Chương 677: Đến khi gặp được chẳng tốn chút sức lực
Trần Mạc Tranh
11/04/2018
"Đồng Đồng, trên tay em là máy bay không người lái?" Ôn Ngọc chạy tới, hâm mộ nhìn Bùi Tĩnh, "Đây là đời thứ mấy?"
Bùi Tĩnh nhìn đến Ôn Ngọc khi đó sửng sốt một phen, vào lúc cậu tới cũng không nghe nói Ôn Ngọc trở lại.
Nếu biết, cậu liền không trở lại rồi.
Cậu phụng phịu, không rên một tiếng mà đem máy bay không người lái kia đưa tới trước mặt Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc cười đến ánh mắt đều nhanh không có, tiếp nhận xong, hai mắt phóng quang tiếp tục nhìn cốp xe phía sau xe của cậu.
Bùi Tĩnh lườm Tần Phong một, gặp cái người không có nhân tính kia từ đầu không ý tứ nghĩ muốn quản, hướng bên cạnh đi tới hai bước tránh ra đường đi, đối với Ôn Ngọc nói: "Chính chị tự di chuyển đi."
"Thật sao? Đồng Đồng em thật tốt quá!" Ôn Ngọc hận không thể ôm mặt Bùi Tĩnh hôn một, may mà Tần Phong đúng lúc chắn trước mặt cô.
Tần Như Ngọc ở bên cạnh thấy thế trợn mắt há hốc mồm. Cô trước kia vẫn cùng cha mẹ sống ở nước ngoài, vài năm nay mới về nước, cũng không biết chuyện Bùi Tĩnh cùng mấy người thím trẻ của cô ở chung.
Lúc này thấy đến Bùi Tĩnh vậy mà ở trước mặt thím trẻ của cô nhu thuận ngoan ngoãn như thế, cảm thấy được toàn bộ thế giới đều đã huyền ảo rồi.
"Thím trẻ, tốt xấu để lại một chút đi." Tần Như Ngọc lặng lẽ tiến đến bên cạnh Ôn Ngọc, nhỏ giọng nói.
Cô nhóc là biết tính tình Bùi Tĩnh, trả thù sau không biết là đạt được chân truyền của người nào, người cậu không thích liền không có một người nào không sợ hãi.
Ôn Ngọc nhỏ giọng nói: "Ta lấy đi chụp tấm hình cho mấy người bạn của ta nhìn xem liền trả lại cho nó."
Tần Như Ngọc: ...
Ôn Ngọc rất nhanh liền đem đồ trong cốp xe di chuyển xuống, muốn nhìn một chút trong xe xem còn có món đồ chơi gì hay ho không.
"Là cái gì đang ngồi ở phía sau?" Ôn Ngọc mở cửa xe, thò đầu đi vào, đột nhiên a một tiếng rụt trở về.
"Làm sao vậy?" Tần Phong khẩn trương ngăn lại cô, ghé mắt vừa thấy, mặt liền đen.
Phía sau đang ngồi thậm chí có người tóc tai bù xù.
"A, chú trẻ, người kia... Mới vừa rồi bị chúng con đụng trúng... Đụng phải một phen." Tần Như Ngọc sợ hãi nhìn Tần Phong.
"Đụng trúng?" Tần Phong ánh mắt từ từ trợn to, quay đầu nhìn về phía Bùi Tĩnh, "Sao lại thế này?"
Bùi Tĩnh một bên kiểm tra đầu xe có hư hao hay không, một bên nhàn nhạt nói: "Chính là như anh nghĩ như vậy, đem cô ta đụng phải."
"Tần Phong." Ôn Ngọc nghe đến đó, khẩn trương giữ chặt tay Tần Phong, nhìn chằm chằm chỗ ngồi phía sau, "Hẳn không... Sẽ không chết rồi đi?"
"Không có." Tần Phong khẳng định nói.
Anh sớm thành thói quen tính tình gây sự của con cái nhà Bùi gia kia. Nếu người thật sự có việc, hiện tại đã sớm đưa đi bệnh viện, sao còn có khả năng lại đưa đến chỗ này.
"Em định làm như thế nào?" Tần Phong nhíu mày nhìn Bùi Tĩnh.
Bùi Tĩnh đem mui xe bật ra, lườm chỗ phía sau một: "Anh trai em bảo anh chăm sóc em, anh quyết định thì tốt rồi."
