Chương 581: Một người điên chặn đường
Trần Mạc Tranh
27/11/2017
Trên đường cái rộng lớn, một chiếc xe việt dã màu đen bỗng nhiên tại ngã tư đường tại chỗ vạch qua đường xoay tròn mấy vòng. Phát xuất ra âm
thanh quỷ dị cả chiếc xe trôi đi một đoạn mạnh ngừng ở giữa đường.
Trong lúc này, bốn phía liên tiếp vang lên tiếng phanh lại đinh tai nhức óc. Mấy chiếc xe nhao nhao dừng lại, có mấy chiếc không kịp thắng lại ầm một phen đụng vào nhau.
Giao thông lập tức loạn thành hỗn độn.
May mắn Tô Thi Thi phát hiện kịp khi đó, Trạm Dẫn Lan cách ngã tư đường 50 mét dừng lại xe, không có phát sinh tai nạn xe cộ.
Ngay trong đám xem rối một nùi kia, Tô Thi Thi nhìn đến chiếc xe điên kia mở cửa xe, một người đàn ông mặc áo sơmi màu đen từ chỗ tay lái đi xuống.
"Bùi Dịch?" Tô Thi Thi tâm ở một khắc này, mạnh điên cuồng nhảy dựng một phen.
Người điên này!
Nhưng cô còn không có kích động vài giây, tầm mắt đột nhiên liền ngưng lại.
Người nọ không phải Bùi Dịch!
Hắn râu ria xồm xàm, tóc cũng là lộn xộn, giống như là ông chú bợm nhậu vài ngày mới vừa tỉnh từ trong chăn bò ra một dạng. Người lôi thôi lếch thếch như vậy làm sao có thể là Bùi Dịch!
Người kia coi như không có thấy bốn phía xe cộ tê dại thành một mảnh, không coi ai ra gì hướng bọn họ bên này vừa đi tới.
Trạm Dẫn Lan nhìn thấy người kia đi tới, nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, ánh mắt có chút lạnh.
Tô Thi Thi lập tức lắc đầu: "Tôi không biết hắn!"
Người này, hiển nhiên cũng không có khả năng là vệ sĩ của cô.
"Hắn không phải hướng cô tới?" Trạm Dẫn Lan trong lòng hồ nghi, thấy con đường phía trước bị ngăn chặn, sợ bị người của Bùi Dịch đuổi theo, nổ máy xe nghĩ muốn quay đầu đổi con đường khác.
Nhưng xe mới vừa khởi động, liền nhìn đến người kia đột nhiên bước chân nhanh hơn, thẳng tắp hướng tới xe bọn họ đi tới.
"Tô Thi Thi, cô còn nói không biết?" Trạm Dẫn Lan bày ra dao nhọn liền hướng tới Tô Thi Thi đưa đến.
Nhưng Tô Thi Thi nhìn thấy người đàn ông kia, đã ngây dại.
Cô có phải nhìn lầm rồi hay không?
Thời điểm Trạm Dẫn Lan phát hiện ánh mắt của cô không thích hợp đã không còn kịp rồi. Vừa định chạy, liền phát hiện cửa xe chỗ tay lái được mở ra rồi.
Một bàn tay lập tức kéo cánh tay đang cầm dao kia của cô ta. Hắn chỉ là nhẹ nhàng bóp nghiến, cô ta liền vô lực buông lỏng tay đang cầm dao ra
"Hỗ Sĩ Minh?" Trạm Dẫn Lan run run một phen, không thể tin được hai mắt của mình.
Cái người đàn ông râu ria xồm xàm thực ra là người đã biến mất tăm vài ngày Hỗ Sĩ Minh?
Hỗ Sĩ Minh sắc mặt lạnh thấu xương, không nhìn đến Trạm Dẫn Lan liếc mắt một cái, mà là đạm mạc nhìn Tô Thi Thi, môi mỏng phun ra mấy chữ: "Em cũng thật đầy đủ vô dụng."
"Chết tiệt!" Tô Thi Thi đều nhanh khóc.
Bị Trạm Dẫn Lan bắt cóc đã đầy đủ phiền toái, bây giờ lại xuất hiện một tên Hỗ Sĩ Minh!
Cô nhảy xuống xe chạy trốn khả năng tính có bao lớn?
"Tô Thi Thi, em tốt nhất không nên lộn xộn. Chẳng thế thì tự gánh lấy hậu quả." Hỗ Sĩ Minh xem một cái liền biết Tô Thi Thi suy nghĩ cái gì, không chút cảm tình nói.
Tô Thi Thi âm thầm nắm bắt quả đấm, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, đối mặt với Hỗ Sĩ Minh, hỏi: "Anh muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?" Hỗ Sĩ Minh bỗng nhiên cười rộ lên, ánh mắt nóng bỏng đánh giá Tô Thi Thi, "Em trước kia cũng sẽ không hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy. Xem ra, sau khi mang thai em nhát gan rất nhiều."
"Anh!" Tô Thi Thi thật sự nhìn không thấu Hỗ Sĩ Minh lúc này, không hiểu sao càng thêm hoảng hốt.
*****
Nửa giờ sau, Bùi Dịch cùng Tần Phong bên cạnh trường trung học của bọn họ tìm được xe Trạm Dẫn Lan.
"Không có ai." Bùi Dịch nhìn đến xe không có một bóng người, một cỗ cảm giác mất mát từ đáy lòng dâng trào lên
"Có thể ở xung quanh hay không?" Tần Phong đuổi theo, nhíu mày nói, "Cậu trước đừng có gấp. Trạm Dẫn Lan muốn gặp cậu như thế, trước khi gặp mặt cậu, hẳn không đối với Thi Thi làm thế nào."
Bùi Dịch không nói chuyện. Hiện tại anh cũng chỉ có thể hi vọng như vậy rồi.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt của anh rơi vào vài thứ rơi rụng ở trên ghế lái.
"Những thứ này là - - thiết bị truy tìm cậu đặt ở trên người Thi Thi?" Tần Phong sắc mặt một phen liền trắng.
Bùi Dịch trong tay cầm nhẫn cưới đặc biệt đã xử lý qua, còn có một cái vòng cổ trân châu, bên trong đều đã trang bị hệ thống định vị.
Mà lúc này, mấy thứ này đều bị tháo xuống còn đang trên xe. Như là đặc biệt cố ý để cho bọn họ nhìn đến, cho nên đặt ở trên vị trí rõ ràng như thế."Trạm Dẫn Lan không có khả năng biết nhẫn cưới cùng vòng cổ có vấn đề." Tần Phong trầm giọng nói.
Bùi Dịch đã xoay người trở lại trên xe mình, lấy ra máy tính mà bắt đầu gõ số hiệu.
Tay anh đang run run, không gõ một phen, tâm liền đau một phần.
Nhưng anh đánh vẫn như cũ rất nhanh, không tới 2 phút, đã xâm nhập vào hệ thống theo dõi bên đường, trên màn hình hiện ra hình ảnh một giờ trước.
Khi thấy một màn kia khi đó, anh chỉ cảm thấy tâm đều nhanh lạnh rồi.
"Chết tiệt, làm sao có thể là Hỗ Sĩ Minh!" Tần Phong tức giận đến một cước đá vào trên xe.
Video clip quay lại được rất rõ ràng, Hỗ Sĩ Minh cố ý đem xe Trạm Dẫn Lan chạy đến nơi này, sau đó có người lái một chiếc việt dã đến đây. Hỗ Sĩ Minh đem Tô Thi Thi cùng Trạm Dẫn Lan đều đã mang tới chiếc xe việt dã kia rời đi.
"Hắn đây là đang khiêu khích cậu." Tần Phong trầm giọng nói.
Hỗ Sĩ Minh vừa thấy chính là cố ý. Hắn nhất định là biết rõ Trạm Dẫn Lan hẹn Bùi Dịch đến trung học gặp mặt, cho nên hắn cố ý dẫn bọn họ đến nơi đây rồi mới rời đi.
Bùi Dịch mặt trầm xuống, từ lúc thấy được hình ảnh theo dõi kia về sau liền vẫn không nói gì.
Anh càng là như thế này, Tần Phong lại càng lo lắng. Anh ta an ủi: "Theo hình ảnh trông được đến, Trạm Dẫn Lan bị trói, nhưng hắn không đối với Thi Thi làm gì. Hắn là không đến mức khó xử một người phụ nữ có thai, cậu đừng lo lắng."
"Lập tức cho người ta tra xe việt dã kia đi đâu, tìm kiếm từ hình ảnh theo dõi trên tất cả tuyến đường." Bùi Dịch chậm rãi nói.
Anh một cái vẻ nói cho chính mình phải bình tĩnh.
Vợ yêu nhà anh vẫn còn đang đợi anh đi cứu, hiện ở phía sau từ đầu không có thời gian đi miên man suy nghĩ.
Anh cũng không dám suy nghĩ cái loại loại khả năng này.
Anh sẽ phát điên!
May mà Tần Phong hệ thống tin tức hiệu suất có vẻ nhanh, rất yên tĩnh liền tra được hành tung Hỗ Sĩ Minh bọn họ.
"Bọn họ trên đường không đổi xe, chạy đến biệt thự trong lòng núi Tây Sơn bên kia rồi." Tần Phong nói.
Bùi Dịch nhướng mày, đối với chỗ kia ấn tượng cũng không tốt lắm. Lúc trước Đoàn Kế Hùng bắt cóc Đoàn Tĩnh Đồng, về sau Đoàn Ngọc Lộ rơi xuống biển không rõ sống chết đều là ở nơi đó.
Một lần, bọn họ thiếu chút nữa mất đi bảo bảo. Anh cũng bị cảnh sát bắt đi.
Cho nên ký ức về nơi đó, cũng không tốt.
"Bùi Dịch, cậu bình tĩnh một chút!" Tần Phong thấy Bùi Dịch sắc mặt không đúng, lập tức đong đưa tay anh.
Bùi Dịch nhất thời hoàn hồn, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Cố ép bản thân bình tĩnh nói: "Lập tức thông báo cho Dương Dũng bọn họ đuổi đi qua."
"Muốn báo cảnh sát hay không?" Tần Phong hỏi.
Bùi Dịch nhướng mày, có chút do dự: "Hỗ Sĩ Minh cũng không có giấu diếm hành tung, như là đang cố ý để cho chúng ta biết đuổi theo cứu người."
"Ý của cậu là, nếu chúng ta báo cảnh sát, sẽ hoàn toàn ngược lại?" Tần Phong sắc mặt ngưng trọng hỏi han.
Bùi Dịch gật gật đầu, không nói gì.
Đúng lúc này, di động của anh bỗng nhiên chấn động một cái.
Anh lấy ra vừa thấy, phát hiện có một cái tin nhắn, mở ra tới vừa thấy, sắc mặt lập tức trầm tiếp xuống.
"Bây giờ, tôi nghĩ muốn an tĩnh một chút."
Không có kí tên, không có lời nào khác.
Nhưng Bùi Dịch biết, đây là Hỗ Sĩ Minh gửi.
"Hắn có ý tứ gì?" Tần Phong hỏi.
Bùi Dịch nhìn thoáng qua chiếc xe bị vứt bỏ kia, lòng trầm cực kỳ trầm.
Cực kỳ rõ ràng, Hỗ Sĩ Minh đang đợi anh qua đó.
"Hắn đang uy hiếp chúng ta không được báo cảnh sát, cũng không cho để cho phóng viên biết." Anh đi đến chỗ tay lái, khởi động xe, gần như không do dự nói, "Tần Phong, chúng ta phân công nhau hành động."
Anh thâm sâu nhìn Tần Phong liếc mắt một cái: "Cậu tự mình đi cục cảnh sát báo án!"
Báo hay không báo án, là Hỗ Sĩ Minh hắn định đoạt à?
Bùi Dịch ánh mắt rét lạnh, một cước đạp xuống chân ga.
Trong lúc này, bốn phía liên tiếp vang lên tiếng phanh lại đinh tai nhức óc. Mấy chiếc xe nhao nhao dừng lại, có mấy chiếc không kịp thắng lại ầm một phen đụng vào nhau.
Giao thông lập tức loạn thành hỗn độn.
May mắn Tô Thi Thi phát hiện kịp khi đó, Trạm Dẫn Lan cách ngã tư đường 50 mét dừng lại xe, không có phát sinh tai nạn xe cộ.
Ngay trong đám xem rối một nùi kia, Tô Thi Thi nhìn đến chiếc xe điên kia mở cửa xe, một người đàn ông mặc áo sơmi màu đen từ chỗ tay lái đi xuống.
"Bùi Dịch?" Tô Thi Thi tâm ở một khắc này, mạnh điên cuồng nhảy dựng một phen.
Người điên này!
Nhưng cô còn không có kích động vài giây, tầm mắt đột nhiên liền ngưng lại.
Người nọ không phải Bùi Dịch!
Hắn râu ria xồm xàm, tóc cũng là lộn xộn, giống như là ông chú bợm nhậu vài ngày mới vừa tỉnh từ trong chăn bò ra một dạng. Người lôi thôi lếch thếch như vậy làm sao có thể là Bùi Dịch!
Người kia coi như không có thấy bốn phía xe cộ tê dại thành một mảnh, không coi ai ra gì hướng bọn họ bên này vừa đi tới.
Trạm Dẫn Lan nhìn thấy người kia đi tới, nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, ánh mắt có chút lạnh.
Tô Thi Thi lập tức lắc đầu: "Tôi không biết hắn!"
Người này, hiển nhiên cũng không có khả năng là vệ sĩ của cô.
"Hắn không phải hướng cô tới?" Trạm Dẫn Lan trong lòng hồ nghi, thấy con đường phía trước bị ngăn chặn, sợ bị người của Bùi Dịch đuổi theo, nổ máy xe nghĩ muốn quay đầu đổi con đường khác.
Nhưng xe mới vừa khởi động, liền nhìn đến người kia đột nhiên bước chân nhanh hơn, thẳng tắp hướng tới xe bọn họ đi tới.
"Tô Thi Thi, cô còn nói không biết?" Trạm Dẫn Lan bày ra dao nhọn liền hướng tới Tô Thi Thi đưa đến.
Nhưng Tô Thi Thi nhìn thấy người đàn ông kia, đã ngây dại.
Cô có phải nhìn lầm rồi hay không?
Thời điểm Trạm Dẫn Lan phát hiện ánh mắt của cô không thích hợp đã không còn kịp rồi. Vừa định chạy, liền phát hiện cửa xe chỗ tay lái được mở ra rồi.
Một bàn tay lập tức kéo cánh tay đang cầm dao kia của cô ta. Hắn chỉ là nhẹ nhàng bóp nghiến, cô ta liền vô lực buông lỏng tay đang cầm dao ra
"Hỗ Sĩ Minh?" Trạm Dẫn Lan run run một phen, không thể tin được hai mắt của mình.
Cái người đàn ông râu ria xồm xàm thực ra là người đã biến mất tăm vài ngày Hỗ Sĩ Minh?
Hỗ Sĩ Minh sắc mặt lạnh thấu xương, không nhìn đến Trạm Dẫn Lan liếc mắt một cái, mà là đạm mạc nhìn Tô Thi Thi, môi mỏng phun ra mấy chữ: "Em cũng thật đầy đủ vô dụng."
"Chết tiệt!" Tô Thi Thi đều nhanh khóc.
Bị Trạm Dẫn Lan bắt cóc đã đầy đủ phiền toái, bây giờ lại xuất hiện một tên Hỗ Sĩ Minh!
Cô nhảy xuống xe chạy trốn khả năng tính có bao lớn?
"Tô Thi Thi, em tốt nhất không nên lộn xộn. Chẳng thế thì tự gánh lấy hậu quả." Hỗ Sĩ Minh xem một cái liền biết Tô Thi Thi suy nghĩ cái gì, không chút cảm tình nói.
Tô Thi Thi âm thầm nắm bắt quả đấm, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, đối mặt với Hỗ Sĩ Minh, hỏi: "Anh muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?" Hỗ Sĩ Minh bỗng nhiên cười rộ lên, ánh mắt nóng bỏng đánh giá Tô Thi Thi, "Em trước kia cũng sẽ không hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy. Xem ra, sau khi mang thai em nhát gan rất nhiều."
"Anh!" Tô Thi Thi thật sự nhìn không thấu Hỗ Sĩ Minh lúc này, không hiểu sao càng thêm hoảng hốt.
*****
Nửa giờ sau, Bùi Dịch cùng Tần Phong bên cạnh trường trung học của bọn họ tìm được xe Trạm Dẫn Lan.
"Không có ai." Bùi Dịch nhìn đến xe không có một bóng người, một cỗ cảm giác mất mát từ đáy lòng dâng trào lên
"Có thể ở xung quanh hay không?" Tần Phong đuổi theo, nhíu mày nói, "Cậu trước đừng có gấp. Trạm Dẫn Lan muốn gặp cậu như thế, trước khi gặp mặt cậu, hẳn không đối với Thi Thi làm thế nào."
Bùi Dịch không nói chuyện. Hiện tại anh cũng chỉ có thể hi vọng như vậy rồi.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt của anh rơi vào vài thứ rơi rụng ở trên ghế lái.
"Những thứ này là - - thiết bị truy tìm cậu đặt ở trên người Thi Thi?" Tần Phong sắc mặt một phen liền trắng.
Bùi Dịch trong tay cầm nhẫn cưới đặc biệt đã xử lý qua, còn có một cái vòng cổ trân châu, bên trong đều đã trang bị hệ thống định vị.
Mà lúc này, mấy thứ này đều bị tháo xuống còn đang trên xe. Như là đặc biệt cố ý để cho bọn họ nhìn đến, cho nên đặt ở trên vị trí rõ ràng như thế."Trạm Dẫn Lan không có khả năng biết nhẫn cưới cùng vòng cổ có vấn đề." Tần Phong trầm giọng nói.
Bùi Dịch đã xoay người trở lại trên xe mình, lấy ra máy tính mà bắt đầu gõ số hiệu.
Tay anh đang run run, không gõ một phen, tâm liền đau một phần.
Nhưng anh đánh vẫn như cũ rất nhanh, không tới 2 phút, đã xâm nhập vào hệ thống theo dõi bên đường, trên màn hình hiện ra hình ảnh một giờ trước.
Khi thấy một màn kia khi đó, anh chỉ cảm thấy tâm đều nhanh lạnh rồi.
"Chết tiệt, làm sao có thể là Hỗ Sĩ Minh!" Tần Phong tức giận đến một cước đá vào trên xe.
Video clip quay lại được rất rõ ràng, Hỗ Sĩ Minh cố ý đem xe Trạm Dẫn Lan chạy đến nơi này, sau đó có người lái một chiếc việt dã đến đây. Hỗ Sĩ Minh đem Tô Thi Thi cùng Trạm Dẫn Lan đều đã mang tới chiếc xe việt dã kia rời đi.
"Hắn đây là đang khiêu khích cậu." Tần Phong trầm giọng nói.
Hỗ Sĩ Minh vừa thấy chính là cố ý. Hắn nhất định là biết rõ Trạm Dẫn Lan hẹn Bùi Dịch đến trung học gặp mặt, cho nên hắn cố ý dẫn bọn họ đến nơi đây rồi mới rời đi.
Bùi Dịch mặt trầm xuống, từ lúc thấy được hình ảnh theo dõi kia về sau liền vẫn không nói gì.
Anh càng là như thế này, Tần Phong lại càng lo lắng. Anh ta an ủi: "Theo hình ảnh trông được đến, Trạm Dẫn Lan bị trói, nhưng hắn không đối với Thi Thi làm gì. Hắn là không đến mức khó xử một người phụ nữ có thai, cậu đừng lo lắng."
"Lập tức cho người ta tra xe việt dã kia đi đâu, tìm kiếm từ hình ảnh theo dõi trên tất cả tuyến đường." Bùi Dịch chậm rãi nói.
Anh một cái vẻ nói cho chính mình phải bình tĩnh.
Vợ yêu nhà anh vẫn còn đang đợi anh đi cứu, hiện ở phía sau từ đầu không có thời gian đi miên man suy nghĩ.
Anh cũng không dám suy nghĩ cái loại loại khả năng này.
Anh sẽ phát điên!
May mà Tần Phong hệ thống tin tức hiệu suất có vẻ nhanh, rất yên tĩnh liền tra được hành tung Hỗ Sĩ Minh bọn họ.
"Bọn họ trên đường không đổi xe, chạy đến biệt thự trong lòng núi Tây Sơn bên kia rồi." Tần Phong nói.
Bùi Dịch nhướng mày, đối với chỗ kia ấn tượng cũng không tốt lắm. Lúc trước Đoàn Kế Hùng bắt cóc Đoàn Tĩnh Đồng, về sau Đoàn Ngọc Lộ rơi xuống biển không rõ sống chết đều là ở nơi đó.
Một lần, bọn họ thiếu chút nữa mất đi bảo bảo. Anh cũng bị cảnh sát bắt đi.
Cho nên ký ức về nơi đó, cũng không tốt.
"Bùi Dịch, cậu bình tĩnh một chút!" Tần Phong thấy Bùi Dịch sắc mặt không đúng, lập tức đong đưa tay anh.
Bùi Dịch nhất thời hoàn hồn, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Cố ép bản thân bình tĩnh nói: "Lập tức thông báo cho Dương Dũng bọn họ đuổi đi qua."
"Muốn báo cảnh sát hay không?" Tần Phong hỏi.
Bùi Dịch nhướng mày, có chút do dự: "Hỗ Sĩ Minh cũng không có giấu diếm hành tung, như là đang cố ý để cho chúng ta biết đuổi theo cứu người."
"Ý của cậu là, nếu chúng ta báo cảnh sát, sẽ hoàn toàn ngược lại?" Tần Phong sắc mặt ngưng trọng hỏi han.
Bùi Dịch gật gật đầu, không nói gì.
Đúng lúc này, di động của anh bỗng nhiên chấn động một cái.
Anh lấy ra vừa thấy, phát hiện có một cái tin nhắn, mở ra tới vừa thấy, sắc mặt lập tức trầm tiếp xuống.
"Bây giờ, tôi nghĩ muốn an tĩnh một chút."
Không có kí tên, không có lời nào khác.
Nhưng Bùi Dịch biết, đây là Hỗ Sĩ Minh gửi.
"Hắn có ý tứ gì?" Tần Phong hỏi.
Bùi Dịch nhìn thoáng qua chiếc xe bị vứt bỏ kia, lòng trầm cực kỳ trầm.
Cực kỳ rõ ràng, Hỗ Sĩ Minh đang đợi anh qua đó.
"Hắn đang uy hiếp chúng ta không được báo cảnh sát, cũng không cho để cho phóng viên biết." Anh đi đến chỗ tay lái, khởi động xe, gần như không do dự nói, "Tần Phong, chúng ta phân công nhau hành động."
Anh thâm sâu nhìn Tần Phong liếc mắt một cái: "Cậu tự mình đi cục cảnh sát báo án!"
Báo hay không báo án, là Hỗ Sĩ Minh hắn định đoạt à?
Bùi Dịch ánh mắt rét lạnh, một cước đạp xuống chân ga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.