Chương 284: Mắng giỏi không?
Trần Mạc Tranh
03/08/2017
Edit: Mít
Beta: Ryeo
“Tên khốn kiếp này!” Tô Thi Thi nhìn chằm chằm cái tin nhắn này ước chừng một phút đồng hồ, hai mắt màu đỏ tươi, một quyền đập bể bàn.
Bên cạnh, Bùi Dịch đang xem văn kiện, ánh mắt trầm xuống, đứng lên đi nhanh tới chỗ cô: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Thi Thi hốc mắt đỏ lên, đưa tin nhắn điện thoại di động cho anh xem, trong mắt đều là ủy khuất.
“Đừng nóng vội.” Bùi Dịch đưa mắt nhìn nội dung tin nhắn, trong mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất.
Anh vỗ bả vai Tô Thi Thi một cái, xoay người cầm lấy di động chính mình muốn gọi điện thoại.
“Đợi một chút!” Tô Thi Thi bỗng nhiên giữ chặt tay Bùi Dịch, hướng về phía anh lắc lắc đầu.
“Nếu em không đáp ứng, hắn có phải hay không còn có thể tiếp tục gây chuyện?” Tô Thi Thi nhẹ giọng hỏi.
Bùi Dịch vẻ mặt bị kiềm hãm, đem cô nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, trầm giọng nói: “Không cần sợ hắn.”
“Em biết.” Tô Thi Thi nói.
Cô vẫn đều biết năng lực Bùi Dịch. Cô tin tưởng Bùi Dịch có thể bảo vệ cô hoàn toàn, nhưng cô không hề nghĩ muốn vĩnh viễn trốn trong vòng bảo hộ của anh.
Cô không muốn trở thành phiền toái của anh, cô càng muốn trở thành người có thể cùng anh sóng vai đứng cùng nhau.
Tô Thi Thi hít sâu một hơi, đột nhiên đoạt lại di động của mình, nhíu mày nghiêng Bùi Dịch liếc mắt một cái: “Làm khó đến tận cửa nhà, tuyệt đối không thể đáp ứng hắn!”
Tô Thi Thi hung tợn trừng mắt, lập tức cầm điện thoại gọi cho Hỗ Sĩ Minh.
Người phụ nữ này...
Bùi Dịch hai tay ôm ngực, khẽ tựa vào bên cạnh bàn làm việc, dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Thi Thi.
Vừa kết nối, Tô Thi Thi không đợi Hỗ Sĩ Minh trả lời liền khai chiến rồi.
“Hỗ tiên sinh, xin hỏi anh rảnh rỗi lắm đúng không hả? Dùng cái trò trẻ con này có ý nghĩa sao? Một người đàn ông hơn ba mươi, lại lấy một con chó uy hiếp người khác, không biết bẽ mặt sao?”
“Tôi nói anh tới cùng là sợ người đàn ông của tôi, cho nên mới quanh co lòng vòng tới bắt nạt tôi sao? Anh cho là anh như vậy, người đàn ông của tôi sẽ sợ anh sao? Tôi nói cho anh biết, như vậy sẽ chỉ làm chúng tôi khinh thường anh!”
“Anh là người như thế, sống trên đời liền là lãng phí lương thực, ô nhiễm không khí. Anh đừng nói chuyện, anh vừa nói, tôi liền cảm giác lỗ tai tôi muốn điếc!”
( Mít: Oimeoi
Beta: Ryeo
“Tên khốn kiếp này!” Tô Thi Thi nhìn chằm chằm cái tin nhắn này ước chừng một phút đồng hồ, hai mắt màu đỏ tươi, một quyền đập bể bàn.
Bên cạnh, Bùi Dịch đang xem văn kiện, ánh mắt trầm xuống, đứng lên đi nhanh tới chỗ cô: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Thi Thi hốc mắt đỏ lên, đưa tin nhắn điện thoại di động cho anh xem, trong mắt đều là ủy khuất.
“Đừng nóng vội.” Bùi Dịch đưa mắt nhìn nội dung tin nhắn, trong mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất.
Anh vỗ bả vai Tô Thi Thi một cái, xoay người cầm lấy di động chính mình muốn gọi điện thoại.
“Đợi một chút!” Tô Thi Thi bỗng nhiên giữ chặt tay Bùi Dịch, hướng về phía anh lắc lắc đầu.
“Nếu em không đáp ứng, hắn có phải hay không còn có thể tiếp tục gây chuyện?” Tô Thi Thi nhẹ giọng hỏi.
Bùi Dịch vẻ mặt bị kiềm hãm, đem cô nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, trầm giọng nói: “Không cần sợ hắn.”
“Em biết.” Tô Thi Thi nói.
Cô vẫn đều biết năng lực Bùi Dịch. Cô tin tưởng Bùi Dịch có thể bảo vệ cô hoàn toàn, nhưng cô không hề nghĩ muốn vĩnh viễn trốn trong vòng bảo hộ của anh.
Cô không muốn trở thành phiền toái của anh, cô càng muốn trở thành người có thể cùng anh sóng vai đứng cùng nhau.
Tô Thi Thi hít sâu một hơi, đột nhiên đoạt lại di động của mình, nhíu mày nghiêng Bùi Dịch liếc mắt một cái: “Làm khó đến tận cửa nhà, tuyệt đối không thể đáp ứng hắn!”
Tô Thi Thi hung tợn trừng mắt, lập tức cầm điện thoại gọi cho Hỗ Sĩ Minh.
Người phụ nữ này...
Bùi Dịch hai tay ôm ngực, khẽ tựa vào bên cạnh bàn làm việc, dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Thi Thi.
Vừa kết nối, Tô Thi Thi không đợi Hỗ Sĩ Minh trả lời liền khai chiến rồi.
“Hỗ tiên sinh, xin hỏi anh rảnh rỗi lắm đúng không hả? Dùng cái trò trẻ con này có ý nghĩa sao? Một người đàn ông hơn ba mươi, lại lấy một con chó uy hiếp người khác, không biết bẽ mặt sao?”
“Tôi nói anh tới cùng là sợ người đàn ông của tôi, cho nên mới quanh co lòng vòng tới bắt nạt tôi sao? Anh cho là anh như vậy, người đàn ông của tôi sẽ sợ anh sao? Tôi nói cho anh biết, như vậy sẽ chỉ làm chúng tôi khinh thường anh!”
“Anh là người như thế, sống trên đời liền là lãng phí lương thực, ô nhiễm không khí. Anh đừng nói chuyện, anh vừa nói, tôi liền cảm giác lỗ tai tôi muốn điếc!”
( Mít: Oimeoi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.