Chú À Đừng Nên Thế

Chương 141: Giải độc cho Bùi tiên sinh

Trần Mạc Tranh

02/08/2017

Edit: Hương Cyndi

“Bùi Dịch, anh là tên lưu manh!” Trong thang máy chợt phát ra một tiếng gầm, Tô Thi Thi phải suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của anh.

Khó trách vừa rồi anh cứ nhìn chằm chằm vào nhìn bụng cô, hóa ra còn nhớ đến việc để cô sinh con!

“Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không tùy tiện sinh con! Ít nhất... Ít nhất bây giờ là không thể!” Tô Thi Thi càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ có chính cô mới nghe thấy được.

Bùi Dịch chợt khom người bế cô lên, đúng lúc thang máy mở ra, chân anh sải một bước dài, liền bước ra ngoài.

“Anh mau thả tôi xuống!” Tô Thi Thi đỏ mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lúc nào người này cũng hơi tí là động thủ. Ở nơi công cộng như vậy rất mất mặt đó, được không?

“Tô Thi Thi, tôi đột nhiên có cảm giác ở chỗ này rất thích hợp.” Bùi Dịch nhìn cô một cái.

Tô Thi Thi thoáng sửng sốt: “Chỗ nào cơ?”

Bùi Dịch đáp một nẻo: “Tôi giúp em làm một bộ đồng phục y tá nhé?”

Tô Thi Thi sửng sốt trong ba giây, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện ra bốn chữ —— đồng phục quyến rũ!

“Sắc lang!” Cô cúi đầu, cắn lên ngực anh một cái.

Người Bùi Dịch thoáng chấn động, mặt mày chợt tái xanh.

“Ngu ngốc, em vừa cắn vào đâu!”

“Tôi... A, thật xin lỗi, tôi... Tôi sai rồi!” Tô Thi Thi vừa mở mắt mới phát hiện, cô có không sợ chết đến mấy cũng không dám cắn vào vị trí mẫn cảm nhất đó của người này.

Cô vừa nói vừa vội vàng xoa giúp anh.

Mặt Bùi Dịch mặt càng lúc càng đen lại, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Đồ ngốc này!

Không biết rằng anh đã nhiều ngày không đụng vào cô, cơ thể rất nhạy cảm sao? Lại còn dám cắn vào chỗ đó của anh!

Anh có thể cảm nhận được sự khác thường của cơ thể, hít sâu một hơi, kiềm chế ý muốn ném người phụ nữ ngu ngốc này xuống, cất bước tới cửa bệnh viện.

“Anh... Cái đó, tôi giúp anh dập tắt được chưa?” Tô Thi Thi cũng cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể anh, mặt đỏ lên như trái dâu tây chín, cánh tay mềm mại tìm kiếm bộ phận trọng điểm của anh.

“Xuỳ...” Mặt Bùi Dịch thoắt đen thoắt xanh, cắn răng nói: “Tô Thi Thi, nếu em còn dám động đậy nữa, tôi sẽ trói em lên cây cột trước mặt kia!”

Chết tiệt, anh vừa rồi cố gắng kiềm chế dục vọng phía dưới đang muốn lập tức ăn cô, vậy mà cô còn dám chạm vào anh!

Tô Thi Thi vô cùng tủi thân, tự kiềm chế kém cũng đâu phải là cô, tính khí người đàn ông này sao lại nóng nảy vậy chứ!

May mà Bùi Dịch đi rất nhanh, vài bước đã tới bên cạnh chiếc xe đang đậu ở bên ngoài bệnh viện.

“A...” Tô Thi Thi không biết đây là mình lần thứ mấy bị anh ném rồi, ngã có chút choáng váng mất phương hướng, len lén liếc anh một cái, xoay người mở cửa xe bên kia ra muốn chạy đi.”Chán sống rồi!” Bùi Dịch bắt lấy mắt cá chân cô kéo cô lại, dùng toàn bộ sức nặng của cơ thể mạnh mẽ đè lên.

“A!” Trong chiếc xe vang lên tiếng thét chói tai, tài xế vội đóng tất cả cửa kính xe lại, nổ máy mau chóng rời khỏi bệnh viện.



Chỗ ngồi phía sau, Tô Thi Thi buồn bực kêu: “Có phải anh bị bỏ thuốc không?”

“Không sai!” Bùi Dịch gầm nhẹ, trực tiếp chặn miệng cô lại.

Từ bài học lần trước, có lẽ cô nói ít thì tốt hơn!

Cô chính là liều thuốc giải độc của anh!

Lúc xe về đến biệt thự, ngay cả sức lực để nhúc nhích Tô Thi Thi cũng không có.

“Điên rồi!” Cô ở một bên mặc quần áo xong nhìn người nào đó nhân mô cẩu dạng[1], cắn răng nghiến lợi nhả ra mấy chữ.

[1]Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

“Còn chưa thỏa mãn sao?” Bùi Dịch quay đầu, tựa như tiếu phi tiếu liếc nhìn cô.

Tô Thi Thi thoáng giật mình, vội vàng lắc đầu, nịnh nọt cười nói: “Vô cùng thỏa mãn! Bùi tiên sinh, vừa rồi ngài phục vụ rất tốt!”

Ánh mắt Bùi Dịch thoáng cái lại u ám, ngồi dậy nói: “Cô bé, tôi cảnh cáo em, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi.”

Tô Thi Thi bị dọa vội vàng ngồi dậy từ trên ghế, động cũng không dám động!

Đàn ông cầm thú mà thức tỉnh thật là không phải là người!

Nhưng rất nhanh Tô Thi Thi liền bị thu hút sự chú ý bởi âm thanh truyền tới từ bên cạnh.

Cô nhoài người qua cửa sổ xe nhìn ra phía bên ngoài, mắt chợt sáng lên.

“!” Trong biệt thự thứ nhất truyền tới một loạt tiếng đồ đạc bị đập phá, xen lẫn cùng với tiếng khóc của Phương Thanh Hoa.

“Tôi vì Đoàn gia mà vất vả hao tâm tổn trí, lại nhận về được cái kết cục này! Đoàn Chấn Ba, ông là đồ vong ân phụ nghĩa! Tên súc sinh nhà ông, còn không bằng heo chó! So với cha ông, ông càng làm người ta ghê tởm hơn!”

Tô Thi Thi đảo con ngươi vài vòng, quay đầu nhìn Bùi Dịch: “Xem ra, người cha của tôi còn chưa về.”

“Ông ta rất bận bịu.” Bùi Dịch như có như không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Thi Thi lập tức tràn đầy sức lực: “Có phải anh biết điều gì không? Bây giờ chắc hẳn ông ta không ở bệnh viện nữa, đi đâu rồi?”

“Rất nhanh em sẽ biết thôi.” Bùi Dịch nói xong, ra hiệu cho tài xế tiếp tục lái xe.

Tô Thi Thi cảm thấy không vui, quay đầu nhìn biệt thự vẫn không ngừng ném đồ ra, nhớ tới hôm nay Phương Thanh Hoa ở đài truyền trực tiếp nói những lời đó, đột nhiên hô lớn vào bên trong: “Đoàn tiên sinh, ngài đã trở lại rồi!”

Một tiếng hô to tựa như mang một sức mạnh kỳ lạ, chỉ trong phút chốc đã đóng băng cả phòng đang ầm ĩ.

Tiếng đồ đạc bị đập phá ngừng lại, tiếng mắng chửi cũng ngưng, trong biệt thự thứ nhất yên tĩnh không một tiếng động.”Ha ha...” Tô Thi Thi nằm tại chỗ ngồi, cười đau cả bụng.

Rất nhanh, người bên trong đã kịp thời phản ứng lại, truyền ra một tiếng thét tê tâm phế liệt: “Tô Thi Thi, mày không xong với tao đâu!”

“Mẹ, mẹ đủ rồi đấy!” Bên trong truyền tới tiếng của Đoàn Ngọc Tường.

Không biết hai mẹ con họ nói cái gì, rất nhanh, tiếng của Phương Thanh Hoa nhỏ dần.



Trong xe, Tô Thi Thi quay đầu nhìn Bùi Dịch: “Xem kìa, vị cháu gái lớn của Đoàn gia này thật rất yêu anh nha, vì anh mà ngay cả mẹ cũng không cần.”

Bùi Dịch mặt không đổi sắc nhìn cô: “Chẳng lẽ em không yêu tôi?”

Anh nói rồi nắm lấy tay của Tô Thi Thi, đầu ngón tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.

Tô Thi Thi giống như bị bỏng, vội vàng rút tay lại, ấp úng nói: “Cái đó... Lần trước cầu hôn không tính...”

Sắc mặt Bùi Dịch liền tối sầm lại.

Tô Thi Thi ngồi sát ở trong góc, cúi thấp đầu, không biết tại sao trong lòng lại chợt dâng lên cảm giác mong chờ.

Chẳng qua là đứng trước kiểu tình huống bị cầu hôn đó, thấy thế nào cũng rất kỳ quái. Cho nên cô mới không cho là thật!

Không ngờ Bùi Dịch lại im lặng, cho đến lúc xuống xe cũng không nói thêm câu nào.

Tô Thi Thi không rõ tâm tư của anh, thấy anh không nói lời nào, cũng ngậm miệng lại. Trong lòng lại nặng trĩu, dường như có chút mất mát.

Lúc này, trong biệt thự thứ nhất, Đoàn Ngọc Tường thật vất vả mới khuyên được Phương Thanh Hoa bình tĩnh lại, trong lòng phiền não thật muốn chửi người.

“Mẹ, con đi gọi người đến dọn dẹp một chút.” Đoàn Ngọc Tường nói xong liền đi ra ngoài.

Phương Thanh Hoa kéo cô ta lại, vội vàng nói: “Tường Tường, con cũng không thể bỏ mặc mẹ vào lúc này. Mẹ chỉ còn trông cậy vào con thôi.”

Đoàn Ngọc Tường nhướng mày một cái, nhưng vẫn kìm nén tâm tư nói: “Mẹ, người nói gì vậy. Mẹ là mẹ của con, sao con lại bỏ mặc người được chứ? Nhưng mẹ phải biết kiểm soát được tâm trạng của mình, nếu không cha chỉ càng ngày càng thêm ghét mẹ.”

“Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Cha con muốn ly hôn với mẹ!” Phương Thanh Hoa chỉ cần nghĩ tới việc ly hôn thì nào còn bình tĩnh.

Trước khi bà ta gả cho Đoàn Chấn Ba đã ký một thỏa thuận, ly hôn rồi một xu cũng không được lấy, bà ta cái gì cũng sẽ không có!

Đoàn Ngọc Tường cau mày nói: “Con vừa hỏi thăm được một chút, cha muốn tiếp quản Đoàn thị, nhưng ông nội không đồng ý. Cho nên chúng ta có thể giúp cha chiếm được Đoàn thị.”

“Chuyện này rất khó. Nếu không nhiều năm qua cha con đã sớm lên làm chủ tịch rồi.” Chân mày Phương Thanh Hoa nhíu thật chặt, những năm qua, bà ta cũng đã nghĩ không ít kế cho Đoàn Chấn Ba.

Đoàn Ngọc Tường khinh thường nhìn mẹmình một cái, cách mà bọn họ đưa ra hiển nhiên là bất khả thi.

Nhưng cô ta có cách.

“Cha với ông nội không phải muốn gả con cho Bùi Dịch sao? Chỉ cần chúng ta lôi kéo được Bùi Dịch, tất cả cũng không cần lo nữa.”

“Bùi Dịch? Cậu ta có năng lực lớn đến vậy sao?”

“Mẹ cho rằng Đoàn gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, là ai ở sau lưng giở trò chứ?” Sắc mặt Đoàn Ngọc Tường trầm xuống.

Cha mẹ cô ta coi thường Bùi Dịch, nhưng cô ta sẽ không ngu ngốc như vậy.

Phương Thanh Hoa thấy con gái đã chắc chắn vậy, cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là bà ta còn chưa kịp khiến Đoàn Chấn Ba hồi tâm chuyển ý, trái lại Đoàn Chấn Ba đã dành cho bọn họ một bất ngờ lớn.

Trong phòng khách của biệt thự thứ nhất, Phương Thanh Hoa nhìn chằm chằm không chớp mắt cô gái đang đứng trước mặt mình, một cô gái trẻ tuổi có cách ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Cô nói cô mang thai con của chồng tôi sao?”

Bà ta tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, cho dù thế nào cũng không thể chấp nhận nổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook