Chú À Đừng Nên Thế

Chương 563: Dám lừa tôi nhảy hố?

Trần Mạc Tranh

21/11/2017

"24 công ty?" trong văn phòng tập đoàn Phi Tầm, Dace gầm thét, "Cậu nói bọn họ thậm chí có 24 cái công ty?!"

Mike mồ hôi lạnh ứa ra, kiên trì nói: "Đúng, tổng cộng 24 cái. Đã bị chúng ta thu mua hai cái, còn lại 22 cái, đều là bạn học của Tống Trọng Hạo cùng Đức An đăng kí. Cho nên chúng ta ngay từ đầu không tra được..."

Dace lảo đảo một phen, chỉ cảm thấy một trận mê muội, thiếu chút nữa không tức hộc máu.

24 công ty!

Khó trách bọn họ trước không có một tia chống cự, mà là điên cuồng bán đi cổ phần công ty. Từ đầu chính là đang dụ dỗ bọn hắn đi thu mua!

"Đây là buôn bán lừa dối!" Dace tức điên, lỗ hổng rõ ràng như thế, bà ta chẳng những không phát hiện, lại vẫn bị lừa! Bị đối phương xem như con khỉ một dạng đùa giỡn, cục tức này như thế nào nuốt xuống đây!

Dace rốt cục minh bạch, bọn họ lần đầu tiên thu mua Sunshine thời điểm, Bùi Dịch bọn họ từ đầu chính là cố ý chống cự.

Cho nên, đang nhìn đến bọn họ muốn dừng lại thời điểm, Bùi Dịch bọn họ đột nhiên buông tha chống cự rồi!

"Dám lừa tôi nhảy hố?" Dace tức giận đến ánh mắt đỏ lên.

Sự tình đến trình độ này, bà ta đến mắng chửi người đều đã không còn khí lực mắng, trực tiếp đem Trạm Dẫn Lan đuổi ra ngoài, rồi sau đó đối với Mike nói.

"Toàn bộ thu mua! Đem 22 cái công ty còn lại toàn bộ thu mua! Bọn họ có bản lĩnh lại đi đăng kí công ty mới đi!"

"Phu nhân!" Mike trong lòng cả kinh, lo lắng nói, "Tuy bọn họ còn lại đều là công ty quy mô nhỏ, thu mua cũng không tốn bao nhiêu tiền bạc. Nhưng mà chúng ta giai đoạn trước đã ném đi nhiều tiền bạc như vậy, nếu lỡ tập đoàn bên kia biết..."

Tập đoàn Phi Tầm không phải chỉ có mỗi một Dace là cổ đông. Nếu để cho các cổ đông khác biết, nhất định sẽ phản đối. Đến lúc đó, khả năng sẽ nghi ngờ năng lực lãnh đạo của Dace.

"Tôi nhất định phải giành được thôn Thành Trung. Bùi Dịch là mấu chốt, tôi tuyệt đối không thể thỏa hiệp!" Dace trảm đinh tiệt thiết, không cho thương lượng nói, "Cậu lập tức đi làm. Tập đoàn bên kia tôi sẽ xử lý."

Mike thấy thế, cũng không dám nói thêm cái gì.

Lúc này, nơi nào đó ở Bắc Kinh trong văn phòng đơn sơ, mấy người Tô Thi Thi rốt cục phơi nắng mặt trời xong rồi, lười biếng đứng lên.

"Dễ dàng như vậy liền bị lừa? Em còn tưởng rằng bà ta có bao nhiêu lợi hại." Tô Thi Thi nhìn đến hai người Tống Trọng Hạo cũng đứng lên, đoán được mọi chuyện diễn biến ra sao, không khỏi có chút thất vọng.

Tống Trọng Hạo lạnh lưng nhìn bọn họ một cái: "Người nào sẽ nghĩ tới chúng ta biến thái như thế có hai mươi mấy cái công ty!"

Đúng vậy nha, một người bình thường người nào sẽ nghĩ tới điểm này! Đức An cũng lòng còn sợ hãi. Tô Thi Thi quả thực quá khủng bố rồi. Chuyện có hai mươi mấy công ty này chính là Tô Thi Thi nói ra.

Những thứ công ty này đều là bạn học của Tống Trọng Hạo cùng Đức An chính mình trước kia đăng kí dùng để làm công ty thiết kế, chẳng qua đều là nhân vật nhỏ bé không sức ảnh hưởng, không tiêu bao nhiêu tinh lực phản ứng.

Bây giờ vừa lúc, có tác dụng rồi.

"Cảm ơn mọi người." Tô Thi Thi cười đến cả người lẫn vật vô hại, giống như chuyện gây tổn hại như thế không phải cô nghĩ ra một dạng.

Bùi Dịch nhưng lại vẻ mặt kiêu ngạo mà ôm cô vợ yêu của mình, vẻ mặt tự hào.



Tần Phong đều có chút nhìn không được, ôm Ôn Ngọc liền đi.

"Vậy làm sao bây giờ? Đợi cho bọn họ đem những công ty này của chúng ta đều đã thu mua hết, chúng ta cũng sẽ phải đối mặt với bọn họ." Tống Trọng Hạo nói.

Tô Thi Thi nhíu mày, như tên trộm nói: "Chờ bọn họ thu mua toàn bộ, tài chính của chúng ta cũng thu hồi lại không sai biệt lắm rồi."

Cô nhãn cầu xoay một vòng, có điều ngụ ý nói: "Huống chi, tập đoàn Phi Tầm cũng không phải là chỉ có mỗi Dace là cổ đông. Những cổ đông khác hẳn không để cho bà ta tiếp tục nổi điên."

Cô ngày hôm qua đúng là nghe lén đến Bùi Dịch thương lượng với Tần Phong, đã ở vụng trộm đi tổng bộ tập đoàn Phi Tầm tố cáo rồi.

Muốn nói tổn hại, cô như thế nào so được với Bùi Dịch cùng Tần Phong hai người này!

Tống Trọng Hạo cùng Đức An đã không phản đối, triệt để bái phục.

Bọn họ lần này mang đến những vị bạn học này đều là quan hệ đặc biệt thân thiết, mà còn trước đó đã ký hợp đồng. Những thứ công ty này của bọn họ làm đầu tư tham dự đến Sunshine những chuyện tiếp theo sau đó, toàn quyền do Tô Thi Thi chi phối.

Mà một điểm này, Tống Trọng Hạo cái mụ già này thật tâm đúng là thay Tô Thi Thi các cô mà suy nghĩ. Trong hợp đồng không có nói đến Bùi Dịch cùng Tần Phong, chỉ viết tên Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc hai người. Chính là sợ nếu lỡ có một ngày Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc bị người đàn ông của mình ức hiếp, có tài sản có thể thẳng tắp lưng chống lại.

Điểm này, Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc còn không biết.

Mấy người nói chuyện, mấy ngày liên tiếp khói mù trở thành hư không, đến nhìn trơi đều đã cảm giác trong xanh rất nhiều.

Chỉ là trời có mây gió bất ngờ, ông trời cũng thích vô ý cho bạn một chút chỉ đùa.

Tô Thi Thi chính đang giày vò Bùi Dịch muốn đi anh tìm chút gì đó cho cô có khẩu vị, cô gần đây mỗi ngày uống canh tẩm bổ đều nhanh ăn ói ra.

Còn không ngồi vào trong xe, điện thoại vang rồi.

"Mẹ?" Tô Thi Thi vừa thấy màn hình điện thoại báo hiệu khi đó, mí mắt nhảy một phen, nhìn Bùi Dịch hỏi ý.

Bùi Dịch mày cũng là hơi hơi vừa nhíu, không rõ mẹ anh gọi điện thoại cho Tô Thi Thi làm cái gì, hướng về phía cô gật gật đầu.

Tô Thi Thi bắt máy, nói còn chưa nói, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng kêu la Nhậm Tiếu Vi; "Thi Thi, bà nội con bị bắt cóc rồi!"

"Cái gì?" Tô Thi Thi cả kinh thiếu chút nữa làm rơi điện thoại, chỉ cảm thấy bụng căng thẳng, bị hù sợ rồi.

"Thi Thi!" Bùi Dịch thấy tình huống không đúng, khẩn trương đỡ lấy cô, muốn giành lấy di động của cô.

Tô Thi Thi một cái vẻ ở trong lòng nói cho chính mình không nên gấp gáp, hướng về phía Bùi Dịch lắc lắc đầu, mà là đối với di động nói: "Mẹ, người chậm một chút nói rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"

"Vừa rồi Đoàn Kế Hùng đột nhiên tới tìm bà nội con, hình như là đòi tiền. Bà nội con muốn một mình gặp ông ta, không nghĩ tới hai người vừa vào nhà liền không đi ra, hiện tại đều đã qua hai giờ rồi. Ta sợ bà nội con có chuyện gì, cho nên điện thoại cho con." Nhậm Tiếu Vi sốt ruột nói.

Lúc này ngữ khí của bà, nghe quả thật là cực kỳ lo lắng, thực vội.

Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, nhưng theo bản năng lại là trong lòng căng thẳng.

Không phải cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mẹ chồng cô thật sự sẽ tốt bụng như vậy sao?



Tô Thi Thi bình tĩnh hỏi: "Mẹ, người có nghe được bà nội bọn họ ở trong phòng nói cái gì không? Bà có kêu hô cái gì hay không?"

Nhậm Tiếu Vi nói: "Trừ bỏ ngay từ đầu nghe được vài tiếng tiếng chó sủa, về sau liền không có âm thanh gì rồi."

"Chó?" Tô Thi Thi trong lòng hiện lên quét xuống dị dạng.

"Đúng, Tiểu Vịnh cùng Đại Cẩu Tử cùng đi vào." Nhậm Tiếu Vi nói.

Tô Thi Thi sau khi nghe xong, liền trầm mặc, nghe xong những lời vừa rồi của mẹ chồng cô.

Có hai con chó tổ tông ở đây, bà nội cô từ đầu không có nguy hiểm. Nhưng Nhậm Tiếu Vi thái độ khác thường đặc biệt gọi điện thoại đến - - giống như là có ý muốn lấy lòng.

Quả nhiên, Nhậm Tiếu Vi thấy Tô Thi Thi không nói lời nào, có chút không nhịn được rồi.

"Bùi Dịch có ở đây không?" Nhậm Tiếu Vi thật cẩn thận hỏi.

"Anh ấy ở đây, con đem điện thoại..."

"Đừng." Nhậm Tiếu Vi lập tức nói, "Thi Thi, cái kia... Con đừng nói với Bùi Dịch. Tôi... Mẹ, mẹ thương lượng với con chuyện này được không?"

Tô Thi Thi tức cười.

"Thi Thi, mẹ... Mẹ có thể không cần sống ở đây nữa hay không? Mẹ thật sự biết sai rồi." Nhậm Tiếu Vi nhỏ giọng nói, liền giống như một đứa trẻ biết mình làm sai đang nhận lỗi một dạng.

Mặc lễ phục đi trên đồng ruộng làm việc, bà ta thật sự là sợ rồi. Thời gian này, bà ta đã trở thành người bị mọi người trên trấn nhỏ này coi như bệnh thần kinh mỗi ngày vây xem, bà ta sĩ diện như vậy, đâu nào chịu được, đều đã sắp điên rồi.

Một chiêu này của Tô Thi Thi thật sự quá ngoan độc, Nhậm Tiếu Vi thật sự sợ. Lúc này, còn không phải thừa dịp Đoàn Kế Hùng tìm đến Phương Ngọc Hoa, nhân cơ hội gọi điện thoại cho Tô Thi Thi cầu tốt.

Tô Thi Thi nhìn nhìn Bùi Dịch, đối với di động nói: "Mẹ, mấy ngày này ủy khuất người rồi... này?"

Tô Thi Thi buồn bực lấy ra mobile phone nhìn nhìn, phát hiện đã tự động tắt điện thoại.

Cô nén giận nhìn Bùi Dịch: "Mẹ nhất định sẽ tưởng là em là cố ý."

Bùi Dịch rút đi di động của cô, cười nói: "Yên tâm, mẹ gọi điện thoại hướng anh cáo trạng thời điểm, anh sẽ giúp em giải thích."

Tô Thi Thi nhìn thoáng qua di động bị anh cầm trong tay, siêu cấp buồn bực.

Có một ông chồng là cao thủ máy tính cũng thật không tốt mà, anh chính là tùy ý ở tại trong điện thoại của bạn cài một cái phần mềm, chỉ cần gọi điện thoại vượt qua 2 phút, sẽ tự động tắt máy!

Tô Thi Thi không cần nghĩ muốn đều biết, lúc này mẹ chồng cô phỏng chừng tức điên rồi.

Mà bây giờ, Tô Thi Thi nghĩ sai rồi. Nhậm Tiếu Vi từ đầu không kịp tức giận, cánh cửa đóng chặt suốt hai giờ trước mặt kia bỗng nhiên mở ra rồi.

Nhìn vào trong phòng một màn kia, bà ta trừng lớn mắt, thiếu chút nữa bị hù chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook