Chương 620: Cô đã hai bàn tay trắng
Trần Mạc Tranh
05/04/2018
"Thi Thi!" Bùi Dịch lúc này cả kinh hồn đều không có, lập tức tiến lên ôm cô, sốt ruột hỏi han: " Đây không phải là đau bụng muốn sinh rồi chứ?"
"Không phải, bảo bảo lại đá em rồi." Tô Thi Thi đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ nói: "Vừa rồi đá thực sự dùng lực, làm em sợ hết hồn."
Bùi Dịch nhẹ nhàng thở ra, dù chỉ vài giây ngắn ngủi mà toàn thân anh đã đổ mồ hôi lạnh.
"Phiền anh di chuyển cái ghế qua đây." Bùi Dịch đỡ lấy Tô Thi Thi, đối với trợ lý chụp ảnh bên cạnh nói.
Trợ lý chụp ảnh nào dám thất lễ, lập tức liền đi di chuyển chiếc ghế tới.
Tô Thi Thi hiện giờ đã có bầu sắp được bảy tháng, chỉ cần đứng một lúc là sẽ mệt ngay, thấy ghế được đưa đến thì lập tức ngồi xuống, để cho thợ chụp ảnh giúp mình chỉnh sửa váy cưới.
Bùi Dịch lại đứng ngay bên cạnh cô, đứng ra sau, rồi lại quỳ xuống, hoặc ngồi xổm, hay lại đứng lên... Đèn flash liên tục lóe lên, một dãy ảnh đẹp xuất hiện.
"Như thế nào cảm thấy được mình giống người què..." Tô Thi Thi cười đến mặt đều đã cứng lại, ở trong lòng yên lặng nói.
Cô vẫn ngồi ở trên ghế, đến tư thế cũng không thay đổi là bao, chả lẽ không phải người què không thể đứng lên thì là sao?
Cô đưa mắt nhìn qua Bùi tiên sinh, anh mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, cũng thật quá vất vả.
Bùi Dịch đã trích ra hẳng một ngày để chụp ảnh cưới nên trong hôm nay phải chụp xong.
Vì sợ Tô Thi Thi mệt nên bọn họ không chụp ngoại cảnh, tất cả đều hoàn thành tại phim trường.
Chụp xong một bộ, họ lại thay sang bộ khác. Trong lúc thợ hóa trang trang điểm lại đưa chút đồ trang trí giúp Tô Thi che lại bụng bầu.
Tô Thi Thi theo thói quen đưa tay xoa bụng, ôn nhu nói: "Về sau khi bảo bảo ra đời, nhìn những bức ảnh này hẳn sẽ thấy rất buồn cười. Thật thú vị!"
Bùi Dịch ngồi sau lưng cô, nghe vậy liền nói: "Vậy thì em không được nói cho con biết, đây là cha mẹ chụp ảnh khi nó đang ở trong bụng mẹ, nếu không nó nhất định sẽ ghen."
"Ghen?"
"Ừ. Bởi vì nó biết chuyện chụp ảnh này không phải vì mình."
"Như vậy cũng ghen, khẳng định là giống anh." Tô Thi Thi cười
Bùi tiên sinh mặt liền đen lại, cảm giác lại giống như đem đá đập chân mình.
Buổi chụp hình cực kỳ thuận lợi, Bùi tiên sinh hôm nay phối hợp cực kỳ tốt, Tô Thi Thi yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Cô vốn còn tưởng rằng Bùi Dịch sẽ bị nhiếp ảnh gia điều chỉnh tư thế tới lui đến phát giận, không ngờ tâm trạng anh hôm nay tốt thế.
Mãi đến khi chụp ảnh xong và chuẩn bị ra về, Tô Thi Thi mới biết Hồng Tinh Huy lúc trước đã tới,
"Chẳng trách Tần Phong lại vội vã mang Ôn Ngọc đi như vậy". Tô Thi Thi ngồi trên ghế nói.
Bên kia, nhiếp ảnh gia và trợ lý đang xử lý ảnh chụp trong máy tính, chọn hình ảnh đẹp nhất.
"Ừ, hắn chắc từ cục cảnh sát liền đến chỗ này." Bùi Dịch nói.
"Không xảy ra xung đột chứ?" Tô Thi Thi lo lắng hỏi.
Cô cảm thấy được Hồng Tinh Huy sẽ không dễ dàng buông tha Ôn Ngọc.
"Hồng Tinh Huy thông minh như thế, nhìn đến Tần Phong mặt mày đen liền biết cậu ấy đang kiềm nén một bụng khí, khẳng định không ngốc mà đi tới chọc giận cậu ấy, nếu không sẽ bị Tần Phong trút giận lên người." Bùi Dịch đáp.
"A, Tần Phong nhìn đến hắn làm gì có chuyện để yên được!" Tô Thi Thi thản nhiên nói.
"Em nói không sai." Bùi Dịch trả lời, đỡ cô đi qua chỗ chỉnh sửa ảnh, nói: "Tần Phong đã đi tìm anh trai hắn rồi."
"Hồng Hưng Nhiên?" Tô Thi Thi kinh ngạc hỏi.
"Ừ, Hồng Hưng Nhiên tuy không ngang ngược như Hồng Tinh Huy nhưng so với em trai mình thông minh hơn rất nhiều. Tần Phong trước kia bàn qua với anh, có lẽ đi tìm anh ta hiện giờ là lựa chọn tốt nhất." Bùi Dịch nói.
Thanh âm hai người nói chuyện rất nhỏ chỉ đủ cho họ nghe. Tô Thi Thi nghe thế gật gật đầu, trong lòng đã kiên định trở lại.
Cô đã nói Tần Phong hẳn không để người khác gây bất tiện cho mình, xem ra thời gian này sẽ có vài chuyện xảy ra.
"Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân, có thể chọn ảnh được rồi ạ!" Trợ lý chụp ảnh thấy vợ chồng họ đi qua, vội vã đứng dậy nhường ghế cho Tô Thi Thi.
"Đột nhiên có chút khẩn trương." Tô Thi ngước nhìn Bùi Dịch, bình tĩnh cười cười. Bùi Dịch bị nụ cười của cô làm rối lòng, ôn nhu vuốt tóc cô, giả bộ nghiêm túc nói: "Xem máy tính, không được nhìn anh."
"Bùi Dịch." Tô Thi Thi ghé sát người anh, nhỏ giọng nói: "Tai anh đang đỏ lên kìa!"
"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch tức giận.
Tô Thi Thi vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, chăm chú xem ảnh.
Bùi Dịch nhìn đến bộ dạng này của cô, có chút buồn cười trong mắt đều là sủng nịnh.
Mà ngay lúc bọn họ ở trong tiệp chụp hình chọn ảnh, có một người phụ nữ đứng trong góc khuất thương tâm nhìn bọn họ.
"Bùi Dịch, anh lúc này đang rất hạnh phúc đi?" Trạm Dẫn Lan si ngốc nhìn Bùi Dịch đang cúi người ôm Tô Thi Thi, lòng quặn thắt.
Cô ta ở trong bệnh viện lâu như vậy, Bùi Dịch trừ bỏ một lần tới ngăn Dace mang cô ta đi đều không tới nữa.
Mà một lần kia, Bùi Dịch cũng không cùng cô ta nói chuyện, giải quyết xong liền ôm Tô Thi Thi rời đi.
"Em sớm nên biết anh nhẫn tâm như vậy!" Trạm Dẫn Lan nắm chặt tay, nói không cam lòng là không có khả năng.
Cô ta cố gắng lâu như vậy, chịu nhiều ủy khuất như vậy, tất cả chỉ vì anh. Kết cục thì sao đây? Dace bị mang đi, Trạm Dẫn Lan không còn Phi Tầm che chở liền chẳng là gì hết. Cô ta giờ đã hai bàn tay trắng!
"Không phải, bảo bảo lại đá em rồi." Tô Thi Thi đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ nói: "Vừa rồi đá thực sự dùng lực, làm em sợ hết hồn."
Bùi Dịch nhẹ nhàng thở ra, dù chỉ vài giây ngắn ngủi mà toàn thân anh đã đổ mồ hôi lạnh.
"Phiền anh di chuyển cái ghế qua đây." Bùi Dịch đỡ lấy Tô Thi Thi, đối với trợ lý chụp ảnh bên cạnh nói.
Trợ lý chụp ảnh nào dám thất lễ, lập tức liền đi di chuyển chiếc ghế tới.
Tô Thi Thi hiện giờ đã có bầu sắp được bảy tháng, chỉ cần đứng một lúc là sẽ mệt ngay, thấy ghế được đưa đến thì lập tức ngồi xuống, để cho thợ chụp ảnh giúp mình chỉnh sửa váy cưới.
Bùi Dịch lại đứng ngay bên cạnh cô, đứng ra sau, rồi lại quỳ xuống, hoặc ngồi xổm, hay lại đứng lên... Đèn flash liên tục lóe lên, một dãy ảnh đẹp xuất hiện.
"Như thế nào cảm thấy được mình giống người què..." Tô Thi Thi cười đến mặt đều đã cứng lại, ở trong lòng yên lặng nói.
Cô vẫn ngồi ở trên ghế, đến tư thế cũng không thay đổi là bao, chả lẽ không phải người què không thể đứng lên thì là sao?
Cô đưa mắt nhìn qua Bùi tiên sinh, anh mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, cũng thật quá vất vả.
Bùi Dịch đã trích ra hẳng một ngày để chụp ảnh cưới nên trong hôm nay phải chụp xong.
Vì sợ Tô Thi Thi mệt nên bọn họ không chụp ngoại cảnh, tất cả đều hoàn thành tại phim trường.
Chụp xong một bộ, họ lại thay sang bộ khác. Trong lúc thợ hóa trang trang điểm lại đưa chút đồ trang trí giúp Tô Thi che lại bụng bầu.
Tô Thi Thi theo thói quen đưa tay xoa bụng, ôn nhu nói: "Về sau khi bảo bảo ra đời, nhìn những bức ảnh này hẳn sẽ thấy rất buồn cười. Thật thú vị!"
Bùi Dịch ngồi sau lưng cô, nghe vậy liền nói: "Vậy thì em không được nói cho con biết, đây là cha mẹ chụp ảnh khi nó đang ở trong bụng mẹ, nếu không nó nhất định sẽ ghen."
"Ghen?"
"Ừ. Bởi vì nó biết chuyện chụp ảnh này không phải vì mình."
"Như vậy cũng ghen, khẳng định là giống anh." Tô Thi Thi cười
Bùi tiên sinh mặt liền đen lại, cảm giác lại giống như đem đá đập chân mình.
Buổi chụp hình cực kỳ thuận lợi, Bùi tiên sinh hôm nay phối hợp cực kỳ tốt, Tô Thi Thi yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Cô vốn còn tưởng rằng Bùi Dịch sẽ bị nhiếp ảnh gia điều chỉnh tư thế tới lui đến phát giận, không ngờ tâm trạng anh hôm nay tốt thế.
Mãi đến khi chụp ảnh xong và chuẩn bị ra về, Tô Thi Thi mới biết Hồng Tinh Huy lúc trước đã tới,
"Chẳng trách Tần Phong lại vội vã mang Ôn Ngọc đi như vậy". Tô Thi Thi ngồi trên ghế nói.
Bên kia, nhiếp ảnh gia và trợ lý đang xử lý ảnh chụp trong máy tính, chọn hình ảnh đẹp nhất.
"Ừ, hắn chắc từ cục cảnh sát liền đến chỗ này." Bùi Dịch nói.
"Không xảy ra xung đột chứ?" Tô Thi Thi lo lắng hỏi.
Cô cảm thấy được Hồng Tinh Huy sẽ không dễ dàng buông tha Ôn Ngọc.
"Hồng Tinh Huy thông minh như thế, nhìn đến Tần Phong mặt mày đen liền biết cậu ấy đang kiềm nén một bụng khí, khẳng định không ngốc mà đi tới chọc giận cậu ấy, nếu không sẽ bị Tần Phong trút giận lên người." Bùi Dịch đáp.
"A, Tần Phong nhìn đến hắn làm gì có chuyện để yên được!" Tô Thi Thi thản nhiên nói.
"Em nói không sai." Bùi Dịch trả lời, đỡ cô đi qua chỗ chỉnh sửa ảnh, nói: "Tần Phong đã đi tìm anh trai hắn rồi."
"Hồng Hưng Nhiên?" Tô Thi Thi kinh ngạc hỏi.
"Ừ, Hồng Hưng Nhiên tuy không ngang ngược như Hồng Tinh Huy nhưng so với em trai mình thông minh hơn rất nhiều. Tần Phong trước kia bàn qua với anh, có lẽ đi tìm anh ta hiện giờ là lựa chọn tốt nhất." Bùi Dịch nói.
Thanh âm hai người nói chuyện rất nhỏ chỉ đủ cho họ nghe. Tô Thi Thi nghe thế gật gật đầu, trong lòng đã kiên định trở lại.
Cô đã nói Tần Phong hẳn không để người khác gây bất tiện cho mình, xem ra thời gian này sẽ có vài chuyện xảy ra.
"Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân, có thể chọn ảnh được rồi ạ!" Trợ lý chụp ảnh thấy vợ chồng họ đi qua, vội vã đứng dậy nhường ghế cho Tô Thi Thi.
"Đột nhiên có chút khẩn trương." Tô Thi ngước nhìn Bùi Dịch, bình tĩnh cười cười. Bùi Dịch bị nụ cười của cô làm rối lòng, ôn nhu vuốt tóc cô, giả bộ nghiêm túc nói: "Xem máy tính, không được nhìn anh."
"Bùi Dịch." Tô Thi Thi ghé sát người anh, nhỏ giọng nói: "Tai anh đang đỏ lên kìa!"
"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch tức giận.
Tô Thi Thi vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, chăm chú xem ảnh.
Bùi Dịch nhìn đến bộ dạng này của cô, có chút buồn cười trong mắt đều là sủng nịnh.
Mà ngay lúc bọn họ ở trong tiệp chụp hình chọn ảnh, có một người phụ nữ đứng trong góc khuất thương tâm nhìn bọn họ.
"Bùi Dịch, anh lúc này đang rất hạnh phúc đi?" Trạm Dẫn Lan si ngốc nhìn Bùi Dịch đang cúi người ôm Tô Thi Thi, lòng quặn thắt.
Cô ta ở trong bệnh viện lâu như vậy, Bùi Dịch trừ bỏ một lần tới ngăn Dace mang cô ta đi đều không tới nữa.
Mà một lần kia, Bùi Dịch cũng không cùng cô ta nói chuyện, giải quyết xong liền ôm Tô Thi Thi rời đi.
"Em sớm nên biết anh nhẫn tâm như vậy!" Trạm Dẫn Lan nắm chặt tay, nói không cam lòng là không có khả năng.
Cô ta cố gắng lâu như vậy, chịu nhiều ủy khuất như vậy, tất cả chỉ vì anh. Kết cục thì sao đây? Dace bị mang đi, Trạm Dẫn Lan không còn Phi Tầm che chở liền chẳng là gì hết. Cô ta giờ đã hai bàn tay trắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.