Chú À Đừng Nên Thế

Chương 165: Động tác thực nhanh

Trần Mạc Tranh

02/08/2017

“Bùi tiên sinh, chuyện này tuyệt đối là hiểu lầm!” Tô Thi Thi cười gượng, chân lén lút lùi về sau từ từ di chuyển.

Mỗi lần Bùi Dịch lộ ra loại biểu tình như không có chuyện gì thế này, liền chứng tỏ có người sắp gặp họa rồi.

“Hiểu lầm?” Bùi Dịch tiến lên kéo lấy tay Tô Thi Thi, cẩn thận lật xem một phen, “Là cái tay này cởi? Hay là cái tay kia?”

“Ha ha... Thật sự là hiểu lầm!” Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.

Cô chính là đang vắt hết óc nghĩ muốn làm sao thoát thân, Bùi Dịch bỗng nhiên tiến lên một cái liền ôm lấy cô, đi nhanh đi về phía trước.

“Này - - “

Tô Thi Thi vừa định ngăn cản, khóe mắt đảo qua liền nhìn thấy cách đó không xa người điên kia đang đuổi theo, vội vàng đối với Bùi Dịch hô: “Nhanh lên nhanh lên!”

“Em thử động lần nữa xem?” Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống.

Cái cô gái ngốc này nghĩ anh là chiến mã sao?

Tô Thi Thi lập tức một cử động nhỏ cũng không dám, ngoan ngoãn trốn ở trong lòng anh.

Ở phía sau tiếng Đoàn Ngọc Tường thét chói tai cùng tiếng mấy cô gái tức giận mắng chửi, không ngừng truyền vào trong lỗ tai, Tô Thi Thi nhịn không được run run một phen.

Một người phụ nữ không đáng sợ, nhưng là một đám phụ nữ quả thực quá khủng bố rồi!

Bùi Dịch mang theo Tô Thi Thi trực tiếp đi ra sân bay. Khi ở trên xe, Tô Thi Thi vẫn từ từ nhắm hai mắt giả bộ ngủ. Đến chỗ sân bay, thật sự là không giả vờ nổi nữa. Xe cửa vừa mở ra, cô liền nhảy xuống.

Chờ cô vừa xuống xe, ở một bên phía sau thư ký Vương lập tức đi tới bên xe bên cạnh.

“Bùi tiên sinh, đây là video clip ghi lại hình ảnh vừa rồi trên bờ cát.” Thư ký Vương đưa qua một cái ipad.

Bùi Dịch tiếp nhận vừa thấy, mặt chải quét một phen liền trầm tiếp xuống.

“Tô Thi Thi em khá lắm!” Bùi Dịch hai tay nắm chặt ipad, lãnh khốc nói, “Nếu họ Hỗ rảnh rỗi như vậy, liền cho anh ta thêm nhiều việc để làm!”

Thư ký Vương cả kinh: “Bùi tiên sinh, nếu làm như vậy, có thể làm lộ chuyện của Xây dựng Tiệp Khắc rồi hay không?”

“Nếu một cái xây dựng Tiệp Khắc có thể làm cho Hỗ Sĩ Minh xuống tận cùng của xã hội, thì chả đáng là gì.”

Bùi Dịch nói xong đi xuống xe, hướng bên trong sân bay đi đến.

Thư ký Vương nghe được trán liền đổ mồ hôi lạnh. Cho dù làm việc cùng Bùi Dịch thời gian không ngắn, nhưng mà anh vẫn lại không thể làm đến như tổng giám đốc bình tĩnh như vậy.

Trong mắt người ngoài thực lực của xây dựng Tiệp Khắc phi phàm không ai sánh nổi, nhưng trong mắt Bùi tiên sinh, chẳng qua là món đồ để làm mồi thăm dò người khác mà thôi.

Quả thật là Tài Đại Khí Thô!

Phía trước, Tô Thi Thi vừa đi vào phòng chờ, liền nghe đến một tiếng quỷ khóc sói gào.“Sư muội, anh cuối cùng tính tìm được em rồi. Anh còn tưởng rằng anh trở về không được!”

“Sư huynh?”

Tô Thi Thi trong lòng chột dạ, bọn cô bỏ quên mất vị sư huynh này, vội vàng nhận lỗi chịu tội nói: “Là em sai rồi. Sư huynh, anh đừng nóng giận, đi, chúng ta lập tức liền trở về.”



“Anh còn tưởng rằng các người thật sự ném anh ở lại đó rồi, “ Tống Trọng Hạo ủy khuất nói, “Anh vừa tỉnh ngủ, các người đã không thấy nữa. Hỏi lễ tân, bọn họ nói các người vậy mà đi mất rồi. Em không biết, anh ra ngoài một phân tiền cũng chưa mang...”

Tô Thi Thi yên lặng cúi đầu, một câu cũng không dám nói.

Không tồi sư huynh cô vậy mà chạy theo đến đây, bằng không lúc về nước mới phát hiện bỏ sư huynh ở lại, phỏng chừng đã bị rủa tới chết.

“Hai chúng ta làm sao đây? Vị Bùi tiên sinh kia...” Tống Trọng Hạo đè thấp giọng nói, nói tới đây vụng trộm nhìn nhìn bên cạnh, một dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.

Tô Thi Thi cũng hạ giọng nói: “Tốt nhất đừng ở sau lưng nói nói bậy, chẳng thế thì hai người chúng ta đều đã chết cực kỳ...”

“Tô tiểu thư, em có vẻ đối tôi có ý kiến.”

Tô Thi Thi còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Tô Thi Thi sợ tới mức giật mình, vội vàng xoay người, bài trừ một nụ cười rực rỡ: “Sao có chuyện đó? Bùi tiên sinh anh tốt như vậy, tôi nào dám đối với anh có ý kiến.”

Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, ánh mắt chuyển qua trên người Tống Trọng Hạo, khóe môi hơi vạch: “Sư huynh mau như vậy đã thức dậy?”

“Tôi, tôi là bị làm tỉnh lại...” Tống Trọng Hạo xoa mồ hôi lạnh nói.

Anh quả thật là bị làm tỉnh lại. Mơ thấy bị người ta bỏ rơi ở đảo hoang một mình, lên trời không đường dưới không cửa, có thể không làm tỉnh lại sao?

“Có thể là không quen đất không quen cái, cùng trở về thì tốt rồi.”

Bùi Dịch thái độ bỗng nhiên thay đổi 180 độ, chỉ chỉ lối đi giành cho khách quý: “Đi thôi, may bay chuẩn bị cất cánh rồi.”

“A? A..., được!” Tống Trọng Hạo trong lòng vui vẻ, vội vàng hướng tới lối đi giành khách quý chạy tới.

Anh còn tưởng rằng Bùi Dịch không thích nhìn thấy anh, đúng là hiện tại xem ra, cậu ấy dường như rất hoan nghênh anh.

“Anh lại muốn làm gì?” Tô Thi Thi cảnh giác nhìn Bùi Dịch, người đàn ông này tại sao lại đột nhiên đối với sư huynh cô khách khí như thế?

“Em cảm thấy tôi sẽ làm gì?” Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, lập tức hướng tới lối đi giành cho khách quý đi đến.

“Không đúng, nhất định có vấn đề.”

Tô Thi Thi vội vàng đuổi theo, giữ chặt tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh cũng đừng làm càng, sư huynh tôi tuy nhìn qua tùy tiện,nhưng mà có một số việc đặc biệt cố chấp...”“Tô Thi Thi.” Bùi Dịch bước chân ngừng một trận, quay đầu nghiêm túc nhìn cô: ”Ở trong mắt em, tôi có phải hay không chính là loại gian thương không từ thủ đoạn?”

“Tôi không phải có ý đó.” Tô Thi Thi trong lòng run lên, vội vàng giải thích nói, “Tôi là sợ anh không hiểu sư huynh tôi, chọn sai phương pháp. Xây dựng Hỗ Thâm không tệ, nhưng mà cũng không nhất định liền thích hợp với sư huynh tôi.”

Tô Thi Thi cũng không biết Bùi Dịch là tổng giám đốc của xây dựng Tiệp Khắc, cho nên cô cho rằng Bùi Dịch là muốn đem sư huynh cô lôi kéo về cho Tần Phong.

Cô lôi kéo tay Bùi Dịch, làm nũng nói: “Lúc biết sư huynh làm việc ở xây dựng Minh Đỉnh tôi cũng cực kỳ buồn bực, nhưng mà sư huynh tôi lựa chọn công ty đó khẳng định có nguyên nhân riêng, tôi không nghĩ muốn làm sư huynh khó xử. Nhưng mà, tôi cũng không muốn làm anh không vui.”

Tô Thi Thi nói đến cuối cùng giọng nói càn lúc càng nhỏ. Nhưng đây đều là lời tận đáy lòng của cô.

Bùi Dịch ánh mắt ôn nhu, hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ câu nói cuối cùng kia của cô.

Anh vuốt vuót tóc cô nói: “Tôi sẽ không ép buộc anh ta. Nhưng mà không loại bỏ khả nănghợp tác.”



“Bùi Dịch...” Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, cô không nghĩ tới Bùi Dịch thật sự sẽ thỏa hiệp.

Cô đúng là nghe Tần Phong lên án Bùi Dịch rất nhiều lấn. Người này quyết định việc cần phải làm, cho tới bây giờ liền không thỏa hiệp qua!

Chẳng qua cảm động của cô không duy trì được 2 giây, đã bị hiện thực phá rồi.

“Tô tiểu thư, nếu chuyện khác đã giải quyết xong, chúng ta bây giờ liền đi trên máy bay cùng nhau thảo luận thảo luận, chuyện em cởi quần của người đàn ông khác!”

“Bình tĩnh, ngàn vạn lần bình tĩnh.” Tô Thi Thi co cẳng chạy.

Nhưng mà cô đâu nào chạy trốn được Bùi Dịch? Hai ba bước đã bị bắt được.

Bùi Dịch trực tiếp đem cô khiêng trên vai, trước mặt an ninh kiểm trực tiếp đi lên máy bay tư nhân của anh.

Hơn mười mấy tiếng đồng hồ bay trên trời, Tô Thi Thi tay một khắc cũng chưa được dừng lại.

Bùi Dịch cái con người biến thái này, không biết từ nơi nào đem tới một cái rương dây lưng, để cho cô từng sợi giúp anh mặc vào, rồi mới cởi bỏ.

Đầu ngón tay cô đều nhanh sưng lên!

“Thật quá đáng!”

Lúc vừa xuống máy bay, Tô Thi Thi tức giận đến nghiến răng ngứa, thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, mở cửa xe Bùi Dịch bỏ chạy.

Tô Thi Thi lái xe trực tiếp trở về trang viên, tính toán thu thập vài bộ quần áo chạy tới chỗ Ôn Ngọc bên kia ở hai ngày.

Cô dám khẳng định chuyện cởi quần kia tuyệt đối còn chưa kết thúc, Bùi Dịch cái người dàn ông âm hiểm này nhất định kìm nén từ từ dày vò cô.

“Tô tiểu thư, cô rốt cục trở lại!”

Tô Thi Thi vừa vào sân biệt thự, Tiểu Ưu đột nhiên chạy ra, sốt ruột nói: “Đại Cẩu tử cùng Tiểu Vịnh không thấy nữa!”

“Cái gì?” Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, “Sao lại như vậy?”

“Tôi vừa rồi đi cho chúng nó ăn cơm, phát hiện chúng nó không có ở trong ổ chó, rồi mới cùng mọi người tìm khắp biệt thự đều đã không thấy nữa. Cô cũng biết, Bùi tiên sinh đặc biệt căn dặn qua không được cho chúng nó ra ngoài, nhưng mà bây giờ đã không biết chạy đi đâu mất rồi?”

“Chúng nó là bị phu nhân mang tới nhà chính rồi.” Nơi xa, Tiểu quản gia của biệt thự thứ hai này vội vã chạy tới, nhìn thấy Tô Thi Thi muốn nói lại thôi.

“Nói.” Tô Thi Thi trầm giọng hỏi.

Mẹ của Bùi Dịch đem Đại cẩu tử cùng Tiểu Vịnh mang qua đó làm cái gì?

“Phu nhân nói, muốn Tô tiểu thư chuyên tâm học tập lễ nghi, sợ Đại cẩu tử cùng Tiểu Vịnh làm cho cô phân tâm, cho nên trước hết thay chúng ta chăm sóc chúng.”

Quản gia nói xong nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng nói: “Tôi vừa rồi hỏi thăm một chút, giống như Đoàn phu nhân trước đi tìm phu nhân... Nói là đại tiểu thư ở nước ngoài gọi điện thoại về nói, Tô tiểu thư nghĩ không muốn học lễ nghi, cho nên...”

Tô Thi Thi mặt triệt để trầm tiếp xuống.

Đoàn Ngọc Tường, động tác thật đúng là rất nhanh!

Đang bị sếp già bắt đánh máy hơn 30 tờ A4, cảm giác thật fine

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook