Chú À Đừng Nên Thế

Chương 460: Cô là phụ nữ sao?

Trần Mạc Tranh

03/11/2017

"Tôi... Tôi thật sự không phải cố ý." Tô Thi Thi vội vàng buông lỏng tay ra.

Nhưng bởi vì khí lực có phần lớn, cô mới buông lỏng một chút, cánh tay Trạm Dẫn Lan liền buông thõng xuống, đau đến nỗi cô ta sắc mặt trắng bệch.

Tô Thi Thi xấu hổ cực kỳ, cầu cứu nhìn Bùi Dịch: "Em không biết cô ấy như thế giòn..."

Như thế giòn...

Như thế giòn!!

Trạm Dẫn Lan giết người tâm đều có rồi.

Tô Thi Thi là phụ nữ sao? Người phụ nữ kia khí lực làm sao có thể lớn như vậy! Tay cô ta, cánh tay của cô ta, liên tiếp bị cô kéo đứt rồi!

"Hẳn là trật khớp, hẳn không gãy." Tống Trọng Hạo chạy tới, muốn làm chút biện pháp cứu vớt tình hình.

Nhưng tay anh vừa mới đụng tới cánh tay Trạm Dẫn Lan, cô ta liền đau đến kinh hô lên.

Trên cánh tay đau, đâu nào bì kịp được với chuyện thùng nước sơn rơi đổ lên trên thân thể, Trạm Dẫn Lan đau đến muốn ngất đi.

"Tôi vừa rồi thật sự không phải cố ý. Tôi không nghĩ tới, cô nhát gan như thế..."

Nhát gan như thế...

Nhát gan như thế!

Trạm Dẫn Lan nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ngậm miệng!"

Trời ạ, cô ta làm sao có thể gặp phải Sư huynh muội không đáng tin như vậy!

"Cô... Không có việc gì chứ?" Tô Thi Thi cực kỳ băn khoăn.

Cô mới vừa rồi là thật nghĩ muốn cứu Trạm Dẫn Lan, đâu nào nghĩ đến đã bị cô kéo xuống hố rồi.

Khí lực của cô dù sao còn chưa đủ đem một người phụ nữ trưởng thành kéo tới bay lên, Trạm Dẫn Lan nữa thân thể vẫn như cũ bị nước sơn hắt lên rồi.

Nếu để cho Trạm Dẫn Lan biết suy nghĩ của cô, phỏng chừng sẽ lập tức cùng cô liều mạng.

"Đi bệnh viện đi?" Tống Trọng Hạo yếu kém yếu kém đề nghị nói.

Nơi xa, Hỗ Sĩ Minh đã sớm đứng lên, nhìn một màn này, khóe mắt quất thẳng tới co giật.

Hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà Tô Thi Thi vẫn lại là nảy sinh cái mới khiến hắn không tưởng nổi.

Lúc này, Tống Trọng Hạo thấy Trạm Dẫn Lan không nói lời nào, theo bản năng nhìn Bùi Dịch.

Bùi tiên sinh chính đang đang an ủi vợ mình, từ đầu không đếm xỉa tới anh.

Tống Trọng Hạo không có biện pháp, đành phải đi tìm Hỗ Sĩ Minh nghĩ biện pháp.

"Hỗ tổng, anh khuyên nhủ Trạm tiểu thư. Các người không phải người chung một thuyền à?"

"Khụ..." Tô Thi Thi bị nước miếng làm sặc rồi.

Sư huynh, nói lời thật cũng không cần nói ra trắng trợn như thế a! Làm cho người ta làm sao mà chịu nổi.



Hỗ Sĩ Minh khóe miệng giật giật, đã triệt để vô cảm rồi. Nhìn thoáng qua Trạm Dẫn Lan chật vật, cởi áo khoác đi lên lập tức quấn chặt cô ta, chặn ngang ôm lấy cô ta.

"Tôi đưa cô đi xử lý." Hỗ Sĩ Minh bên cạnh nói, bên cạnh ôm Trạm Dẫn Lan nhanh hướng tới hành lang gấp khúc bên ngoài đi đến.

Như vậy, giống như là sợ bị giữ lại vậy.

Nói thừa, nếu còn ở lại, đợi giàn giáo có thể ngã vào trên người hắn. Hỗ Sĩ Minh cúi đầu nhìn thoáng qua Trạm Dẫn Lan đang tản ra mùi nước sơn, không hiểu sao có chút đồng tình cô ta.

Trạm Dẫn Lan núp ở trong lòng hắn, hận không thể cả đời đều đã không cần nói gì rồi.

Còn có thể càng dọa người một chút!

"Hô! Rốt cục đi rồi!" Tống Trọng Hạo nhìn đến hai người Hỗ Sĩ Minh rời đi, vỗ vỗ ngực, vẻ mặt như muốn tranh công nhìn Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi đưa tay xoa xoa trán, trên ngón tay cô thậm chí lại vẫn còn lưu lại xúc cảm vừa rồi nắm láy Trạm Dẫn Lan.

"Sư huynh, anh lần sau trước tiên chào hỏi đàng hoàn biết chưa?" Tô Thi Thi thật sự sợ anh rồi.

Bây giờ hẳn là chỉ làm trật khớp, nếu tiếp theo cô thực đem tay người ta chặt đứt, vậy về sau ai còn dám cùng cô hợp tác.

Tống Trọng Hạo đặc biệt ủy khuất: "Thật là ngoài ý muốn nha! Ạn thấy cô ta giống như đang cùng Hỗ Sĩ Minh gửi tin nhắn, em nói hai người bọn họ có thú vị hay không, rõ ràng ngồi ở bên cạnh, lại ở bên kia gửi tin nhắn nói chuyện phiếm."

"Anh liền muốn đi xem bọn hok tán gẫu cái gì, nào biết đâu rằng mới mở miệng, cô ta liền sợ tới mức nhảy dựng lên rồi. Chuyện này phải không điển hình có tật giật mình sao?"

"Anh... Thắng." Tô Thi Thi còn có thể nói cái gì?

Dù sao cái này vốn là vậy rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Dịch, xấu hổ hỏi han: "Anh... Không định tới xem cô ta sao?"

Bùi Dịch nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Là do em gay ra, để cho anh đi mất mặt? Nghĩ như thế nào ra ngoài."

Bùi Dịch nói xong, liền ngạo kiều xoay người, tiếp tục đi bận rộn.

Tô Thi Thi lại không phản bác được.

Đúng là Bùi Dịch không đi, cô cũng xấu hổ đi thăm Trạm Dẫn Lan a! Tô Thi Thi vẫn lại là cảm thấy được chính mình không cẩn thận đem tay người tay kéo xuống bị thương, nên là đi bù lại một phen.

"Sư muội, em là sợ Trạm tiểu thư nơi nơi truyền tin đồn xấu cho em sao? Không có sao đâu, dù sao danh hiệu nữ vương mạnh mẽ của em đã sớm không phải tin tức rồi." Tống Trọng Hạo an ủi.

"Tống Trọng Hạo!" Tô Thi Thi tốn hơi thừa lời, "Anh không nói lời nào không ai xem anh như câm điếc đâu!"

Tô Thi Thi tức điên rồi.

Sư huynh anh có cần mỗi lần nói chuyện đều nói trắng ra như thế không!

Tống Trọng Hạo bị cô làm cho hoảng sợ, vội vàng chữa lại: "Cái kia gì... Chuyện mất mặt như thế, Trạm tiểu thư khẳng định sẽ không theo người nhắc tới một chữ, em liền an tâm đi, trừ bỏ chúng ta không ai biết."

"Chỉ mong vậy." Tô Thi Thi thở dài.

Cô trái lại không sợ Trạm Dẫn Lan nói với người khác cái gì, mà là thật sự cảm thấy được có phần băn khoăn.

Cái người phụ nữ này cùng Bùi Dịch từng có một đoạn tình cảm mỹ hảo, cô không nghĩ muốn nợ cô ta nhất phân một hào.



Tống Trọng Hạo đương nhiên không hiểu Tô Thi Thi là đang nghĩ vậy, nhưng Bùi Dịch biết.

Giờ phút này, Bùi tiên sinh cầm trên tay một bản thiết kế, mày vặn chặt, nhìn hồi lâu cũng chưa xem nội dung, toàn bộ tinh thần đều đã ở trên người Tô Thi Thi.

Sau cùng, chính là anh thỏa hiệp rồi.

"Anh đưa em đi xem."

"Thật sao?" Tô Thi Thi ánh mắt lập tức phát sáng lên, "Bùi Dịch, cám ơn anh!"

Cô biết Bùi Dịch vì bận tâm cảm thụ của cô, một mực tránh chuyện cùng Trạm Dẫn Lan tiếp xúc. Nhưng có đôi khi, việt tránh né này, ngược lại càng né không được. Đối với Bùi Dịch mà nói, cái chuyện kia đã ăn sâu trong lòng, kiêng dè sẽ vĩnh viễn sẽ không bỏ được.

Cái gọi là vết sẹo sẽ bưng mủ là đây, muốn nặn ra hết mới có thể lành lại.

Tô Thi Thi lập tức để cho Tống Trọng Hạo ở lại theo dõi tiến độ, cô cùng Bùi Dịch tiến đến bệnh viện. Nhưng làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, Trạm Dẫn Lan vậy mà không ở bệnh viện.

"Có thể đã đến bệnh viện riêng hay không?" Tô Thi Thi hỏi.

"Người đi theo cô áy nói, cô ấy đến cửa bệnh viện không có tiến vào. Hẳn là tay không sao." Bùi Dịch nói.

"Anh phái người đi theo cô ta?" Tô Thi Thi lối suy nghĩ nhảy có vẻ nhanh.

Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, vội vàng giải thích nói: "Vì theo dõi hành động của Phi Tầm..."

"Em biết em biết." Tô Thi Thi biết anh hiểu lầm, vội nói, "Em là cảm thấy được anh làm như vậy có phần không phúc hậu. Tuy khi đó là cô ta đá anh, nhưng mà anh dù sao cũng từng yêu, không thể lãnh khốc vô tình như thế..."

"Tô Thi Thi, da lại ngứa đúng không?" Bùi Dịch mặt đen.

Cô gái này, vậy mà học được trêu chọc anh rồi!

Tô Thi Thi hướng anh giơ ngón giữa, quay đầu bỏ chạy.

Bùi Dịch nhìn bóng dáng cô gái nhỏ của mình vui vẻ chạy trốn thật xa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng lại nhịn không được cong cong lên.

Thời gian sau đó, Tô Thi Thi quyết định cùng Tống Trọng Hạo mỗi ngày luân phiên theo sát tiến độ hạng mục. Sunshine chuyên môn lập ra một tổ phụ trách hạng mục công trình thôn Thành Trung, trang hoàng rất nhanh sẽ tiến vào quỹ đạo.

Tô Thi Thi vẫn nhớ kỹ "Tảng đá trên trời", lúc trong công trường đi đứng đặc biệt cẩn thận. Nhưng chuyện gì đều không có xảy ra, Trạm Dẫn Lan ngày hôm sau liền trở lại công tác thị sát, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra qua.

Tô Thi Thi quan sát một trận, vẫn lại là cảm thấy được Trạm Dẫn Lan hẳn không ngốc đến nỗi thật sự xuống tay với mình.

Trạm Dẫn Lan không xuống tay, Tô Thi Thi lại gặp một người phụ nữ tương đối để cho cô ngạc nhiên.

"Tô tiểu thư, chúng ta lại thấy mặt. Mấy tháng không thấy, cô đã biến thành Bùi phu nhân, thật sự là thế sự vô thường ha. Như thế nào, không biết tôi sao?" Khúc Hồng Mai hất mái tóc xoăn dài buông xuống vai, dương dương đắc ý nhìn Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi mở to một đôi mắt bồ câu, vô tội chớp chớp, hỏi: "Cô là ai vậy?"

"Cô..." Khúc Hồng Mai trên mặt tươi cười khoảnh khắc cứng đờ.

Tô Thi Thi vậy mà không nhớ rõ cô ta rồi hả?

Cô ta cố gắng làm việc như thế, trở nên nổi bật, rất không dễ dàng mới có thể bị Hỗ tổng giao cho trọng trách một lần nữa đứng ở trước mặt cô.

Mà người phụ nữ này vậy mà không biết cô ta rồi! ^_^

Qua giờ toàn up truyện dạng cv cái lười làm bộ này quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook