Chú À Đừng Nên Thế

Chương 736: Làm khó dễ

Trần Mạc Tranh

12/04/2018

"Tần tiểu thư, nơi này chính là phòng thư ký. Tôi tên là Ngải Lâm, là thư ký hành chính của Bùi phó tổng. Bên kia vài vị cũng đều là thư ký của Bùi phó tổng." Một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi dẫn Tần Như Ngọc đi vào văn phòng tầng 27.

Nơi này cùng tầng 28 của tổng giám đốc làm một dạng, ra khỏi thang máy chính là văn phòng.

Bên ngoài là phòng thư ký, tổng cộng có bốn vị thư ký. Thêm Tần Như Ngọc vừa đến làm trợ lý nữa, hiện giờ tổng cộng có năm người. Bên trong, đó là văn phòng của Bùi Tĩnh.

Tần Như Ngọc kìm lòng không được nhìn vào bên trong đi, tim phù phù phù phù cuồng khiêu.

Cậu liền ở bên trong.

Cô rốt cục đi tới trước mặt cậu rồi.

"Tần tiểu thư?" Ngải Lâm lại gọi một tiếng, nhìn đến Tần Như Ngọc kia bộ dạng hoa si, trong mắt không kiên nhẫn chớp lóe rồi biến mất.

"A? A... A..., tôi biết rõ. Xin chào mọi người, tôi là Tần Như Ngọc." Tần Như Ngọc vội vàng cùng mấy vị thư ký khác lên tiếng chào hỏi.

"Tôi hiện tại mang cô tới văn phòng địa ngục." Ngải Lâm không nói lời thừa, mang theo Tần Như Ngọc đến văn phòng của cô.

Lúc đưa thông báo tuyển dụng trợ lý phòng nghiên cứu khoa học trước liền được tu sửa lại, trong cùng của phòng thư ký. Bởi vì tính đặt biệt của tư liệu nghiên cứu khoa học, văn phòng nghiên cứu khoa học của trợ lý đặc biệt thiết kế hệ thống mật mã khóa võng mạc.

Ngải Lâm mang theo Tần Như Ngọc thiết lập số liệu, mở cửa, chỉ vào bên trong nói: "Trừ cô cùng Bùi phó tổng ra, về sau gian phòng làm việc này những người khác đều không thể vào đây, hiểu chưa?"

Tần Như Ngọc vội vàng gật đầu. Những thứ vấn đề bình thường này cô là rất rõ ràng.

"Mặt khác, văn phòng phó tổng không thể tùy tiện vào, trừ phi cậu ấy gọi cô." Ngải Lâm máy móc nói.

Tần Như Ngọc mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn lại là gật gật đầu.

Trước khi đến nơi này, cô liền có chuẩn bị tâm lý chuyện này rồi.

"Cái khác, chính là vấn đề giao tiếp. Hợp Hán Kiến Nghiệp có vẻ nhân tính hóa, không quy tắc nhiều như vậy, chỉ cần làm tốt bổn phận hoàn thành công việc của cô là tốt rồi. Dưới lầu có nhà ăn, cũng có phòng tập thể thao, cụ thể, tôi sẽ cho người thông thuộc nơi này dẫn cô đi làm quen."

"Cảm ơn." Tần Như Ngọc một bên nghe, một bên gật đầu, yên lặng đem toàn bộ những thứ này đều đã ghi nhớ trong lòng.

"Công việc của tổ nghiên cứu khoa học trước đều là tôi đang phụ trách, cho nên người bàn giao công việc với cô chính là tôi. Trong lúc bàn giao, nếu cô có vấn đề gì lập tức hỏi tôi. Đợi bàn giao công việc kết thúc, tôi hẳn không lại xử lý bất luận cái vấn đề gì của cô." Ngải Lâm nói.

Tần Như Ngọc sững sờ. Cô như thế nào cảm thấy được vị thư ký này giống như không quá thích cô?

Là cô ảo giác sao?

Nhưng cô từ khi mười tuổi về nước về sau liền vẫn cùng Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc ở cùng một chỗ. Hai người một người giống hồ ly, một người lại là chuyên gia Bát Quái, đối với đại bộ phận mấy người trong văn phòng kia phi thường hiểu biết.

Trực giác của cô nói cho chính mình, cuộc sống trợ lý sau này của cô phỏng chừng hẳn không dễ dàng.

"Tôi biết rõ." Tần Như Ngọc tăng quyết tâm, nhu thuận đáp.

Ngải Lâm thấy cô như vậy, cũng không có biện pháp bới móc, gật đầu nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ đem tài liệu tổ nghiên cứu khoa học cho cô."

Cô ta nói xong liền đi rồi.



Tần Như Ngọc cũng không phải không nghĩ tới, Bùi Tĩnh cái người cuồng nghiên cứu kia sẽ phải có rất nhiều tư liệu nghiên cứu. Nhưng mà cô không nghĩ tới, tưởng tượng của cô vẫn lại là hạn hẹp như vậy.

Khi Ngải Lâm mang theo mười người không ngừng hướng văn phòng cô di chuyển tư liệu thời điểm, cô cảm thấy được cả người cũng không tốt nổi rồi.

"Nhiều tư liệu như vậy, đều là trợ lý cần xem?" Tần Như Ngọc chỉ vào tư liệu đặt đầy một giá sách ở vách tường, đôi mắt trợn trắng rồi.

Nơi này ít nhất có trên vạn phần tư liệu đi? Mỗi phần tư liệu ít thì cũng hơn mười trang, nhiều trên trăm trang. Cô cho dù là một ngày xem được phần, cũng phải xem mười năm.

Huống chi những cái tư liệu khó hiểu này, một ngày xem một phần đã rất lợi hại rồi.

"Đây là Bùi phó tổng dặn dò. Có năng lực thì sẽ làm được nhiều chuyện, nếu Tần tiểu thư có thể từ rất nhiều người cạnh tranh trổ ra hết tài năng, vậy nhất định có chỗ hơn người. Chúng tôi mỏi mắt mong chờ."

Ngải Lâm nhàn nhạt nói, trong lời nói lại tràn đầy ý tứ nói móc.

Chuyện Tần Như Ngọc lúc phỏng vấn thời điểm nói ra quan hệ với Tần Phong để thông qua phỏng vấn, đã sớm bị truyền ra. Tuy công ty không cho phép nhân viên buông chuyện nói xấu người khác, nhưng tất cả mọi người lòng dạ biết rõ.

Tần Như Ngọc cắn cắn môi, trong lòng đã hiểu rõ vài phần.

"Tôi sẽ mau chóng xem xong." Tần Như Ngọc không có bất luận cái biện giải gì.

Cô quả thật dùng thủ đoạn để đi cửa sau, nhưng cô tin tưởng chính mình có năng lực đảm nhiệm phần công việc này!

"Tần tiểu thư cố lên." Ngải Lâm cho người ta di chuyển xong tư liệu, liền mang theo người đi tới.

Chờ cô ta đi rồi, Tần Như Ngọc khẩn trương đi đóng cửa, nhìn chằm chằm một đống lớn tư liệu kia nuốt một ngụm nước bọt."Đây là đang cố ý chỉnh em đi? Bùi Tĩnh, anh sao lại trở nên ngây thơ như thế rồi!" Tần Như Ngọc nắm chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi, "Muốn để cho em lùi bước? Không có cửa đâu!"

Cô cởi áo khoác, tùy tiện tìm cái đệm hướng đến trước giá sách ném qua, cầm lấy một phần tư liệu liền vùi đầu tập trung xem.

Bên ngoài phòng thư ký, Ngải Lâm cùng mấy vị thư ký khác thỉnh thoảng lại hướng văn phòng Tần Như Ngọc xem vài lần, nhưng bên trong vẫn đều đã không có động tĩnh gì.

"Các người nói xem cô ta có phải hay không một người ở bên trong khóc thầm? Tôi nghe nói mới hai mươi tuổi, vẫn lại là tiểu cô nương." Một vị thư ký nói.

"Nghe nói là học bá (học cái gì cũng giỏi), tuổi còn nhỏ như vậy liền có thể tốt nghiệp ở sở nghiên cứu, thật lợi hại." Một vị khác trong giọng nói hơn một tia hâm mộ.

"Cái này có gì kỳ quái? Cô đừng quên cô ta là con cháu Tần gia. Ở Bắc Kinh, Tần gia muốn để cho cô ta học cái trường học gì cô ta còn không thể học sao?" Vị thư ký trước đó khinh thường nói.

"Cũng phải." Những người khác một vẻ hiểu rõ.

"Đều nên quản tốt bản thân." Ngải Lâm nhàn nhạt liếc bọn họ một cái.

Cô ta tuy cũng không thích Tần Như Ngọc, nhưng chức trách công việc bản thân phải làm tốt.

Công ty không cho phép đồng nghiệp chửi bới nói xấu lẫn nhau, lại thêm Tần Như Ngọc dù sao cũng là người của Tần gia, nếu là mọi chuyện truyền ra ngoài, người xui xẻo đầu tiên chính là Ngải Lâm.

Tần Như Ngọc cũng không biết bản thân dưới tình thế cấp bách nói ra chú mình, trực tiếp làm cho chính mình một cái ấn tượng xấu về một cô bé Nhị Thế Tổ dựa vào gia thế.

Cô từ khi bắt đầu tiến vào văn phòng liền không ra ngoài quá. Đến cơm trưa đều là Tô Thi Thi phái người đưa đến.



Trong văn phòng phó tổng, Bùi Tĩnh nghe đến mấy chuyện này, mày hơi không thể nhận ra nhíu một phen.

"Bùi phó tổng, kia dù sao cũng là Bùi phu nhân cho người ta đưa đến, chúng tôi cũng không dám nói..." Ngải Lâm quan sát đến vẻ mặt của Bùi Tĩnh, thật cẩn thận nói.

Bùi Tĩnh mày lại là rất nhanh nhíu một phen, ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, rồi sau đó cúi đầu, tiếp tục bận rộn.

Ngải Lâm trong lòng cả kinh.

"Chẳng lẽ mình hiểu sai rồi?"

Cô ta cho rằng Bùi Tĩnh không thích có người phá hoại quy tắc văn phòng, nhưng vừa rồi Bùi Tĩnh nhìn cô ta như vậy cái nhìn kia là có ý gì?

"Còn có việc?" Bùi Tĩnh cũng không ngẩng đầu lên hỏi han.

"Không có việc gì, tôi đi ra ngoài trước." Ngải Lâm vội vàng nói, trong lòng có chút lo sợ bất an.

Tâm tư vị phó tổng trẻ tuổi này, thật đúng là khó đoán.

Bùi Tĩnh vừa rồi chỉ là có cái dự cảm bất thường.

Mà cái dự cảm này, tại vài phút sau đã được chứng thật. Trong nhóm chat gia tộc nhà bọn họ, Tô Thi Thi đã gửi tin thông

"Buổi tối gia đình liên hoan, ai không đến tự gánh lấy hậu quả." Tô Thi Thi gửi liền mười lần, sau cùng còn tag Bùi Tĩnh vào.

Hiển nhiên, tự gánh lấy hậu quả kia khẳng định là nói với Bùi Tĩnh.

Người này đã vắng liên hoan họp mặt gia đình hai tháng rồi.

Rất nhanh, group chat gia tộc Ôn Ngọc mà bắt đầu đáp lại.

"Như Ngọc nhà chúng ta đang ở công ty đi làm, Thi Thi cô phải giúp tôi chăm sóc tốt...."

"Yên tâm đi, tôi sẽ mỗi ngày kêu con bé đến đây ăn cơm."

Bùi Tĩnh mặt không chút thay đổi rời khỏi group chat, mày nhíu chạt lại như dây thừng một dạng.

Cậu nghĩ nghĩ, cầm lấy tây trang áo khoác ra khỏi văn phòng, trực tiếp đi lầu 28.

Cậu nhìn thấy Bùi Dịch thời điểm, Bùi tổng giám đốc đang ở cúi đầu lướt xem điện thoại. Vừa thấy liền biết là đang cùng Tô Thi Thi bọn họ nói chuyện phiếm.

Bùi Dịch nhìn đến cậu, cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, cứ tiếp tục cúi đầu nói chuyện phiếm rồi.

Bùi Tĩnh chậm rãi nhấp nhếch môi, ôn hoà nói: "Buổi tối em không quay về đâu."

"Một năm sau, em chính thức tiếp quản công ty." Bùi Dịch cũng không ngẩng đầu lên nói.

Bùi Tĩnh cắn răng: "Thành giao!"

Một ngày nào đó, cậu muốn đi trước mặt chị dâu cáo trạng! Cái ông anh chết tiệt bóc lột sức lao động của em trai

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook