Chú À Đừng Nên Thế

Chương 409: Liền chính cô cũng không dám tin

Trần Mạc Tranh

29/08/2017

Trong thư phòng xuất hiện một trận trầm mặc.

Trạm Dẫn Lan rõ ràng sửng sốt một phen, khẽ cười nói: "Hỗ tổng, chuyện này đùa một chút đều đã không buồn cười."

"Trạm tiểu thư sao lại xác định là tôi đang nói đùa?" Hỗ Sĩ Minh cười như không cười nhìn Trạm Dẫn Lan.

Trạm Dẫn Lan sắc mặt ngưng trọng lên, trong lòng có chút chấn động.

Cô vậy mà một chút đều đã nhìn không ra cách nghĩ thật sự trong lòng Hỗ Sĩ Minh.

Cô cũng không tính toán cùng Hỗ Sĩ Minh vòng vo đánh đố nữa, trực tiếp hỏi: "Hỗ tổng, có việc liền nói thẳng đi."

"Tôi rất thích người sảng khoái như cô." Hỗ Sĩ Minh ngồi thẳng thân thể, "Trạm tiểu thư thấy người đàn ông chính mình yêu nhiều năm như vậy yêu người khác, không cam lòng, nhưng cô làm những chuyện này, đối với Bùi Dịch sẽ không có bất luận ảnh hưởng gì. Ngược lại, sẽ chỉ làm cô cách anh ta càng ngày càng xa."

Trạm Dẫn Lan mặt mạnh trầm xuống. Giờ phút này, cô liền cảm giác chính mình bị lột sạch đứng ở trước mặt Hỗ Sĩ Minh một dạng.

"Chuyện của tôi, cùng Hỗ tổng không quan hệ. Hiện tại cùng Phi Tầm hợp tác cũng là Bùi Dịch, giữ chúng tôi cũng không có gì mờ ám."

"Không có gì mờ ám, cô vì cái gì muốn đi điều tra tôi?" Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nói.

Trạm Dẫn Lan trong lòng trầm xuống, lập tức cười nói: "Hỗ tổng quả nhiên không đơn giản. Nếu như vậy, tôi cũng không che giấu. Không sai, của mẹ nuôi của tôi đối với Hỗ gia quả thật rất tò mò. Dù sao, Bùi Dịch chỉ là một người có thế lực, mà Hỗ gia các người, là người đứung đầu ở Bắc Kinh này. Tập đoàn Phi Tầm dù sao cũng mới đến, hiểu biết một chút các thế lực ở nơi này cũng không hề kỳ quái."

"Loại này nói, sợ là liên chính cô đều đã không tin." Hỗ Sĩ Minh nói, "Tôi muốn cùng các vị hợp tác. Điều kiện, các vị có thể đưa ra."

"Hỗ tổng cũng thật có tự tin." Trạm Dẫn Lan sắc mặt có chút khó coi hẳn lên.

Người đàn ông này, so với Bùi Dịch càng bá đạo hơn. Cô ta nhớ tới những tin tức liên quan tới Hỗ Sĩ Minh mà thủ hạ của mình điều tra được, trong lòng cực kì vui vẻ.

Hỗ Sĩ Minh đâu nào so với Bùi Dịch đơn giản! Lòng dạ thậm chí so với Bùi Dịch càng sâu!

"Tôi từ trước đến nay cực kỳ tự tin. Tôi tin tưởng, cô sẽ cùng tôi hợp tác." Hỗ Sĩ Minh tin tưởng mười phần nói.

"Tôi phải biết rõ nguyên nhân đã." Trạm Dẫn Lan nhìn thẳng Hỗ Sĩ Minh. Cô cũng không thích cùng một người không cách nào nhìn thấu hợp tác.

"Tôi muốn Tô Thi Thi, cô muốn Bùi Dịch, không biết nguyên nhân này đã đủ chưa?" Hỗ Sĩ Minh nói.

"Hỗ tổng xem ra, cũng không phải một người đặt tình cảm lên trên hết." Trạm Dẫn Lan châm chọc nói.

"Trạm tiểu thư là đang nói sang chuyện khác sao? Cô vẫn thích Bùi Dịch, hận anh ta đối với cô lạnh lùng. Hiện tại tôi nguyện ý hợp tác với cô, có thể giúp cô một tay, người thông minh, đều sẽ không bỏ qua." Hỗ Sĩ Minh đồng dạng nhìn thẳng vào mắt Trạm Dẫn Lan.

Trạm Dẫn Lan chỉ cảm thấy chính mình bị hắn xem thấu, vội vàng dời đi ánh mắt, lạnh giọng nói: "Đến chính bản thân tôi cũng không biết đối với anh ấy là cái tâm tình gì, Hỗ tổng liền tin tưởng như thế? Chuyện hợp tác, tôi tạm thời không tính toán."

"Không vội, tôi có thể đợi." Hỗ Sĩ Minh nói xong đứng lên, "Trạm tiểu thư, hôm nay chuyện như vậy, chỉ là bắt đầu mà thôi. Cô không nên coi thường trình độ Bùi Dịch sủng Tô Thi Thi."

Hỗ Sĩ Minh nói xong, liền đi ra khỏi phòng, khóe miệng hơi hơi gợi lên một nét cười lạnh.

Hắn không nghĩ tới, một chuyến này vậy mà lại có thu hoạch không tưởng được như vậy. Hắn có phải hay không nên là cảm tạ Tô Thi Thi giúp hắn cùng Trạm Dẫn Lan "Đáp cầu dắt mối"?



Tuy hắn sớm hay muộn sẽ cùng Trạm Dẫn Lan liên hệ, nhưng hôm nay không thể nghi ngờ là một thời cơ quá tốt.

Nhưng mà nghĩ tới từ giờ đến tết không thể lại đi tìm Tô Thi Thi, Hỗ Sĩ Minh sắc mặt liền đen.

"Cô bé, tạm thời buông tha em!" Hỗ Sĩ Minh nói xong cầm lấy điện thoại, gọi cho em gái mình.

Hắn nghĩ, Minh Phỉ nhà hắn nhất định cực kỳ muốn biết chuyện về Bùi Dịch.

Mà sau khi Hỗ Sĩ Minh rời khỏi, Trạm Dẫn Lan sắc mặt vẫn luôn nhìn thật không tốt.

"Cô không nên coi thường trình độ Bùi Dịch sủng Tô Thi Thi." Những lời Hỗ Sĩ Minh nói một mực bên tai vang vọng, giống như Kinh Lôi bùng nổ đánh cô tỉnh dậy.

Cô không thể không thừa nhận, những lời này đối với cô lực sát thương quá lớn.

"Bùi Dịch, em tới cùng phải làm như thế nào đây?" Trạm Dẫn Lan mê mang rồi. Tựa như cô lúc trước nói, chính cô cũng không biết phải như thế nào đối mặt Bùi Dịch.

Cô cũng không phải cực kỳ tin tưởng lời Hỗ Sĩ Minh nói, cô có phán đoán của chính mình. Nhưng mà nghĩ đến ánh mắt Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi, cô thật sự chịu không nổi.

Liền tính trước kia cô cùng Bùi Dịch trải qua đoạn thời gian tốt đẹp nhất kia,nhưng cô chưa từng cảm nhận được trong mắt Bùi Dịch có thể yêu thương sủng một người đến nỗi ngọt được có thể ngán chết người.

"È è..." Lúc này, điện thoại rung lên.

Trạm Dẫn Lan lấy điện thoại ra xem vừa thấy, phát hiện là trợ lý. Cô vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi.

"Anh ấy để cho thư ký tới thỏa thuẩn phần còn lại?" Trạm Dẫn Lan không khống chế được sự tức giận của chính mình hỏi.

"Bùi tổng nói, sợ mọi người hiểu lầm đối với Trạm tiểu thư người tạo thành ảnh hưởng không tốt." Trợ lý thật cẩn thận nói, "Bùi tổng để cho thư ký Vương đến chuyển lời với người, chuyện của phóng viên ngài ấy sẽ xử lý tốt, nói người không cần lo lắng."

Trạm Dẫn Lan gắt gao nắm chặt nắm tay, mặt không chút thay đổi cúp điện thoại.

"Bùi Dịch, anh bây giờ ngay gặp gặp mặt em nói chuyện đều đã không muốn sao?" Trạm Dẫn Lan trong lòng còn không rõ có cảm giác gì, đồng thời cũng có chút kích động.

"Bùi Dịch có phải hay không anh đã biết em hôm nay là cố ý?" Trạm Dẫn Lan trong lòng hoang mang.

Cô bị cảm mạo là thật, nhưng cũng không có nghiêm trọng như thế. Tìm Bùi Dịch đến khách sạn cùng với việc đi tắm rửa, chẳng qua là một cái cớ mà thôi.

Nhưng đâu nào nghĩ đến, sẽ phát sinh những chuyện về sau.

"Chờ xem." Trạm Dẫn Lan nghĩ tới đây, ngồi xuống trước bàn làm việc, cùng tổng bộ Phi Tầm mở hội nghị video clip.

Tuy Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh đều đã ra tay áp chế tin tức "Bắt kẻ thông dâm", nhưng vẫn như cũ có vài tin nhỏ bị truyền ra ngoài

Trong lúc này, tất cả Bắc Kinh đều đang truyền chuyện Hỗ Sĩ Minh cùng Trạm tiểu thư.

Đoàn gia trang viên, Nhậm Tiếu Vi nghe xong Hồng Cầm báo cáo tin tức này, sắc mặt khó xem tới cực điểm.

"Phu nhân một chuyến này của người là phí công vô ích rồi." Hồng Cầm đau lòng nói.



"Con nhỏ đó quả nhiên lại vẫn giống như trước kia một dạng vô dụng!" Nhậm Tiếu Vi cười lạnh.

Mấy ngày hôm trước bà hẹn Trạm Dẫn Lan lên núi dùng trà, cố ý đứng bên ngoài nán lại thật lâu, hai người đều đã bị cảm.

Bà cho Trạm Dẫn Lan sẽ nắm bắt tốt cơ hội như vậy. Trạm Dẫn Lan ngay từ đầu quả thật lợi dụng tốt cơ hội này, nhưng sau cùng vẫn lại là bại bởi Tô Thi Thi.

"Không phải đã nhắc nhở qua Trạm tiểu thư cẩn thận Tô tiểu thư sao?" Hồng Cầm khó hiểu hỏi han.

"Hừ, cô ta cho rằng chính mình giỏi giang hơn người thôi. Tiểu Dịch bây giờ đối với Tô Thi Thi tình cảm sâu nặng như thế, cô ta tưởng bản thân dễ dàng phá hoại được sao." Nhậm Tiếu Vi tức giận nói.

"Vậy làm sao bây giờ?" Hồng Cầm tuy nhiên hỏi, nhưng trong lòng vẫn nghĩ muốn không rõ, Nhậm Tiếu Vi vì cái gì chán ghét Tô Thi Thi như thế.

Lúc Hồng Cầm lấy lại tinh thần, giật mình chính mình vậy mà nhiều chuyện hỏi tới rồi.

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt nhất thời lạnh xuống, xoay người hướng tới trong phòng đi đến.

Bà vì cái gì chán ghét Tô Thi Thi?

"Người của Đoàn gia, toàn bộ đều đã đáng chết!" Nhậm Tiếu Vi cắn răng, đối với Đoàn gia hận ý chưa từng có tiêu giảm quá.

Bà lấy điện thoại ra xem xét tin tức mới nhất trong giới nghệ thuật, bà hiện tại chỉ hy vọng, người kia sớm một chút trở về.

Cửa ải cuối năm gần đến, mỗi công ty đều đang vào giai đoạn bận rộn.

Bởi vì trước đánh cuộc thua, Hỗ Sĩ Minh thật sự không có tiếp tục đây quấy rầy Tô Thi Thi. Tô Thi Thi mừng rỡ thoải mái.

Sau cùng vài ngày, cô cùng Tống Trọng Hạo và Ôn Ngọc đang bận rộn giành lấy mấy cái công trình trang hoàng. Mấy ngày nay, Ôn Ngọc đặc biệt ra sức, chỉ sợ Tô Thi Thi có việc về công ty, đem tất cả việccó thể làm đều đã làm.

Một ngày kia, Tô Thi Thi đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc xây dựng Tiệp Khắc làm việc, nhận được điện thoại thăm dò của Ôn Ngọc, rốt cục nhịn không được cười lên tiếng.

Sau khi cúp điện thoại, cô không nói gì nhìn Bùi Dịch: "Anh tới cùng đã dọa cô ấy như thế nào rồi? Em thấy cô ấy mấy ngày nay đều bận đến điên rồi."

Bùi Dịch đang chắm chú xem một đống văn kiện ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Bận rộn một chút cũng tốt, miễn cho cô ta tinh lực quá thừa."

"Anh không sợ Tần Phong đến ăn vạ với anh à?"

"Tần Phong vui vô cùng." Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, nhớ tới mấy ngày hôm trước Tần Phong gọi điện thoại tới cảm tạ anh, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Mấy ngày nay Ôn Ngọc mệt đến mức về nhà nằm xuống liền ngủ, tùy ý Tần Phong muốn giày vò như thế nào cũng không phát giận, Tần tiên sinh đương nhiên vui vô cùng.

Tô Thi Thi nghe được Bùi Dịch giải thích, không nói nên lời.

Chỉ là bầu không khí không thoải mái như thế này vài ngày, lại ấp đến một trận sét đánh giữa trời quang.

Ngày hôm đó, Tô Thi Thi mới vừa trở về trong nhà, ở cửa lớn liền cảm giác không khí không thích hợp. Đợi cho cô vừa vào trong nhà thấy tình hình trong đó, thiếu chút nữa nghĩ muốn quay đầu bước đi.

Mọi người ngủ ngon

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook