Chương 675: Em về sau chỉ buông chuyện của anh
Trần Mạc Tranh
11/04/2018
Tần Phong ánh mắt tối sầm lại, giả bộ cái gì cũng chưa phát hiện, ngồi đến trên ghế.
"Tần Phong, anh có đói bụng không? Em làm cho anh chút đồ ăn khuya ăn có được hay không?" Ôn Ngọc ghé vào cửa không dám đi vào, nhỏ giọng hỏi.
Tần Phong cầm lấy một phần văn kiện, không nghĩ để ý cô.
"Xong rồi, thật sự tức giận rồi. Người đàn ông này sao lại keo kiệt như vậy." Ôn Ngọc xoắn xuýt vô cùng, hướng trong phòng tiến vào hai bước, thật cẩn thận hỏi han, "Anh có muốn ăn hoa quả hay không?"
Tần Phong nghiêm mặt, cúi đầu xem văn kiện, làm như không có nghe đến.
Ôn Ngọc hướng bên trong lại đi tới hai bước: "Anh nghĩ muốn uống sữa tươi hay không?"
Không để ý tới.
"Em giúp anh mát xa có được hay không?" Ôn Ngọc dỗ dành người ta thủ đoạn so với Tô Thi Thi mạnh hơn nhiều.
Tần Phong lật chuyển văn kiện động tác ngừng một trận, chỉ là đợi hai giây, cái người phụ nữ luôn miệng nói phải giúp anh mát xa kia một chút động tĩnh đều không có.
Được, lần này thực có chút tức giận rồi.
Người phụ nữ này rất biết dỗ người, thế nhưng hành động thực tế đều không có!
"Tần Phong, anh thật sự giận sao?" Ôn Ngọc thật không dám đến gần, đứng ở nơi xa cách vài thước nhìn.
Tần Phong tức giận đến oành một phen đem văn kiện ném ở trên bàn.
Ôn Ngọc sợ tới mức toàn thân chấn động, cũng không dám qua loa, vội vàng đi tới đứng ở đối diện anh, cúi đầu, nhận lỗi: "Em sai rồi. Em về sau chỉ buông chuyện của anh."
Tần Phong trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Mỗi lần cần phải anh động thật cô mới nghe lời, thật sự bực tức.
"Lại đây." Tần Phong ngẩng đầu nhìn cô.
Ôn Ngọc vội vàng chân chó chạy tới.
"Đứng đến phía sau, mát xa." Tần Phong lãnh nghiêm mặt nói.
"Được." Ôn Ngọc đặc biệt nhu thuận, quả thực bảo gì nghe nấy.
Ở chỗ cô nhìn không thấy, Tần Phong thoải mái mà nheo lại mắt.
Cô gái nhỏ này kỹ năng mát xa không tệ.
"Mát xa học với ai?" Tần Phong hỏi.
Anh trước kia vậy mà không biết cô mát xa lợi hại như vậy.
Ôn Ngọc không có gì giấu giếm nói: "Cùng một lão trung y học. Cha em có bệnh phong thấp, em trước kia thường mát xa cho ông ấy."
Tần Phong nhớ tới cái Lão Trượng Nhân kia đã đau đầu, sắc mặt một phen liền đen lại.
"Tìm cái thời gian đi thăm cha em." Tần Phong vẻ mặt bình tĩnh nói
Ôn Ngọc động tác cứng đờ, có chút bối rối.
Tần Phong đứng lên, xoay người lại nhìn cô: "Em đều đã năm năm không dám về nhà rồi. Liền tính mỗi ngày gọi điện thoại, cha em vẫn lại là sẽ nhớ em, em không nghĩ muốn gặp ông ấy?"
"Em... Nghĩ muốn." Ôn Ngọc hốc mắt liền đỏ.
Cô không dám về nhà, một là sợ cha mắng cô. Quan trọng hơn là, sợ Hồng Tinh Huy tìm cha cô gây phiền toái.
"Chuyện của Hồng Tinh Huy anh sẽ xử lý." Tần Phong liếc thấy cô xoắn xuýt, ôn nhu nói, "Cha em vài năm nay nhớ em cực kỳ, là thời điểm đi thăm rồi."
"Ừ, Tần Phong, anh thật tốt." Ôn Ngọc ghé sát vào trong lòng anh, mềm nói.
Tần Phong yên lặng thở dài.
Anh không dám nói cho cô, cô nếu còn không trở về nhà, anh sắp bị Lão Trượng Nhân kia hủy đi.
Năm năm qua, lão già nhà cô tính tình nóng nảy cố chấp như con trâu vậy, mỗi đầu tháng anh kiên trì gọi điện thoại đến luôn bị mắng một trận không ngừng nghỉ.
Tần Phong thật sự sợ lão gia tử còn như vậy, huyết áp sẽ tăng cao.
Rốt cục có thể về nhà, Ôn Ngọc là hận không thể hôm nay lập tức trở về đi, sau cùng bị Tần Phong ngăn lại, để cho cô đợi vài ngày nữa.
Việc cấp bách hiện giờ , là trước tìm được Lý Hinh Nhi.
Bóng đêm trầm xuống, bên ngoài lại vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Hà Hạo Lâm mang theo một đội bảo tiêu, đang toàn lực truy tìm tung tích Lý Hinh Nhi.
Trên đường cái rộng lớn sạch sẽ, ban đêm chỉ có tốp năm tốp ba xe chạy qua, bởi vì gần vùng ngoại thành, có vẻ có chút vắng lặng.
Lý Hinh Nhi ôm cánh tay đi trên con đường nhỏ, vừa đi một bên khẩn trương nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy có chút âm âm u u, tóc gáy đều phải dựng thẳng dâng lên.
"Vẫn lại là đến trên đường lớn đi nhờ xe, chẳng thế thì phải đi tới khi nào! Nếu lỡ bị người của Tần Phong tìm đến..." Lý Hinh Nhi khẽ cắn môi, hướng tới đường lớn phía trước cách đó không xa đi đến.
Cô ta cũng không nghĩ muốn lại ở vùng ngoại thành ngốc cả đêm!
Nơi xa, một chiếc Volkswagen Beetle sáng loáng đang theo phía trước chạy đến.
Lái xe chính là một vị Tiểu Suất Ca cực kỳ trẻ tuổi, bên ghế lái phụ ngồi một cô gái nhìn qua so với cậu còn muốn nhỏ hơn.
"Anh Đồng Đồng, anh lái chậm một chút, buổi tối tầm mắt không tốt, không an toàn."
Tiểu Suất Ca mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, như là đã sớm nghe vô cảm rồi.
Bị lải nhải một đường, lỗ tai của cậu đều đã ù rồi.
"Anh Đồng Đồng, chúng ta phải đi trang viên hay vẫn lại là đi đến nhà chú trẻ của em nơi đó a?"
"Anh Đồng Đồng..."
"Không cần gọi tôi là Đồng Đồng!" Tiểu Suất Ca mặt trầm xuống, liếc xéo nhìn cô.
Đồng Đồng Đồng Đồng Đồng Đồng... Kêu giống như kêu trẻ con một dạng, cậu có nhỏ như vậy sao?
"A...." Cô nhóc kia bĩu môi, thanh âm nhỏ chút, "Anh Bùi Tĩnh."
Dừng một giây, cô nhóc kia lại nho nhỏ nói thầm nói: "Kêu Đồng Đồng nhiều thân thiết, thím Thi Thi cũng gọi anh là Đồng Đồng."
Bùi Tĩnh lành lạnh liếc cô nhóc một: "Em bảo chị dâu tôi là thím, có phải nên là gọi tôi là chú hay không?"
"Anh ... Anh..." Cô nhóc kia ánh mắt liền đỏ, "Anh chỉ so với em lớn hơn một tuổi, dựa vào cái gì để cho em gọi là anh là chú!"
"Tần Như Ngọc, em không tôn kính trưởng bối, coi chừng tôi nói cho gia trưởng nhà em đó." Bùi Tĩnh ra vẻ già dặn nói.
"Anh... Anh cái đứa bé lông còn chưa mọc đủ, biết cái gì gọi là trưởng bối sao?" Tần Như Ngọc xù lông rồi.
"Những lời này là ai dạy em?" Bùi Tĩnh mặt xụ xuống, mày khẩn căng vặn.
Rõ ràng mới mười sáu tuổi, lại già dặn chững chặc như người 26 tuổi một dạng. Trên mặt tuấn tú cương nghị, đã không có dáng vẻ béo ú năm đó. Hiện giờ, đã là một chàng trai 1m8 cao ráo đẹp trai.
Tần Như Ngọc rụt rụt cổ, sợ nhất cậu lộ ra loại vẻ mặt này.
Chỉ là không an tĩnh một hồi, cô nhóc lại bắt đầu không chuyện làm nói nhảm rồi.
"Anh Đồng Đồng, anh muốn nghỉ ngơi một chút hay không để em lái cho?"
Bùi Tĩnh liếc xéo nhìn cô: "Em có bằng lái?"
Tần Như Ngọc không phục nói: "Anh cũng giống em không có."
"Em lại muốn so với tôi?" Bùi Tĩnh nheo lại mắt.
"Hừ!" Cô nhóc bĩu môi hất mặt, không phục nói thầm, "Anh không có bằng lái còn dám lái nhanh như vậy, nếu lỡ xảy ra chút chuyện... A, phía trước có cái gì!"
Xe chính đang chạy đến chỗ rẽ ngoặt, một bóng đen bỗng nhiên ttừ trong ngõ nhỏ lao ra.
Bùi Tĩnh phanh xe đã không kịp, oành một phen liền đụng vào.
Tốc độ cực nhanh dưới sự va chạm sản sinh lực va đập lớn, trong nháy mắt bóng đen kia bị đánh bay lên, đầu xe bật ra túi khí màu trắng.
Bóng đen kia đụng vào túi khí màu trắng, giống như quả bóng cao su một dạng, ầm một phen liền bị đẩy lùi rồi.
Như diều bị đứt dây một dạng, vẽ ra một đường cong ưu mỹ, phù phù một tiếng, vừa lúc rơi vào bên cạnh sông rồi.
Mà chiếc Volkswagen Beetle kia lại không dừng lại được, theo quán tính lao lên trước chạy như bay hơn mười thước mới ngừng lại, bên trong xe hai người lông tóc không chút thương tổn.
Bạn học Bùi Tĩnh sửng sốt vài giây sau đó khẩn trương mở cửa xe đi xuống. Trên chỗ phó lái cô nhóc Tần Như Ngọc đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhưng cô nhóc cũng cứng rắn cắn răng, cũng theo xuống.
"Vừa rồi đó là chó sao?" Tần Như Ngọc sợ hãi núp ở bên cạnh Bùi Tĩnh, đột nhiên nhìn đến phía trước xe có thứ gì đó.
Bùi Tĩnh đi qua nhặt lên thứ kia, thực ra là một chiếc giày cao gót của phụ nữ.
Tần Như Ngọc rùng mình một, đều nhanh khóc: "Chúng ta có phải đụng vào người rồi hay không?"
"Tần Phong, anh có đói bụng không? Em làm cho anh chút đồ ăn khuya ăn có được hay không?" Ôn Ngọc ghé vào cửa không dám đi vào, nhỏ giọng hỏi.
Tần Phong cầm lấy một phần văn kiện, không nghĩ để ý cô.
"Xong rồi, thật sự tức giận rồi. Người đàn ông này sao lại keo kiệt như vậy." Ôn Ngọc xoắn xuýt vô cùng, hướng trong phòng tiến vào hai bước, thật cẩn thận hỏi han, "Anh có muốn ăn hoa quả hay không?"
Tần Phong nghiêm mặt, cúi đầu xem văn kiện, làm như không có nghe đến.
Ôn Ngọc hướng bên trong lại đi tới hai bước: "Anh nghĩ muốn uống sữa tươi hay không?"
Không để ý tới.
"Em giúp anh mát xa có được hay không?" Ôn Ngọc dỗ dành người ta thủ đoạn so với Tô Thi Thi mạnh hơn nhiều.
Tần Phong lật chuyển văn kiện động tác ngừng một trận, chỉ là đợi hai giây, cái người phụ nữ luôn miệng nói phải giúp anh mát xa kia một chút động tĩnh đều không có.
Được, lần này thực có chút tức giận rồi.
Người phụ nữ này rất biết dỗ người, thế nhưng hành động thực tế đều không có!
"Tần Phong, anh thật sự giận sao?" Ôn Ngọc thật không dám đến gần, đứng ở nơi xa cách vài thước nhìn.
Tần Phong tức giận đến oành một phen đem văn kiện ném ở trên bàn.
Ôn Ngọc sợ tới mức toàn thân chấn động, cũng không dám qua loa, vội vàng đi tới đứng ở đối diện anh, cúi đầu, nhận lỗi: "Em sai rồi. Em về sau chỉ buông chuyện của anh."
Tần Phong trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Mỗi lần cần phải anh động thật cô mới nghe lời, thật sự bực tức.
"Lại đây." Tần Phong ngẩng đầu nhìn cô.
Ôn Ngọc vội vàng chân chó chạy tới.
"Đứng đến phía sau, mát xa." Tần Phong lãnh nghiêm mặt nói.
"Được." Ôn Ngọc đặc biệt nhu thuận, quả thực bảo gì nghe nấy.
Ở chỗ cô nhìn không thấy, Tần Phong thoải mái mà nheo lại mắt.
Cô gái nhỏ này kỹ năng mát xa không tệ.
"Mát xa học với ai?" Tần Phong hỏi.
Anh trước kia vậy mà không biết cô mát xa lợi hại như vậy.
Ôn Ngọc không có gì giấu giếm nói: "Cùng một lão trung y học. Cha em có bệnh phong thấp, em trước kia thường mát xa cho ông ấy."
Tần Phong nhớ tới cái Lão Trượng Nhân kia đã đau đầu, sắc mặt một phen liền đen lại.
"Tìm cái thời gian đi thăm cha em." Tần Phong vẻ mặt bình tĩnh nói
Ôn Ngọc động tác cứng đờ, có chút bối rối.
Tần Phong đứng lên, xoay người lại nhìn cô: "Em đều đã năm năm không dám về nhà rồi. Liền tính mỗi ngày gọi điện thoại, cha em vẫn lại là sẽ nhớ em, em không nghĩ muốn gặp ông ấy?"
"Em... Nghĩ muốn." Ôn Ngọc hốc mắt liền đỏ.
Cô không dám về nhà, một là sợ cha mắng cô. Quan trọng hơn là, sợ Hồng Tinh Huy tìm cha cô gây phiền toái.
"Chuyện của Hồng Tinh Huy anh sẽ xử lý." Tần Phong liếc thấy cô xoắn xuýt, ôn nhu nói, "Cha em vài năm nay nhớ em cực kỳ, là thời điểm đi thăm rồi."
"Ừ, Tần Phong, anh thật tốt." Ôn Ngọc ghé sát vào trong lòng anh, mềm nói.
Tần Phong yên lặng thở dài.
Anh không dám nói cho cô, cô nếu còn không trở về nhà, anh sắp bị Lão Trượng Nhân kia hủy đi.
Năm năm qua, lão già nhà cô tính tình nóng nảy cố chấp như con trâu vậy, mỗi đầu tháng anh kiên trì gọi điện thoại đến luôn bị mắng một trận không ngừng nghỉ.
Tần Phong thật sự sợ lão gia tử còn như vậy, huyết áp sẽ tăng cao.
Rốt cục có thể về nhà, Ôn Ngọc là hận không thể hôm nay lập tức trở về đi, sau cùng bị Tần Phong ngăn lại, để cho cô đợi vài ngày nữa.
Việc cấp bách hiện giờ , là trước tìm được Lý Hinh Nhi.
Bóng đêm trầm xuống, bên ngoài lại vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Hà Hạo Lâm mang theo một đội bảo tiêu, đang toàn lực truy tìm tung tích Lý Hinh Nhi.
Trên đường cái rộng lớn sạch sẽ, ban đêm chỉ có tốp năm tốp ba xe chạy qua, bởi vì gần vùng ngoại thành, có vẻ có chút vắng lặng.
Lý Hinh Nhi ôm cánh tay đi trên con đường nhỏ, vừa đi một bên khẩn trương nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy có chút âm âm u u, tóc gáy đều phải dựng thẳng dâng lên.
"Vẫn lại là đến trên đường lớn đi nhờ xe, chẳng thế thì phải đi tới khi nào! Nếu lỡ bị người của Tần Phong tìm đến..." Lý Hinh Nhi khẽ cắn môi, hướng tới đường lớn phía trước cách đó không xa đi đến.
Cô ta cũng không nghĩ muốn lại ở vùng ngoại thành ngốc cả đêm!
Nơi xa, một chiếc Volkswagen Beetle sáng loáng đang theo phía trước chạy đến.
Lái xe chính là một vị Tiểu Suất Ca cực kỳ trẻ tuổi, bên ghế lái phụ ngồi một cô gái nhìn qua so với cậu còn muốn nhỏ hơn.
"Anh Đồng Đồng, anh lái chậm một chút, buổi tối tầm mắt không tốt, không an toàn."
Tiểu Suất Ca mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, như là đã sớm nghe vô cảm rồi.
Bị lải nhải một đường, lỗ tai của cậu đều đã ù rồi.
"Anh Đồng Đồng, chúng ta phải đi trang viên hay vẫn lại là đi đến nhà chú trẻ của em nơi đó a?"
"Anh Đồng Đồng..."
"Không cần gọi tôi là Đồng Đồng!" Tiểu Suất Ca mặt trầm xuống, liếc xéo nhìn cô.
Đồng Đồng Đồng Đồng Đồng Đồng... Kêu giống như kêu trẻ con một dạng, cậu có nhỏ như vậy sao?
"A...." Cô nhóc kia bĩu môi, thanh âm nhỏ chút, "Anh Bùi Tĩnh."
Dừng một giây, cô nhóc kia lại nho nhỏ nói thầm nói: "Kêu Đồng Đồng nhiều thân thiết, thím Thi Thi cũng gọi anh là Đồng Đồng."
Bùi Tĩnh lành lạnh liếc cô nhóc một: "Em bảo chị dâu tôi là thím, có phải nên là gọi tôi là chú hay không?"
"Anh ... Anh..." Cô nhóc kia ánh mắt liền đỏ, "Anh chỉ so với em lớn hơn một tuổi, dựa vào cái gì để cho em gọi là anh là chú!"
"Tần Như Ngọc, em không tôn kính trưởng bối, coi chừng tôi nói cho gia trưởng nhà em đó." Bùi Tĩnh ra vẻ già dặn nói.
"Anh... Anh cái đứa bé lông còn chưa mọc đủ, biết cái gì gọi là trưởng bối sao?" Tần Như Ngọc xù lông rồi.
"Những lời này là ai dạy em?" Bùi Tĩnh mặt xụ xuống, mày khẩn căng vặn.
Rõ ràng mới mười sáu tuổi, lại già dặn chững chặc như người 26 tuổi một dạng. Trên mặt tuấn tú cương nghị, đã không có dáng vẻ béo ú năm đó. Hiện giờ, đã là một chàng trai 1m8 cao ráo đẹp trai.
Tần Như Ngọc rụt rụt cổ, sợ nhất cậu lộ ra loại vẻ mặt này.
Chỉ là không an tĩnh một hồi, cô nhóc lại bắt đầu không chuyện làm nói nhảm rồi.
"Anh Đồng Đồng, anh muốn nghỉ ngơi một chút hay không để em lái cho?"
Bùi Tĩnh liếc xéo nhìn cô: "Em có bằng lái?"
Tần Như Ngọc không phục nói: "Anh cũng giống em không có."
"Em lại muốn so với tôi?" Bùi Tĩnh nheo lại mắt.
"Hừ!" Cô nhóc bĩu môi hất mặt, không phục nói thầm, "Anh không có bằng lái còn dám lái nhanh như vậy, nếu lỡ xảy ra chút chuyện... A, phía trước có cái gì!"
Xe chính đang chạy đến chỗ rẽ ngoặt, một bóng đen bỗng nhiên ttừ trong ngõ nhỏ lao ra.
Bùi Tĩnh phanh xe đã không kịp, oành một phen liền đụng vào.
Tốc độ cực nhanh dưới sự va chạm sản sinh lực va đập lớn, trong nháy mắt bóng đen kia bị đánh bay lên, đầu xe bật ra túi khí màu trắng.
Bóng đen kia đụng vào túi khí màu trắng, giống như quả bóng cao su một dạng, ầm một phen liền bị đẩy lùi rồi.
Như diều bị đứt dây một dạng, vẽ ra một đường cong ưu mỹ, phù phù một tiếng, vừa lúc rơi vào bên cạnh sông rồi.
Mà chiếc Volkswagen Beetle kia lại không dừng lại được, theo quán tính lao lên trước chạy như bay hơn mười thước mới ngừng lại, bên trong xe hai người lông tóc không chút thương tổn.
Bạn học Bùi Tĩnh sửng sốt vài giây sau đó khẩn trương mở cửa xe đi xuống. Trên chỗ phó lái cô nhóc Tần Như Ngọc đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhưng cô nhóc cũng cứng rắn cắn răng, cũng theo xuống.
"Vừa rồi đó là chó sao?" Tần Như Ngọc sợ hãi núp ở bên cạnh Bùi Tĩnh, đột nhiên nhìn đến phía trước xe có thứ gì đó.
Bùi Tĩnh đi qua nhặt lên thứ kia, thực ra là một chiếc giày cao gót của phụ nữ.
Tần Như Ngọc rùng mình một, đều nhanh khóc: "Chúng ta có phải đụng vào người rồi hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.