Chương 7: Không cho phép ly hôn
Trần Mạc Tranh
31/07/2017
Người đàn ông túm Tô Thi Thi đi tới chiếc xe màu đen kia, mở cửa xe, đẩy cô đi vào.
"Này!"
"Quả nhiên là anh!" Tô Thi Thi quay đầu nhìn đến người ngồi ở bên cạnh Bùi Dịch, sắc mặt nhất thời trầm tiếp xuống, "Bùi tiên sinh, mặc kệ giữa chúng ta có cái ân oán gì, tôi đều hi vọng anh có thể bỏ qua cho tôi lần nay, tôi hiện tại muốn đi bệnh viện, bà nội tôi..."
Lúc cô nói hốc mắt liền đỏ lên. Bà nội nếu lỡ xảy ra chuyện gì, cô có chết cũng sẽ không tha thứ chính mình!
Bùi Dịch mâu sắc trầm xuống: "Bệnh viện nào?"
Tô Thi Thi sửng sốt, rồi sau đó khẩn trương nói: "Bệnh viện nhân dân." #_#
"Lái xe." Bùi Dịch nói xong tựa vào ở trên ghế, cũng không nói thêm gì.
Tô Thi Thi một lòng lo lắng cho bà nội, cũng không tâm tư nói chuyện. Đợi cho đến bệnh viện nhân dân, cô nói một tiếng cám ơn, mở cửa xe liền xông ra ngoài.
Bùi Dịch nhìn thấy túi cô còn để quên trên xe đã chạy mất, ánh mắt hơi trầm xuống, cầm lấy túi xách mở cửa xe đi xuống.
Tô Thi Thi chạy đến trước quầy đăng ký hỏi thăm một chút tình hình, sau đó một hơi chạy tới phòng cấp cứu.
"Tiểu tiện nhân, trễ như thế mới đến, tôi còn tưởng rằng cô không tới chứ." Phú Tuyết Trân nhìn đến Tô Thi Thi mặt liền biến sắc.
Tô Thi Thi chẳng muốn cùng bà ta so đo: "Bà nội tôi sao rồi?"
"Ở bên trong chờ cấp cứu, cô không đến chúng tôi cũng không dám tùy tiện quyết định. Cô yên tâm, tôi đã thương lượng cùng bác sĩ, nhất định đợi cô đến rồi mới có thể cứu, bằng không xảy ra chuyện gì đều do cho bọn họ chịu trách nhiệm!"
"Bà!" Tô Thi Thi ánh mắt đều đã đỏ, "Các người còn phải là con người không!"
Trời ạ, thời gian đã qua bao lâu như thế còn không có cứu giúp bà nội của cô...
"Cút ngay! Nếu bà nội tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định với các người chết chung một chỗ!" Tô Thi Thi trừng mắt, xông lên đẩy Phú Tuyết Trân ra.
Cô chưa tức giận như thế bao giờ!
Cô trước kia tôn trọng bà ta như thế, coi bà ta như mẹ ruột của mình luôn đối tốt với bà ta, không nghĩ tới lại đổi lấy một cái kết quả như vậy!
"Cô muốn làm gì?" Hà Chí Tường lập tức nhảy lên trên, che ở trước mặt Tô Thi Thi.
"Các người tránh ra! Tôi muốn gặp bà nội tôi!" Tô Thi Thi nước mắt lã chã rơi xuống, "Tránh ra, tôi trước cứu bà nội!"
"Tô Thi Thi, cô chỉ cần ký vào hợp đồng này, tôi liền để cho cô đi vào gặp bà nội. Mà còn con bà nó tiền thuốc men tôi cũng sẽ phụ trách." Hà Chí Tường đưa ra một phần văn kiện tới trước mặt Tô Thi Thi.
"Cút!" Tô Thi Thi dơ tay liền muốn đẩy Hà Chí Tường ra.
Hà Chí Tường bắt lấy tay cô nâng lên một chút, sắc mặt cũng lạnh xuống: "Cô đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, mau ký vào giấy cam đoan không li hôn này, tôi liền cho cô đi vào cứu bà nội cô!"
"Anh là đồ đốn mạt!" Tô Thi Thi tức giận đến run cầm cập, cô lúc trước thật là có mắt như mù, mới có thể cảm thấy được người đàn ông này thật tốt!
"Hừ, muốn gặp bà nội cô thì liền ngoan ngoãn ký thỏa thuận này. Hiện tại tất cả mọi người đều biết Chí Tường không thể sinh con, nhất định là cô giở trò quỷ, Hà gia chúng tôi đều bị cô làm mất hết mặt mũi rồi, cô muốn ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Phú Tuyết Trân túm lấy hợp đồng kia nhét vào trong tay Tô Thi Thi.
"Bà già đó không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, không ký đừng hối hận!"
"Các người! Được, được lắm! Muốn tôi ký phải không? Đến lúc đó muốn hối hận chính là các người!" Tô Thi Thi lau hạ nước mắt, oán hận nhìn hai mẹ con ghê tởm này, liếc mắt một cái, cầm lấy bút, ở trên hợp đồng chải quét viết xuống tên mình.
Hợp đồng có hai bản, cô đem trong đó một phần thu vào trong túi. Loại văn kiện không công bằng này, ký rồi cô sẽ như thế nào đây? Hiện tại trước cứu bà nội quan trọng hơn!
"Hừ, sớm như vậy thì tốt rồi." Phú Tuyết Trân liếc nhìn Tô Thi Thi một cái, xông lên cướp đi hợp đồng.
Tô Thi Thi cười lạnh: "Các người đã như thế nghĩ muốn đội nón xanh, tôi nhất định giúp cho các người từ đầu đến cuối!"
Cô nói xong đi lên đẩy Hà Chí Tường đang đứng chặn đường ra, hướng phòng cấp cứu chạy tới.
"Tiện nhân!" Phú Tuyết Trân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nơi xa, Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười. Cô gái này quả nhiên rất thú vị.
Anh cho rằng cô sẽ trực tiếp động thủ, không nghĩ tới còn sẽ có thỏa hiệp một mặt.
Anh nhìn xem hai mẹ con kia đang đắc ý, trong mắt hiện lên quét xuống tia ngoan độc. Dám như vậy khi dễ người phụ nữ của anh, anh nhất định làm cho bọn họ phải trả giá thật nhiều!
"Bùi tiên sinh, đã tìm hiểu rõ ràng. Bà nội của Tô tiểu thư là bị kích động nên té xỉu, không có gì trở ngại." thư ký của Bùi Dịch đi tới, nhẹ giọng nói.
Bùi Dịch nhìn phía trước phòng cấp cứu, Tô Thi Thi chính là đang lo lắng ghé vào cửa nhìn vào trong. Anh gật gật đầu: "Sắp xếp cho bà ấy một căn phòng riêng."
Anh dừng một chút, liếc mắt hai mẹ con họ Hà kia, "Đừng cho bất luận kẻ nào quấy rầy."
Vâng ạ thư ký lập tức lui xuống.
Tô Thi Thi rất nhanh liền biết bà nội không có trở ngại, cô nhẹ nhàng thở ra, mới giựt mình cảm giác toàn thân mồ hôi lạnh.
Tình hình của bà đã ổn định, đưa đến trong phòng bệnh, bác sĩ nói còn cần ở lại bệng viện quan sát một ngày.
"Đứa bé này, lại làm cho con lo lắng rồi." Trong phòng bệnh, Phương Ngọc Hoa suy yếu tựa ở trên giường bệnh, thương tiếc nhìn cháu gái.
"Bà nội..." Tô Thi Thi giọng nói đầy nghẹn ngào, kìm nén hai ngày ủy khuất vừa qua nhịn không được muốn òa khóc.
Cô cuống quít cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói, "Mọi chuyện không giống như là bọn họ nói như vậy, con không có..."
"Bà nội tin tưởng con." Phương Ngọc Hoa đau lòng cầm tay cháu gái mình, chính mình nuôi lớn cháu gái, trong lòng đương nhiên rõ ràng.
Bà chỉ là đau lòng.
"Cháu ngoan, ly hôn đi." Phương Ngọc Hoa thở dài một tiếng, cháu gái của bà, không nên chịu cái loại ủy khuất này.
"Bà nội." Tô Thi Thi rốt cuộc nhịn không được, nằm úp sấp ở bên giường, khổ sở khóc lên.
Tất cả toàn bộ, cái gì cũng không nói chỉ bảo cô "Ly hôn" để cho cô càng khổ sở.
Cô vẫn muốn để cho bà nội biết chính mình cực kỳ hạnh phúc, mà lúc này, chẳng những không có bảo vệ tốt cho bà, lại vẫn để cho những người đó chạy tới nhục nhã bà nội.
Bên ngoài phòng bệnh, Bùi Dịch muốn đẩy cửa phòng bệnh ra động tác dừng một chút, mắt nhìn thấy, Tô Thi Thi nằm úp sấp ở trên giường chính là đang khóc đến thương tâm.
Anh mi phong nhíu lại, đẩy cửa ra.
"Anh... Anh... Anh tới làm cái gì?" Tô Thi Thi nghe được thanh âm ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Bùi Dịch nhìn cô gái này dáng vẻ trong lòng hận chính mình không thể đem anh đuổi ra ngoài, khóe miệng cong cong, hướng tới giường bệnh đi đến. ^_^
"Này!"
"Quả nhiên là anh!" Tô Thi Thi quay đầu nhìn đến người ngồi ở bên cạnh Bùi Dịch, sắc mặt nhất thời trầm tiếp xuống, "Bùi tiên sinh, mặc kệ giữa chúng ta có cái ân oán gì, tôi đều hi vọng anh có thể bỏ qua cho tôi lần nay, tôi hiện tại muốn đi bệnh viện, bà nội tôi..."
Lúc cô nói hốc mắt liền đỏ lên. Bà nội nếu lỡ xảy ra chuyện gì, cô có chết cũng sẽ không tha thứ chính mình!
Bùi Dịch mâu sắc trầm xuống: "Bệnh viện nào?"
Tô Thi Thi sửng sốt, rồi sau đó khẩn trương nói: "Bệnh viện nhân dân." #_#
"Lái xe." Bùi Dịch nói xong tựa vào ở trên ghế, cũng không nói thêm gì.
Tô Thi Thi một lòng lo lắng cho bà nội, cũng không tâm tư nói chuyện. Đợi cho đến bệnh viện nhân dân, cô nói một tiếng cám ơn, mở cửa xe liền xông ra ngoài.
Bùi Dịch nhìn thấy túi cô còn để quên trên xe đã chạy mất, ánh mắt hơi trầm xuống, cầm lấy túi xách mở cửa xe đi xuống.
Tô Thi Thi chạy đến trước quầy đăng ký hỏi thăm một chút tình hình, sau đó một hơi chạy tới phòng cấp cứu.
"Tiểu tiện nhân, trễ như thế mới đến, tôi còn tưởng rằng cô không tới chứ." Phú Tuyết Trân nhìn đến Tô Thi Thi mặt liền biến sắc.
Tô Thi Thi chẳng muốn cùng bà ta so đo: "Bà nội tôi sao rồi?"
"Ở bên trong chờ cấp cứu, cô không đến chúng tôi cũng không dám tùy tiện quyết định. Cô yên tâm, tôi đã thương lượng cùng bác sĩ, nhất định đợi cô đến rồi mới có thể cứu, bằng không xảy ra chuyện gì đều do cho bọn họ chịu trách nhiệm!"
"Bà!" Tô Thi Thi ánh mắt đều đã đỏ, "Các người còn phải là con người không!"
Trời ạ, thời gian đã qua bao lâu như thế còn không có cứu giúp bà nội của cô...
"Cút ngay! Nếu bà nội tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định với các người chết chung một chỗ!" Tô Thi Thi trừng mắt, xông lên đẩy Phú Tuyết Trân ra.
Cô chưa tức giận như thế bao giờ!
Cô trước kia tôn trọng bà ta như thế, coi bà ta như mẹ ruột của mình luôn đối tốt với bà ta, không nghĩ tới lại đổi lấy một cái kết quả như vậy!
"Cô muốn làm gì?" Hà Chí Tường lập tức nhảy lên trên, che ở trước mặt Tô Thi Thi.
"Các người tránh ra! Tôi muốn gặp bà nội tôi!" Tô Thi Thi nước mắt lã chã rơi xuống, "Tránh ra, tôi trước cứu bà nội!"
"Tô Thi Thi, cô chỉ cần ký vào hợp đồng này, tôi liền để cho cô đi vào gặp bà nội. Mà còn con bà nó tiền thuốc men tôi cũng sẽ phụ trách." Hà Chí Tường đưa ra một phần văn kiện tới trước mặt Tô Thi Thi.
"Cút!" Tô Thi Thi dơ tay liền muốn đẩy Hà Chí Tường ra.
Hà Chí Tường bắt lấy tay cô nâng lên một chút, sắc mặt cũng lạnh xuống: "Cô đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, mau ký vào giấy cam đoan không li hôn này, tôi liền cho cô đi vào cứu bà nội cô!"
"Anh là đồ đốn mạt!" Tô Thi Thi tức giận đến run cầm cập, cô lúc trước thật là có mắt như mù, mới có thể cảm thấy được người đàn ông này thật tốt!
"Hừ, muốn gặp bà nội cô thì liền ngoan ngoãn ký thỏa thuận này. Hiện tại tất cả mọi người đều biết Chí Tường không thể sinh con, nhất định là cô giở trò quỷ, Hà gia chúng tôi đều bị cô làm mất hết mặt mũi rồi, cô muốn ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Phú Tuyết Trân túm lấy hợp đồng kia nhét vào trong tay Tô Thi Thi.
"Bà già đó không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, không ký đừng hối hận!"
"Các người! Được, được lắm! Muốn tôi ký phải không? Đến lúc đó muốn hối hận chính là các người!" Tô Thi Thi lau hạ nước mắt, oán hận nhìn hai mẹ con ghê tởm này, liếc mắt một cái, cầm lấy bút, ở trên hợp đồng chải quét viết xuống tên mình.
Hợp đồng có hai bản, cô đem trong đó một phần thu vào trong túi. Loại văn kiện không công bằng này, ký rồi cô sẽ như thế nào đây? Hiện tại trước cứu bà nội quan trọng hơn!
"Hừ, sớm như vậy thì tốt rồi." Phú Tuyết Trân liếc nhìn Tô Thi Thi một cái, xông lên cướp đi hợp đồng.
Tô Thi Thi cười lạnh: "Các người đã như thế nghĩ muốn đội nón xanh, tôi nhất định giúp cho các người từ đầu đến cuối!"
Cô nói xong đi lên đẩy Hà Chí Tường đang đứng chặn đường ra, hướng phòng cấp cứu chạy tới.
"Tiện nhân!" Phú Tuyết Trân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nơi xa, Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười. Cô gái này quả nhiên rất thú vị.
Anh cho rằng cô sẽ trực tiếp động thủ, không nghĩ tới còn sẽ có thỏa hiệp một mặt.
Anh nhìn xem hai mẹ con kia đang đắc ý, trong mắt hiện lên quét xuống tia ngoan độc. Dám như vậy khi dễ người phụ nữ của anh, anh nhất định làm cho bọn họ phải trả giá thật nhiều!
"Bùi tiên sinh, đã tìm hiểu rõ ràng. Bà nội của Tô tiểu thư là bị kích động nên té xỉu, không có gì trở ngại." thư ký của Bùi Dịch đi tới, nhẹ giọng nói.
Bùi Dịch nhìn phía trước phòng cấp cứu, Tô Thi Thi chính là đang lo lắng ghé vào cửa nhìn vào trong. Anh gật gật đầu: "Sắp xếp cho bà ấy một căn phòng riêng."
Anh dừng một chút, liếc mắt hai mẹ con họ Hà kia, "Đừng cho bất luận kẻ nào quấy rầy."
Vâng ạ thư ký lập tức lui xuống.
Tô Thi Thi rất nhanh liền biết bà nội không có trở ngại, cô nhẹ nhàng thở ra, mới giựt mình cảm giác toàn thân mồ hôi lạnh.
Tình hình của bà đã ổn định, đưa đến trong phòng bệnh, bác sĩ nói còn cần ở lại bệng viện quan sát một ngày.
"Đứa bé này, lại làm cho con lo lắng rồi." Trong phòng bệnh, Phương Ngọc Hoa suy yếu tựa ở trên giường bệnh, thương tiếc nhìn cháu gái.
"Bà nội..." Tô Thi Thi giọng nói đầy nghẹn ngào, kìm nén hai ngày ủy khuất vừa qua nhịn không được muốn òa khóc.
Cô cuống quít cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói, "Mọi chuyện không giống như là bọn họ nói như vậy, con không có..."
"Bà nội tin tưởng con." Phương Ngọc Hoa đau lòng cầm tay cháu gái mình, chính mình nuôi lớn cháu gái, trong lòng đương nhiên rõ ràng.
Bà chỉ là đau lòng.
"Cháu ngoan, ly hôn đi." Phương Ngọc Hoa thở dài một tiếng, cháu gái của bà, không nên chịu cái loại ủy khuất này.
"Bà nội." Tô Thi Thi rốt cuộc nhịn không được, nằm úp sấp ở bên giường, khổ sở khóc lên.
Tất cả toàn bộ, cái gì cũng không nói chỉ bảo cô "Ly hôn" để cho cô càng khổ sở.
Cô vẫn muốn để cho bà nội biết chính mình cực kỳ hạnh phúc, mà lúc này, chẳng những không có bảo vệ tốt cho bà, lại vẫn để cho những người đó chạy tới nhục nhã bà nội.
Bên ngoài phòng bệnh, Bùi Dịch muốn đẩy cửa phòng bệnh ra động tác dừng một chút, mắt nhìn thấy, Tô Thi Thi nằm úp sấp ở trên giường chính là đang khóc đến thương tâm.
Anh mi phong nhíu lại, đẩy cửa ra.
"Anh... Anh... Anh tới làm cái gì?" Tô Thi Thi nghe được thanh âm ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Bùi Dịch nhìn cô gái này dáng vẻ trong lòng hận chính mình không thể đem anh đuổi ra ngoài, khóe miệng cong cong, hướng tới giường bệnh đi đến. ^_^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.