô vô tình vứt bỏ!
"Ôn Ngọc, em đừng để cho anh tìm được em!" Tần Phong tức giận đạp xuống chân ga, đồng thời gọi điện thoại cho đám tay chân của chính mình.
Anh vốn là nuôi người chuyên đi điều tra hành tung, ở Bắc Kinh này tìm người, còn có thể tìm không thấy?
Nhưng mười mấy giờ sau, Tần Phong thật sự luống cuống.
Ôn Ngọc giống như là hoàn toàn biến mất một dạng, chỗ nào cũng đều đã tìm không thấy cô.
Lúc này, Tần Phong canh giữ ở cửa đăng kí trong sân bay, gắt gao nhìn chằm chằm mỗi một vị lữ khách qua lại nơi này.
Người của anh điều tra được Ôn Ngọc đã mua vé máy bay đi m quốc lúc sáu giờ, nhưng máy bay đã cất cánh hơn mười phút, vẫn không có bóng dáng Ôn Ngọc.
Cô không có xuất hiện, cứ như vậy biến mát.
"Hẳn không, mình làm sao có thể tìm không thấy cô ấy." Tần Phong trong lòng loạn vô cùng.
Nhưng anh thật sự tìm không thấy cô rồi.
Cứ như vậy đem cô đánh mất rồi.
"Tô Thi Thi! Đúng, cô ấy tối hôm qua nhất định nói với Thi Thi cái gì!" Tần Phong cẩn thận nhớ đến từng chi tiết tối hôm qua.
Anh dám đoán chắc, toàn bộ chuyện này Ôn Ngọc nhất định là sớm đã có dự mưu, anh tất phải đi tìm Tô Thi Thi hỏi rõ ràng.
Vợ chồng hai người đều đã cúi đầu, giận mà không dám nói gì.
"Không cho con ăn những thứ thịt nướng này, con vụng trộm ăn đúng không? Đều đã làm mẹ người ta rồi, lại vẫn càn quấy như vậy. Còn có con, chuyện gì đều chiều theo ý nó, Ngôn Ngôn vốn là nóng trong người, ăn lung tung như vậy vẫn muốn để cho nó bú sữa nữa hay không?" Phương Ngọc Hoa mắng xong Tô Thi Thi lại mắng Bùi Dịch, thật sự là tức giận đến không nhẹ.
Tô Thi Thi cúi đầu, thật muốn lấy cái động chui vào.
Bà nội cũng nói, bọn họ đã làm ba mẹ người ta, còn bị bà nội mắng như vậy, thực dọa người!
Bùi Dịch đen mặt, không ai dám mắng anh như vậy.
Bên cạnh, Ôn Ngọc thấy trợn mắt há hốc mồm. Tần Phong rất không phúc hậu đã vụng trộm quay chụp video clip gửi cho Bùi Dịch.
"Bị các người đùa cợt nhiều như vậy, thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, rốt cục đến phiên tôi rồi." Tần Phong trong lòng sảng khoái.
May mà đã đến giờ đi khách sạn tham gia tiệc đầy tháng, Phương Ngọc Hoa mới không rảnh tiếp tục giáo huấn hai vị cha mẹ không đáng tin này.
Tô Thi Thi rất lớn nhẹ nhàng thở ra, chụp vỗ ngực, đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch: "Anh có cảm thấy được, từ khi có Ngôn Ngôn, bà nôi tính tình càng lúc càng lớn rồi hay không ?"
Bùi Dịch cũng là ngấm ngầm thở dài: "Bà nội cùng mẹ mỗi ngày cãi nhau, tính tình có thể nhỏ sao?"
Tô Thi Thi im lặng, vợ chồng hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Tiệc đầy tháng tổ chức tại khách sạn Quân Duyệt, vợ chồng hai người cũng không có tổ chức rình rang, chỉ chuẩn bị có mười bàn.
Bùi Dịch vốn định mời thân thích nhà mình chúc mừng một phen là được, nhưng trước tổ chức tiệc cưới thời điểm, Đoàn Tĩnh Đồng tên nhóc con thích gây chuyện này thay anh hứa hẹn quá nhiều người, nói tiệc đầy tháng thời điểm sẽ mời bọn họ.
Ra tháng Tô Thi Thi dáng người đã khôi phục lại nhiều, tuy còn có chút mập mạp, nhưng cũng là trước sau lồi lõm, nhiều hơn một tia ý nhị.
Toàn bộ cái tiệc rượu, đều là Ôn Ngọc chăm sóc Ngôn Ngôn, đến lão phu nhân cũng không cho ôm ấp.
Trong bữa tiệc tranh thủ được lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi, Tô Thi Thi nhìn Ôn Ngọc ở phía xa chính đang đùa với con trai mình, trong lòng hiện lên quét xuống lo lắng.
Cô kéo kéo tay áo Bùi Dịch, nhỏ giọng hỏi: "Anh hỏi qua Tần Phong chưa? Hai người bọn họ tới cùng là cái tình huống gì?"
Bùi Dịch đương nhiên biết chuyện giữa Tần Phong cùng Ôn Ngọc, nhưng anh cảm thấy được chuyện này không nên do anh nói.
"Em tìm cái thời gian chính mình hỏi cô ấy đi." Bùi Dịch ôn nhu nói.
Tô Thi Thi sửng sốt, cái loại lo lắng trong lòng này càng ngày càng đậm, thì thào nói: "Thật sự đã xảy ra chuyện sao?"
Lúc này, có khách đến tìm bọn họ, Tô Thi Thi cũng không rảnh đi tìm Ôn Ngọc, tính toán đợi buổi tối thời điểm hảo hảo tìm cô trò chuyện một chút.
Nơi xa, Ôn Ngọc nhìn Ngôn Ngôn nở nụ cười ngọt ngào, chỉ cảm thấy trong lòng đều là ấm áp.
Nếu con của cô còn sống, quamấy tháng nữa cũng cần phải sinh ra rồi.
Nghĩ đến đứa nhỏ tội nghiệp kia, Ôn Ngọc trên mặt tươi cười từ từ bién mất, ẩn hiện ưu thương.
"Ngôn Ngôn, chúng ta cùng nhau chúc phúc đệ đệ có được hay không?" Ôn Ngọc nho nhỏ nói, đồng thời ở trong lòng ra quyết định sau cùng.
Đợi tiệc rượu kết thúc cô đi theo trở về nhà Tô Thi Thi.
"Quân nhi." Tần Phong nhìn thấy Ôn Ngọc muốn đi tìm Tô Thi Thi, không biết như thế nào, tim đập có chút loạn.
Ôn Ngọc dừng lại, quay đầu nhìn anh, lộ ra một cái nụ cười ấm áp: "Em nói với Thi Thi nói mấy câu, sau đó, chúng ta cùng nhau về nhà đi."
"Thật sao?" Tần Phong ánh mắt liền phát sáng lên.
Cô rốt cục đồng ý cùng anh đi trở về!
"Uh'm." Ôn Ngọc không dám nhìn trong mắt anh lấp lánh, cuống quít dời đi mắt, đẩy ra của phòng ngủ của Tô Thi Thi.
Bùi Dịch lại vẫn ở trong thư phòng, trong phòng ngủ chỉ có Tô Thi Thi một người.
Tần Phong cứ như vậy đứng ở ngoài cửa phòng chờ, không biết hai người phụ nữ này ở bên trong hàn huyên cái gì.
Chỉ cảm thấy một lòng càng ngày càng lo lắng.
Ngay tại khi anh chờ không nổi nữa muốn xông đi vào thời điểm, cửa mở ra rồi.
Ôn Ngọc cúi đầu đi tới.
Tần Phong trong lòng bị kiềm hãm, tiến lên đưa tay nâng lên cằm của cô.
Quả nhiên đã khóc rồi !
"Nói với em ấy rồi hả ?" GIọng Tần Phong đầy chua sót.
Ôn Ngọc chậm rãi gật gật đầu, không dám nhìn ánh mắt anh: "Uh'm."
Cô biết Tần Phong nói là cái gì.
Chuyện cô mất đi đứa nhỏ, sợ Tô Thi Thi thương tâm, vẫn đợi cho Thi Thi ra tháng mới nói ra.
"Tần Phong, chúng ta về nhà đi." Ôn Ngọc tiến lên, chuyện này đã qua hơn hai tháng, lần đầu tiên chủ động kéo tay Tần Phong.
Tần Phong kích động nói đều không nói được, chỉ biết ôm lấy cô đi ra ngoài. Đến cùng chủ nhà lên tiếng chào từ biệt đều đã quên.
"Tần Phong..." Ôn Ngọc nhìn đến anh vui vẻ thành cái dạng này, trong lòng một trận đau đớn, càng thêm không dám nhìn tới ánh mắt của anh.
Tần Phong xoa xoa tóc của cô, sủng nịch nói: "Nghĩ muốn ăn bữa ăn khuya hay không? Chúng ta mua chút nguyên liệu nấu ăn trở về anh làm cho em ăn?"
Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn lại là em làm cho anh ăn đi."
Tần Phong không phải Bùi Dịch, trù nghệ cũng không dám làm cho người ta gật bừa.
Hai người đi siêu thị, mua một chút nguyên liệu nấu ăn trở về. Không biết Ôn Ngọc nghĩ như thế nào, vậy mà nghĩ muốn làm bánh trôi cho Tần Phong.
Nhào bột, nặn bánh, vẫn bận việc đến mười hai giờ mới xong việc.
Đêm nay, là Tần Phong hơn hai tháng qua lần đầu tiên ngủ được như thế kiên định, như thế thỏa mãn.
*****
"Rừmmm..." Mobile phone chấn động phá tan sự yên lặng sáng sớm.
Mới vừa bú sữa xong bạn nhỏ Bùi Ngôn đang ngủ say sưa bị chấn động làm kinh tỉnh, oa một tiếng khóc lớn lên.
Tô Thi Thi ngủ gà ngủ gật cũng bị kinh tỉnh, còn không có đứng dậy, Bùi Dịch bên người đã ngồi dậy lấy di đọng trên tủ đầu giường.
"Tần Phong?" Bùi Dịch nhíu mày, nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, sau đó nghe máy.
"Ngọc có đến chỗ các người nơi đó hay không?" Điện thoại vừa được kết nối,liền truyền đến giọngTần Phong sốt ruột.
Bùi Dịch sắc mặt mạnh trầm xuống: "Không có."
"Thật là, sớm như thế, cô ấy nếu là muốn đi đến chỗ các người nơi đó cũng sẽ không sớm như thế. Tôi lại đi tìm xem..." Tần Phong ngữ trái lại tự nói xong, liền cúp điện thoại.
Bùi Dịch để điện thoại di động xuống, sắc mặt nghiêm trọng.
Bên cạnh, Tô Thi Thi từ trong điện thoại nghe được lời Tần Phong nói, cả người đều đã thanh tỉnh, tâm tình cực kỳ trầm.
Trung tâm thành phố, Tần Phong lái xe, giống như mất đi lý trí vậy, khắp nơi tìm Ôn Ngọc.
Anh rõ ràng từ trong hệ thống theo dõi tìm được cô ở trong này xuất hiện qua, nhưng làm như thế nào cũng tìm không thấy cô.
"Ôn Ngọc!" Tần Phong hung hăng đập tay lái một cái, vẻ mặt thống khổ lại phẫn nộ.
Anh vừa rồi điều qua hệ thống theo dõi của khu nhà ở bọn họ, nhìn đến cô lúc năm giờ thời điểm kéo theo một cái vali rời đi.
Cô cứ như vậy đi mất!
"Khó trách tối hôm qua nguyện ý đi về cùng mình. Khó trách đột nhiên đối với mình tốt như vậy. Ôn Ngọc, đây là em trước khi rời đi thương hại anh sao?" Tần Phong gắt gao nắm chặt quả đấm, hận vô cùng.
Trong lòng anh sớm đã có dự cảm, nhưng cũng không dám nghĩ tới phương diện kia. Anh cho rằng, anh cho cô thêm chút thời gian, cô sớm hay muộn sẽ vượt qua được.
Nhưng anh chờ, cuối cùng là bị cô vô tình vứt bỏ!
"Ôn Ngọc, em đừng để cho anh tìm được em!" Tần Phong tức giận đạp xuống chân ga, đồng thời gọi điện thoại cho đám tay chân của chính mình.
Anh vốn là nuôi người chuyên đi điều tra hành tung, ở Bắc Kinh này tìm người, còn có thể tìm không thấy?
Nhưng mười mấy giờ sau, Tần Phong thật sự luống cuống.
Ôn Ngọc giống như là hoàn toàn biến mất một dạng, chỗ nào cũng đều đã tìm không thấy cô.
Lúc này, Tần Phong canh giữ ở cửa đăng kí trong sân bay, gắt gao nhìn chằm chằm mỗi một vị lữ khách qua lại nơi này.
Người của anh điều tra được Ôn Ngọc đã mua vé máy bay đi m quốc lúc sáu giờ, nhưng máy bay đã cất cánh hơn mười phút, vẫn không có bóng dáng Ôn Ngọc.
Cô không có xuất hiện, cứ như vậy biến mát.
"Hẳn không, mình làm sao có thể tìm không thấy cô ấy." Tần Phong trong lòng loạn vô cùng.
Nhưng anh thật sự tìm không thấy cô rồi.
Cứ như vậy đem cô đánh mất rồi.
"Tô Thi Thi! Đúng, cô ấy tối hôm qua nhất định nói với Thi Thi cái gì!" Tần Phong cẩn thận nhớ đến từng chi tiết tối hôm qua.
Anh dám đoán chắc, toàn bộ chuyện này Ôn Ngọc nhất định là sớm đã có dự mưu, anh tất phải đi tìm Tô Thi Thi hỏi rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.