Nhóc con thối tha!
Tần Phong giận đến nở nụ cười. Bùi Tĩnh cái nhóc con thối này tuổi nhỏ còn nhưng trái lại rất biết đá bóng, lại còn đá được không tệ, cứ như vậy đem củ khoai lang phỏng tay này đá cho anh rồi.
Ngay tại lúc hai người bọn họ nói chuyện thời điểm, Ôn tiểu thư nhát gan đã cùng cháu gái mình hai người đem người phụ nữ ngồi phía sau cho kéo xuống, muốn nhìn một chút cô ta có sao không.
Người phụ nữ kia toàn thân đều đã ướt đẫm, tóc ướt sũng dính ở trên mặt. Ôn Ngọc đem cô ta dời đến cạnh cửa xe, giúp cô ta đem tóc trên mặt vén lên. Vừa vén lên, ánh mắt liền trợn tròn rồi.
"Lý tiểu thư?" Ôn Ngọc trừng mắt, có chút không biết làm sao.
"Lý Hinh Nhi?" Tần Phong sửng sốt, khẩn trương đi tới nhìn lên, trầm mặc rồi.
Nhớ tới chuyện vừa rồi Hà Hạo Lâm ở trong điện thoại nhắc tới, quay đầu nhìn về phía Bùi Tĩnh: "Hai đứa là trên đường lớn đụng phải cô ta?"
Bùi Tĩnh cảnh giác nhìn Tần Phong liếc mắt một, gật gật đầu.
"Chuyện lần này liền thôi." Tần Phong khó có được rộng rãi nói, gọi quản gia tới để cho ông tìm người đem Lý Hinh Nhi mang đến phòng khách.
"Các người quen biết cô ta?" Bùi Tĩnh nhíu mày nhìn Lý Hinh Nhi bị mang đến trong phòng khách, lại nhìn Tần Phong cùng Ôn Ngọc, cảm thấy được chuyện này có kỳ quặc.
Tần Phong khoát tay: "Đi nghỉ ngơi đi, người phụ nữ này người của anh sẽ xử lý."
Bùi Tĩnh nhàn nhạt nhìn anh một, không có kiên trì, hướng tới hậu viện đi rồi.
Anh trai cậu để cho Tần Phong quan tâm cậu, nhưng buổi tối đi ngủ cậu vẫn lại là có thói quen ở trong nhà mình. May mà nhà của Tần Phong cùng tiểu viện của cậu liền cách một bức tường.
"Em đi cùng với anh." Tần Như Ngọc đuổi bám theo.
Bùi Tĩnh nhíu mày, bước nhanh hơn.
Ôn Ngọc sững sờ nhìn hai người bọn họ rời đi, lặng lẽ lôi kéo tay Tần Phong: "Ngọc Ngọc cùng Đồng Đồng rất thân sao?"
"Uh'm, từ lúc vừa thấy đến thằng nhóc đó mà bắt đầu nhớ kỹ nó." Tần Phong nhớ tới cháu gái nhà mình cũng là đau đầu.
Lúc trước Tần Như Ngọc về nước cùng Bùi Tĩnh vốn đang học chung một lớp, về sau Bùi Tĩnh nổi điên nhảy lớp, Tần Như Ngọc khóc mấy ngày. Vài năm nay vẫn kề cận cậu, lời của Bùi Tĩnh nói, so với cha mẹ ruột của cô bé còn có giá trị hơn hơn, nói gì nghe nấy.
Ôn Ngọc nhìn đến sắc mặt của Tần Phong, khả năng buông chuyện lập tức xông ra: "Hai đứa bọn nó đi đến bên cạnh, không có việc gì đi?"
Tần Phong bật cười, khẽ gõ gõ đầu cô: "Em còn tiếp tục nhiều chuyện linh tinh, anh cần phải dạy dỗ em rồi."
Ôn Ngọc vội vàng chỉ chỉ Lý Hinh Nhi nằm ở trên ghế sofa: "Cô ta sao lại bất tỉnh? Hay là gọi bác sĩ đến kiểm tra đi."
"Quản gia đã đi gọi bác sĩ rồi." Tần Phong nói, đồng thời cầm ra điện thoại, gọi điện thoại cho Hà Hạo Lâm, thông báo cho anh ta Lý Hinh Nhi đã tìm được.
Lý Hinh Nhi tỉnh lại thời điểm, đầu óc có chút choáng váng, cảm thấy được giống như là đang mơ chưa tỉnh một dạng.
Cô ta mơ thấy chính mình bị một chiếc xe đâm trúng bay lên trời, sau đó lại còn rơi xuống sông.
"A!" Cô ta mở mắt ra, đột nhiên nhìn đến bên cạnh có một đôi mắt tròn căng mở to đang lườm chính mình, sợ tới mức hét lên lanh lảnh.
"Cổ..." Chính đang nằm úp sấp ở bên cạnh nhìn cô ta, Ôn Ngọc bị cô ta làm sợ tới mức đặt mông ngồi ở trên mặt đất, băng bó trái tim, buồn bực nhìn cô ta, "Kêu hô được lớn tiếng như vậy, hẳn là không vấn đề gì rồi?"
"Ôn... Ôn tiểu thư?" Lý Hinh Nhi cảm thấy được chính mình mơ còn không có tỉnh, nhất định là xuất hiện ảo giác rồi.
Cô ta rõ ràng bay xuống sông, làm sao có thể sẽ gặp được Ôn Ngọc!
"Cô không sao chứ?" Ôn Ngọc vươn tay đang trước mắt cô ta quơ quơ, có chút lúng túng nói, "Cô bị Đồng Đồng nhà chúng tôi đụng phải, bất quá cô yên tâm, vừa rồi bác sĩ đã giúp cô kiểm tra qua, không có trở ngại, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."
"Đồng Đồng?" Lý Hinh Nhi nhíu mày, chống thân thể từ trên ghế sofa ngồi dậy, sờ sờ thân thể chính mình, thì thào nói, "Tôi thật sự bị xe đụng phải?"
"Cái kia... Cô ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi." Ôn Ngọc sợ cô ta tìm Bùi Tĩnh phiền toái, khẩn trương đứng lên nghĩ muốn phải rời khỏi.
"Đợi một chút, trong chỗ nào? Tôi như thế nào lại ở chỗ này? Đồng Đồng là ai?" Lý Hinh Nhi phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Ngọc hỏi.
Ôn Ngọc nghĩ nghĩ, cảm thấy được vẫn lại là phải cùng cô ta giải thích một phen, tiện đem chuyện lúc trước đều nói một lần.
"Nơi này là nhà của cô cùng Tần tổng?" Lý Hinh Nhi lúc này mới chú ý tới, chính mình đang ở trong một tòa biệt thự.
Lòng của cô ta đột nhiên nhảy một phen, có chút kích động.
Tuy không có biện pháp đi tìm Hồng Tinh Huy, nhưng mà nếu có thể đến ở trong nhà Tần Phong, vậy chẳng phải là có thể nhân cơ hội tiếp cận anh sao?
Nhớ tới chuyện Tần Phong trước đó sắp xếp công việc giúp cô ta, cô ta tin tưởng Tần Phong đối với chính mình ít nhiều vẫn lại là có chút ý tứ.
"Cô không sao chứ?" Ôn Ngọc thấy Lý Hinh Nhi ngồi ở nơi đó một mình ngây ngô cười, lại hỏi một lần, sợ cô ta đầu óc bị đụng đến hư rồi.
"Không có việc gì." Lý Hinh Nhi hoàn hồn nở nụ cười một phen, đứng lên đánh giá bốn phía một phen, "Không biết Tần tổng có còn ở đây hay không?"
Ôn Ngọc gật gật đầu: "Anh ấy đang bận việc, thời gian không còn sớm, tôi để cho quản gia mang cô đi phòng ngủ."
Cô vừa dứt lời, quản gia liền đi qua, đối với cô ta gật gật đầu: "Lý tiểu thư xin theo tôi."
Lý Hinh Nhi không có biện pháp, nghĩ thầm còn nhiều thời gian, đành phải đi theo ông cùng hướng tới phòng cho khách đi đến.
Ngay tại sau khi cô ta vừa rời đi, cửa thư phòng trên lầu mở ra, truyền đến giọng Tần Phong nhàn nhạt: "Còn chưa lên?"
Ôn Ngọc cổ co rụt lại, nhớ tới lời trước đó Tần Phong đã nói, mặt liền đỏ.
Cô cũng không thể được đi sang bên cạnh tìm Đồng Đồng bọn họ cùng ngủ sao?
Bùi Tĩnh nhìn đến Ôn Ngọc khi đó sửng sốt một phen, vào lúc cậu tới cũng không nghe nói Ôn Ngọc trở lại.
Nếu biết, cậu liền không trở lại rồi.
Cậu phụng phịu, không rên một tiếng mà đem máy bay không người lái kia đưa tới trước mặt Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc cười đến ánh mắt đều nhanh không có, tiếp nhận xong, hai mắt phóng quang tiếp tục nhìn cốp xe phía sau xe của cậu.
Bùi Tĩnh lườm Tần Phong một, gặp cái người không có nhân tính kia từ đầu không ý tứ nghĩ muốn quản, hướng bên cạnh đi tới hai bước tránh ra đường đi, đối với Ôn Ngọc nói: "Chính chị tự di chuyển đi."
"Thật sao? Đồng Đồng em thật tốt quá!" Ôn Ngọc hận không thể ôm mặt Bùi Tĩnh hôn một, may mà Tần Phong đúng lúc chắn trước mặt cô.
Tần Như Ngọc ở bên cạnh thấy thế trợn mắt há hốc mồm. Cô trước kia vẫn cùng cha mẹ sống ở nước ngoài, vài năm nay mới về nước, cũng không biết chuyện Bùi Tĩnh cùng mấy người thím trẻ của cô ở chung.
Lúc này thấy đến Bùi Tĩnh vậy mà ở trước mặt thím trẻ của cô nhu thuận ngoan ngoãn như thế, cảm thấy được toàn bộ thế giới đều đã huyền ảo rồi.
"Thím trẻ, tốt xấu để lại một chút đi." Tần Như Ngọc lặng lẽ tiến đến bên cạnh Ôn Ngọc, nhỏ giọng nói.
Cô nhóc là biết tính tình Bùi Tĩnh, trả thù sau không biết là đạt được chân truyền của người nào, người cậu không thích liền không có một người nào không sợ hãi.
Ôn Ngọc nhỏ giọng nói: "Ta lấy đi chụp tấm hình cho mấy người bạn của ta nhìn xem liền trả lại cho nó."
Tần Như Ngọc: ...
Ôn Ngọc rất nhanh liền đem đồ trong cốp xe di chuyển xuống, muốn nhìn một chút trong xe xem còn có món đồ chơi gì hay ho không.
"Là cái gì đang ngồi ở phía sau?" Ôn Ngọc mở cửa xe, thò đầu đi vào, đột nhiên a một tiếng rụt trở về.
"Làm sao vậy?" Tần Phong khẩn trương ngăn lại cô, ghé mắt vừa thấy, mặt liền đen.
Phía sau đang ngồi thậm chí có người tóc tai bù xù.
"A, chú trẻ, người kia... Mới vừa rồi bị chúng con đụng trúng... Đụng phải một phen." Tần Như Ngọc sợ hãi nhìn Tần Phong.
"Đụng trúng?" Tần Phong ánh mắt từ từ trợn to, quay đầu nhìn về phía Bùi Tĩnh, "Sao lại thế này?"
Bùi Tĩnh một bên kiểm tra đầu xe có hư hao hay không, một bên nhàn nhạt nói: "Chính là như anh nghĩ như vậy, đem cô ta đụng phải."
"Tần Phong." Ôn Ngọc nghe đến đó, khẩn trương giữ chặt tay Tần Phong, nhìn chằm chằm chỗ ngồi phía sau, "Hẳn không... Sẽ không chết rồi đi?"
"Không có." Tần Phong khẳng định nói.
Anh sớm thành thói quen tính tình gây sự của con cái nhà Bùi gia kia. Nếu người thật sự có việc, hiện tại đã sớm đưa đi bệnh viện, sao còn có khả năng lại đưa đến chỗ này.
"Em định làm như thế nào?" Tần Phong nhíu mày nhìn Bùi Tĩnh.
Bùi Tĩnh đem mui xe bật ra, lườm chỗ phía sau một: "Anh trai em bảo anh chăm sóc em, anh quyết định thì tốt rồi."
Nhóc con thối tha!
Tần Phong giận đến nở nụ cười. Bùi Tĩnh cái nhóc con thối này tuổi nhỏ còn nhưng trái lại rất biết đá bóng, lại còn đá được không tệ, cứ như vậy đem củ khoai lang phỏng tay này đá cho anh rồi.
Ngay tại lúc hai người bọn họ nói chuyện thời điểm, Ôn tiểu thư nhát gan đã cùng cháu gái mình hai người đem người phụ nữ ngồi phía sau cho kéo xuống, muốn nhìn một chút cô ta có sao không.
Người phụ nữ kia toàn thân đều đã ướt đẫm, tóc ướt sũng dính ở trên mặt. Ôn Ngọc đem cô ta dời đến cạnh cửa xe, giúp cô ta đem tóc trên mặt vén lên. Vừa vén lên, ánh mắt liền trợn tròn rồi.
"Lý tiểu thư?" Ôn Ngọc trừng mắt, có chút không biết làm sao.
"Lý Hinh Nhi?" Tần Phong sửng sốt, khẩn trương đi tới nhìn lên, trầm mặc rồi.
Nhớ tới chuyện vừa rồi Hà Hạo Lâm ở trong điện thoại nhắc tới, quay đầu nhìn về phía Bùi Tĩnh: "Hai đứa là trên đường lớn đụng phải cô ta?"
Bùi Tĩnh cảnh giác nhìn Tần Phong liếc mắt một, gật gật đầu.
"Chuyện lần này liền thôi." Tần Phong khó có được rộng rãi nói, gọi quản gia tới để cho ông tìm người đem Lý Hinh Nhi mang đến phòng khách.
"Các người quen biết cô ta?" Bùi Tĩnh nhíu mày nhìn Lý Hinh Nhi bị mang đến trong phòng khách, lại nhìn Tần Phong cùng Ôn Ngọc, cảm thấy được chuyện này có kỳ quặc.
Tần Phong khoát tay: "Đi nghỉ ngơi đi, người phụ nữ này người của anh sẽ xử lý."
Bùi Tĩnh nhàn nhạt nhìn anh một, không có kiên trì, hướng tới hậu viện đi rồi.
Anh trai cậu để cho Tần Phong quan tâm cậu, nhưng buổi tối đi ngủ cậu vẫn lại là có thói quen ở trong nhà mình. May mà nhà của Tần Phong cùng tiểu viện của cậu liền cách một bức tường.
"Em đi cùng với anh." Tần Như Ngọc đuổi bám theo.
Bùi Tĩnh nhíu mày, bước nhanh hơn.
Ôn Ngọc sững sờ nhìn hai người bọn họ rời đi, lặng lẽ lôi kéo tay Tần Phong: "Ngọc Ngọc cùng Đồng Đồng rất thân sao?"
"Uh'm, từ lúc vừa thấy đến thằng nhóc đó mà bắt đầu nhớ kỹ nó." Tần Phong nhớ tới cháu gái nhà mình cũng là đau đầu.
Lúc trước Tần Như Ngọc về nước cùng Bùi Tĩnh vốn đang học chung một lớp, về sau Bùi Tĩnh nổi điên nhảy lớp, Tần Như Ngọc khóc mấy ngày. Vài năm nay vẫn kề cận cậu, lời của Bùi Tĩnh nói, so với cha mẹ ruột của cô bé còn có giá trị hơn hơn, nói gì nghe nấy.
Ôn Ngọc nhìn đến sắc mặt của Tần Phong, khả năng buông chuyện lập tức xông ra: "Hai đứa bọn nó đi đến bên cạnh, không có việc gì đi?"
Tần Phong bật cười, khẽ gõ gõ đầu cô: "Em còn tiếp tục nhiều chuyện linh tinh, anh cần phải dạy dỗ em rồi."
Ôn Ngọc vội vàng chỉ chỉ Lý Hinh Nhi nằm ở trên ghế sofa: "Cô ta sao lại bất tỉnh? Hay là gọi bác sĩ đến kiểm tra đi."
"Quản gia đã đi gọi bác sĩ rồi." Tần Phong nói, đồng thời cầm ra điện thoại, gọi điện thoại cho Hà Hạo Lâm, thông báo cho anh ta Lý Hinh Nhi đã tìm được.
Lý Hinh Nhi tỉnh lại thời điểm, đầu óc có chút choáng váng, cảm thấy được giống như là đang mơ chưa tỉnh một dạng.
Cô ta mơ thấy chính mình bị một chiếc xe đâm trúng bay lên trời, sau đó lại còn rơi xuống sông.
"A!" Cô ta mở mắt ra, đột nhiên nhìn đến bên cạnh có một đôi mắt tròn căng mở to đang lườm chính mình, sợ tới mức hét lên lanh lảnh.
"Cổ..." Chính đang nằm úp sấp ở bên cạnh nhìn cô ta, Ôn Ngọc bị cô ta làm sợ tới mức đặt mông ngồi ở trên mặt đất, băng bó trái tim, buồn bực nhìn cô ta, "Kêu hô được lớn tiếng như vậy, hẳn là không vấn đề gì rồi?"
"Ôn... Ôn tiểu thư?" Lý Hinh Nhi cảm thấy được chính mình mơ còn không có tỉnh, nhất định là xuất hiện ảo giác rồi.
Cô ta rõ ràng bay xuống sông, làm sao có thể sẽ gặp được Ôn Ngọc!
"Cô không sao chứ?" Ôn Ngọc vươn tay đang trước mắt cô ta quơ quơ, có chút lúng túng nói, "Cô bị Đồng Đồng nhà chúng tôi đụng phải, bất quá cô yên tâm, vừa rồi bác sĩ đã giúp cô kiểm tra qua, không có trở ngại, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."
"Đồng Đồng?" Lý Hinh Nhi nhíu mày, chống thân thể từ trên ghế sofa ngồi dậy, sờ sờ thân thể chính mình, thì thào nói, "Tôi thật sự bị xe đụng phải?"
"Cái kia... Cô ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi." Ôn Ngọc sợ cô ta tìm Bùi Tĩnh phiền toái, khẩn trương đứng lên nghĩ muốn phải rời khỏi.
"Đợi một chút, trong chỗ nào? Tôi như thế nào lại ở chỗ này? Đồng Đồng là ai?" Lý Hinh Nhi phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Ngọc hỏi.
Ôn Ngọc nghĩ nghĩ, cảm thấy được vẫn lại là phải cùng cô ta giải thích một phen, tiện đem chuyện lúc trước đều nói một lần.
"Nơi này là nhà của cô cùng Tần tổng?" Lý Hinh Nhi lúc này mới chú ý tới, chính mình đang ở trong một tòa biệt thự.
Lòng của cô ta đột nhiên nhảy một phen, có chút kích động.
Tuy không có biện pháp đi tìm Hồng Tinh Huy, nhưng mà nếu có thể đến ở trong nhà Tần Phong, vậy chẳng phải là có thể nhân cơ hội tiếp cận anh sao?
Nhớ tới chuyện Tần Phong trước đó sắp xếp công việc giúp cô ta, cô ta tin tưởng Tần Phong đối với chính mình ít nhiều vẫn lại là có chút ý tứ.
"Cô không sao chứ?" Ôn Ngọc thấy Lý Hinh Nhi ngồi ở nơi đó một mình ngây ngô cười, lại hỏi một lần, sợ cô ta đầu óc bị đụng đến hư rồi.
"Không có việc gì." Lý Hinh Nhi hoàn hồn nở nụ cười một phen, đứng lên đánh giá bốn phía một phen, "Không biết Tần tổng có còn ở đây hay không?"
Ôn Ngọc gật gật đầu: "Anh ấy đang bận việc, thời gian không còn sớm, tôi để cho quản gia mang cô đi phòng ngủ."
Cô vừa dứt lời, quản gia liền đi qua, đối với cô ta gật gật đầu: "Lý tiểu thư xin theo tôi."
Lý Hinh Nhi không có biện pháp, nghĩ thầm còn nhiều thời gian, đành phải đi theo ông cùng hướng tới phòng cho khách đi đến.
Ngay tại sau khi cô ta vừa rời đi, cửa thư phòng trên lầu mở ra, truyền đến giọng Tần Phong nhàn nhạt: "Còn chưa lên?"
Ôn Ngọc cổ co rụt lại, nhớ tới lời trước đó Tần Phong đã nói, mặt liền đỏ.
Cô cũng không thể được đi sang bên cạnh tìm Đồng Đồng bọn họ cùng ngủ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.